Mục lục
Thiên Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba vạn vạn lượng, hoàng thất Đại Phong tuyệt đối không phải không lấy ra được nhiều bạc như vậy, mà là căn bản không thể lãng phí nhiều bạc như vậy. Huống chi, trước mắt đang là lúc hai nước Thiên Long Đại Phong giao chiến, vật tư trên trình độ cực lớn quyết định vận mệnh trên chiến trường, cũng căn bản không thể lãng phí như vậy vào thời điểm mấu chốt này. Ba vạn vạn lượng. Không biết có thể nuôi sống bao nhiêu hùng binh chiến sĩ.

Trong đại sảnh lập tức xôn xao, mỗi người đều dùng thần sắc phức tạp nhìn hắn. Để giành được nụ cười của giai nhân, ba vạn một ngàn vạn bạc trắng nghĩa vô phản cố được hô lên, với vị trí Phong thái tử của hắn, sẽ càng có nhiều người hơn nói hắn vô phương cứu chữa, yêu quá hóa rồ, là hạng chẳng ra gì. Nhưng có ai nói tiền không phải không thể dùng để cưa gái đâu.

Hắn nhìn về phía Diệp Vô Thần, lông mày nhíu chặt lại, từng đạo ánh mắt cũng tập trung trên người Diệp Vô Thần, nhìn xem hắn sẽ có phản ứng gì. Ba vạn vạn một ngàn lượng. Cái giá này Đại Phong hoàng thất trả được, nhưng Diệp gia hắn thì tuyệt đối không trả được. Ít nhất trong thời gian ngắn là không thể, trừ phi bọn họ bán đi gia nghiệp, đình chỉ tất cả sự cung cấp vật tư cho Diệp gia quân.

"Ha ha." Diệp Vô Thần cười rất hiền hòa, xoẹt một cái xòe quạt trong tay, vừa chậm rãi phe phẩy quạt vừa hô: "Vẫn quy củ cũ, Diệp Vô Thần ta vĩnh viễn sẽ ở trên Phong Lăng ngươi, có điều phô trương lãng phí như vậy là không được đâu. Vậy thì. Ba ba một ngàn vạn linh một lượng đi."

Ba vạnmột ngàn vạn lượng bạc nếu thật sự xuất thủ, tuyệt đối sẽ làm lung lay căn cơ của Diệp gia, nhưng kỳ quái là đối mặt với hành động điên cuồng của Diệp Vô Thần, tỷ tỷ của hắn, Diệp Thủy Dao vẫn bình tĩnh tự nhiên, thủy chung không nói tiếng nào, cũng không có gì động tác muốn ngăn cản hắn, ngẫu nhiên nhìn sang hắn cũng vẫn là ánh mắt nhu hòa có thể làm tan chảy cả băng. Bọn họ nào có biết rằng, đối với Diệp Thủy Dao mà nói, hắn vô luận làm chuyện gì, dù nghiêng trời lệch đất thế nào thì cũng đều có lý do của hắn, nàng ta sẽ không can thiệp, chỉ biết yên lặng nhìn, dùng lực lượng yếu ớt của mình tận sức giúp hắn.

Lúc này, Tiễn Cổn Cổn vẫn luôn trầm tĩnh bỗng nhiên quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Diệp Vô Thần, gật đầu nói: "Diệp gia công tử ra tay rộng rãi như vậy, chắc sẽ rất ưu ái tây hải lam giáng ngọc, tình thế bắt buộc, tại hạ không đi đoạt thứ mà người khác yêu thích. Tây hải lam giáng ngọc tặng cho Diệp công tử vậy."

Trong sảnh lập tức ồ lên.

Những lời này của Tiễn Cổn Cổn nghe thì vô cùng hào phóng, nếu không có những gì xảy ra lúc trước, mới nghe thì cứ như là tặng nhân tình cho Diệp gia vậy. Nhưng trước khi hắn nói những lời này lại cố ý đẩy giá lên một vạn vạn lượng rồi lại tăng lên tới ba vạn vạn lượng, sau đó thì bỗng nhiên bỏ cuộc.

"Ha ha, một khi đã như vậy, tại hạ cũng bỏ cuộc, tây hải lam giáng ngọc này thuộc về Diệp công tử. Mong rằng Diệp công tử đừng quên ba vạn một ngàn vạn linh một lượng bạc đó nhé." Vẻ mặt khẩn trương của Phong Lăng trong phút chốc biến mất, lông mày giãn ra, khuôn mặt tuấn tú trở nên khí định thần nhàn, trong ánh mắt lờ mờ mang theo nụ cười trào phúng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nam tử ở bên cạnh Phong Lăng sau một thoáng đờ người liền thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra một nụ cười bình thản, cười thần bí khó lường. Mà bên trong đại sảnh lại ồ lên.

"Ba vạn một ngàn vạn linh một lượng lần đầu tiên!"

"Ba vạn một ngàn vạn linh một lượng lần thứ hai!"

"Ba vạn một ngàn vạn linh một lượng lần thứ ba!"

"Tốt! Một khối tây hải lam giáng ngọc duy nhất trên thế gian đã thuộc về Diệp công tử!"

Búa vàng gõ tiếng quyết định, bán đấu giá tây hải lam giáng ngọc chấm dứt, cuối cùng Diệp Vô Thần là người sở hữu. Cái giá là ba vạn một ngàn vạn linh một lượng!

Hiện tại, cho dù là kẻ ngốc hơn nữa cũng nhìn ra, Phong Lăng vốn bị Diệp Vô Thần cố ý khiêu khích lại trong khoảng khắc đảo khách thành chủ, chụp xuống cho Diệp Vô Thần một cái mũ, hơn nữa, đây là một cái mũ rất lớn, rất độc. Đây cũng chính là Diệp gia mất ba vạn một ngàn vạn linh một lượng bạc!

Diệp Vô Thần có phải là thật sự muốn tây hải lam giáng ngọc hay không, nhất định là không phải, hắn lúc trước ra giá, rõ ràng chỉ vì muốn khiêu khích Phong Lăng, mà cho dù hắn muốn thì cũng tuyệt đối không thể ra một cái giá kinh người như vậy. Ba vạn một ngàn vạn linh một lượng, Diệp gia trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không thể lấy ra, chủ động khiêu khích ngược lại bị người ta tính kế thì không nói, nhưng đường đường là Diệp gia công tử lại bỏ từng đấy tiền ra mua một món đồ trang trí, không chỉ khiến Diệp gia thành trò cười của người khác, mà đối với thịnh danh của hắn cũng là một sự trùng kích không nhỏ.

Mà trong đây, Tiễn Cổn Cổn mang tác dụng đưa đẩy cực kỳ quan trọng, nếu không phải là hắn mấy lầy cố ý mà như vô ý đưa ra cái giá phô trương như vậy, thì giá cũng sẽ không bị đẩy lên tới ba vạn vạn. Sau đó bỗng nhiên rút tay, Phong Lăng sau đó cũng từ bỏ, mới tạo nên cục diện hiện tại.

Trong đại sảnh bắt đầu tràn ngập tiếng thì thầm, họ đang thảo luận gì gì thì không cần phải nghĩ cũng biết. Bầu không khí lập tức biến thành hết sức vi diệu, mỗi người đều đang chờ đợi phản ứng của Diệp Vô Thần. Diệp gia cho dù thật sự có thể lập tức trả được khoản tiền lớn này, cũng nhất định không thể dùng tiền để mua khối đá ngọc này. Mà lúc này lại đang là lúc Thiên Long quốc và Đại Phong quốc giao chiến, càng không thể làm vậy được.

Nhưng, bọn họ ở trên mặt Diệp Vô Thần không nhìn thấy bất kỳ vẻ kinh hoảng nào. Diệp Vô Thần hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với Tây Môn Khánh: "Tây Môn huynh, Vô Thần hành động không tiện, có thể trực tiếp đưa khối ngọc này vào tay Vô Thần không, Vô Thần dùng danh của Diệp gia ra đảm bảo, ba vạn một ngàn vạn linh một vạng bạc, một xu cũng không thiếu!"

" Diệp công tử quả nhiên là người sảng khoái, có gì mà không thể chứ!" Tây Môn Khánh mỉm cười, cầm lấy tây hải lam giáng ngọc, cổ tay run lên, lập tức, một đoàn lam quang vẽ ra một đường vòng cung hoa mỹ, như được gió đưa nhẹ nhàng bay tới vị trí của Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần giơ tay lên, nắm đoàn lam quang đó vào trong tay, một cỗ cảm giác mát mẻ từ trong lòng bàn tay truyền tới.

Xòe lòng bàn tay ra, lam quang đó gần trong gang tấc, với khoảng cách gần như vậy, càng nhìn rõ toàn bộ hình dáng của nó, lam quang mộng ảo cũng trở nên càng rung động tâm hồn hơn. Mắt Ngưng Tuyết bị hấp dẫn, ngay cả ánh mắt của Diệp Thủy Dao cũng bị bị hút vào đó, thật lâu không thể dời ra được.

"Đẹp không?" Diệp Vô Thần đưa tây hải lam giáng ngọc tới trước người Diệp Thủy Dao, nhẹ nhàng hỏi. Hắn giống như quên đi nơi này là đâu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng, truyền vào trong tai mỗi người.

"Đẹp lắm." Diệp Thủy Dao nhẹ nhàng đáp

Diệp Vô Thần gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Cho dù đẹp thì cũng không bằng được tỷ tỷ của đệ. Vĩnh hằng lam quang, tượng trưng cho tình vĩnh hằng, tình này có thể là tình yêu, cũng có thể là tình thân, có thể là các loại tình..."

Xâu tây hải lam giáng ngọc vào sợi dây màu lam rất nhỏ, tay Diệp Vô Thần chậm rãi lướt qua trán Diệp Thủy Dao, rất cẩn thận đeo khối ngọc thạch phóng thích ra lam quang vĩnh hằng này lên cái cổ trắng nõn của nàng ta, sau đó nhìn vào mắt nàng ta, ôn nhu nói: "Hiện tại, nó thuộc về tỷ tỷ và ta, tương chưng cho tình thân không thể phai nhòa của tỷ tỷ và ta."

Trong con ngươi đó đột nhiên phóng xuất ra ánh sáng sáng tới cực điểm, lập tức, ánh sáng đó bị một lớp hơi nước che đi, khúc xạ rồi biến thành mê ly hư ảo.

Diệp Vô Thần không phải là Diệp gia chi tử là bí mật vĩnh viễn không thể nói ra, cho nên nàng ta vĩnh viễn chỉ có thể là tỷ tỷ trên danh nghĩa của hắn. Nàng ta từng trốn tránh, nhưng ba năm trước khi Diệp Vô Thần chẳng quản xa xôi vượt vạn dặm tới Đại Phong, xông vào Đại Phong hoàng cung, cướp nàng ta trên hôn lễ với Phong Lăng đi, tim nàng ta đã triệt để trầm luân, thề vĩnh viễn sẽ không trốn tránh hắn và tim mình nữa. Nhưng nàng ta không thể không do dự vì tương lai của mình, bởi vì, nàng ta là tỷ tỷ của hắn.

Hôm nay, hắn trước mặt nhiều người như vậy, vì nàng ta mà giành lấy tây hải lam giáng ngọc tượng trưng cho tình cảm vĩnh hằng. Lại ở trước mặt bọn họ không hề che giấu tình và tâm đối với nàng ta. Lọt vào tai người ngoài, đó là một loại tình thân tỷ đệ sâu đậm, nhưng nàng ta biết Tình mà hắn nói là gì.

Đủ, thật sự là đã đủ rồi, có ngày hôm nay, mình còn lo lắng gì nữa, sợ hãi gì nữa, do dự gì nữa. Cho dù mình cả đời này chỉ có thể vô danh vô phận, lặng lẽ nhìn hắn, cũng vĩnh viễn sẽ chỉ cười vui, sẽ không đau khổ, sẽ không bi thương. Bởi vì hắn đã không chút bảo lưu để mình nhìn rõ lòng hắn.

Xung quanh thoáng chốc biến thành yên tĩnh dị thường, không ai cười Diệp Vô Thần mua khối tây hải lam giáng ngọc này là để tặng cho tỷ tỷ của hắn.

Bốp bốp bốp

Trên đài, bỗng nhiên chậm rãi vỗ tay, tiếng vỗ tay của hắn lập tức dẫn tới phản ứng dây chuyền, tiếng vỗ tay của hắn lập tức vang vọng trong khắp đại sảnh bán đấu giá, tặng cho Diệp Vô Thần và Diệp Thủy Dao. Bọn họ nhớ lại Diệp Vô Thần ba năm trước trảm sát chiến thần và cái "chết" của hắn, nguyên nhân, không phải là chính vì tỷ tỷ của hắn ư? Diệp Thủy Dao gả cho Đại Phong quốc, Diệp Vô Thần sau khi trở về nhà nghe thấy tin tức liền đội nắng đội mưa, dùng tốc độ kinh người từ vạn dặm xa xôi đi thẳng đến Đại Phong, xông vào hoàng cung Đại Phong, dánh bị thương thái tử, bắt cóc hoàng đế, cuối cùng diệt Phong Chiêu Dương, đồ vạn quân, chẳng phải là vì tỷ tỷ của hắn ư...

Diệp Vô Thần nhẹ nhàng lau giọt lệ trên mặt Diệp Thủy Dao khinh, cười rất ôn nhu, quay đầu lại nói to với Tây Môn Khánh: "Tây Môn huynh đệ, Vô Thần chuyến này đi không mang đi ngân lượng, nếu như tin Vô Thần thì Vô Thần lấy danh của Diệp ra để đảm bảo, sau ba ngày nhất định sẽ mang ba vạn một ngàn vạn lượng bạc, không thiếu một lượng tới Tây Môn gia, mỗi người đang ngồi ở đây đều có thể làm chứng."

"Cái này..." Tây Môn Khánh do dự một chút, nhưng vẫn nói: "Diệp công tử, thứ cho tại hạ nói thẳng, tây hải lam giáng ngọc này tuy là thiên hạ kì trân, nhưng kì thực còn lâu mới đáng với cái giá này... Diệp công tử hay là..."

"Ha ha ha ha...." Diệp Vô Thần cười sang sảng, ngẩng đầu nói: "Lời ấy của Tây Môn huynh sai rồi, vừa rồi Phong thái tử có câu nói rất đúng, tình cảm vốn là vô giá, tình cảm vĩnh hằng càng là vô giá, chỉ cần tỷ tỷ thích, có thể khiến tỷ tỷ vui vẻ, chỉ ba vạn vạn lượng ta còn cảm thấy rẻ." Hắn hơi dừng lại, khẽ ngẩng dầu lên, ý vị thâm trường nói: "Không giống như một số người, chí tình ở trong mắt hắn, còn không bằng ba vạn vạn lượng bạc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK