Mục lục
Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43

Trình Ngọc ném mạnh điện thoại vào tường, khiến nó chia năm xẻ bảy. Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Rốt cuộc là dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Trình Diệu Vi lúc nào cũng có thể nhanh như vậy đã lật ngược lại tình thế. Cô ta đã cho những kẻ kia không ít tiền. Cô ta đã dặn chúng rằng không được phép mở miệng. Cô ta đã tìm một địa điểm khác ngày thường, cũng đã làm thật cẩn thận.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì?

Trình Diệu Vi, vì sao cô mãi không buông tha cho tôi? Cô đã sống sung sướng bao nhiêu năm trời, hiện tại vì sao vẫn cứ ám lấy tôi không tha?

Lúc này, cái điện thoại khác của

Trình Ngọc đột nhiên rung lên.

Trình Ngọc nhíu mày nhìn màn hình, lại thấy đó là ông Trình. Cô ta cầm lấy điện thoại, đưa lên tại, thế nhưng giọng nói không được dễ chịu cho låm.

Ba, con nghe đây. (Trình Ngọc. Chuyện trên mạng là con làm ra sao?

Ý ba là gì?- Trình Ngọc nhíu chặt mày. Hiện tại ông Trình cũng muốn chất vấn cô ta? [Chuyện Vi Vi một chân đạp hai thuyền] Giọng của ông Trình trầm xuống.

Ba có chứng cứ không? Trình Ngọc hỏi, sau đó lại chợt nhớ ra rằng hiện tại chứng cử đã đầy rẫy trên mạng. Cô ta nghiến răng. Còn gọi con tiện nhân đó là Vi Vi? Rốt cuộc ai mới là con ruột của ông hả? [Trình Ngọc, con rốt cuộc là phải làm tới mức nào hả? Con làm như vậy rất cuộc là vì cái gì? Lúc làm, con có nghĩ cho mình, có nghĩ cho Trình gia không hả?l- Giọng ông Trình tràn ngập lửa giận, nhưng cùng với đó cũng là tiếc rèn sắt không thành thép.

Trình Ngọc im lặng không muốn trả lời. Đúng lúc đang định cúp máy thì ông Trình lại nói tiếp. [Thời gian này số tiền con phung phí quá nhiều. Ba mẹ vốn là muốn bù đắp cho con, nhưng nhìn thấy con cầm tiền đi làm những chuyện kia, ba mẹ cũng không thể để như vậy. Trình Ngọc, ba mẹ sẽ tạm thời ngừng the của con một thời gian. Con cũng không còn nhỏ nữa, dọn ra ngoài sống đi]

Ông Trình nói xong liền cúp máy. Một phút sau, Trình Ngọc vẫn không thể tin được những lời bản thân vừa nghe. Đây là lời mà một người cha ruột nên nói sao? Rốt cuộc ông ta có coi cô ta là con ruột hay không? Dựa vào cái gì? Rốt cuộc là dựa vào cái gì mà ông ta có thể làm như vậy chứ? Trình Ngọc vốn tưởng ông Trình chỉ là nói như vậy để doạ cô ta mà thôi, lại ngàn vạn không ngờ tới, chỉ mấy phút sau, quản gia và người hầu đã xông vào phòng cô, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, bỏ vào va li.

Các người làm gì? Các người đang làm gì thế?- Trình Ngọc mở lớn måt.

Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân có lệnh, giúp nhị tiểu thư dọn dẹp đồ đạc. – Lão quản gia nhàn nhạt nói. Vì ông là quản gia, những chuyện liên quan tới bốn người trong nhà, sao ông có thể không biết? Dù ông không biết, người hầu trong nhà cũng sẽ sớm nói cho ông. Những chuyện mà Nhị tiểu thư làm với Đại tiểu thư, ông sao có thể đồng ý? Dù Nhị tiểu thư mới thực sự là con ruột của lão gia và phu nhân, nhưng thời gian này, hành động của Nhị tiểu thư đã sớm vượt qua giới hạn, khiến lão gia và phu nhân phiền lòng. Ông thực sự không nhìn nổi điều đó nữa.

Các người không có quyền. Rốt cuộc có nghe tôi nói không hả? Mau bỏ đồ của tôi xuống. – Trình Ngọc bực mình, bắt đầu muốn đi lại ngăn cản người hầu

Lúc này, hai vị bảo mẫu lâu năm trong nhà đi tới, ghìm Trình Ngọc lại. Trình Ngọc nói sao đi nữa cũng chỉ là một tiểu thư được chăm bầm từ bé, sao có thể đọ lại với những người làm việc nặng thành quen như hai bảo mẫu kia. Lúc này, việc duy nhất có ta có thể làm là gào thét khản cổ. Nhưng cô ta càng làm vậy, động tác của người hầu càng nhanh hơn. Lý do… bọn họ phiền.

Người hầu, bảo mẫu, hay thậm chí là quản gia, dù thế nào cũng là người bình thường. Người qua đường có thể bị tin tức chi phối, vậy thì bọn họ cũng vậy. Chưa kể, từ lúc trở về, Trình Diệu Vi luôn luôn đối tốt với bọn họ, thi thoảng còn thưởng tiền. Khi bọn họ đọc tin tức trên mạng cũng thấy được, người sai rõ ràng là Trình Ngọc, vậy mà cuối cùng, Đại tiểu thư mới là người bị đuổi khỏi nhà. Trên đời thực sự vẫn còn tồn tại loại vô lý như vậy sao?

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, bảo mẫu gần như là phải kéo Trình Ngọc ra ngoài, nhét lên xe đã được chuẩn bị sẵn. Ở trên đó còn có hai vệ sĩ lực lưỡng, không biết đã ngồi từ bao giờ Trình Ngọc vừa vào trong xe đã bị bọn họ giữ chặt lại. Nhìn tình hình này, không biết còn tưởng Trình Ngọc bị bắt cóc.

Phản. Phản rồi. Lũ hạ nhân các người, vậy mà lại dám…

Quản gia vốn định mở miệng nói gì đó với Trình Ngọc, nhưng nghe tới hai chữ “hạ nhân”, ông cười khẩy, sau đó sập mạnh cửa xe lại, còn qua cửa sổ xe đang mở, nói với tài xế.

Đưa đi.

Tài xế hiển nhiên cũng nghe được những lời kia, không đáp lại quản gia mà chỉ gật đầu.

Quản gia nhìn chiếc xe màu đen rời đi, lắc đầu.

Dù sao cũng là đứa trẻ ông tự mình nhìn lớn lên, tình cảm không phải là không có. Vốn còn định khuyên vài câu, thế nhưng hai chữ “hạ nhân” quả thực đã phá vỡ hết tất cả. Là người, ai cũng có giới hạn của mình. Mà hai chữ kia, vừa vặn là giới hạn của ông. Là một người tốt nghiệp từ Học viện Quản gia ở Hà Lan, từ trước tới nay, ông vẫn luôn giúp lão gia và phu nhân xử lý chuyện nhà cùng một số chuyện của tập đoàn. Bao nhiêu năm cống hiển, ngay cả lão gia và phu nhân cũng chưa từng coi ông là hạ nhân, quan hệ thuê mướn lại càng không phải.

Đừng nói là ông, những người hầu, bảo mẫu trong nhà cũng chưa từng bị coi là hạ nhân. Hai chữ kia, giống như đánh vào lòng tự tôn của bọn họ, khiến cho ngọn lửa giận bùng lên. Toàn bộ thương tiếc mà ông dành cho Nhị tiểu thư cũng trong phút giây đó tan biến. Đó chính là sự đáng sợ của lòng người.

Rồng có nghịch lần, con người cũng có những giới hạn mà kẻ khác vĩnh viễn không thể chạm vào. Nếu không, dù trước đó có thân thiết bao nhiêu, phút giây sau cũng có thể trở thành không thể cứu vãn.

Quản gia quả quyết xoay người vào nhà, tiếp tục công việc thường nhật của mình.

Về phần Trình Ngọc, cô ta được đưa tới một căn hộ hạng sang trong căn chung cư nằm giữa thành phố. Nơi này đứng tên của ông Trình, đã được trang hoàng đầy đủ, còn có một bảo mẫu lo chuyện cơm nước cho cô. Trình Ngọc ở nơi này, ngoài tiền sinh hoạt của bản thân, tiền cơm nước và lương của bảo mẫu đều là do ông Trình thanh toán. Đây là toàn bộ những gì ông bà Trình có thể làm. Còn lại, bọn họ tạm thời không muốn quản.

Hiện tại, là bậc làm cha mẹ, nhìn thấy hai đứa con gái đối đầu lẫn nhau, chính họ cũng khó xử, cũng đau lòng. Thế nhưng đau lòng hơn cả, đó chính là sự thật không thể chối cãi rằng họ chính là nguyên nhân gây ra chuyện này.

Nếu năm đó không để lạc mất Trình Ngọc

Nếu năm đó không vội vàng đem

Trình Diệu Vi về nhà

Nếu khi đó họ cẩn thận đi xét nghiệm lai…

Nếu khi đó họ không nhận nuôi Trình Ngọc

Nếu ngày đó bà Trình không gặp.

Trình Ngọc đang trên đường đi tới cô nhi viện và dừng lại hỏi chuyện.

Nếu bà không đưa Trình Ngọc tới viện xét nghiệm…

Nhưng cuộc đời không có nếu như… Mọi thứ xảy ra đã xảy ra rồi. Hiện tại họ chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là tiến tới, hoặc là đứng im một chỗ tự ôm lấy sai làm của mình rồi hối hận. Dù cái nào cũng khó khăn, nhưng cuối cùng họ vẫn phải chọn một. Thứ đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi được. Cốc nước đã hắt ra ngoài cũng chẳng thể thu trở lại nữa. Không thể quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK