• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đang làm gì vậy?”

Ngạn Hi không chịu nổi nữa, cậu muốn vung tay rời đi, song lại bị đối phương mạnh mẽ kéo qua ôm eo cậu: “Đứa nhỏ đang nhìn.”

Vẫn là chạng vạng thường ngày, Ngạn Hi giúp thím Lưu bày biện đồ ăn, ngoài cửa truyền đến tiếng giày da giẫm trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết là Thiệu Chí Thần trở về. Cậu nhìn về phía cửa theo bản năng, thấy bóng người quen thuộc đến xa lạ tiến vào.

“Lắp linh kiện, nhưng không thành công.” Ngạn Hi moi đống giấy ra khỏi miệng Thiệu Sanh Tinh, cầm tờ hướng dẫn đi qua thảo luận chuyện lắp ráp cùng Thiệu Chí Thần.  

Một tên tóc vàng mặt búp bê trong đó hỏi Ngạn Hi, “Cậu tặng ai?Tặng người yêu à?”

Ban đầu Thiệu Sanh Tinh còn lo lắng bồn chồn, tuy nhiên thấy Thiệu Chí Thần cúi đầu nhìn giấy hướng dẫn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nó ném một phần giấy bị mình xé vào thùng rác, gấp phần còn lại nhét vào túi quần, sau đó cũng chạy qua hò hét đòi xem giấy hướng dẫn cùng.

Trải qua một giấc mộng đêm đó, độ thiện cảm của Ngạn Hi với Thiệu Chí Thần tăng lên rất nhiều. Dù sao sao với hoàng tử tóc xanh thì Thiệu Chí Thần thế này là quá bình thường!

Thiệu Chí Thần chuyển đề tài: “Chỗ này sai rồi, linh kiện phải lắp ở đây.”

Ngạn Hi liếc nó một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, về phòng làm bài đi.”

“Chắc là… chưa ạ.”

Thiệu Sanh Tinh lại chuyển hướng quay sang gọi Thiệu Chí Thần, Thiệu Chí Thần sờ đầu nó: “Làm xong bài tập chưa?”

“Chắc là… chưa ạ.”

Cậu tha thiết nhìn Thiệu Chí Thần, hy vọng hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, để mình trộm ăn hai miếng bánh ngọt của Thiệu Sanh Tinh.

“Thế đi làm đi.”

Ông chủ cầm ghim cài áo, là một con quái vật nhỏ màu xanh lá cây, chẳng qua có vẻ như là bị gãy một góc: “Cậu tính làm như thế nào?”

Nửa tiếng sau, Thiệu Chí Thần đứng dậy: “Xong rồi.”

Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, hừ một tiếng đi lên lầu.

Ngạn Hi: “…”

Ngạn Hi thấy nó đi rồi bèn túm gáy mèo vàng nhỏ xách nó về phòng, đoạn quay về cầm giấy hướng dẫn trên tay Thiệu Chí Thần, tự mình ngồi trên đệm nghiên cứu.

Thiệu Chí Thần dở khóc dở cười, đành phải xuống lầu rót nước cho nó, đúng lúc đụng phải Ngạn Hi về muộn.

Thiệu Chí Thần đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu có ý gì?”

Cậu mở cửa sổ, sương mù bên ngoài dày đặc, tựa như trong mơ. Cậu nhìn đồng hồ, chưa kịp sửa soạn đã chạy vọt xuống dưới lầu, sau khi nhìn thấy Thiệu Chí Thần không biến thành hoàng tử tóc xanh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh cách xa tôi một chút, tôi là trai thẳng sắt thép.” Ngạn Hi nói.

Ngạn Hi nói: Có ngu mới tin anh, Thiệu Chí Thần làm đếch gì phải hoàng tử tóc xanh.

Ông chủ bắt đầu chọn vật liệu cho cậu: “Nếu cậu muốn bảo quản lâu hơn một chút thì làm bằng bạc đi, nhưng mà thời gian làm thành phẩm cũng lâu hơn, với cả cậu ngượng tay tô màu khó, làm hỏng sẽ tốn nhiều tiền.”

“Vậy vừa nãy cậu đứng gần tôi làm gì?”

Thiệu Chí Thần ở đằng sau: “…”

“Lắp linh kiện, nhưng không thành công.” Ngạn Hi moi đống giấy ra khỏi miệng Thiệu Sanh Tinh, cầm tờ hướng dẫn đi qua thảo luận chuyện lắp ráp cùng Thiệu Chí Thần.  

Ngạn Hi chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Vừa rồi có trẻ con ở đây, anh muốn đứa nhỏ nhìn thấy ba mẹ bất hòa sao?”  

Thiệu Chí Thần đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu có ý gì?”

“Anh đừng nghĩ quẩn mà đi nhuộm tóc.” Ngạn Hi chạm vào mái tóc đen vừa phun keo xịt tóc của hắn, có chút cưng cứng. “Thế này là được rồi.”  

Thiệu Chí Thần xoay người đi lên lầu, hai giây sau kéo Thiệu Sanh Tinh từ trên lầu xuống.

Đã gần cuối tháng, Ngạn Hi cũng bắt đầu tìm thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho Thiệu Chí Thần. Gần đây cậu cùng đám bạn đồng trang lứa trong lớp chơi khá thân, đám người kia không giống Ngạn Hi, toàn là phú nhị đại cả, sản nghiệp trong nhà có anh cả anh hai thừa kế, bọn họ nhàn tản không có áp lực, bị người trong nhà kéo qua đây dự mấy tiết học.

Một câu này theo chân Ngạn Hi đi vào trong mộng.

“Ba, con còn chưa làm xong bài tập về nhà.” Vẻ mặt Thiệu Sanh Tinh mờ mịt.

Không biết vì sao người nọ trầm mặc, cuối cùng thì thầm bên tai Ngạn Hi một câu: Nhuộm tóc màu đẹp nhất, để lại vết thương sâu nhất, chỉ vì muốn tìm kiếm người anh yêu nhất. 

“Vậy anh báo giá cho tôi để tôi tính toán xem.” Không phải Ngạn Hi không có tiền, ngược lại Thiệu Chí Thần cho cậu rất nhiều phí sinh hoạt.

Thiệu Chí Thần đặt nó xuống cạnh một cái bàn nhỏ trong phòng khách, cái bàn nhỏ này là bàn Thiệu Sanh Tinh dùng khi còn bé, sau đổi cái mới nên đặt bàn nhỏ này ở phòng khách, bên trên đặt một ít sách minh họa cho trẻ nhỏ, lúc cậu về nhà, thừa dịp còn chưa ăn cơm đọc giết thời gian một chút.

“Ngại quá, chỗ hoa bách hợp này mới được vận chuyển từ chợ hoa tới, còn chưa kịp cất bớt đi.”

Vẻ mặt Thiệu Chí Thần nghiêm túc, tuy nhiên trong mắt Thiệu Sanh Tinh thì đó là vô cùng uy nghiêm: “Hôm nay giáo viên gửi nhiệm vụ học tập mới trên nhóm Wechat, yêu cầu phụ huynh giám sát mấy đứa làm bài tập về nhà. Bây giờ ba phải giúp ba nhỏ con sửa xe đạp, con ngồi ở đây ba mới có thể giám sát.”

“Đang làm gì vậy?”

Thiệu Sanh Tinh vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Cậu nói xong xoa xoa cẳng tay trần trụi, đoạn chạy biến mất khỏi tầm mắt Thiệu Chí Thần, về phòng chui vào trong chăn.

Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, hừ một tiếng đi lên lầu.

Trong giờ học, Ngạn Hi tìm vài người hỏi chuyện tặng quà. Cậu chỉ là một anh chàng nhà quê chưa trải sự đời, mặc dù ở nhà họ Thiệu mấy tháng cũng biết được vài thương hiệu, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải người trong nghề, mà đám con cháu nhà giàu này thì khác, ăn chơi nhiều hiểu biết cũng nhiều, đáng tin hơn so với cậu.

Thiệu Chí Thần thản nhiên đi đến bên cạnh Ngạn Hi, đoạt lấy tờ giấy hướng dẫn trong tay cậu: “Chỗ nào bị sai?”

Một em gái nói: “Tôi biết một cửa hàng làm thủ công, là kiểu tự mình làm ấy. Bạn trai của tôi từng đến đó làm cho tôi một cặp bông tai, nom khá đẹp.”  

Lúc này Ngạn Hi mới hiểu ý hắn: “Uây, Thiệu Chí Thần, thằng nhóc vẫn còn là trẻ con.”

Ngạn Hi nhìn thoáng qua chồng hoa bách hợp phương Đông chất đống bên cửa, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cậu đến khá sớm, mới mười giờ, rất nhiều cửa hàng bình thường đều mở cửa vào giờ này

“Ừm, làm sao thế?” Thiệu Chí Thần nhấc mí mắt nhìn cậu một cái, “Không phải tôi bảo thằng bé làm bài tập à?”

Ngạn Hi rút hai tờ khăn giấy tới để hắn lau mồ hôi. Dù không muốn đả kích Thiệu Chí Thần, nhưng mấy bộ phận kia cậu chỉ cần mười phút là lắp xong.

Đây quả thực chính là uy hiếp trần trụi.

“…” Nhưng ai bảo anh xách nó xuống dưới đây làm bài!

Ngạn Hi liếc nó một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, về phòng làm bài đi.”

Thiệu Chí Thần nhận khăn giấy, nhìn thoáng qua góc bên Thiệu Sanh Tinh vừa ngồi, phát hiện nơi đó đã không còn bóng người, nhất thời kinh ngạc, “Thiệu Sanh Tinh làm xong bài rồi à?”  

Đây quả thực chính là uy hiếp trần trụi.

Ông chủ là một người đàn ông bình thường cột bím tóc nhỏ, Ngạn Hi cảm thấy anh ta cột bím tóc là vì muốn bản thân có thêm chút đặc sắc, tuy nhiên hiệu quả không quá rõ ràng.  

Ngạn Hi không chịu nổi nữa, cậu muốn vung tay rời đi, song lại bị đối phương mạnh mẽ kéo qua ôm eo cậu: “Đứa nhỏ đang nhìn.”

Ngạn Hi nhìn thoáng qua hướng Thiệu Sanh Tinh, thấy nó đang cặm cụi làm bài: “Lừa tôi vui lắm hả?”

Thiệu Chí Thần chuyển đề tài: “Chỗ này sai rồi, linh kiện phải lắp ở đây.”

Bên cạnh có người phấn khích, “Uầy! Thế hắn có người yêu chưa? Cho tôi Wechat người ta được không?”

Ngạn Hi bị câu này dọa tỉnh ngay lập tức!

Ngạn Hi đang muốn cầm tua vít tháo chỗ kia thì Thiệu Chí Thần lại nhanh hơn một bước. Thấy tờ hướng dẫn chưa được người đàn ông đọc mấy lần đã bị vứt sang một bên, cậu có chút hoài nghi hỏi: “Anh có được không?”  

“Không phải, tặng bạn bè bình thường.”

Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Đừng khiêu khích tôi.”

Ngạn Hi: “…”

Được được được, mời anh làm.

Tối qua qua uống rượu à? Đây rõ ràng là dáng vẻ say rượu chưa tỉnh.

Nửa tiếng sau, Thiệu Chí Thần đứng dậy: “Xong rồi.”

Buổi tối Ngạn Hi trở về hơi muộn, cậu vào nhà đánh ngáp một cái, ném túi lên sô pha rồi chui vào phòng bếp, không ngờ bên trong còn có người.

Ngạn Hi rút hai tờ khăn giấy tới để hắn lau mồ hôi. Dù không muốn đả kích Thiệu Chí Thần, nhưng mấy bộ phận kia cậu chỉ cần mười phút là lắp xong.

Ngạn Hi nói dối: “Ăn cơm bên ngoài với bạn học, tôi đã gọi điện về nhà báo trước rồi, thím Lưu nghe máy.”

Thiệu Chí Thần nhận khăn giấy, nhìn thoáng qua góc bên Thiệu Sanh Tinh vừa ngồi, phát hiện nơi đó đã không còn bóng người, nhất thời kinh ngạc, “Thiệu Sanh Tinh làm xong bài rồi à?”  

“Nam, 26 tuổi, không thiếu tiền.”

“Ừm, còn ngồi xem Tigger được một lát.” Ngạn Hi nói xong bỗng nhìn thấy trên khăn giấy dính gì đó, cậu kéo tay Thiệu Chí Thần qua mở ra nhìn, phát hiện chỗ ngón tay cái bị rạch một vết thương, vội vàng nói, “Bị thương rồi.”

Người đàn ông tiến sát lại gần, đè Ngạn Hi xuống bên cạnh bàn, vươn ngón tay phải của mình ra: Cậu xem, ở đây có vết sẹo này.

Ngạn Hi đang muốn cầm tua vít tháo chỗ kia thì Thiệu Chí Thần lại nhanh hơn một bước. Thấy tờ hướng dẫn chưa được người đàn ông đọc mấy lần đã bị vứt sang một bên, cậu có chút hoài nghi hỏi: “Anh có được không?”  

Cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ là phía trên loang máu nên nhìn hơi thảm, Ngạn Hi dùng cồn khử trùng, tiếp đó dán thêm cho hắn một cái băng keo cá nhân.

Ông chủ làm cho cậu một bảng danh sách dự toán, Ngạn Hi nhẩm qua, cảm thấy có thể nên bắt đầu làm. Món đồ đúng thật là rất khó làm, mỗi ngày Ngạn Hi đều dành thời gian mấy tiếng đi làm, ba ngày làm hỏng tổng cộng sáu bảy cái mới cho ra thành quả một cái hơi vừa lòng. Cậu thừa dịp này làm thêm một cái nữa, cuối cùng làm hai con quái thú nhỏ có động tác bất đồng, tuy nhiên màu sắc bên ngoài đều thống nhất một màu xanh lá cây huỳnh quang.

“Đúng thật là chỉ có anh, vặn một cái ốc vít thôi cũng phí mất một miếng băng dán cầm máu.”

Thoạt nhìn Thiệu Chí Thần không mấy để ý, còn tiến đến bên tai Ngạn Hi nói một câu.

Thiệu Chí Thần tin lời cậu, bởi vì hắn không biết ngoại trừ ăn cơm thì Ngạn Hi còn có thể làm gì. Hắn bước hai bước ra ngoài, đột nhiên quay đầu dặn dò, “Ngày mai tôi đi công tác, sẽ cố gắng trở về trước tết Nguyên Đán, cậu…”

Một câu này theo chân Ngạn Hi đi vào trong mộng.

Cơn ác mộng.

Thiệu Chí Thần xoay người đi lên lầu, hai giây sau kéo Thiệu Sanh Tinh từ trên lầu xuống.

Bởi vì lúc trước bị Ngạn Hi dạy cho một trận nên giờ mỗi lần Thiệu Sanh Tinh uống nước cam đều phải báo cáo với Ngạn Hi trước. Kết quả hôm nay lên cơn nghiện nước cam, nhưng nó lại không tìm thấy Ngạn Hi nên đành phải dính lấy Thiệu Chí Thần vòi uống, người khác đổ nó không dám tu, chỉ sợ sau khi Ngạn Hi trở về lại bị giáo huấn. 

Vẫn là chạng vạng thường ngày, Ngạn Hi giúp thím Lưu bày biện đồ ăn, ngoài cửa truyền đến tiếng giày da giẫm trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết là Thiệu Chí Thần trở về. Cậu nhìn về phía cửa theo bản năng, thấy bóng người quen thuộc đến xa lạ tiến vào.

Thiệu Chí Thần thản nhiên đi đến bên cạnh Ngạn Hi, đoạt lấy tờ giấy hướng dẫn trong tay cậu: “Chỗ nào bị sai?”

Ngạn Hi hỏi: Anh là ai?

“…” Nhưng ai bảo anh xách nó xuống dưới đây làm bài!

Người nọ đáp hắn là Thiệu Chí Thần.

Ngạn Hi chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Vừa rồi có trẻ con ở đây, anh muốn đứa nhỏ nhìn thấy ba mẹ bất hòa sao?”  

Ngạn Hi nói: Có ngu mới tin anh, Thiệu Chí Thần làm đếch gì phải hoàng tử tóc xanh.

Đám người bên cạnh nhao nhao hùa theo, Ngạn Hi không muốn nói cho bọn họ biết, tai họa một mình cậu gánh là đủ, cậu sợ Thiệu Chí Thần lại gây họa cho đám người kia, “Có người yêu rồi, thân mật khắng khít lắm, mấy người cho chút ý kiến coi.”

Người đàn ông tiến sát lại gần, đè Ngạn Hi xuống bên cạnh bàn, vươn ngón tay phải của mình ra: Cậu xem, ở đây có vết sẹo này.

Ngạn Hi kiểm tra một chút, giống hệt chỗ Thiệu Chí Thần bị trầy da, ngay cả kích cỡ cũng y hệt, cuối cùng tin thật: Tự dưng anh nhuộm màu này làm gì, chắc trên đường về có nhiều bạn nhỏ vây quanh anh muốn xin chữ ký lắm nhỉ?

Thiệu Chí Thần đặt nó xuống cạnh một cái bàn nhỏ trong phòng khách, cái bàn nhỏ này là bàn Thiệu Sanh Tinh dùng khi còn bé, sau đổi cái mới nên đặt bàn nhỏ này ở phòng khách, bên trên đặt một ít sách minh họa cho trẻ nhỏ, lúc cậu về nhà, thừa dịp còn chưa ăn cơm đọc giết thời gian một chút.

Người nọ hỏi vì sao, Ngạn Hi đáp thẳng, bởi vì bạn nhỏ đều thích hoàng tử tóc xanh.

Lúc này Ngạn Hi mới hiểu ý hắn: “Uây, Thiệu Chí Thần, thằng nhóc vẫn còn là trẻ con.”

Không biết vì sao người nọ trầm mặc, cuối cùng thì thầm bên tai Ngạn Hi một câu: Nhuộm tóc màu đẹp nhất, để lại vết thương sâu nhất, chỉ vì muốn tìm kiếm người anh yêu nhất. 

Ngạn Hi bị câu này dọa tỉnh ngay lập tức!

Hắn nhìn thoáng qua bản thân trong gương, nới lỏng cà vạt, “Có chuyện gì thế?”

Cậu mở cửa sổ, sương mù bên ngoài dày đặc, tựa như trong mơ. Cậu nhìn đồng hồ, chưa kịp sửa soạn đã chạy vọt xuống dưới lầu, sau khi nhìn thấy Thiệu Chí Thần không biến thành hoàng tử tóc xanh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Sanh Tinh vội vàng gật đầu: “Vâng.”

“Nam hay nữ?”

Thiệu Chí Thần thấy cậu mặc áo ngắn tay mỏng manh đứng đầu cậu thang, nhịn không được nhíu mày, “Quay về mặc thêm quần áo.”  

Ngạn Hi nhìn thoáng qua hướng Thiệu Sanh Tinh, thấy nó đang cặm cụi làm bài: “Lừa tôi vui lắm hả?”

Mặc dù trong phòng được bật máy sưởi, nhưng mặc thế kia vẫn quá phong phanh.

“Sao trễ như vậy mới về?”

Ngạn Hi không nghe hắn nói, chạy xuống dưới lầu, đột nhiên ôm chầm lấy người đàn ông. Mặc dù chỉ ôm một chút rồi tách ra, song vẫn không khỏi khiến trái tim Thiệu Chí Thần đập hẫng nhịp.  

Hắn nhìn thoáng qua bản thân trong gương, nới lỏng cà vạt, “Có chuyện gì thế?”

Ngạn Hi kiểm tra một chút, giống hệt chỗ Thiệu Chí Thần bị trầy da, ngay cả kích cỡ cũng y hệt, cuối cùng tin thật: Tự dưng anh nhuộm màu này làm gì, chắc trên đường về có nhiều bạn nhỏ vây quanh anh muốn xin chữ ký lắm nhỉ?

“Ừm, còn ngồi xem Tigger được một lát.” Ngạn Hi nói xong bỗng nhìn thấy trên khăn giấy dính gì đó, cậu kéo tay Thiệu Chí Thần qua mở ra nhìn, phát hiện chỗ ngón tay cái bị rạch một vết thương, vội vàng nói, “Bị thương rồi.”

“Anh đừng nghĩ quẩn mà đi nhuộm tóc.” Ngạn Hi chạm vào mái tóc đen vừa phun keo xịt tóc của hắn, có chút cưng cứng. “Thế này là được rồi.”  

Ông chủ dẫn cậu vào trong, mùi hương đã hơi nhạt đi một chút.

Cậu nói xong xoa xoa cẳng tay trần trụi, đoạn chạy biến mất khỏi tầm mắt Thiệu Chí Thần, về phòng chui vào trong chăn.

Thiệu Sanh Tinh lại chuyển hướng quay sang gọi Thiệu Chí Thần, Thiệu Chí Thần sờ đầu nó: “Làm xong bài tập chưa?”

Thiệu Chí Thần ở đằng sau: “…”

Tối qua uống rượu à? Đây rõ ràng là dáng vẻ say rượu chưa tỉnh.

Trải qua một giấc mộng đêm đó, độ thiện cảm của Ngạn Hi với Thiệu Chí Thần tăng lên rất nhiều. Dù sao sao với hoàng tử tóc xanh thì Thiệu Chí Thần thế này là quá bình thường!

Đã gần cuối tháng, Ngạn Hi cũng bắt đầu tìm thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho Thiệu Chí Thần. Gần đây cậu cùng đám bạn đồng trang lứa trong lớp chơi khá thân, đám người kia không giống Ngạn Hi, toàn là phú nhị đại cả, sản nghiệp trong nhà có anh cả anh hai thừa kế, bọn họ nhàn tản không có áp lực, bị người trong nhà kéo qua đây dự mấy tiết học.

Trong giờ học, Ngạn Hi tìm vài người hỏi chuyện tặng quà. Cậu chỉ là một anh chàng nhà quê chưa trải sự đời, mặc dù ở nhà họ Thiệu mấy tháng cũng biết được vài thương hiệu, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải người trong nghề, mà đám con cháu nhà giàu này thì khác, ăn chơi nhiều hiểu biết cũng nhiều, đáng tin hơn so với cậu.

Một tên tóc vàng mặt búp bê trong đó hỏi Ngạn Hi, “Cậu tặng ai?Tặng người yêu à?”

“Không phải, tặng bạn bè bình thường.”

Người nọ đáp hắn là Thiệu Chí Thần.

“Nam hay nữ?”

Mặc dù trong phòng được bật máy sưởi, nhưng mặc thế kia vẫn quá phong phanh.

Được được được, mời anh làm.

“Nam, 26 tuổi, không thiếu tiền.”

Bên cạnh có người phấn khích, “Uầy! Thế hắn có người yêu chưa? Cho tôi Wechat người ta được không?”

Vẻ mặt Thiệu Chí Thần nghiêm túc, tuy nhiên trong mắt Thiệu Sanh Tinh thì đó là vô cùng uy nghiêm: “Hôm nay giáo viên gửi nhiệm vụ học tập mới trên nhóm Wechat, yêu cầu phụ huynh giám sát mấy đứa làm bài tập về nhà. Bây giờ ba phải giúp ba nhỏ con sửa xe đạp, con ngồi ở đây ba mới có thể giám sát.”

“Tôi không hiểu mấy thứ này lắm, làm rắn chắc một chút, giống mấy loại dù quăng quật kiểu gì cũng không hỏng ấy.”

Đám người bên cạnh nhao nhao hùa theo, Ngạn Hi không muốn nói cho bọn họ biết, tai họa một mình cậu gánh là đủ, cậu sợ Thiệu Chí Thần lại gây họa cho đám người kia, “Có người yêu rồi, thân mật khắng khít lắm, mấy người cho chút ý kiến coi.”

Một em gái nói: “Tôi biết một cửa hàng làm thủ công, là kiểu tự mình làm ấy. Bạn trai của tôi từng đến đó làm cho tôi một cặp bông tai, nom khá đẹp.”  

Ngạn Hi búng tay một cái, cảm thấy ý kiến không tồi. Cậu hỏi em gái địa chỉ, hôm sau bớt chút thời gian đến cửa hàng thủ công kia.

Mặc dù cửa hàng nằm trong khu trung tâm thương mại thành phố Hộ Gia, nhưng vị trí lại cực lệch, Ngạn Hi đi theo bản đồ chỉ dẫn còn suýt chút lạc đường, cuối cùng phải hỏi người khác mới biết. Vừa vào đến, hương hoa bách hợp nồng nặc, làm cậu sặc mùi hắt hơi một cái.  

Chính là bởi vì sinh nhật của Thiệu Chí Thần vào ngày mốt nên Ngạn Hi mới yên tâm đặt đồ chỗ ông chủ, song hiển nhiên tên kia không nhớ chuyện này trong lòng!

Ông chủ là một người đàn ông bình thường cột bím tóc nhỏ, Ngạn Hi cảm thấy anh ta cột bím tóc là vì muốn bản thân có thêm chút đặc sắc, tuy nhiên hiệu quả không quá rõ ràng.  

“Ngại quá, chỗ hoa bách hợp này mới được vận chuyển từ chợ hoa tới, còn chưa kịp cất bớt đi.”

Ngạn Hi hỏi: Anh là ai?

Ngạn Hi nhìn thoáng qua chồng hoa bách hợp phương Đông chất đống bên cửa, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cậu đến khá sớm, mới mười giờ, rất nhiều cửa hàng bình thường đều mở cửa vào giờ này

Ông chủ dẫn cậu vào trong, mùi hương đã hơi nhạt đi một chút.

“Anh đẹp trai muốn tặng cho bạn gái à?”

Ngạn Hi đáp: “Tặng cho bạn bè.”

Ông chủ hỏi cậu đã nghĩ muốn làm gì chưa, Ngạn Hi nói có, cậu lấy một cái ghim cài áo làm bằng nhựa từ trong túi ra.

Ông chủ cầm ghim cài áo, là một con quái vật nhỏ màu xanh lá cây, chẳng qua có vẻ như là bị gãy một góc: “Cậu tính làm như thế nào?”

“Tôi không hiểu mấy thứ này lắm, làm rắn chắc một chút, giống mấy loại dù quăng quật kiểu gì cũng không hỏng ấy.”

Ông chủ bắt đầu chọn vật liệu cho cậu: “Nếu cậu muốn bảo quản lâu hơn một chút thì làm bằng bạc đi, nhưng mà thời gian làm thành phẩm cũng lâu hơn, với cả cậu ngượng tay tô màu khó, làm hỏng sẽ tốn nhiều tiền.”

“Đi công tác?!” Ngạn Hi kinh ngạc, thế này cũng quá trùng hợp rồi, “Nhưng không phải anh…”

“Vậy anh báo giá cho tôi để tôi tính toán xem.” Không phải Ngạn Hi không có tiền, ngược lại Thiệu Chí Thần cho cậu rất nhiều phí sinh hoạt.

Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Đừng khiêu khích tôi.”

Ông chủ làm cho cậu một bảng danh sách dự toán, Ngạn Hi nhẩm qua, cảm thấy có thể nên bắt đầu làm. Món đồ đúng thật là rất khó làm, mỗi ngày Ngạn Hi đều dành thời gian mấy tiếng đi làm, ba ngày làm hỏng tổng cộng sáu bảy cái mới cho ra thành quả một cái hơi vừa lòng. Cậu thừa dịp này làm thêm một cái nữa, cuối cùng làm hai con quái thú nhỏ có động tác bất đồng, tuy nhiên màu sắc bên ngoài đều thống nhất một màu xanh lá cây huỳnh quang.

“Ba, con còn chưa làm xong bài tập về nhà.” Vẻ mặt Thiệu Sanh Tinh mờ mịt.

Ông chủ nói đặt đồ ở đây trước, để anh ta tìm một túi đựng quà đẹp hơn, bảo cậu ngày mai hẵng quay lại lấy đồ.

“Đúng thật là chỉ có anh, vặn một cái ốc vít thôi cũng phí mất một miếng băng dán cầm máu.”

Buổi tối Ngạn Hi trở về hơi muộn, cậu vào nhà đánh ngáp một cái, ném túi lên sô pha rồi chui vào phòng bếp, không ngờ bên trong còn có người.

“Ừm, làm sao thế?” Thiệu Chí Thần nhấc mí mắt nhìn cậu một cái, “Không phải tôi bảo thằng bé làm bài tập à?”

Bởi vì lúc trước bị Ngạn Hi dạy cho một trận nên giờ mỗi lần Thiệu Sanh Tinh uống nước cam đều phải báo cáo với Ngạn Hi trước. Kết quả hôm nay lên cơn nghiện nước cam, nhưng nó lại không tìm thấy Ngạn Hi nên đành phải dính lấy Thiệu Chí Thần vòi uống, người khác đổ nó không dám tu, chỉ sợ sau khi Ngạn Hi trở về lại bị giáo huấn. 

Thiệu Chí Thần dở khóc dở cười, đành phải xuống lầu rót nước cho nó, đúng lúc đụng phải Ngạn Hi về muộn.

“Sao trễ như vậy mới về?”

“Vậy vừa nãy cậu đứng gần tôi làm gì?”

Ngạn Hi nói dối: “Ăn cơm bên ngoài với bạn học, tôi đã gọi điện về nhà báo trước rồi, thím Lưu nghe máy.”

Cậu tha thiết nhìn Thiệu Chí Thần, hy vọng hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, để mình trộm ăn hai miếng bánh ngọt của Thiệu Sanh Tinh.

Thiệu Chí Thần tin lời cậu, bởi vì hắn không biết ngoại trừ ăn cơm thì Ngạn Hi còn có thể làm gì. Hắn bước hai bước ra ngoài, đột nhiên quay đầu dặn dò, “Ngày mai tôi đi công tác, sẽ cố gắng trở về trước tết Nguyên Đán, cậu…”

“Đi công tác?!” Ngạn Hi kinh ngạc, thế này cũng quá trùng hợp rồi, “Nhưng không phải anh…”

Chính là bởi vì sinh nhật của Thiệu Chí Thần vào ngày mốt nên Ngạn Hi mới yên tâm đặt đồ chỗ ông chủ, song hiển nhiên tên kia không nhớ chuyện này trong lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK