Bánh Đậu và Diệp Phi được hai người lớn ôm từ trong nhà trẻ ra, tớ nhìn cậu, cậu ngó tớ bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Một mình Trần Giác ngồi phía trên lái xe, còn ba người kia đều dồn hết về băng sau, Diệp Phi ngồi một bên hết nhìn nhìn Bánh Đậu, lại nhìn nhìn Vương Ân Thành, quay qua Bánh Đậu, đã rồi mới lễ phép nói với Vương Ân Thành : “Cháu chào chú!”
Vương Ân Thành sờ sờ đầu Diệp Phi, Bánh Đậu vùi đầu trong ngực Vương Ân Thành, cằm hất lên mang theo ý tự hào đầy vẻ trẻ con với Diệp Phi.
Vương Ân Thành báo địa chỉ, Trần Giác lái xe chuẩn bị đưa Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu qua đó trước, Bánh Đậu quay đầu nhìn quả cam lớn nghi hoặc : “Chúng ta không về nhà sao? Ba ba đâu?”
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu : “Ba ba có việc, chúng ta đi tới chỗ này, Bánh Đậu có biết không?”
Bánh Đậu gật đầu, “Biết, trước kia ba ba có dẫn con qua đó.”
Trần Giác cùng Vương Ân Thành hai người lớn dọc theo đường đi đều rất trầm mặc, Bánh Đậu cũng không thích mở miệng nói chuyện, trẻ con khi có người lạ sẽ luôn luôn biểu hiện dáng vẻ nhu thuận, trong xe hiện giờ chỉ có Diệp Phi một mình độc thoại.
Diệp Phi nói : “Bánh Đậu cậu muốn làm cái gì?”
Vương Ân Thành và Trần Giác nghe cảm thấy ù ù cạc cạc, nhưng Bánh Đậu thì hiểu, Diệp Phi đang nói vể buổi biểu diễn văn nghệ trong nhà trẻ ít hôm nữa, lớp của bọn chúng định diễn kịch, mỗi người đều phải diễn một nhân vật, và nhiệm vụ của bọn trẻ là về nhà suy nghĩ về vai mình muốn diễn, ngày mai nói cho giáo viên nghe.
Bánh Đậu nhìn Diệp Phi lắc đầu.
Diệp Phi nói : “Bánh Đậu năm ngoái cậu cũng không tham gia, tớ đóng vai yêu quái đại thụ đó! Bất quá năm nay tớ không muốn làm yêu quái đại thụ nữa! Mà muốn làm dũng sĩ, dùng đao kiếm chém quái thú! Cũng không biết thầy giáo có cho tớ vai đó hay không.”
Bánh Đậu khịt mũi, tỏ vẻ hơi bất mãn, buổi biễu diễn năm trước nhóc không tham gia, bởi vì đi theo ba ba về thăm ông bà, kỳ thật năm nay nhóc cũng không có hứng thú. Diệp Phi nghĩ cái quái gì thế kia? Ăn mặc kỳ quái chạy tới chạy lui trên sân khấu, nhiều trẻ con như vậy, chen chúc nhau, nhân vật chính cũng tới mấy đứa, thầy giáo nhất định sẽ không cho mình làm dũng sĩ, nhóc mới không thèm tham gia đâu! ?
Vương Ân Thành không biết nhà trẻ hàng năm có biễu diễn văn nghệ, nhưng Trần Giác thì biết, Trần Giác vừa nghe Diệp Phi nói nhà trẻ biễu diễn, nhịn không được vừa lái xe vừa thở dài : “Tiểu tổ tông của ba, năm nay con tha cho ba đi, đừng lại vì muốn gây sự chú ý mà ngã xuống nước ! Người trong nhà đều bị con hù chết đó!”
Diệp Phi ngồi ở phía sau rướn cổ lên hừ một tiếng, nói lớn : “Ba nói bậy! Lần trước rõ ràng là con không sai! Yêu quái đại thụ cuối cùng bị vương tử giết chết, vốn là phải nằm trên mặt đất mà!”
Trần Giác ở phía trước cười rộ : “Tổ tông của ba à đó mà là nằm trên mặt đất sao? Con lăn thẳng xuống nước thì có! ? Hù chết cha mẹ của con !”
Diệp Phi không phục bĩu môi hừ một tiếng.
Trần Giác nhìn con qua kính chiếu hậu, nói với Vương Ân Thành : “Aish, chắc cậu không biết ha, năm ngoái cái sân khấu kịch kia chơi tớ một vố nặng! Con tớ diễn yêu quái đại thụ, từ lúc lên sân khấu bắt đầu đứng yên một bên làm bối cảnh, tới cuối cùng bị chém mới động đậy vài cái. Vốn thầy giáo đều nói với chúng, chỉ cần nằm trên mặt đất là được, kết quả cậu có biết nó làm ra chuyện gì không? Bên cạnh sân khấu có một cái ao, con tớ khi bị chém còn tự mình tăng thêm đất diễn, sau khi nằm trên mặt đất thì bắt đầu lăn, rơi luôn xuống cái ao kia, cũng may đó chỉ là bối cảnh giả không phải là cái ao thật. Lúc tớ nhìn thấy nó lăn còn buồn bực, cái con heo Diệp Tiếu Thiên ngồi một bên còn vô cùng tự hào nói với tớ ‘Em xem con mình lăn nhanh chưa kìa!’ Đúng là đồ thiếu muối!”
Vương Ân Thành nghe Trần Giác kể chuyên Diệp Phi trong nhà trẻ, nghe xong cười rộ lên, bất giác nắm cánh tay Bánh Đậu thật chặt.
Bánh Đậu nhìn Diệp Phi, vào lúc Vương Ân Thành không chú ý chân mày nhỏ hơi hơi cau lại, nhóc nghĩ biểu diễn thì có gì hay đâu? Tại sao quả cam lớn nhìn giống như rất thích, vẻ mặt còn cao hứng đến thế? Vậy năm nay mình có nên diễn hay không đây?
Diệp Phi rất nhanh quay lại hỏi Bánh Đậu một lần nữa : “Cậu có muốn diễn không? Năm nay tớ muốn diễn vai dũng sĩ chém yêu quái đại thụ! Bánh Đậu cậu diễn yêu quái đại thụ đi! ?”
Từ trong ngực Vương Ân Thành, Bánh Đậu giương mắt nhìn Diệp Phi, ánh mắt vô cùng khiêu khích : “Tớ mới không thèm diễn yêu quái đại thụ đâu! Tớ cũng muốn diễn dũng sĩ!”
Diệp Phi hoan hô : “A a, hai chúng ta cùng vui vẻ chém yêu quái đại thụ!”
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu cười khẽ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ra vẻ rất nghiêm túc của con.
Trần Giác đưa Vương Ân Thành và Bánh Đậu đến dưới lầu của tiểu khu, Vương Ân Thành tay ôm Bánh Đậu tay cầm hành lý, sau khi nói tạm biệt với Trần Giác và Diệp Phi thì vào thang máy lên lầu.
Vương Ân Thành ước chừng căn hộ này khoảng chín mươi mấy bình, gần đó có một trường tiểu học cùng sơ trung rất có tiếng, lúc Vương Ân Thành mở cửa đi vào nhận ra trong phòng không nhiễm một hạt bụi, chỉ có điều một thời gian dài không ai ở, nơi này có vẻ khá lạnh lẽo.
Vương Ân Thành để Bánh Đậu xuống đất, sau đó thay giày bước vào phòng bếp, cậu phát hiện trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, có một số món dường như mới vừa ra lò, trên màng bảo quản vẫn còn một tầng hơi nóng mỏng manh.
Bánh Đậu cầm lấy góc áo Vương Ân Thành, cố gắng làm một cái đuôi nhỏ đúng chuẩn, nhóc đi theo Vương Ân Thành đứng ở trước cửa tủ lạnh, ló đầu qua nhìn, thấy trong tủ lạnh có sữa chua, ngóc cổ vươn tay chỉ, “Quả cam quả cam, con muốn uống sữa chua.”
Vương Ân Thành lấy ra một hộp sữa chua, cắm ống hút đưa cho Bánh Đậu, Bánh Đậu một tay túm áo Vương Ân Thành, tay còn lại có vẻ không thuận cầm hộp sữa chua, uống hai ngụm thì cau mày, đổi lại dựa vào chân Vương Ân Thành, hai tay cầm hộp sữa chua, sau đó cắn ống hút làm một hơi.
Vương Ân Thành đóng cửa tủ lạnh rồi cứ đứng như vậy, cúi đầu nhìn con dựa vào chân mình, yên lặng uống xong sữa chua mới đứng thẳng lên.
Sau khi giải quyết hộp sữa chua, Bánh Đậu đem vỏ hộp ném vào thùng rác, rồi lại lon ton chạy tới tiếp tục kéo góc áo Vương Ân Thành, nhóc nấc cục một cái, đưa bàn tay để không vỗ vỗ ngực, lại đánh tiếng ợ, cuối cùng mới lẩm bẩm : “No quá!”
Vương Ân Thành từ đầu đến cuối đều cúi đầu nhìn con, ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịch.
Quả cam lớn mang theo cái đuôi nhỏ của mình đi ra khỏi phòng bếp ngồi trên ghế sa lông, Bánh Đậu quay đầu nhìn nhìn đồng hồ treo tường trong đại sảnh, lại hỏi Vương Ân Thành : “Ba ba hôm nay phải tăng ca sao? Hôm nay tại sao lại tới đây? Chẳng phải ba ba nói chừng nào lên tiểu học mới đưa con đến nơi này sao? !”
Vương Ân Thành biết vì Bánh Đậu sắp vào lớp một nên Lưu Hằng cố ý chuẩn bị căn hộ này, lúc đầu cậu không biết giải thích như thế nào cho Bánh Đậu hiểu vì sao lại tới đây, hiện tại nghe Bánh Đậu hỏi, biết thời biết thế nói : “Tháng chín này không phải con lên tiểu học sao? Lại đây ở trước cho quen nhà mới.”
Bánh Đậu đối với việc lên tiểu học có một loại sợ hãi khó hiểu, trong ấn tượng của nhóc, tựa hồ sau khi rời nhà trẻ lên tiểu học, mỗi ngày nhóc đều phải học những thứ mà mình không thích, phải tham gia rất nhiều hoạt động tập thể, bị bắt buộc mang khăn quàng đỏ, sau này có một đống bài tập, còn không thể giấu đồ chơi trong cặp.
Trong đầu Bánh Đậu nhiều lần rối rắm tựa hồ rất khổ sở về vấn đề lên tiểu học này, nhưng nghĩ đến đầu tiên lại là một chuyện khác, nhóc nhìn Vương Ân Thành, nghiêm túc hỏi : “Vậy quả cam cũng đến đây ở sao? Quả cam không ở chỗ kia nữa hả, dọn đến nhà này sao?”
Ánh mắt Bánh Đậu mang theo kỳ vọng mãnh liệt còn có thêm một chút cẩn thận, dường như rất lo lắng sợ Vương Ân Thành sẽ từ chối.
Vương Ân Thành cự tuyệt Lưu Hằng, một chữ “Không” thốt lên không hề bị áp lực, nhưng mà đối mặt Bánh Đậu, cùng một từ cậu lại không thể nào dễ dàng mở miệng nói ra, giống như cậu vừa nói, Bánh Đậu sẽ thực sự bị tổn thương vậy.
Vương Ân Thành nghĩ nghĩ rồi đáp : “Quả cam có thể ở rất gần Bánh Đậu, mỗi ngày quả cam cũng đều sẽ lại đây.”
Bánh Đậu ủy khuất mếu : “Vậy là quả cam vẫn không ở đây rồi! Vì sao quả cam không thể ở đây? Bởi vì ba ba sao? Ba ba là tốt nhất! Ba ba thích Bánh Đậu, ba ba cũng thích quả cam, Bánh Đậu thích ba ba, Bánh Đậu cũng thích quả cam, vậy quả cam thì sao? ! Quả cam thích Bánh Đậu, vậy có thích ba ba không?”
Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, làm thế nào cũng không thể mở miệng nói thích để dỗ con, cậu nghĩ mình không thể để cho Bánh Đậu thất vọng, nhưng có thể lừa nó như vậy sao? Sớm muộn gì có một ngày nó sẽ biết, sự lừa gạt tạm bợ của hiện tại sẽ tạo thành thương tổn lớn hơn nhiều trong tương lai.
Bánh Đậu nhìn Vương Ân Thành, quả cam lớn của nhóc một mực im lặng không trả lời, bé con trong lòng đã hiểu, hiểu rất rõ, quả cam lớn của nhóc thật sự không thích ba ba, ngay cả lừa nhóc cũng không làm được.
Bánh Đậu cảm thấy vô cùng uể oải, ánh mắt nhìn Vương Ân Thành chậm rãi mang vẻ tủi thân, lại vẫn cố gắng kiềm chế, tròng mắt từ từ đỏ ửng, nhưng vẫn cố nén không khóc.
Vương Ân Thành vừa thấy Bánh Đậu sắp khóc, liền nhanh chóng ôm con vào ngực dỗ dành vuốt ve, Bánh Đậu cắn môi hít mũi cố nén nước bọt và nước mắt, không cho chảy ra, nhóc mới không khóc đâu! Mình là con trai, không thể tùy tiện khóc được!
Đồ ăn cũng đã có, Vương Ân Thành hâm lại, dỗ Bánh Đậu ăn được một chút, chính mình thì không có khẩu vị, hầu như chẳng ăn gì cả.
Sau khi Bánh Đậu ăn xong, Vương Ân Thành dẫn nhóc đi tắm rửa, bé con tuy rằng làm mình làm mẩy nhưng không cáu kỉnh, vẫn luôn an tĩnh ngồi trong bồn tắm lớn, cả người đều là bọt xà phòng mùi cam, tròng mắt ngấn nước, rũ mắt xuống không nói lời nào.
Sau khi tắm rửa xong Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu đến bên giường, còn hơi lo lắng con sẽ lạ giường, Bánh Đậu trở mình mở miệng nói : “Con ngủ đây.” Dường như muốn dùng phương thức này an ủi Vương Ân Thành, nói cho cậu biết mình rất ổn, không cần lo lắng.
Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu gật gật đầu, trong lòng đột nhiên nảy lên một loại cảm xúc, cậu nghĩ tất cả trẻ con đều như vậy sao? Bánh Đậu mới từng tuổi này làm sao biết cách quan sát người khác? Còn biết an ủi người lớn, thậm chí cũng sẽ không tùy tiện khóc? Tựa hồ cho tới giờ chưa từng nghe Bánh Đậu nói muốn cái này đòi cái kia, cũng không tùy tiện giận dỗi, lúc có người lạ dường như không thích nói chuyện, luôn kéo quần áo của mình làm một cái đuôi nhỏ, khi nói đề tài nghiêm túc sẽ biểu hiện dáng vẻ rất cẩn thận.
Bánh Đậu như vậy, làm sao có thể khiến Vương Ân Thành không đau lòng không mềm lòng được chứ?
Sau khi Bánh Đậu nằm trên giường Vương Ân Thành liền gọi điện thoại cho Lưu Hằng, điện thoại được kết nối Vương Ân Thành liền đặt di động bên tai Bánh Đậu, Bánh Đậu nằm trên giường, bàn tay nhỏ cầm cổ tay áo Vương Ân Thành, nói với đầu kia điện thoại : “Ba ba, hôm nay ba có về không?”
Lưu Hằng : “Hôm nay không thể về rồi, Bánh Đậu nghe lời, gần đây công việc của ba ba tương đối nhiều, con ở cùng với quả cam lớn ở nhà mới, khi nào ba ba có thời gian rảnh sẽ đến gặp con !”
Bánh Đậu đột nhiên kêu lên : “Sao lại chừng nào rảnh! ? Ngày mai Ba ba cũng không về sao?”
“Bánh Đậu ngoan! Ba ba sẽ về với con mà !”
Bánh Đậu cơ hồ như ngồi bật dậy trên giường, chân nhỏ ở trên giường đạp đạp : “Ba ba sao lại có thể như vậy! !”
Vương Ân Thành nhanh chóng lấy lại di động, vỗ vỗ Bánh Đậu, nhìn con ngồi trên giường bụm mặt xoay tới xoay lui rối rắm giận dỗi, chỉ có thể lùi vài bước tới cửa, hạ giọng nói với Lưu Hằng trong điện thoại : “Bên đó có vấn đề à?”
Lưu Hằng vừa nghe giọng Vương Ân Thành, liền hạ thấp thanh âm, sợ con nghe được, “Không chỉ đơn thuần là tin tức giải trí, có một ít vấn đề liên quan đến việc làm ăn, có người muốn kéo tôi xuống nước, tin tức giải trí kia hẳn chính là bước đầu tiên. Chu Dịch An sau khi xuất ngoại cũng không liên lạc với trường bên này, trường học thiếu chút nữa đã đi báo cảnh sát, nếu như đoán không sai, chắc là bị người ta bắt đi.”
Vương Ân Thành cũng cho rằng yêu sách không đơn giản như vậy, dù sao chuyện của Lưu Hằng trong một phạm vi không phải là ngày một ngày hai, không ít phương tiện truyền thông hẳn là đều có một số ảnh chụp chứng cớ linh tinh, nhưng Hoa Vinh Quốc Tế áp chế chặt chẽ, không ai dám đăng bừa. Nếu nhiều năm như vậy cũng chưa ai dám đưa tin, vậy tại sao hiện tại Lưu Hằng cùng Chu Dịch An chia tay, lại tung tin tức ra? Hơn nữa còn ngay sau ngày cậu đăng bài phỏng vấn anh? !
Ẩn chứa trong đó tựa hồ có ý cảnh cáo, dường như muốn nhắc nhở, kỳ thật sự tồn tại của Vương Ân Thành cũng đã sớm bại lộ.
Vương Ân Thành vốn cảm thấy đây chỉ là chuyện đơn giản, nhưng bây giờ xem ra, liên lụy đến việc làm ăn của Lưu Hằng chỉ là chuyện nhỏ, sau này chỉ sợ sự tình sẽ ngày càng trở nên phức tạp.
Vương Ân Thành hỏi : “Bánh Đậu đến trường có tiện không?” Ý Vương Ân Thành là, để tránh đi đầu sóng ngọn gió tốt nhất Bánh Đậu không cần đi học .
Lưu Hằng : “Bánh Đậu không có việc gì, bên kia hẳn là không dám.”
Trong đầu Vương Ân Thành linh quang chợt lóe qua, nhưng không nắm bắt được, cậu nghi hoặc nhíu mày : “Sao?”
Lưu Hằng : “Là chuyện trong nhà thôi, đấu đá nội bộ, bọn họ sẽ không dám động đến Bánh Đậu, nếu làm vậy lão gia tử sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Dừng một chút, anh tiếp lời : “Tôi cảm thấy em phải cẩn thận.”
Vương Ân Thành : “Tôi hiểu. Mấy ngày tới không trở về hả?”
Giọng Vương Ân Thànhhạ xuống rất nhỏ, nghe qua điện thoại có vẻ chậm rãi nặng nề , Lưu Hằng ởđầu kia điện thoại nghe được hai chữ ‘Trở về’, trong lòng như códòng suối êm dịu chảy qua, tâm tư nôn nóng lập tức giảm đikhông ít.
“Trước khi trở về phải xác định một chuyện, tôi sẽ tận lực, đến lúc đó sẽ liên lạc với em.”
“Được.”
Vương Ân Thành nói xong muốn đưa điện thoại lại cho Bánh Đậu, Bánh Đậu nghẹn đỏ mặt lăn lộn trên giường, quần lót nhỏ tuột xuống dưới thắt lưng, “Không muốn không muốn! ! Bỏ ra! !” Bánh Đậu thật sự tức giận.
Lưu Hằng vẫn luôn tự mình chăm sóc con, mặc dù thỉnh thoảng có đi công tác cũng tận hết khả năng lấy tốc độ nhanh nhất trở về, cơ hồ hai cha con mỗi ngày đều gặp mặt, trước kia Bánh Đậu mặt lạnh không thích nói chuyện, nhưng tận đáy lòng kỳ thật vẫn ỷ lại vào Lưu Hằng, Lưu Hằng không giống như Vương Ân Thành sẽ dỗ dành con, nhưng trên người anh toát ra khí khái đàn ông, sự độ lượng và vẻ uy nghiêm, làm cho trong lòng Bánh Đậu âm thầm yêu mến và kính nể.
Vương Ân Thành không có cách, đành phải cúp điện thoại của Lưu Hằng, sau khi anh hứa sẽ mau chóng giải quyết vấn đề.
Vương Ân Thành vừa cúp điện thoại, Bánh Đậu liền không lăn lộn nữa, thành thành thật thật nằm ngay ngắn nhắm mắt ngủ, nhưng môi vẫn bĩu, mí mắt thì nhấp nháy, có vẻ nôn nóng hơn nữa.
Vương Ân Thành dỗ nhóc ngủ, vỗ nhè nhẹ lên người con qua chăn nhỏ, Bánh Đậu vốn rất buồn ngủ nên rất nhanh liền ngủ say.
Ngày hôm sau Vương Ân Thành đưa Bánh Đậu xong mới đến công ty đi làm, thời gian còn khá sớm, trong phòng làm việc cơ hồ chưa có đồng nghiệp nào đến, lão Lưu cũng vậy, nhưng Thiệu Chí Văn thì đã có mặt.
Trần Lạc Phi Phi cũng đã đến đây.
Vương Ân Thành tiến vào phòng làm việc, Thiệu Chí Văn liền chỉ chỉ, ý bảo thực tập sinh kia đã đến .
Vương Ân Thành gật đầu, Trần Lạc Phi ngồi ở trên ghế, quay đầu vừa nhìn thấy Vương Ân Thành liền vội vàng đứng lên, đặc biệt khẩn trương nhìn Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành thản nhiên nhìn hắn một cái, ý bảo hắn vào văn phòng, Trần Lạc Phi khẩn trương nhìn mặt Vương Ân Thành, không chú ý tới động tác của cậu, Vương Ân Thành cũng đã đi vào văn phòng, Trần Lạc Phi vẫn khẩn trương ngốc nghếch đứng như kẻ trộm bị bắt quả tang.
Thiệu Chí Văn đến bên cạnh nhắc nhở hắn : “Hắc hắc hắc, cậu làm gì mà khẩn trương quá vậy! ? Kêu cậu đi vào kìa!”
“A!” Trần Lạc Phi vội vàng đi vào.
Vương Ân Thành mở máy tính và máy điều hòa, Trần Lạc Phi gõ cửa đi vào, khép cửa lại bước đến trước bàn làm việc, nhìn Vương Ân Thành, gọi một tiếng : “Thầy.”
“Ngừng lại!” Vương Ân Thành nhìn : “Kêu tên của tôi hoặc là gọi bằng trưởng biên tập giống như những người khác được rồi, thầy thì miễn, ngồi đi.”
Trần Lạc Phi khép nép ngồi xuống.
Vương Ân Thành lúc này mới cẩn thận đánh giá hắn, nhìn thấy Trần Lạc Phi hôm nay mặc một bộ tây trang rất trịnh trọng, áo sơ mi trắng cà – vạt đen, áo khoác bên ngoài thì đã cởi ra, tóc còn vuốt keo, tay cầm cặp công văn, nhìn qua đặc biệt giống. . . Nhân viên bán bảo hiểm !
“Người hướng dẫn thực tập xác định rồi sao?” Vương Ân Thành hỏi.
Trần Lạc Phi nhìn Vương Ân Thành, gật đầu : “Rồi, là anh.”
Vương Ân Thành mắt nhìn màn hình máy tính đang khởi động : “Cũng được, sắp tới không có tin tức gì quan trọng, trước tiên cậu đi tìm Thiệu Chí Văn xem coi gần đây có tư liệu nào dễ xử lý không, trước hết làm việc đó, đừng có mới bắt đầu đã vội xem xét vấn đề đăng tin, hãy bắt đầu từ cái cơ bản nhất đi?”
“Thiệu Chí Văn? Anh là thầy hướng dẫn thực tập của em, định bỏ mặc em sao?” Trần Lạc Phi nghi hoặc nhìn Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành nhìn lại hắn : “Cậu thấy tôi rảnh sao? Tôi phụ trách hướng dẫn cậu thực tập, còn trên phương diện công việc đồng nghiệp nào cũng có thể chỉ bảo cho cậu.”
Lần này Trần Lạc Phi không hé răng, không nghi ngờ Vương Ân Thành cũng không phản bác, “Được rồi!” Dù sao cũng còn nhiều thời gian!
“Đúng rồi,” Vương Ân Thành đột nhiên nhớ tới căn hộ kia : “Căn hộ đó cậu cứ ở tự nhiên nhé, trong phòng ngủ chính còn một số đồ tôi chưa mang đi, nếu cậu muốn ngủ trong phòng chính có thể dọn vào, đồ đạc quần áo tôi treo trong tủ tạm thời cậu đừng động vào.”
Trần Lạc Phi nhìn Vương Ân Thành không hé răng, gật gật đầu, “Nếu không có việc gì em đi ra ngoài trước.”
Trần Lạc Phi đứng dậy đi ra ngoài, lúc đóng cửa hắn cảm thấy tâm trạng thất bại của mình đã có chút khởi sắc, hắn nghĩ không sao, dù sao thời gian nghỉ hè còn tới mấy tháng, lão tử liền không tin mình anh minh thần võ đẹp trai như vậy mà không lọt vào mắt của anh! !
Sự chân thành dời được núi! Hắn không tin lòng Vương Ân Thành làm bằng sắt! Cho dù có là đá tảng, hắn cũng có cách làm cho tan chảy !
Thiệu Chí Văn sau khi đưa cho Trần Lạc Phi một ít tài liệu, lại sắp xếp bàn làm việc cho hắn, vị trí vừa vặn xéo vớivăn phòng của lão Lưu, đưa lưng về phía văn phòng của Vương Ân Thành.
Trần Lạc Phi hỏi : “Tôi có thể không ngồi ở đây, đổi chỗ khác được không?”
Thiệu Chí Văn ôm ngực ung dung nhìn hắn : “Có thể mà anh chàng đẹp trai, bỏ thực tập chẳng phải không cần ngồi ở đây sao?”
Trần Lạc Phi ngoan ngoãn đặt cặp đựng công văn lên bàn rồi ngồi xuống.
Đúng như Vương Ân Thành dự đoán, tin tức giải trí kế tiếp của Diệp An Ninh lại gây ra xao động lớn.
Lần này trên báo đăng vài bức ảnh chụp chung của Lưu Hằng và Chu Dịch An, một tấm là hai người cùng nhau đi trượt tuyết và một tấm ngồi đối diện ăn cơm.
Biên tập vẫn là người tên An Bình, giọng văn không khác ngày hôm qua là mấy, có điều hôm nay đứng trên góc độ của một người chứng kiến, đưa tin Chu Dịch An và Lưu Hằng làm sao mà quen biết, thời gian hai người ở chung, tính cách có tương xứng hay không, Lưu Hằng vì sao xem trọng Chu Dịch An, và Chu Dịch An làm như thế nào để có được sự tin tưởng của Lưu Hằng.
Lão Lưu trên đường đi làm mua báo, vừa tiến vào liền để lên bàn Vương Ân Thành, sau đó im lặng xoay người đi ra ngoài.
Vương Ân Thành sau khi xem xong, cảm thấy những lời ngày hôm qua Lưu Hằng nói rất đúng, người cung cấp tin cả gan đưa ảnh chụp của Lưu Hằng cùng Chu Dịch An, cũng không dám đăng ảnh Bánh Đậu. Lấy chuyện bàn luận tính hướng của Lưu Hằng có thể thu hút ánh mắt mọi người, nếu như là đấu đá nội bộ muốn ảnh hưởng tới quyết sách của ban giám đốc, hẳn là sẽ kéo dài yêu sách, sau này chỉ sợ là sẽ còn rất nhiều tin tức bất lợi cho Lưu Hằng.
Cái gì gây bất lợi nhiều nhất cho Lưu Hằng? ! Vương Ân Thành nghĩ nghĩ, chỉ có thể là sơ hở trong việc giao dịch ngầm. Năm đó việc mang thai thuê nếu bị lộ ra sẽ ảnh hưởng nhiều hay ít? ! Bản thân Vương Ân Thành cũng là người trong cuộc, thật không có biện pháp đánh giá khách quan.
Sáng nay Trần Lạc Phi lấy tốc độ nhanh nhất xử lý xong tư liệu trong tay, quay đầu liền gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Ân Thành, đưa thứ mình vừa làm xong cho Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành ngẩng đầu nhìn hắn, Thiệu Chí Văn vừa vặn đi tới cửa, ánh mắt nhìn Trần Lạc Phi ý như hắn hết thuốc chữa rồi.
Vương Ân Thành cũng không nhắc nhở Trần Lạc Phi loại chuyện này chỉ cần giao cho Thiệu Chí Văn xử lý là được, cậu cầm bản thảo Trần Lạc Phi vừa làm nhìn nhìn, quay đầu ném vào máy nghiền giấy phía sau : “Trước kia ở trường thầy giáo đánh giá việc viết lách của cậu ra sao?”
Trần Lạc Phi nhìn thứ mình làm mất hơn nửa ngày phút chốc bị quăng vào máy nghiền giấy, cố gắng không để lộ cảm xúc trên mặt, cứ như vậy nhìn Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành : “Làm lại một lần nữa, xong thì đưa cho Thiệu Chí Văn xem, nếu có bất luận nghi vấn gì có thể hỏi đồng sự, văn hóa văn phòng còn phải đợi tôi dạy cho cậu sao? Không biết thì lên mạng tìm hiểu.”
Trần Lạc Phi im lặng xoay người đi ra ngoài.
Giữa trưa Vương Ân Thành nhận được một cuộc điện thoại lạ, Diệp An Ninh dàn trận ở đầu kia điện thoại cười khách khí nói : “Biên tập Vương, đã lâu không gặp.”
Vương Ân Thành : “Cũng được vài ngày.”
“A, phải ha, quả thật cũng mới vài ngày thôi. Gần đây biên tập Vương sống như thế nào?”
Vương Ân Thành không mở miệng.
Diệp An Ninh nói tiếp : “Ai nha, lại nói dù sao trước kia biên tập Vương là cấp trên của tôi, dầu gì cũng là đồng nghiệp, có cho tôi mặt mũi cùng đi ăn một bữa cơm không?”
“Cô có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Khẩu khí Diệp An Ninh thoáng thay đổi, không còn kiểu âm điệu xem kịch vui như vừa rồi, “Vương Ân Thành, cho dù trong tay tôi còn rất nhiều tin tức chưa đăng, chuyện của anh và Lưu Hằng còn có Chu Dịch An tôi biết không ít, Lưu Hằng không dám động tới tôi cùng tòa soạn báo hiện tại tôi đang làm việc. Tôi cũng phục anh là nhân tài, nhắc nhở một câu, đừng dính líu gì tới hắn, Lưu Hằng rơi đài là chuyện sớm muộn, đến lúc đó anh cũng gặp xui xẻo cùng hắn mà thôi.”
Vương Ân Thành cười lạnh : “Tôi phải nói cám ơn sao?” Dừng lại vài giấy “Cần phải nhắc nhở, năm đó cô tung chuyện của anh họ Diệp Tiếu Thiên, bản thân hắn có thể đã tha thứ cho cô, nhưng Trần Giác thì vẫn còn nhớ mãi không quên đấy!”
“Anh. . . Hừ, đừng lấy Diệp Tiếu Thiên và Trần Giác ra uy hiếp tôi! Hiện tại Lưu Hằng tôi còn không sợ, Diệp Tiếu Thiên thì thế nào?”
Vương Ân Thành thản nhiên mở miệng : “Nếu cô đã có hảo tâm nhắc nhở, tôi cũng nhắc cô một câu, Diệp An Ninh, nếu ngày nào đó cô làm cho tôi chật vật, tôi sẽ đáp trả gấp bội đấy.” Ý Vương Ân Thành là chỉ Bánh Đậu.
Vương Ân Thành nói xong thì cúp điện thoại, bên ngoài văn phòng, Thiệu Chí Văn không nói gì nhìn Trần Lạc Phi, chỉ chỉ thứ hắn mới vừa làm trong tay mình : “Cậu cảm thấy thứ cậu đưa tôi, hay hơn cái khi nãy đưa cho biên tập Vương xem chứ gì.”
Trần Lạc Phi im lặng gật đầu.
Thiệu Chí Văn : “Àh, quả thật so với rác thì tốt hơn một chút. Cậu là sinh viên đại học G thật hả? Năm đó thi vào đại học không đi cửa sau chứ? !”
Trần Lạc Phi : “. . .”