Cô chỉ là một cô gái hiền lành, thế nào mà lại biến thành bạn gái người khác rồi, lại vẫn không biết sao bị gọi là "Tiểu tam", toàn bộ thế giới đều nói cô là bạn gái Nguyên Tiểu Nhị, có hỏi qua ý kiến của cô chưa?
Mẹ, cho con hai cái tát: Dòng suối nhỏ, cô có ngốc không vậy, người ta cũng đã cõng cô gái đó trên lưng rồi, không phải người yêu chẳng lẽ anh em sao.
Dòng suối nhỏ: Trên đời vẫn còn người tốt mà, trên đường đi gặp người bị thương, nên cõng cô ấy đến bệnh viện?
Gấu trúc lăn tròn: Cô đang nói chuyện trong mơ sao, loại công tử nhà giàu này mà tốt bụng sao, nếu có thì cũng gọi người khác cõng, sao có thể tự mình cõng? Người ta là người giàu có đó, người có tiền!
Nói cũng có lý, Nhan Khê cảm thấy chỉ dựa vào một mình cô, thì không thể làm rõ tin đồn này được. Cô lại trò chuện với bọn họ một chút, đang chuẩn bị mở máy tính, biên tập của nhà xuất bản lại gửi tin qua.
Minh Minh: Tiểu thư xinh đẹp à, sao gần đây chưa đăng truyện tranh Manh Manh lên weibo vậy, chẳng lẽ đang hẹn hò với soái ca nào?
Dòng suối nhỏ: hẹn hò gì chứ, bị thương nằm viện, hiện tại đều đã ổn hết rồi.
Mịnh Minh: Ôi, xảy ra chuyện gì, không có vấn đề lớn chứ?
Dòng suối nhỏ: Không sao, gương mặt vẫn còn.
Minh Minh: không liên quan đến gương mặt, chủ yếu là tay có sao không?
Dòng suối nhỏ: Không tốt lắm, hai tay của em bị ung thư, một chốc là không tốt lên được.
Hai người nói chuyên trêu chọc một hồi, Minh Minh muốn nói với cô, bởi vì lượng tiêu thụ của <Tiểu Quái Thú> quá tốt, muốn chuẩn bị tái bản, tiền nhuận bút sẽ dựa theo hợp đồng trả cho cô.
Minh Minh: Tập truyện này của em bán rất chạy, còn có truyền thông khen ngợi quyển sách này là được sáng tác nhìn rất ấm áp. Những thành tích này làm cho trong lòng người trong ngành không thoải mái, đến lúc đó nếu có người đến weibo tìm em gây phiền, em cố gắng khắc chế cảm xúc một chút, đừng để bị người ta tóm được khuyết điểm.
Dòng suối nhỏ: Em biết rồi, không thành vấn đề.
Bị người trong ngành gây phiền toái thì tính là gì, hôm nay cô cũng đã bị gọi là tiểu tam rồi, cái nào cũng không sánh được, mấy thứ kia đều là hạt bụi không đáng nhắc tới.
May mắn truyền thông không có chụp được mặt cô, nếu không để cô xuất hiện đầy trên mạng, sau cùng lại bị bạn trên mạng chửi mắng sa sả.
Điện thoại vang lên, số hiện lên là Nguyên Tiểu Nhị, Nhan Khê ấn nút nghe, "Có chuyện gì sao, Nguyên Tiểu Nhị?"
"Mấy tin trên mạng, cô có đọc được chưa?"
"Ừm." Nhan Khê nằm trên giường in hoa, tâm tình xem như là bình thường.
"Những từ ngữ trên mạng cô không cần để ở trong lòng, tôi sẽ xử lý tốt." Nguyên Dịch nghe giọng nói Nhan Khê bình thường, lại bổ sung thêm, "Tôi đã cho người đi hỏi thăm rồi, trong tay truyền thông không có chụp ảnh chính diện của cô, nếu không thể áp tin này xuống được, đối với cuộc sống và công việc của cô không bị ảnh hưởng gì hết."
Nghe Nguyên Dịch nói được nghiêm túc như vậy, rốt cục thấy được dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, Nhan Khê nở nụ cười: "Anh không sợ tôi nhân cơ hội này nói với truyền thông, tôi là bạn gái thần bí trong truyền thuyết, mượn cơ hội này chiếm lợi ích sao?"
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Nguyên Dịch thậm chí suy nghĩ, nếu cô ấy thực đồng ý làm như vậy, anh... Anh đại khái cũng sẽ im lặng mà nhận.
"Tuy nhiên cô không quá phù hợp với thẩm mỹ của tôi, nhưng nếu có nhiều bạn gái, tôi cũng không chịu thiệt, chỉ cần cô đồng ý."
"Chậc chậc, cái lợi ích này tôi không dám chiếm." Nhan Khê ngáp một cái, "Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây."
"Được, ngủ ngon."
Nguyên Dịch cúp điện thoại, lập tức lại gọi điện thoại cho trợ lý Mạnh, "Cậu điều tra ra chưa?"
"Ngô Huyên là ai?" Nghe trợ lýMạnh giải thích xong, Nguyên Dịch có chút không kiên nhẫn nói, "Mấy người trong làng giải trí này không thể lấy tên dễ phân biệt được sao? Cái gì Ngô Huyên, Triệu Tuyên, Ngô Y Huyên, Triệu Y Y, người nào phân biệt được tên ai là ai?"
"Giết gà dọa khỉ, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, miễn cho về sau người nào cũng có thể lấy chuyện riêng của tôi để tuyên truyền." Giọng Nguyên Dịch có chút lạnh, "Cái gì mà nói tôi không ăn thiệt thòi, tôi tự nhiên lại có bạn gái, có công bằng không? Danh dự của phụ nữ là danh dự, của đàn ông thì không sao? Đã là thời đại nào rồi, nam nữ phải bình đẳng."
Huống chi...Cô nàng xui xẻo Nhan Tiểu Khê kia cái gì cũng chưa làm, lại bị dân mạng mắng một đống lời thô tục, sao cô ấy lại bị mắng như vậy?
Triệu Phi Phi bất an đợi ở nhà mấy ngày, nhãn hiệu cô làm đại diện không bị hủy, tiết mục được mời cũng không bị hủy, cũng không có bất luận công ty nào tìm cô hủy bỏ hợp đồng, chỉ có mấy tin tức trên mạng là bị gỡ bỏ, tất cả người dùng weibo như bị mất trí nhớ, không hề đề cập tới chuyện này.
Ngay tại lúc cô cho rằng Nguyên gia đã lắng việc này xuống, thì nghe được quản lý nói cho một tin, Ngô Huyên - đồng nghiệp của cô gần đây hay gặp xui xẻo, mấy nhãn hiệu làm đại diện bị mất hợp đồng không nói, vai nữ chính của bộ phim điện ảnh bị người khác cướp mất. Trừ lần đó ra, thật không có gì quá đặc biệt, chỉ là tin tức trên mạng về cô ta càng ngày càng ít, ngay cả mấy tin tức nhỏ xíu cũng không có.
Có đôi khi đối với người nghệ sĩ mà nói, đáng sợ nhất không phải là có một chút ít tin tức, mà là tin tức liên quan đến người đó càng ngày càng ít, thậm chí mấy tin scandal đều không có. Không có tăng độ nổi tiếng của nghệ sĩ, còn có tác dụng gì?
Triệu Phi Phi lúc này mới hiểu được, Ngô Huyên bị chìm rồi.
Sau này suy nghĩ cẩn thận những điều này, cô sợ tới mức toàn thân phát run, nếu lần này không phải cô đánh cược thể diện giải thích, có phải cũng có khả năng giống Ngô Huyên, một chút tin tức cũng là xa xỉ?
Nhan Khê trở lại đài truyền hình đi làm, được các đồng nghiệp nhiệt tình tiếp đãi, thậm chí Tiểu Dương còn nhét một cây hoa hồng đưa cho cô, vừa thấy giống như là từ bồn hoa dưới lầu của đài hái xuống. Cô thuận tay cắm hoa vào bình thủy tinh, "Tiểu Dương, hoa nhỏ tuy đẹp, nhưng không cần hái, em cái này gọi là phá hoại của công."
"Em làm sao có thể làm loại chuyện không có tố chất này, em thấy bồn hoa bên cạnh có hoa người ta ném bỏ, nhớ tới hôm nay chị đi làm, nhặt nó lên." Tiểu Dương cười hì hì nói, "Mỹ nhân với hoa tươi, thật đẹp."
Nhìn đóa hoa hồng héo úa ỉu xìu, Nhan Khê rút ra trả lại cho tiểu Dương: "Đây, phối với em càng đẹp."
"Tiểu Nhan." Trần Bội đi nhanh đến, "Miệng vết thương không sao rồi chứ?"
"Cảm ơn chị Trần quan tâm, đã tốt hơn rồi." Nhan Khê thấy Trần Bội giống như có chuyện nói với cô, rót cho cô ly nước, "Chị Trần mời ngồi."
"Em còn có video clip chưa xử lý tốt, các chị nói chuyện đi nhé." Tiểu Dương nhân cơ hội đặt cây hoa hồng hoa trở lại bình thủy tinh, rời khỏi văn phòng Nhan Khê.
Trần Bội và Nhan Khê nói mấy câu khách sáo, thì nói đến chuyện công việc: "Vì hai người dẫn chương trình đều đã xảy ra chuyện, nên bây giờ đang tiến hành cải biên."
Nhan Khê cho rằng trong đài chuẩn bị hủy bỏ việc cô dẫn chương trình, uống một hớp nước không nói gì.
"Chuyện của Trương Hạo đã điều tra rõ ràng." Trần Bội có chút tiếc nuối và chút đồng tình, "Lúc ấy anh ta gặp chị của Tiểu Lâm đang lúc chăm chỉ vươn lên, là thật tình giới thiệu cho cô ấy một công việc, chị của Tiểu Lâm trước khi chết đã bị người khác xâm hại, nhất thời cô ấy luẩn quẩn trong lòng, từ trên khách sạn nhảy xuống. Hiện tại kẻ tình nghi đã bị tóm, nhưng bởi vì chuyện này ảnh hưởng dư luận quá lớn, trong đài quyết định hủy bỏ tư cách dẫn chương trình của Trương Hạo."
Nhan Khê đã hiểu, phương pháp xử lý quả thật phù hợp với ích lợi chung, cô không có gì để nói, nhưng thầy Trương làm sao phải chịu tội này, có lòng tốt muốn trợ giúp người trẻ có chí vươn lên, lại bị người hiểu lầm, thậm chí thiếu chút nữa bỏ mạng. Mọi chuyện đã được cảnh sát làm rõ, nhưng phần lớn dân mạng không tin, bọn họ thà rằng tin là "Gánh tội thay", cũng không tin thầy Trương thật sự vô tội.
Trên thực tế thầy Trương chỉ là người dẫn chương trình nhỏ, có thể có năng lực gì tìm người gánh tội thay chứ? Những dân mạng này thật là không biết, hoặc là làm bộ không biết, tiếp tục duy trì thân phận giả vờ chính nghĩa của mình?
Nhận thấy trong lòng Nhan Khê không vui, Trần Bội thở dài: "Chị biết em cực kỳ tôn trọng thầy Trương, nhưng hiện giờ dư luận ở trên mạng chưa lắng xuống, đài chúng ta lại đang trên đầu sóng ngọn gió, em đừng phát biểu bất luận cái gì, nếu không em cũng sẽ bị liên lụy."
Hiện tại Nhan Khê đang nổi tiếng, kênh vệ tinh đang tính chiếu< Những câu chuyện quanh ta > vào mười một giờ tối, cũng không thể để chuyện tốt này lại gặp thất bại.
"Vốn trước đó trong đài vẫn mong scandal tình cảm của Nguyên nhị thiếu tiếp tục gây chú ý, có thể áp chuyện thầy Trương xuống, nào biết Nguyên gia ra tay quá nhanh, chỉ chưa đến một buổi tối, nơi có đăng tin tức đều đã bị xử lý." Trần Bội có chút đáng tiếc, "Sao mọi chuyện lại không diễn ra như mong muốn nhỉ?"
Nhan Khê nghĩ thầm rằng, nếu mọi chuyện còn tiếp diễn, bị bạn trên mạng biết cô là "Bạn gái thần bí", có thể cô sẽ bị dư luận dìm chết.
"Thôi, việc này chúng ta không nên nói nữa, dù sao trong đài cũng có quyết định của chính mình. Chị tới là muốn nói với em chuyện công việc đã sắp xếp, cho em có cái chuẩn bị." Trần Bội nhìn mắt Nhan Khê, "Trong đài quyết định, về sau sẽ do một mình em dẫn, thầy Trương sẽ làm tổ phó tổ tin tức."
Từ trước máy quay chuyển sang làm sau hậu đài, tốt xấu còn có thể bảo toàn công việc, so với từ chức kết cục này đã tốt rồi, nhưng Nhan Khê lo thầy Trương tâm tình sẽ không tốt. Công việc đang làm tốt đã nhiều năm như vậy, gặp oan ức không nói, công việc cũng bị ảnh hưởng, anh mới đúng là người bị hại.
"Lấy năng lực của em, một mình dẫn, chị tin sẽ không có vấn đề gì." Trần Bội thấy trên mặt Nhan Khê cũng không có vui vẻ gì, cũng không có khuyên cô, ngược lại nói, "Mặt khác có chuyện chị chưa nói cho em, từ tuần sau, đến thứ sáu mỗi tuần, mười một giờ tối trên kênh vệ tinh, sẽ phát <Những câu chuyện quanh ta>, đây là kịch bản chương trình, Tiểu Nhan, tiết mục của chúng ta đã lên cấp rồi."
Mười một giờ tối, bình thường người xem TV đã ngủ, nếu không ngủ mọi người cũng đang lên mạng hoặc nghịch điện thoại, cũng không có ai xem TV, cũng giống mấy chương trình sáng thứ sáu thứ bảy, là mấy chương trình phát cho đủ giờ phát sóng của đài thôi.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, điều này quả thực là người phàm lên trời, dù chỉ là một chức tiên nhỏ, nhưng cũng là tiên.
Lên cấp, nghĩa lại càng ngày càng nhiều người biết đến chương trình, đừng nói là chương trình của bọn họ, chiếu lúc mười một giờ tối, cho dù là nửa đêm ba bốn giờ, bọn họ cũng rất vui.
Lúc trước khi Nhan Khê vừa mới vào đài, cô chỉ cảm thấy đó là một thiên kim tiểu thư đi cửa sau, nhưng mà bản thân cô đối với chương trình này cũng không ôm ấp hy vọng quá lớn, cho nên đối với cô ấy không có nửa điểm ý kiến. Nhưng mà cô thật không ngờ, vị thiên kim tiểu thư này không chỉ có bản lĩnh dẫn chương trình, lại còn cực kỳ chuyên nghiệp, một chương trình <Những câu truyện quanh ta> đã đi vào lòng người xem địa phương, chiếm vị trí vững chắc.
Người không giống vẻ ngoài, ai biết cô gái có vẻ yếu đuối này, lại làm việc tốt như vậy?
Chuyện công việc của Nhan Khê quyết định như vậy, nhịp điệu công việc khôi phục quỹ đạo như trước, cô bắt đầu suy xét một vấn đề, chủ nhật này Nguyên Tiểu Nhị muốn chuyển nhà, cô là nên mua lì xì bỏ tiền vào bên trong, hay là mua quà thì tốt hơn?
Thứ bảy cô quay xong, thì rời khỏi đài truyền hình, đến một cửa hàng điêu khắc nổi tiếng, xem một chút vật trang trí có ý nghĩa cát tường.
Sản phẩm điêu khắc ở đây đều là của các vị sư phụ, đại đa số sản phẩm đều trên năm chữ số, đến không giới hạn. Nhan Khê cực kỳ tầm thường mà mua một tấm điêu khắc bằng gỗ lim, kêu bọn họ đóng gói lại, mới chạy về nhà.
Trên bàn cơm tối, Nhan Khê ăn mấy món không có ớt và nước tương, nói với Tống Hải: "Ba, ngày mai con không ở nhà ăn cơm, Nguyên nhị thiếu chuyển nhà mới, mời con đến tham gia."
"Lúc con nằm viện, người ta giúp con sắp xếp tận tâm như vậy, cậu ấy chuyển nhà quả thật là con nên đến." Tống Hải nói, "Ngày mai ba chuẩn bị bao lì xì, con nhớ mang qua."
"Dạ..., " Nhan Khê nói, cô thấy Tống Hải không hỏi thêm gì, nhịn không được nói, "Ba, ba không hiếu kỳ, làm sao con và Nguyên nhị thiếu quen biết sao?"
"Ba là hận không thể hỏi rõ ràng lý lịch của mấy người bạn bên cạnh con, đuổi tất cả mấy thằng nhãi đó đi hết, nhưng mà con đã trưởng thành rồi." Tống Hải cười cười, gương mặt mập mạp thập phần hòa ái, "Ba không muốn làm người ba chuyên chế, cũng tin tưởng con có thể xử lý tốt quan hệ quanh mình. Nhưng mà có một điều con phải nhớ kỹ, nếu bị oan ức gì nhất định phải nói cho ba biết, đừng giấu ở trong lòng. Ba với mẹ con nuôi con lớn như vậy, không phải để cho con làm tổn thương chính mình, mà là vì để con có thể hạnh phúc cả đời."
Trong lòng Nhan Khê rất ấm áp, cô chớp chớp nước mắt: "Ba, cảm ơn ba."
"Ba con chúng ta mà còn cảm ơn sao." Tống Hải vỗ vỗ đỉnh đầu cô, trong lòng có chút phiền muộn.
Giống như trước đó không lâu, Nhan Nhan vẫn còn là một cục thịt nhỏ, trong nháy mắt lại lớn như vậy rồi.
Sáng sớm chủ nhật, Trương Vọng đã bị ép rời giường, cùng Nguyên Dịch vội vàng tới vội vàng lui, mãi đến hơn mười giờ, mới có thời gian xem xét một chút nhà mới của Nguyên Dịch.
"Nguyên Tiểu Nhị, một mình cậu ở nhà lớn như vậy, không thấy trống trải à?" Anh ở trong biệt thự dạo qua một vòng, "Tốn không ít tiền bạc để mua tòa biệt thự này nhỉ?" Cái khoảng đất này, cái diện tích này, còn có mấy người giúp việc chuyên nghiệp, không biết phải tốn bao nhiêu tiền, xem ra Nguyên Tiểu Nhị là quyết tâm ở đây rồi.
"Tôi cảm thấy rất tốt, có ga-ra, có hoa viên, lại có bể bơi." Nguyên Dịch nhìn nhóm người ngoài cửa sổ đang vui đùa, "Dù sao cũng là muốn ở lại đây một thời gian."
Trương Vọng trầm mặc, tòa biệt thự này là dựa theo phong cách gia đình để trang hoàng, trong lòng Nguyên Tiểu Nhị, có phải hay không luôn có khát vọng có một mái ấm gia đình hạnh phúc?
Mặc dù cậu ta có thành kiến với tình yêu và hôn nhân, nhưng theo bản năng bên trong, cậu ta lại muốn bù lại những thiếu thốn lúc nhỏ của mình, cho nên anh xây cho mình bể bơi, mặt cỏ, hoa viên, thậm chí là phòng trò chơi.
Đúng là nhà cửa được trang hoàng rất hoàn mỹ, chỉ có một người ở, làm sao cậu ta có thể muốn vậy được?
Phục hồi lại tinh thần, Trương Vọng mượn nụ cười che dấu suy nghĩ trong lòng: "Sao cậu có thể đưa dì Lý tới bên này, dì ấy không phải làm việc ở nhà ba mẹ cậu sao?"
"Có thể là vì tôi trả lương cao?" Nguyên Dịch thuận miệng đáp một câu, cúi đầu nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rưỡi, cô nàng Nhan Khê kia thế nào còn chưa tới?
"Đừng nhìn, lúc này mới hơn 10 giờ, chưa tới giờ ăn cơm." Trương Vọng thấy dáng vẻ anh không yên lòng, tức giận nói, "Đừng xem đồng hồ nữa, lại nhìn nữa tôi sợ trên mặt nó nứt luôn đó, từ sáng đến giờ cậu nhìn bao nhiêu lần rồi hả?"
Nguyên Dịch không để ý anh ta, đứng dậy đi tới cửa ra vào.
Kỳ quái, anh đã sớm thông báo người giúp việc rồi mà, Nhan Khê hẳn là không thể không vào được, chẳng lẽ là trên đường xảy ra vấn đề gì. Anh lấy điện thoại ra, vừa định bấm số Nhan Khê, thôi, lỡ như cô đang ở lái xe như vậy làm.
Trong lúc lái xe mà nói điện thoại thì rất nguy hiểm.
Nhan Khê dừng xe ở ngoài cửa lớn biệt thự của Nguyên Dịch, bấm điện thoại gọi Nguyên Dịch: "Nguyên Tiểu Nhị, mau mở cửa cho tôi."
Cửa lớn nhanh chóng mở ra, xe cô mới vừa dừng hẳn, chỉ thấy trong sân đậu rất nhiều loại xe nổi tiếng phiên bản có hạn, những chiếc xe này dưới ánh mặt trời chiếu ra ánh sáng rạng rỡ, thiếu chút nữa đâm mù mắt cô.
"Nhan Tiểu Khê, cuối cùng cô cũng đến." Nguyên Dịch ở bên ngoài gõ cửa kính xe, "Sắp đến giữa trưa rồi, tốc độ này của cô cũng nhanh thật đấy."
Nhan Khê ôm hộp lễ vật xuống xe, đóng sầm cửa lớn dán câu đối bên Nguyên Dịch, nói: "Tôi cũng đã lấy phúc lợi ngủ nướng của ngày chủ nhật trao hết cho anh rồi, anh cũng nên biết đủ chứ."
Nguyên Dịch sờ sờ mũi không nói gì, cái câu "Trao hết cho anh", nghe... Thật đúng là làm cho người ta đỏ mặt.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK