• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Tân cảm thấy bản thân đang ở trong mơ, nếu không sao hắn lại nhìn thấy Tô Đát, lại nói với hắn, nàng chưa chết.
Rõ ràng Tô Đát đã tự bạo yêu đan trước mắt hắn, nhưng Tô Đát ở trước mắt lại chân thật như vậy.
“Mỹ nhân…….nàng……..

nàng thật sự không chết? Không phải đang gạt ta đi?”
Đế Tân không biết ngữ khí bản thân có bao nhiêu kích động, lại ẩn giấu nhiều ít cẩn thận, hắn hoảng sợ, bước nhanh đi đến trước mặt Tô Đát, hắn muốn ôm chặt Tô Đát, nhưng lại sợ một ôm này của hắn, mộng đẹp sẽ bị ôm tỉnh.
Tô Đát nhìn dáng vẻ này của Đế Tân, cũng không khỏi cười.
Nàng biết lựa chọn của bản thân không sai, nàng không hối hận.
“Đại vương, ta thật sự không có chết.”
Ánh mắt Tô Đát ôn nhu, giống như ánh trăng ban đêm được giấu ở trong mắt nàng.
“Ta may mắn còn sống……”
Tô Đát chưa nói xong, đã bị Đế Tân ôm vào lòng ngực, hắn thực sự quá nhớ Tô Đát, mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần Tô Đát có thể trở về, hắn sẽ không miệt mài theo đuổi.
“Trở về là tốt…… nàng có thể trở về là tốt.”
Đế Tân lẩm bẩm tự nói, hắn thật sợ mình chậm một bước, Tô Đát sẽ biến mất ở trước mắt hắn.
“Ta đã trở về, Đại vương, đừng lo lắng cho ta.”

Tô Đát cảm nhận được nước mắt của Đế Tân, nóng bỏng lại cực nóng, nhỏ giọt ở sau cổ nàng.

Có lẽ Đế Tân cũng không biết Tô Đát đã phát hiện nước mắt của hắn, chỉ gắt gao ôm Tô Đát, không chịu buông ra.
“Ta rất cao hứng, nàng có thể trở về.”
Qua thật lâu, Đế Tân mới lại mở miệng, thanh âm của hắn đã
Đế Tân qua thật lâu, mới lại mở miệng, hắn thanh âm đã khàn khàn, hốc mắt cũng đỏ, nhưng hắn như cũ không chịu rải khai Tô Đát.
“Đại vương ở chỗ này, đương nhiên ta sẽ trở về.”
Tô Đát cũng không yêu cầu Đế Tân buông mình ra, nàng ôn nhu đáp lại, lúc này nàng không nhớ nổi quyết tâm lúc trước đã hạ.
“Ta sẽ không bỏ Đại vương, chỉ cần Đại vương còn cần ta.”
Tô Đát nghĩ, nàng nguyện ý thừa nhận trước mặt Đế Tân, bản thân động tâm.
Lúc này Đế Tân nào có nghĩ được những cái đó, hắn một lòng chỉ nghĩ giữ Tô Đát lại.
“Ta vĩnh viễn cần nàng, nhưng ta không muốn lại nhìn nàng chết một lần, nếu nàng là thật, vậy nàng không nên trở về.”
Đế Tân vô cùng rõ ràng, lúc này Tô Đát đã tự do, nàng hoàn toàn có thể rời khỏi hắn, trải qua sinh hoạt bình thường.
“Không, ta phải trở về, nếu ta không trở lại, làm sao sẽ biết, thì ra Đại vương sẽ nhớ ta đến mức này.”
Tô Đát lắc đầu, ở thế giới này nàng cô độc một mình, chỉ có Đế Tân thật tình lại thuần túy, nếu không có Đế Tân, nàng lại không biết mình có thể trải qua như thế nào.
Tô Đát là một người đầu óc rõ ràng, Hồ Hỉ Mị ỷ lại nàng, chỉ bởi vì có thể ở bên cạnh nàng trốn tránh hiện thực, mà bây giờ nàng ấy đã có Thân Công Báo, đã không còn cần nàng nữa.
Nếu thật muốn tính toán, trên đờ này người duy nhất Tô Đát cần, chỉ có Đế Tân.
“Nhưng nàng trở về, chỉ có đối mặt với nguy hiểm.”
Rốt cuộc Đế Tân cũng buông Tô Đát, hắn và Tô Đát mặt đối mặt, khi nhìn Tô Đát hắn không giấu được nhớ nhung và hân hoan.

Hắn vui vẻ Tô Đát có thể trở về, dù ngoài miệng hắn nói không nên.
“Ta không sợ, cũng đã chết qua một lần, nếu không thể cùng người trong lòng ở bên nhau, còn có gì quan trọng đâu.”

Tô Đát biết mình nói lời này, nhất định Đế Tân sẽ vui vẻ.
Đương nhiên Tô Đát sẽ không nghĩ tới mình sẽ nghe được một câu như vậy, hắn hơi ngẩn người, nhìn nhân nhi trước mắt, trong mắt nàng giống như có cả ngân hà.
Đế Tân biết, đó là ánh sáng chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy.
“Không hối hận?”
Đế Tân yên lặng nhìn nàng, hồi lâu mới hỏi.
Tô Đát biết trong lòng hắn không vững, cho nên mới muốn hỏi, cũng không chê phiền đáp lại.
“Không hối hận.”
Đế Tân nghe được câu trả lời của Tô Đát, rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu, cắn môi nàng.
Tô Đát duỗi tay ôm lấy Đế Tân, hắn thật sự gầy.
Thì ra không phải ảo giác của bản thân, trong khoảng thời gian này Đế Tân trôi qua thật sự không tốt, nhìn ra được khí sắc hắn rất kém.
“Đại vương không cần suy nghĩ quá nhiều, chàng hẳn là phải nghỉ ngơi nhiều, bảo trọng thân thể.”
Tô Đát tình nguyện Đế Tân không tẫn trách như vậy, làm không tốt, cũng không hy vọng hắn tiều tụy như vậy.
“Ta không muốn nghỉ ngơi, ta sợ khi bản thân nhắm mắt, khi tỉnh lại sẽ không thấy nàng.”
Đế Tân đã quen làm bản thân tê mỏi, hắn sợ ngủ, hắn sẽ mơ thấy ngày Tô Đát chết, cũng sợ Tô Đát chỉ là một giấc mộng của hắn.
Tô Đát đã chết, Đế Tân vĩnh viễn sống ở ngày nàng chết.
“Đại vương, hiện tại ta không chết, ta vẫn luôn ở đây, đi nghỉ ngơi đi, ta cùng chàng.”
Tô Đát rất đau lòng, nàng không biết mình rời đi, sẽ mang đến cho Đế Tân ảnh hưởng lớn như vậy.
Đế Tân không chịu buông tay Tô Đát, nằm ở trên giường cũng muốn ôm nàng vào trong lòng ngực.
Không nằm xuống bao lâu, Đế Tân đã ngủ, Tô Đát nhìn mặt Đế Tân xuất thần, nếu nàng không trở về, có phải Đế Tân liền vẫn luôn lăn lộn bản thân như vậy hay không.
“Thật là đứa ngốc.”
Tô Đát nhẹ nhàng nói, nàng nhích lại gần Đế Tân, cũng nhắm hai mắt.

Không thể không thừa nhận, thói quen một khi dưỡng thành, rất khó sửa lại.
Tô Đát đã quen khi ngủ có Đế Tân ở bên cạnh, khi ngủ một mình luôn cảm thấy thiếu gì đó, hiện giờ trở lại bên cạnh Đế Tân, rất nhanh nàng đã ngủ.
Thẳng đến buổi chiều, Tô Đát mới chậm rãi tỉnh lại.
Đế Tân đã sớm tỉnh, cứ như vậy thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tô Đát, đến khi nàng tỉnh lại, Đế Tân mới nhắm hai mắt lại.
Sau khi tỉnh ngủ, đầu óc của hắn rõ ràng hơn rất nhiều, cũng hiểu không phải là mộng, Tô Đát thật sự đã về bên người hắn.
Tô Đát không biết Đế Tân đã tỉnh lại, nhìn hắn còn đang ngủ, muốn gọi người đưa đồ ăn đến, chờ Đế Tân tỉnh lại nhất định đói bụng.
Đế Tân nhắm hai mắt, muốn nhìn Tô Đát sẽ làm gì, phát hiện thế mà nàng muốn trộm xuống giường.
“Đi làm cái gì?”
Khi nàng sắp vượt qua Đế tân bắt được nàng, ấn nàng lên trên người mình.
Tô Đát không nghĩ tới người này đã tỉnh, ghé vào trên người hắn, cười nói: “Đi phân phó người cuẩn bị cơm canh cho chàng, ngủ lâu như vậy không đói bụng sao?”
“Không đói bụng, lại nằm cùng ta trong chốc lát.”
Đế Tân ôm lấy Tô Đát, không muốn lại buông tay.
“Không đói bụng cũng nên ăn một chút a, bằng không làm sao chàng chịu được.”
Tô Đát thở dài một hơi, nàng thật không biết, Đế Tân lại có một mặt trẻ con như vậy.
“Ta rất nhanh sẽ trở về.”
Tô Đát cúi đầu hôn một cái trên trán hắn, giống như dỗ dành hài tử.
Đế Tân muốn ngăn nàng lại, nhưng chung quy không nói gì nữa.
Tô Đát đúng như lờ nàng đã nói, rất nhanh đã trở về, chỉ là dọa Nhã Cách ngây người.
Rốt cuộc ở trong lòng mọi người, Tô Đát là người đã chết.
Tuy rằng Nhã Cách bị dọa, nhưng vẫn chưa hỏi gì, tri kỷ chuẩn bị thức ăn.


Nàng ấy sớm thành thói quen Đế Tân không đúng hạn ăn cơm, bởi vậy lúc nào cũng chuẩn bị sẵn, nếu Tử Diễn tới, trùng hợp có thể khuyên hắn một câu.
“Trong chốc lát Nhã Cách sẽ đem đồ ăn đưa lại đây, tốt xấu chàng nên ăn một chút, thân thể quan trọng nhất.”
Tô Đát không hy vọng Đế Tân làm hỏng thân mình, dù cho trong lòng các nàng biết kết quả sẽ như thế nào.
“Ta một đường trở về, thấy được rất nhiều, cũng biết chàng tận lực, như vậy đã rất tốt.”
Tô Đát ngồi trong chốc lát, lại mở miệng.
Đế Tân không nghĩ tới Tô Đát sẽ chủ động nhắc tới đề tài này, nhưng hắn nghe Tô Đát nói, trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng rất nhiều.
“Cho dù ta làm hết sức, nhưng mọi người vẫn hiểu lầm nàng.”
Đế Tan mím môi, hắn không để bụng thanh danh của mình, nhưng thanh danh của Tô Đát hắn rất để ý, hiện giờ trong miệng bá tánh, Tô Đát đã thành hồng nhan họa thủy.
“Thanh danh của chúng ta đều không tốt, càng là một đôi.”
Tô Đát cười cười, nàng cũng không để ý cái gì thanh danh, chỉ nghĩ tìm được biện pháp, khi Cơ Phát đánh vào Triều Ca, để Đế Tân toàn thân mà lui.
Tuy rằng bỏ rơi bá tánh tham sống sợ chết không phải tác phong của Đế Tân, nhưng Tô Đát không muốn Đế Tân lấy thân hi sinh cho tổ quốc, nàng muốn hắn sống.
Đế Tân giương mắt nhìn nàng, khẽ cười, không phản bác.

Có lẽ hai chữ ‘một đôi’ đã lấy lòng hắn, làm hắn không thể nói được lời nào khác.
Tử Diễn vốn định tìm Đế Tân thương lượng một chút chuyện rời đi, lại gặp Nhã Cách bưng đồ ăn tới.
“Nhã Cách, ca ca lại không ăn cơm?”
Tử Diễn nhíu mày, hắn cảm thấy Đế Tân như vậy sớm hay muộn cũng sẽ làm hỏng thân mình, chẳng sợ Tô Đát đã chết, nhưng vẫn phải sống qua ngày, hắn không thể vẫn luôn như vậy không ra.
“Đúng vậy.”
Nhã Cách gật gật đầu, “Nhưng hiện giờ nương nương đã trở lại, Đại vương khẳng định sẽ không bỏ ăn cơm.”
Nương nương? Cái nào nương nương?
Tử Diễn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu.


Có thể làm Đế Tân thành thật ăn cơm, chỉ sợ cũng chỉ có Tô Đát.
“Vậy ngươi mau đưa qua đi, hôm nay bọn họ đoàn tụ, ta không đi xem náo nhiệt.”
Tử Diễn nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không đi quấy rầy bọn họ, rốt cuộc trải qua sinh ly tử biệt, khẳng định bọn họ có không ít lời muốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK