CHƯƠNG 43
Gần như chạy cả tối ngày hôm qua, vừa đói vừa mệt.
Cố Tịch Dao cứ như vậy nghiễm nhiên lao vào cuộc sống vừa vô vị vừa nhạt nhẽo của cậu, cậu cũng cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng không từ chối mà ngược lại rất vui vẻ đón nhận tất cả.
Cố Tịch Dao thở dài một tiếng, trìu mến nhìn con, rồi cô buông bát đĩa ở trên tay, đi đến trước mặt con, ngồi xuống, bàn tay ấm áp, lướt nhẹ qua gò má của đứa trẻ.
“Con đừng giận mẹ nữa, mẹ đã nói rồi, sau này sẽ không ép buộc con học tập nữa, bất luận con làm bài thi như thế nào mẹ đều đảm bảo sẽ không mắng con nữa. Cho nên, con đồng ý với mẹ, cho dù như thế nào cũng không thể không về nhà, được không?”
Cô không yên tâm nên lại nhắc lại một lần nữa, chỉ sợ đứa trẻ này vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện thành tích học tập.
Trình Trình cũng nhìn Cố Tịch Dao vẻ nghiêm túc.
Cảm nhận thấy lòng bàn tay cô lan truyền ra một cảm giác nhẹ nhàng ấm áp, trái tim nhỏ bé như đập lệch một nhịp.
“Vâng, con đồng ý với…mẹ.” Cổ họng như nghẹn lại, cuối cùng cũng chấp thuận.
Hóa ra gọi một tiếng”mẹ”, lại làm cho người ta dễ nghiện như vậy.
Trình Trình cảm thấy, cảm giác này thật không tệ.
Cố Tịch Dao lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, vui cười trở lại.
“Ngoan, đúng là con trai ngoan của mẹ!” Cô véo nhẹ lên má con mình.
Trái tim thấp thỏm của cô cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng được rồi.
Vũ Xuân nhìn thấy vậy cũng bật cười.
Tốt quá, đứa bé cuối cùng cũng bình an trở về nhà rồi.
Có gì hạnh phúc bằng người một nhà đoàn tụ đây?
Nhưng ai có thể ngờ Trình Trình luôn làm ra vẻ lạnh lùng, không bao giờ quen thân mật với người khác đã bị nụ hôn nồng nhiệt của Cố Tịch Dao làm cho hai gò má lặng lẽ đỏ ửng.
Sau khi mẹ và con trai nghỉ ngơi cô mới cầm ví da đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi cô nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Từ cái đêm đắc tội với Bắc Minh Quân kia cho đến việc bị Lý Đỉnh Thịnh uy hiếp.
Cho đến chuyện ba cô bị nhục nhã trong tù, tiếp đó là tới chuyện Dương Dương đi lạc…
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu cô như những thước phim chiếu lại.
Chân thực đến độ khiến cô nghẹt thở.
Trên đường đi di động của cô vang lên.
Cô vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng cười cuồng vọng muốn buồn nôn của Lý Đỉnh Thịnh.
“Cố Tịch Dao, cô suy nghĩ thế nào rồi?”
Ngón tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy: “Lý Đỉnh Thịnh, tôi sẽ tới công ty cho ông một câu trả lời ngay lập tức!”
“Thẳng thắn lắm, Cố Tịch Dao! Tôi chờ cô.” Lý Đỉnh Thịnh cười mờ ám.
Phòng làm việc của tổng giám đốc công ty Đỉnh Thịnh.
Lý Đỉnh Thịnh nhìn Cố Tịch Dao mặt mày trắng bệch đang đứng trước mặt trừng mắt với ông ta.