CHƯƠNG 43: MỌI CHUYỆN ĐÃ XONG
Trong nhà.
Cố Họa Y và ba người khác tụ lại bên cạnh bộ sofa, dáng vẻ mặt ủ mày chau.
“Nếu không, tôi đi cầu xin ông cụ, cố gắng có thể trì hoãn hai ngày.” Cố Thiệu Huy nói như thế.
Dù sao cũng là con gái của mình, ngày mai sẽ phải lần nữa nắm lấy hợp đồng với tập đoàn Vinh Khang, cơ hội xa vời mà.
Vương Cẩn Mai nghe thế, gương mặt nở nụ cười, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, ông đi cầu xin cha, cố gắng nhất có thể. Dù sao, ông cũng là con của ông ấy mà.”
Cố Họa Y lại lắc đầu, thở dài nói: “Mọi người đã quên Cố Tuấn Hào rồi sao, anh ta nhất định sẽ ra tay cản trở. Ông nội bây giờ chỉ tin lời anh ta nói, chúng ta nói thật là làm không được.”
Nước lạnh, trực tiếp dội xuống lòng mọi người ở đây.
Vương Cẩn Mai tức đến nhảy lên, nói: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, thật chẳng lẽ muốn ông cụ đuổi con ra khỏi công ty sao”
Nói xong, bà trừng mắt nhìn Lý Phàm ngẩn người ở bên cạnh, đứng dậy quát lớn: “Cũng là vì cậu, cậu nói đi, loạn càng thêm loạn! Nếu Họa Y bị đuổi ra khỏi công ty, cậu cũng cút ra khỏi nhà chúng tôi!”
Vương Cẩn Mai nhanh chóng bị tên khốn Lý Phàm này tức chết rồi!
“Được rồi mẹ, đừng mắng anh ấy nữa, anh ấy cũng chỉ là vì tốt cho con.” Cố Họa Y nhíu mi lại, nói.
Bây giờ cô không muốn nhìn Lý Phàm, cho nên cũng không nhìn anh.
Lý Phàm mấy lần muốn nói chuyện này giao cho anh, nhưng mà, anh vẫn nhịn được.
Tình huống như bây giờ, coi như mình nói ra, có ai tin được đây?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Vương Cẩn Mai vẻ mặt không vui, quát lên một một tiếng, sau đó lại trừng mắt nhìn Lý Phàm, quát lớn: “Còn đứng lau nhà ở đó làm gì, nhanh đi mở cửa, thật sự là nhìn thấy là tức mà!”
Lý Phàm vội chạy đến, ý cười ngập tràn mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nụ cười Lý Phàm trên mặt cứng lại.
Bởi vì, một người đàn ông hăng hái đứng trước cửa, cả người mặt tây trang sang trọng cắt may vừa vặn.
Từ Thiên Hải!
“Sao anh lại đến đây?”
Vẻ mặt Lý Phàm trầm xuống, vẻ mặt có chút không vui.
Người này vẫn luôn theo đuổi Cố Họa Y, hơn nữa, khi có cơ hội, lập tức nhục nhã trào phúng mình.
Lần trước chuyện tặng dây chuyền cho Họa Y, Lý Phàm vẫn nhớ trong lòng.
“Ô, Thiên Hải đến rồi, mau vào ngồi, ngồi bên cạnh Họa Y.”
Vương Cẩn Mai vội đứng dậy, nhiệt tình nghênh đón, đẩy Lý Phàm vướng víu ra, còn trừng mắt liếc nhìn anh một cái, quát lớn: “Đứng ở cửa làm gì, còn chưa cút đi rót nước!”
Vương Cẩn Mai nhìn thấy trong tay Từ Thiên Hải còn mang theo một hộp quà nhỏ, càng thêm nhiệt tình, đưa tay nhận lấy, nói: “Tới thì tới thôi, còn mang quà làm gì, quá khách khí.”
“Nên làm mà, đây đều là hiếu kính cho dì và chú.”
Từ Thiên Hải cười cười, mắt nhìn Lý Phàm bỏ đi, sắc mặt cũng trở nên mỉa mai.
Đúng là một phế vật đáng khinh bỉ.
Mẹ vợ đối với một người ngoài như tôi còn tốt hơn so với con rể.
Gọi Từ Thiên Hải lại ngồi bên cạnh Cố Họa Y, Vương Cẩn Mai vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, càng nhìn càng thấy xứng.
Ánh mắt kia, ân cần như là đối với con rể của mình vậy, nói: “Không phải dì nói chứ, hai đứa xứng bao nhiêu, đây đúng là trai tài gái sắc.”
Những lời này, làm không khí trong phòng trở nên khác thường.
Cố Họa Y trợn mắt nhìn Vương Cẩn Mai, xấu hổ nói: “Mẹ, mẹ đang nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Bây giờ trong lòng cô rất loạn.
Vương Cẩn Mai cũng mặc kệ, trừng mắt nhìn con gái mình nói: “Cái gì mà mẹ đang nói gì, con xem Thiên Hải người ta đi, tuấn tú lịch sự, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn gia thế có gia thế, người đàn ông như vậy đốt đèn lồng tìm còn không có, thật sự mạnh hơn cái tên bất lực kia nhiều!”
Vương Cẩn Mai thật sự vô cùng thích Từ Thiên Hải, ánh mắt rơi vào trên người Lý Phàm, lập tức biến thành lạnh nhạt và ghét bỏ.
Nhìn một cái.
Từ Thiên Hải này, công tử tập đoàn Từ Thị, tuổi còn trẻ lại là thanh niên tài tuấn, tài sản mấy chục tỷ.
Con gái nếu gả cho anh ta, nếu không thể trở thành phu nhân giàu có, mình cũng có thể được hưởng phúc ké.
Cố Họa Y rất xấu hổ, vẻ mặt ửng hồng.
Lý Phàm bưng trà nước đến, nghe thấy cũng giả vờ như không nghe thấy.
Không sao cả.
Thích nói gì thì cứ nói thế đi.
Từ Thiên Hải nhận trà từ Lý Phàm, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn anh, vẻ mặt này, muốn kiêu căng bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đồng thời, ánh mắt của anh ta cũng nhìn về phía Cố Họa Y, tràn ngập ái mộ.
Người phụ nữ này, anh ta thích lâu rồi.
Nhưng mà, lại cứ gả cho kẻ bất lực Lý Phàm này!
Cố Họa Y, anh sẽ cho em hiểu được, tên khốn Lý Phàm kia căn bản không xứng với em!
Từ Thiên Hải anh mới là chân mệnh thiên tử của em!
“Đứng làm cái gì, còn không đi lau nhà đi!”
Vương Cẩn Mai thấy Lý Phàm đứng ngơ ngác một bên, vẻ mặt lập tức không vui chỉ thị.
Cố Họa Y ngồi bên cạnh, trong lòng cũng không dễ chịu, mắt liếc nhìn Lý Phàm cầm cây chổi tiếp tục lau nhà, sự thất vọng trong mắt càng đậm.
Bị mẹ sai sử như vậy, anh cũng không kêu một tiếng, vậy cũng thôi đi.
Từ Thiên Hải cũng đã đến đây rồi, anh thế mà còn tâm trạng đi lau nhà.
Chẳng lẽ, mình ở trong lòng anh, hoàn toàn ko quan trọng?
Mà lúc này, Từ Thiên Hải lại có vẻ rộng lượng hào phóng, nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Dì à, con thấy Lý Phàm ở tiệm mát xa cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không thì vậy đi, công ty của ba con đúng lúc thiếu người, nếu không để Lý Phàm đến chỗ con làm gì? Làm kho hàng gì đó cũng được, một tháng cũng có thể có 18-20 triệu, so với anh ta đến tiệm mát xa làm nhiều hơn nhiều.”
“Ôi, thật sao? Vậy thì tốt quá.”
Gương mặt Vương Cẩn Mai vui đến nở hoa, vội mời Lý Phàm đến, nói: “Còn không nhanh cảm ơn Thiên Hải người ta!”
Phế vật này, sao lại không hề hiểu cấp bậc lễ nghĩa vậy.
Nhưng mà.
Lý Phàm quay đầu, thản nhiên nói: “Không cần, công việc của tôi rất tốt.”
Công việc?
Ha ha.
Nếu như là để mấy người biết, tiệm thẩm mỹ spa này bị mình mua lại rồi, sợ là mấy người sẽ lập tức quỳ xuống!
Tiền, trong mắt tôi, chỉ là con số mà thôi.
Vừa nghe Lý Phàm nói, Vương Cẩn Mai lập tức tức giận, mắng thầm mấy câu: “Quả nhiên là một tên phế vật không có tiền đồ, tôi mặc kệ cậu ta!”
Từ Thiên Hải cũng không nói gì, vốn chỉ là lấy cớ nhục nhã Lý Phàm mà thôi.
“Đúng rồi dì an, lần này đến, kỳ thật con tìm Họa Y là về chuyện tập đoàn Vinh Khang.”
Từ Thiên Hải kéo câu chuyện về quỹ đạo.
Tập đoàn Vinh Khang?
Trong phòng, ba người, sáu con mắt, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Từ Thiên Hải.
Duy chỉ có Lý Phàm, vẫn ở chỗ cũ, lau nhà.
“Đây là ý gì? Tập đoàn Vinh Khang lần nữa tìm được bên hợp tác sao?” Vương Cẩn Mai là người đầu tiên hỏi, trong lòng gấp gáp.
Nếu như cái này tìm được người hợp tác, vậy Cố Họa Y làm sao có thể có được hợp tác?
Vậy chẳng phải con gái sẽ bị đuổi ra khỏi công ty nhà họ Cố rồi sao?
Ánh mắt Cố Họa Y kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Từ Thiên Hải, trong lòng cô cũng rất căng thẳng.
Từ Thiên Hải ra vẻ cao thâm nhấp một ngụm trà, sau đó nhàn nhạt cười nói: “Chuyện của Họa Y, con cũng đã nghe nói, vấn đề không lớn, con có thể giúp đỡ.”
Lập tức, Vương Cẩn Mai kích động, hỏi: “Con có thể giúp sao? Thiên Hải à, con cũng đừng lừa dì, chuyện này vô cùng căng, nếu ngày mai Họa Y không nhận được hợp đồng, sẽ bị đuổi ra khỏi công ty nhà họ Cố.”
Cố Họa Y cũng thắt ngực, nhìn về phía Từ Thiên Hải, nói: “Anh thật sự có biện pháp?”
Từ Thiên Hải đắm đuối đưa tình nhìn về phía Cố Họa Y, nói: “Có, hôm qua ba anh vẫn ăn cơm với chủ tịch Vinh, quan hệ rất tốt, chuyện này, chỉ cần ba anh ra mặt, cam đoan không có việc gì.”
“Thật sự?”
Vương Cẩn Mai kích động lập tức nhảy dựng lên!
Trời cũng giúp tôi!
“Anh nói thật sao?” Cố Họa Y không dám tin hỏi.
Từ Thiên Hải gật đầu, nói: “Anh không dám cam đoan thành công, nhưng tỷ lệ rất lớn, buổi tối quay bề, anh sẽ nói ba anh nói nhiều lời tốt.”
Ở phòng khách bên này lúc mọi người đang hoan hô, Lý Phàm bên kia, đứng trong phòng bếp, đang lau tủ lạnh, điện thoại nhận được hai tin nhắn.
Một cái là Tiền Phúc gửi đến.
“Tiểu thiếu chủ, chuyện đã xong, ngày mai, chặt đứt toàn bộ các hợp tác của nhà họ Cố.”
Một cái là Vinh Bân gửi đến.
“Anh Lý, đã làm xong theo dặn dò của anh, hợp đồng lát nữa tôi sẽ cho người đưa qua.”
Lý Phàm nở nụ cười, gửi lại một chữ được, rồi sau đó nhìn mọi người mừng rỡ trong phòng khách.
“Họa Y, con còn không nhanh cảm ơn Thiên Hải người ta.”
Vương Cẩn Mai vui vẻ đến không ổn.
Bà vốn có ý tác hợp Từ Thiên Hải với Cố Họa Y, cho dù con gái bây giờ đã kết hôn thì sao chứ, cũng không phải không thể.
“Không cần không cần, giữa con và Họa Y, nói gì đến cảm ơn.”
Từ Thiên Hải ra vẻ khiêm tốn khoát khoát tay, vẻ mặt lại nở nụ cười đắc ý.
“Họa Y, con xem Thiên Hải người ta, đúng là có bản lĩnh, lần này nếu làm xong hợp tác với tập đoàn Vinh Khang, mẹ thấy là, con với Lý Phàm cũng ly hôn đi, phế vật kia, điểm nào có thể vượt qua Thiên Hải?”
Vương Cẩn Mai một bên khen Từ Thiên Hải, một bên đi vào trong đường chết mà hạ thấp con rể nhà mình: “Có một số người bùn loãng không trét được tường, cả ngày không có việc gì, không có chút cống hiến nào với gia đình, còn thêm phiền!”
Nói xong, bà cố ý liếc mắt nhìn Lý Phàm, trên mặt là chán ghét và khinh thường khó giấu.
Đối với chuyện anfy, Lý Phàm cũng chỉ cười nhạt.
Bốn năm nay, anh đã quen rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Từ Thiên Hải đột nhiên vang lên.
Anh ta lấy điện thoại ra xem, lập tức cười nói: “Ba của con gọi đến cho con, có lẽ là chuyện hợp tác có chuyển biến.”