Tịch Nguyên còn cố nhấn mạnh 4 từ ’ Hạ thiếu phu nhân ', nó như dao găm đâm thẳng vào tim Minh Kì Liên.
Cô ta thẹn quá hóa giận liền nhìn sang Hạ Phong mong có được một lời nói đỡ nhưng không ngờ Hạ Phong lại vô cùng thản nhiên, nãy giờ anh chỉ ngồi ngắm Tịch Nguyên lại còn đưa tay vén tóc cho cô như chốn không người.
Minh Kì Liên tức giận, đập lên bàn môt cái nhưng Hạ Phong vẫn không mảy may để ý, cô ta chỉ nhận lại được nụ cười giễu cợt từ Tịch Nguyên.
Mình Kì Liên đứng dậy, thở hồng hộc nhìn hai người đang vô cùng tình cảm kia rồi xô cửa ra ngoài.
Tịch Nguyên thấy người đã đi, cô thở phào rồi nhanh chóng giải thích:
‘’ Những lời vừa rồi anh đừng để ý nhé. Tôi chỉ muốn chọc tức cô ta thôi! ‘’
Hạ Phong nhướng mày, gật gật đầu, anh từ từ áp sát lại cô, khóe miệng cong lên:
‘’ Tôi không muốn làm bạn siêu thân với em. ‘’
Đầu Tịch Nguyên đầy vạch đen. Không phải đã nói anh đừng để ý sao? ‘’
Tịch Nguyên làm bộ ngây thơ: ‘’ Vậy…vậy anh muốn gì? ‘’
‘’ Cái tôi muốn là…’’ Hạ Phong càng nói càng ép sát người vào cô.
Khoảng cách của hai người chỉ một chút nữa là môi chạm môi rồi thì đột nhiên chuông điện thoi vang lên.
Tịch Nguyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ vào màn hình điện thoại của anh đang sáng lên còn Hạ Phong thì như nỗi bão, mặt mũi đều đen như đít nồi.
Không biết tên trên màn hình là ai mà cơn bão trên gương mặt anh bỗng chốc biến thành mùa xuân ấm áp, giọng nói cũng mềm hẳn ra:
‘’ Bà nội, có chuyện gì sao?’’
Đầu dây bên kia là tiếng của một bà lão khá giận dữ: ‘’ Con đừng có giấu nữa! Mau đem cháu dâu của nội về đây. Con lập tức về đây nếu không ta sẽ không thèm nhìn con nữa. ‘’
Không đợi Hạ Phong trả lời, bà lão liền dập máy luôn không cho anh có cơ hội từ chối.
Trước giờ, Hạ Phong chỉ có mình bà nội là thương yêu anh nhất, cũng là người thân duy nhất của anh ở Đế Đô này. Anh cũng rất thương bà chỉ cần là yêu cầu của bà anh chắc chắn sẽ thực hiện.
Cuộc trò chuyện giữa anh và bà nội, Tịch Nguyên đều nghe rất rõ ràng. Cô có chút lúng túng cùng khó xử.
Hạ Phong mặc áo khoác sau đó quay sang hỏi cô: ‘’ Em…ở lại hay đi cùng tôi? ‘’
‘’ Tôi…tôi. Hay là anh sắp xếp cho nhân viên của anh vào chơi với tôi được không? ‘’
Hạ Phong không trả lời, anh cúi người xuống bế cô lên.
Nếu đã quyết định vậy anh còn hỏi tôi làm gì?
Lời này Tịch Nguyên chỉ dám để trong lòng chứ không dám nói ra, cô sợ anh sẽ thật sự vứt cô trong văn phòng chơi với cái khối rubik nhạt nhẽo kia. Nghĩ đến thôi cũng thấy nhàm chán cỡ nào.
Tất cả nhân viên trong công ty đều nhìn Tịch Nguyên bằng ánh mắt ghen tỵ. Cô xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Tịch Nguyên vừa lên xe thì ngủ đến không hay biết gì. Nếu ai đó xấu bụng chắc sẽ đem cô bán đi cô cũng không biết.
Mãi một lúc sau mới đến một căn biệt thự xa hoa ở ngoài thành phố. Căn biệt thự nằm ở nơi rất yên tĩnh, không khí cũng trong lành vô cùng thích hợp cho người lớn tuổi nghĩ ngơi.
Vừa đúng lúc, Tịch Nguyên cũng thức dậy, cô dụi dụi mắt như một con mèo nhỏ. Hạ Phong cúi người bế cô lên thì cô liền lắc đầu:
‘’ Để tôi tự đi, cũng không đau lắm! ‘’
‘’ Không được. ‘’ Hạ Phong nói.
‘’ Anh nghĩ đi. Bây giờ, anh bế tôi vào trong đó bà nội anh sẽ bằm tôi ra mất. ‘’
Nghĩ cũng phải, lần gặp mặt đầu tiên đã để lại ấn tượng không tốt cũng không hay cho lắm. Hạ Phong đành dìu cô xuống xe.
Tịch Nguyên như ngựa thoát dây cương, cô đi chỗ này rồi đến chỗ khác ngắm ngía đủ thứ.
Từ bên trong, một bà lão tóc bạc phơ, gương mặt vô cùng phúc hậu bước ra theo sau là người hầu gái cùng với lão quản gia.
Tịch Nguyên vội vàng trở về bộ dạng ngoan ngoãn, cúi đầu: ‘’ Hạ lão phu nhân. ‘’
Hạ Phong cũng cúi đầu: Bà nội. ‘’
Bà lão gật đầu: ‘’ Phong Phong, đây là bạn gái cháu sao? ‘’
Nhân lúc Tịch Nguyên đang ngó đông ngó tây không để ý, bà lão nhanh chóng nháy mắt với Hạ Phong một cái.
Hiểu được ý của bà, Hạ Phong liền ôm bả vai cô sát vào: ‘’ Vâng. Cô ấy là Tịch Nguyên. ‘’
Chỉ nghe được vế sau, Tịch Nguyên rất vui vẻ gật đầu: ‘’ Hạ lão phu nhân, ngài cứ gọi cháu là Nguyên Nguyên được rồi! ‘’
Lão phu nhân nắm lấy tay Tịch Nguyên: ‘’ Ngoan, con cũng nên gọi ta là bà nội đi. ‘’
Không đợi cô trả lời, lão phu nhân dẫn cô vào trong: ‘’ Chân cháu không sao chứ? ‘’
‘’ Vâng ạ, cháu không sao!’’ Tịch Nguyên cười nói.
‘’ Sau này, nó mà ức hiếp cháu, cứ nói với bà, bà sẽ giúp cháu xả giận. ‘’ Bà nội vừa vuốt tóc cô vừa nói.
Tịch Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
Nói xong bà nội vào bếp dặn dò người hầu gái. Hạ Phong ngồi xuống cạnh cô, tay vòng qua eo tiến sát lại:
‘’ Lúc nãy còn chưa nói xong, tiếp tục nào. ‘’
Tịch Nguyên cố đẩy anh ra nhưng không được, cô nhỏ giọng: ‘’ Nói gì chứ? Tôi quên hết rồi! ‘’
Hạ Phong nhướng mày, tiến lại gần hơn: Để tôi nhắc cho em. ‘’
Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của anh chạm đến môi cô nhưng Tịch Nguyên lại tránh đi, nụ hôn rơi vào gò má. Tịch Nguyên lúng túng nói:
‘’ Bà…bà nội, anh ấy bắt nạt cháu. ‘’
Danh Sách Chương: