Mấy người tra xe hai mặt nhìn nhau, trong đó có một cái đánh giá qua lại vài lần, lôi kéo cánh tay người bên cạnh: “Là hai chiếc xe này.
” Xe là dùng để chở người, không đựng bao nhiêu đồ vật.
Mấy người trao đổi ánh mắt, thì thầm nói với Đinh Chí ở phía trước: “Chúng tôi cũng không dễ dàng, cậu ra ra vào vào cả buổi tối, truyền ra ngoài chúng tôi cũng không dễ nói chuyện.
”“Phiền toái nhiều người, di thái nhà tôi chính là có tính tình như vậy.
” Nói xong duỗi tay cầm tay người nọ.
Lòng bàn tay trầm xuống, binh lính kia lập tức ước lượng, xoay người nhường đường: “Ngài vất vả rồi, mời vào.
”Tạ Nguyễn Ngọc còn khóc sướt mướt cho đến khi vào phủ đốc quân.
Thẩm Thất gia đã ngồi chờ trong phòng, Tạ Nguyễn Ngọc vội vàng ngoan ngoãn đứng ở một bên, hốc mắt còn có chút phiếm hồng, tò mò đánh giá hai mẹ con Tôn gia.
Tôn Kỳ Tuấn cũng đang đánh giá bọn họ, hắn ta đã gặp rất nhiều người bên cạnh Tôn Vân Trình, nhưng lại là lần đầu nhìn thấy Thẩm Thất gia.
Nước trà bốc lên một nhiệt khí màu trắng, Thẩm Thất gia không mở miệng, tinh tế nếm thử nước trà Bạc Tuyền Sơn Hào trong tay, sau khi uống hết một ly trà mới mở miệng.
Tôn Kỳ Tuấn cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, bị ánh mắt của Thẩm Thất gia nhìn đến chột dạ, lưng vẫn đứng thẳng tắp như cũ, trong lòng đã tính toán đủ các loại.
“Nguyễn Ngọc.
”“Vâng?” Không nghĩ đến Thẩm Thất gia bỗng nhiên sẽ mở miệng gọi nàng, vội vàng cong lưng thò lỗ tai đến gần.
Thẩm Thất gia làm lơ hai mẹ con trước mắt, duỗi tay nhéo nhéo vành tai trắng tinh của nàng, nhìn nó trở nên ửng hồng mới híp mắt cười giống con cáo già: “Em lại phải bị cấm túc.
”Mắt Tạ Nguyễn Ngọc lập tức trừng thành chuông đồng, bộ dáng kia làm Thẩm Thất gia tự nhiên có chút vui vẻ: “Ta gọi mọi người bao vây chỗ này của em lại, em thấy có được không?”Không tốt! Đương nhiên không tốt!“Vì sao?” Tạ Nguyễn Ngọc có chút phẫn hận.
“Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên thả hai người bọn họ đi là an tâm nhất.
” Thẩm Thất gia thu hồi tầm mắt, cười nói: “Huống chi em giận dỗi với ta bỏ nhà rời đi, lăn lộn làm người trong thành người ngã ngựa đổ, thế nào cũng nên bị phạt.
”Đúng lý hợp tình bao nhiêu! Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc tức hộc máu.
Rõ ràng là chủ ý của hắn, tuy nàng cũng bổ sung vài chi tiết, nhưng tên nhóc này cũng quá không biết xấu hổ, đây có tình là quăng nồi hay không!!“Ngài đã quyết định còn hỏi em làm gì?” Nói xong kéo lỗ tai của mình từ trong tay hắn về.
Đầu ngón tay đã mất, lông mày Thẩm Thất gia nhướng lên nhìn Tạ Nguyễn Ngọc đang tức giận: “Ha hả, cũng không định hỏi em chỉ là thông báo với em một chút.
”Toàn bộ hành trình lại coi mẹ con Tôn gia như không khí cũng im bặt không nhắc đến việc của Tôn Vân Trình.
“Tiên sinh có ý gì!” Thấy Thẩm Thất gia muốn đi, Tôn Kỳ Tuấn thật sự không nhịn được mà mở miệng, hắn ta không tin hắn chỉ ném mình ở đây không có ý đồ gì.
Tiên sinh? Thẩm Thất gia nhíu mày: “Không cần gọi ta là tiên sinh.
”Tôn Kỳ Tuấn không hé răng, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
“Ta cũng không biết giá trị của hai người, tội gì đưa đến trước cửa để cho người khác ép giá.
” Thẩm Thất gia chính là người đàn ông như vậy, lợi ích là trên hết đó là cho dù lợi dụng người nào cũng phải biết người đó có giá trị bao nhiêu.
Nếu Tôn Vân Trình có lòng cứu giúp, tất nhiên sẽ đến tìm hắn trước, hắn giữ hơi sức lại, nếu không đến hắn cảm thấy Tôn Kỳ Tuấn này cũng coi như không tồi, để cho hắn dùng cũng khá tốt.
Thẩm Thất gia nghĩ không tồi, Tôn Vân Trình quả nhiên nhận được tin tức, nhóm người Mang Mạo vừa mới rời đi thì sau đó đã có người đi vào Tôn gia, lại cuống quýt rời đi.
.
Danh Sách Chương: