“Cậu Trương đã lên tiếng rồi, sao chị dám cãi lời được, nếu không chẳng phải Ninh Viễn Khánh sẽ liều mạng với tôi sao?”
“Ha ha, chị cứ đùa, chị Lục đây mới đúng là doanh nhân thành đạt”.
Trương Hàm liên tục uống cạn ba ly rượu, lại trò chuyện thêm một lát, sau đó mới mang tâm trạng còn sợ hãi rời khỏi phòng bao.
Đẳng cấp của người phụ nữ này cao hơn Trương Hàm nhiều lắm.
Bây giờ Hội thương mại Thanh Sơn ở trong vùng không hề thua kém gì tập đoàn Tinh Thần, nếu người phụ nữ này quyết tâm muốn làm khó anh thì thật sự sẽ rất khó xử lý.
Vệ sĩ tên Lưu Tô đóng cửa phòng bao lại.
“Lưu Tô, cô thấy chàng trai này thế nào?”, Lục Yên Vân lắc lư ly rượu vang đỏ, hỏi.
“Chỉ là một người bình thường đột nhiên giàu lên mà thôi, cũng không có gì đặc biệt hết”.
“Nhưng cậu ta giàu lên trong một đêm mà bây giờ còn khiêm tốn như thế, chỉ điều này thôi đã rất đáng quý rồi… Gần đây bên Lý Di Sơn có động tĩnh gì không?”
Lý Di Sơn cũng ở trong Hội thương mại Thanh Sơn, trước kia từng là người tài đắc lực của Lục Trường Sinh – bố của Lục Yên Vân.
Sau khi Lục Trường Sinh chết, tuy Lục Yên Vân nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của bố, nhưng có lòng mà không có sức, Lý Di Sơn là người cũ có thâm niên, trong hội thương mại có rất nhiều người ủng hộ.
Bây giờ trông địa vị của Lục Yên Vân rất ổn, nhưng thật ra chẳng khác nào đi trên miếng băng mỏng cả.
“Không có, người của bọn họ rất yên phận…”
“Càng yên phận tôi càng lo lắng, cô nói xem, nếu tập đoàn Tinh Thần hoàn toàn ủng hộ tôi thì tôi có mấy phần thắng?”
“Nếu với quan hệ và tài nguyên của tập đoàn Tinh Thần, theo tôi thấy có 80% phần thắng”.
“Cho nên Trương Hàm chính là điểm quan trọng, muốn Ninh Viễn Khách giúp tôi bằng tất cả mọi giá, bây giờ chỉ mỗi cậu ta có thể làm được thôi…”
Trương Hàm vẫn không biết Lục Yên Vân đang có ý đồ với mình, về lại phòng bao, phát hiện chẳng còn ai cả.
Gọi điện thoại cho Trần Gia Vũ mới biết mọi người cùng đến bệnh viện rồi.
Trần Hạo Long bị đánh gãy chân, tức giận mắng Đổng San San một trận.
“Đồ gây họa, nếu không vì cô thì tôi sẽ thành ra như này sao? Đều là lỗi của cô, đều tại cô!”
Nỗi nhục nhã Trần Hạo Long phải chịu hôm nay còn nhiều hơn cả đời này cộng lại nữa.
Mấy cô gái nhìn Trần Hạo Long đang nổi điên, thiện cảm trong lòng gần như mất hết.
Đợi khi Trương Hàm chạy đến bệnh viện, rất nhiều người đều đã về rồi.
Khương Phàm Thư lo lắng quan sát trái phải, lại kiểm tra một lượt, sau đó mới hỏi: “Không sao chứ?”
Trương Hàm cười lắc đầu: “Tớ chân thành nói xin lỗi với chị gái họ Lục kia, người ta nói thái độ tớ thành khẩn, cho nên không truy cứu nữa”.
Trần Gia Vũ vỗ lên bả vai anh: “Được đấy bạn tôi, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nguyên vẹn trở về!”
“Cút đi cho ông!”, Trương Hàm cười mắng một tiếng: “Đúng rồi, tình huống của Trần Hạo Long thế nào”.
“Có lẽ nửa năm đến chỉ có thể ngồi xe lăn”.
Vừa dứt lời, trong phòng bệnh lại vang lên tiếng gào thét: “Cút! Cút hết cho tôi!”
“Xoảng!”
Tiếng một ly nước rơi xuống, còn có tiếng tủ ngã xuống đất.
Mấy y tá vội vàng chạy đến.
Không lâu sau đó, Đổng San San che mặt đi ra, trên mặt vẫn còn dấu đỏ sau khi bị đánh.
“Trần Hạo Long này quá tồi tệ”.
Trần Gia Vũ nói một câu.
“Haiz, chúng ta về đi…”
Trương Hàm thở dài một hơi, thật ra Đổng San San đều là tự chuốc vạ vào thân, sinh nhật đang vui vẻ lại làm ầm ĩ thành thế này.
Trần Gia Vũ và Khương Phàm Thư đều không hỏi Trương Hàm giải quyết chuyện này thế nào.
Mọi người đều rất ăn ý với nhau.
Cuộc sống bình thường trở lại, Trương Hàm cứ tưởng chuyện này cứ thế kết thúc, không ngờ đây lại là khởi đầu thay đổi số phận của thành phố Thanh Sơn.
Hôm nay, Khương Phàm Thư phải đi chụp poster trong cuộc thi ca hát sinh viên đại học toàn quốc, Trương Hàm kêu một vệ sĩ còn lại âm thầm bảo vệ Khương Phàm Thư.
Ninh Viễn Khánh cũng điều tra được một khoảng thời gian rồi, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về bố con Lương Đông cả.
Anh không nghi ngờ phía Ninh Viễn Khánh xảy ra vấn đề, chỉ là Lương Đông trốn quá kỹ thôi.
“Reng reng reng…”
Khi Trương Hàm đang đi dạo, điện thoại anh reo lên.
Anh lấy ra xem thử, không ngờ là mẹ đã lâu không liên lạc.
“Mẹ, sao lại gọi điện thoại cho con thế?”
“Mẹ quan tâm cuộc sống của con chứ sao, bây giờ có tiền tiêu rồi, cuộc sống thế nào?”
“Thì vẫn thế thôi ạ, cũng không thay đổi gì, được cái ăn mặc tốt hơn một chút”.
“Vậy có bạn gái chưa?”
Trương Hàm cười khổ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Khương Phàm Thư: “Đang cố gắng!”
“Cố gắng thôi không được, nếu không cua được thì chúng ta dùng tiền đập, chúng ta không có gì khác, chỉ có nhiều tiền thôi”.
Xem đi, câu này có giống tiếng người không chứ, Trương Hàm đổ mồ hôi.
“Con trai à, con phải biết cách làm đẹp cho mình, mua xe mua nhà ở Thanh Sơn cho mẹ, đến lúc đó chắc chắn bạn gái sẽ tìm đến tận nơi”.
“Con tin mẹ cái khỉ ấy…”, Trương Hàm không chút tự tin phản bác.
“Thằng nhóc chết tiệt, quyết định như vậy đi, con cứ đi xem nhà rồi mua, sau này mẹ với bố con về nước cũng có một chỗ dừng chân ở Thanh Sơn.
Không đủ tiền con cứ nói với mẹ, hoặc là tìm Ninh Viễn Khánh cũng được, chuyện này phải đi làm ngay cho mẹ đó!”
Nghe giọng điệu không được cãi lại của mẹ, Trương Hàm hơi đau đầu.
Cúp máy, hôm nay vốn rảnh rỗi, không bằng đi xem nhà trước?
Nhưng anh không hiểu biết về chuyện này lắm, Trương Hàm ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Vu Tiểu Ngư.
“Có chuyện nhờ cậu giúp, tôi nhớ trước kia cậu từng nói có một người anh làm bất động sản đúng không?”
Vu Tiểu Ngư thấy Trương Hàm gọi điện thoại đến tuy trong lòng khó chịu, nhưng nói chuyện cũng không khó nghe lắm.
“Đúng là có một anh họ làm ở bất động sản Đại Thành”.
“Có thể cho tôi cách liên lạc của anh ta không, tôi muốn đi xem nhà, nhờ anh ta tham khảo một chút”, Trương Hàm nói.
“Cậu muốn mua nhà?”
“Đúng thế”.
Trương Hàm cũng không có gì phải giấu diếm, nói thẳng.
Vu Tiểu Ngư ngạc nhiên, cô ta biết bây giờ Trương Hàm có chút tiền, nhưng giá nhà ở thành phố Thanh Sơn bây giờ đã sớm vượt mốc ba mươi nghìn một mét vuông, một căn nhà nhỏ ít nhất cũng hơn một triệu.
Trương Hàm có nhiều tiền như thế sao?
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Đang đợi xe ở cổng sau trường học, sao thế?”
“Đợi đó!”
Vu Tiểu Ngư cúp máy, nhanh chóng ra ngoài.
“Không phải cậu chỉ trúng số mấy trăm nghìn thôi ư, lấy đâu ra tiền mua nhà thế?”.
Vu Tiểu Ngư đi đến trước mặt Trương Hàm hỏi.
“Cái này cậu không cần phải biết”.
Vu Tiểu Ngư tỏ vẻ không vui: “Cậu có biết giá nhà của thành phố Thanh Sơn bây giờ cao lắm không, chút tiền đó của cậu tôi nghĩ không đủ đâu”.
“Cậu không cần phải lo, chỉ việc liên lạc với anh họ thôi”, Trương Hàm tự tin nói.
Vu Tiểu Ngư bĩu môi, nhưng vẫn gọi điện thoại cho anh họ.
Hai người đi xe tới nơi bán căn hộ của bất động sản Đại Thành.
Vu Tiểu Ngư gọi điện thoại cho anh họ của cô ta.
Đợi một lát mới trở về nói: “Bây giờ anh tôi còn đang xem nhà với khách khác, chúng ta phải đợi một lát”.
Trương Hàm gật đầu, cũng không để ý.
Từ khi Trương Hàm bước vào nơi bán căn hộ, hoàn toàn không có ai thèm quan tâm anh, anh và Vu Tiểu Ngư trông chỉ là hai sinh viên, cũng không giống như người có gia cảnh giàu có, đương nhiên không ai muốn lãng phí thời gian với bọn họ rồi.
Vả lại hôm nay Trương Hàm ra ngoài còn mặc áo jacket kiểu cũ, mang hơi thở quê mùa, nhân viên nơi bán căn hộ không đuổi anh ra ngoài đã là khách sáo lắm rồi.
Đúng vào lúc này, Mã Phi Dương dẫn bạn gái của hắn đi vào.
.
Danh Sách Chương: