• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chỉ lả một câu hỏi rất đỗi bình thường, Ngọc Phương đã định nói mình ở quê lên thành phố, nhưng lạ lùng thay một áp lực vô hình nào đó lại khiến cô cứ muốn kể hết sự thật về xuất thân của mình cho Kim Chi nghe.

Sự mâu thuẫn này khiến cho Ngọc Phương mãi không trả lời được câu hỏi của Kim Chi:
-Em ...em...
Kim Chi mỉm cười, đặt bàn tay của mình lên tay Ngọc Phương, hỏi một câu khác:
-Ba mẹ của em vẫn khỏe chứ?
Đột nhiên áp lực như được dỡ bỏ, Ngọc Phương đáp:
-Em là trẻ mồ côi, chỉ có cha nuôi, nhưng ông ấy đã mất lâu rồi.
-Ừ, xin lỗi em vì đã hỏi câu này, ba và mẹ của chị cũng mất từ khi chị và Phục Thăng còn nhỏ.
Đôi mắt Kim Chi thắm đượm một nỗi buồn sâu lắng, cảm thấy đồng cảm với cô bé xinh đẹp trước mặt.

Chạm đến nỗi buồn của cả hai, khiến cho không khí trong phòng lắng xuống.

Bà nội liền lên tiếng hỏi, đưa câu chuyện qua hướng khác:
-Con và Phục Thăng gặp nhau như thế nào?
Ngọc Phương quay qua bà đáp:
-Dạ, con được anh ấy cứu khi gặp tai nạn ở giữa sông, sau đó vì biết con không có nơi nào để đi nên Phục Thăng đưa con về ở chung.
Kim Chi cười cười:
-Thằng bé có dùng ơn cứu mạng để bắt ép em làm bạn gái nó không?
-Không, Phục Thăng không hề làm vậy, là em tự nguyện.

- Ngọc Phương lâc đầu mỉm cười.
Vẻ mặt của bà nội đầy sự tự hào, bà nói:
-Cháu trai của ta giống ba nó, nhớ câu kiến nghĩa bất vi vô dũng giả, lâm nguy bất cứu mạc anh hùng.

Chi nghĩ sao mà nó lại có thể cư xử như vậy chứ.
Kim Chi lấy tay chỉnh lại mắt kính đáp:
-Sao con biết được, thăng nhóc ấy vừa lì lợm vừa khó chịu, nhìn mặt đã thấy khó ưa, làm gì có cô gái nào ưng được nó chứ.
-Em ưng anh ấy.


- Ngọc Phương thản nhiên đáp.
Bà nội cười phá lên, thì thầm vào tai Ngọc Phương:
-Hai chị em nó từ nhỏ đến lớn gấu ó với nhau suốt, nhưng thương nhau lắm.

Con đừng để ý lời của Kim Chi.
-Bà ơi, nói nhỏ kiểu gì con cũng nghe được đó, cãi nhau suốt mà yêu thương gì chứ.

- Kim Chi cười cười.
Ngọc Phương giật mình, bởi vì qua quan sát ánh mắt của Kim Chi.

Cô biết không phải do tai cô ta thính mà nghe được lời thì thầm như muỗi kêu của bà nội, mà bởi vì Kim Chi đã thông qua khẩu hình đã biết được bà đang nói gì.

Kĩ năng này Ngọc Phương phải học rất nhiều mới có thể lĩnh ngộ được.

Chỉ nhìn mấp máy môi đã có thể biết được chính xác người ta nói gì, đó chính là hạng cao thủ.
Kim Chi nói tiếp:
-Ngày 25 tháng 12 này, nhà ta tổ chức tiệc mừng Chúa Giáng Sinh, em gái thuyết phục được thằng nhóc Phục Thăng về thì công trạng lớn lắm.

Bà nội mà vui thì kiểu gì cũng thưởng lớn.
-Chỉ cần gia đình chúng ta lại sum vầy, bà có chết cũng nhắm mắt toại nguyện.

- Bà nội buồn buồn nói.
-Bà đừng nói gở.

- Kim Chi khẽ nhắc.
Bà nội cười lớn:
-Ai rồi cũng phải chết, sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của đất trời, có gì mà gở với không gở hả con.
Ngọc Phương nắm chặt tay bà nội, cô quả quyết nói:
-Con nhất định sẽ bắt anh ấy về cho bà và chị.
-Chỉ bà nội thôi, còn chị đây không cần, nhìn mặt nó đã thấy khó ưa rồi.

- Kim Chi mỉm cười.
-Thương nhau lắm thi cắn nhau đau.

-Bà nội cười xòa.

Kim Chi đẩy gọng kính lên, lạnh lùng phản đối:
-Cháu không thương thằng nhóc đó chút nào, bà đừng nói vậy.

- Nói xong cô chỉ vào Ngọc Phương - Chỉ có con bé này ưa thích nó, ai mà chịu nỗi chứ.
Bà nội nhìn Kim Chi, lắc đầu thương hại:
-Kim Chi phải cảm ơn Ngọc Phương nhiều, nhờ có cô bé này mà Tết năm nay con đỡ được một phần đau đầu.

Kim Chi gật đầu mỉm cười, Ngọc Phương không hiểu hai người đang nói về việc gì nên giương mắt nhìn Kim Chi.

Thấy vậy, chị hai của Phục Thăng liền giải thích cho cô luôn:
-Mỗi năm, cứ Tết đến, Thất Gia lại đem quà cáp qua mừng năm mới.

Chắc là em đã từng nghe về Thất Gia.
Ngọc Phương đáp:

-Gia Định Thất Gia, bảy gia đình thống trị thế giới ngầm của Sài Gòn.

Em chỉ biết về họ như vậy mà thôi.
Kim Chi cười gằn:
-Bọn chúng năm nào cũng nhân dịp lễ Tết mang quà qua, nhà ta đã lịch sự nhận cho.

Thế mà bọn phàm phu tục tử ấy lại không biết điều, năm nào cũng làm khó chị...
-Tại sao lại làm khó chị? - Ngọc Phương ngạc nhiên vì biết Thất Gia cực kỳ kính trọng Đặng Gia.
Bà nội liền nói chen vào:
-Bọn họ vốn dĩ xem Đặng Gia như trọng tài phân xử, nhà chúng ta nổi tiếng công chính liêm minh, ai đúng ai sai phán định rõ ràng không tư lợi bao giờ.

Nhưng họ cứ đưa quà qua để làm thân, việc đó tuy hơi khó coi nhưng vẫn còn chấp nhận được, xem như lễ tiết thông thường.

Việc quá đáng hơn là bọn họ cứ muốn mai mối con trai, con gái nhà mình cho Kim Chi và Phục Thăng.
Kim Chi cười khổ:
-Chị đã kiên quyết từ chối, nên bọn họ chỉ nói cho có lệ.

Còn thằng khó chịu kia thì do Thất Gia không thấy mặt, nên cứ nhất quyết đòi mai mối cho nó.

Năm nào chị cũng phải kiếm cớ thoái thác mãi, có bực bội cũng không thể quát vào mặt bọn họ được.
-Năm nay có con về chung với Phục Thăng, xem ra chuyện khó chịu đó sẽ chấm dứt.

-Bà nội cười hớn hở.
Ngọc Phương nghe xong máu nóng dồn lên đầu, lạnh lùng gật đầu:
-Thế thì năm nay con sẽ cho họ thất vọng một phen vậy.
Kim Chi và bà nội nhìn nhau bật cười, gánh nặng trong lòng đã giảm đi quá nữa.

Tuy nhiên vẫn còn một nút thắt nhỏ cần phải giải quyết.

Kim Chi nhỏ nhẹ nói với Ngọc Phương:
-Tuy nhà chúng ta không quan trọng xuất thân, nhưng nếu để em làm nhân viên cho chú Phú sẽ không ổn chút nào...
Ngọc Phương hiểu ngay Kim Chi muốn nói gì, cô im lặng gật đầu chờ Kim Chi nói tiếp.
-...! cho nên, chị sẽ đầu tư vào công ty của chú Phú, em sẽ quản lý khoản đầu tư này.

Nói một cách khác, từ giờ chú Phú sẽ danh chính ngôn thuận gọi em một tiếng "Mợ Ba".

Như thế vừa giúp chú Phú có thêm thu nhập nếu em làm tốt, vừa giúp chú đỡ phải khó xử.

Xem ra đây là giải pháp ổn thỏa nhất, Ngọc Phương gật đầu đáp:
-Em đồng ý.
Kim Chi mỉm cười, cô bé này dùng lý trí để suy xét mọi sự, rất thông minh và kiên định.

Nhưng để đánh giá một người, còn phải thông qua những gì người đó làm, chứ không phải những gì mà họ nói.

Như Mã Tắc năm xưa nói thì như hổ mà làm thì như mèo, khiến cho Gia Cát Lượng phải điêu đứng một phen.

Gương người xưa vẫn còn ở đó, nên việc quản lý công ty của chú Phú thật ra cũng chỉ để Kim Chi chứng thực xem khả năng của Ngọc Phương đến mức nào mà thôi.

Nếu cô bé thật là văn võ song toàn như Lữ Bố trong Tam Quốc Chí, thì nhà họ Đặng sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.

Suy cho cùng việc này là cơ hội ngàn năm có một cho cả hai bên.
Kim Chi mỉm cười hài lòng, vỗ vai Ngọc Phương:
-Bây giờ em cứ ra ngoài làm việc cho chú Phú, còn ngày mai em sẽ chính thức trở thành đối tác lớn của chú ấy.
Ngọc Phương cúi đầu cảm ơn chị, đoạn quay qua ôm bà nội một cái khiến cho bà cảm động ra mặt:
-Dạ, con xin phép bà và chị, ngày 25 tháng 12 này, bà sẽ gặp Phục Thăng.
Nói xong cô liền đứng dậy, ông Đại đã đứng sẵn, mở cửa cho Ngọc Phương ra ngoài, không quên cúi đầu chào.
Bà nội đợi cửa phòng khép kín, liền hỏi Kim Chi:
-Con thấy thế nào?
-Thông minh, nhạy bén, tuy quá khứ không rõ ràng.

- Kim Chi đứng dậy, đi ra hướng cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bà nội nhấc tách trà lên nhấp môi, nói khẽ:
-Định lực cũng khá lắm, không mấy người chống lại được Thao Túng của con đâu Chi.
Kim Chi khẽ cười, gật đầu:
-Bà nói đúng, như thế mới có thể ăn đời ở kiếp được với thằng nhóc kia.
Hai bà cháu cười vang cả phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK