“Bộ này thì sao?”
Tử Vân Tử bước ra ngoài với chiếc áo sweater phủ bên ngoài chiếc váy len chỉ để lộ cổ chân trắng ngần.
Trương Thời Khuynh lười nhác tựa vào tường.
Tuỳ tiện như vậy xem ra đã đợi lâu rồi.
Thấy anh cau mày là cô hiểu bộ này cũng không được.
Tìm một bộ anh ưng ý, Tử Vân Tử không biết đã thay bao nhiêu lần.
Tối ngày giáng sinh, cô đã lựa ra những bộ đẹp nhất để đi chơi với Trương Thời Khuynh.
Thế mà anh chẳng vừa mắt lấy một bộ, đúng là khó tính.
“Không thể mặc quần?”
Thời tiết có mấy độ, quần áo cứ liên quan đến váy, Tử Vân Tử lại chọn mặc.
Làm sao cô có thể vì thời trang mà không màng đến thời tiết?
Tử Vân Tử cảm thấy rất bộ này rất ổn, tại sao anh lại không nhìn ra?
Cô cứng đầu từ chối: “Em thấy mặc váy cũng rất đẹp?”
Trương Thời Khuynh cứng rắn thuyết phục cô, giọng anh vô cùng nghiêm khắc: “Em không lạnh à?”
Tử Vân Tử nhất quyết bảo vệ quan điểm đến cùng:”Em không lạnh”
“Nhưng tôi lạnh”
“Anh…”
Hiện tại mang cơn đói cồn cào trong người, cô mới không muốn đôi co với Trương Thời Khuynh, đổi thành quần ống suông, khoác thêm chiếc áo dạ dài qua đầu gối.
Trương Thời Khuynh vừa ý, cùng cô ra khỏi nhà.
Tử Vân Tử mải xem điện thoại, Trương Thời Khuynh đột ngột dừng bước, chán cô cụng phải tấm lưng anh.
“Sao anh lại dừng lại đột ngột vậy?”
Trương Thời Khuynh vẫn để tay trong túi áo, quay người nói chuyện với cô: “Đi chơi với tôi em cảm thấy nhạt nhẽo thế sao?”
Tử Vân Tử ngơ ngác, cô hỏi theo thắc mắc: “Không có, anh sao lại hỏi vậy?”
Trương Thời Khuynh rút điện thoại trong tay cô, để vào túi áo.
“Em là người mời tôi đi cùng, chịu trách nhiệm một chút, có hiểu?”
Anh thế mà tịch thu điện thoại của cô? Tại sao đến giờ cô mới phát hiện ra một Trương Thời Khuynh ngang ngược đến thế?
“Em tìm địa điểm để đi cùng anh, em cảm thấy mình đang rất có trách nhiệm”
Trương Thời Khuynh tự nhiên lấy túi Tử Vân Tử đang đeo giữ trên người, anh muốn cầm giúp cô nhưng lại không nói, tiếp tục tính đến chuyện kia với cô.
“Tôi ở đây là để trưng?”
Trương Thời Khuynh sống ở Lyon mấy năm trời, ở đây có địa điểm nổi tiếng nào mà anh không biết? Tử Vân Tử mở miệng hỏi anh là được rồi còn tìm trên mạng làm gì cho mất thời gian?
Tử Vân Tử cười ngọt, không để anh giận lâu: “Anh biết nhiều như vậy, em cũng nên xem qua, biết trước một chút vẫn hơn.
Mới cả nhỡ đến đó em mà đi lạc may ra còn nhớ đường mà tìm về”
Cái miệng của cô thật biết dỗ giận người khác.
Nếu không phải là Trương Thời Khuynh thì ai có thể lắng nghe cho được?
Điểm đến đầu tiên là một nhà hàng ở Rue Saint-Jean, một con phố cổ đã tồn tại biết bao thế kỷ.
Hai bên, nhà mọc san sát nhau tạo lối đi tưởng chừng như không lối thoát.
Tên nhà Le Vieux Lyon khắc rõ ràng trên chiếc bạt mái hiên màu đỏ, độ dốc vừa tầm, đủ thấy cửa kính phản chiếu ánh đèn vàng bên trong.
Anh và cô vừa chọn chỗ ngồi, người phục vụ niềm nở, nhiệt tình chờ đợi gọi món.
Tử Vân Tử không rõ tiếng Pháp, yên ổn đợi Trương Thời Khuynh đặt món.
Món bít tết vừa ra có tiếng Pháp là Pavé de Boeuf, Tử Vân Tử thích thú học lỏm từ anh.
Và cuối cùng là một chai rượu vang cùng một số món ăn kèm với salat, súp hành tây.
Anh và cô cụm ly, khai vị bằng rượu vang làm từ giống nho chủ đạo là Merlot.
Hương vị dìu dịu tạo kí.ch thích trong vòm miệng.
Tử Vân Tử không kiềm được mà thử thêm một ngụm nữa.
Trương Thời Khuynh vừa ăn được một miếng, Tử Vân Tử đã uống cạn ly rượu vang đỏ.
“Em không định ăn?”
Anh nhanh tay dành lấy chai rượu Tử Vân Tử chuẩn bị rót, cô tưởng anh tịch thu nữa chứ? Hoá ra là tự rót cho cô.
Tử Vân Tử để sẵn ly rượu, quay sang thưởng thức phần thức ăn của mình.
Nhưng đâu được lâu, lại quay sang uống rượu.
Đây là lần đầu tiên cô uống rượu, ai ngờ loại này lại hợp khẩu vị thế này.
Cả bữa ăn, Trương Thời Khuynh chẳng uống được bao nhiêu, cô uống là chính.
Đến khi ra về, mặt Tử Vân Tử hồng hào hẳn.
Không biết cô có say hay không mà im im chẳng buồn nói chuyện.
Trương Thời Khuynh đưa tay ra trước mặt cô, cô không hiểu.
Điện thoại, túi xách Tử Vân Tử đã đưa cho anh cầm hết, anh còn muốn gì ở cô?
“Anh không nói em sẽ không hiểu”
Cô nói được thế này xem ra vẫn còn tỉnh táo.
Trương Thời Khuynh xoè bàn tay như muốn cho cô xem cái gì đó nhưng không thấy gì ngoài lời anh nói: “Tay”
Tử Vân Tử chẳng biết anh muốn cái gì nhưng lại nghe lời đặt tay mình lên.
Tay Trương Thời Khuynh ấm áp truyền sang cô với lực kéo về phía trước.
“Như này…hết sợ đi lạc hay chưa?”
Lúc ở nhà, Tử Vân Tử tuỳ tiện nói ra vậy mà anh lại lưu ý.
Cô hai mấy tuổi rồi sao mà đi lạc được? Kề kề theo sau anh từng bước chân một, muốn lạc cô cũng khó mà được.
Con đường dài, hai người sánh vai một lớn một nhỏ bước đi với mục đích tham quan.
Tay cô được anh ủ kín, không còn lạnh nữa.
Tử Vân Tử từng hẹn hò, cũng từng nắm tay.
Nhưng cảm giác anh mang lại cho cô rất khác, như điện tích khiến tâm trí cô điên đảo.
Đầu con phố, đôi tình nhân dễ dàng trao nụ hôn.
Tử Vân Tử vô tình nhìn đến, cô ngại ngùng chuyển ánh nhìn.
Trương Thời Khuynh chẳng mảy may đến cầm tay cô đi qua.
Nghĩ đến đôi tình vừa bắt gặp, Tử Vân Tử lại nghĩ đến chuyện cô và anh.
Trương Thời Khuynh có thể bình tĩnh nắm tay cô, cùng cô bước trên phố.
Tự nhiên đến độ…giống một đôi tình nhân.
Tử Vân Tử dừng bước, giữ tay Trương Thời Khuynh nán lại.
Cô đột nhiên giơ lên quan sát tay được anh nắm chặt, chầm chậm nói ra hết suy tư: “Chúng ta đang rất giống hẹn hò, anh có biết không?”
Trương Thời Khuynh không hề có ý định giải thích nào cả ngược lại như được đà đạp tới.
“Để giống không như vậy chẳng phải rất lãng phí sao?”
Trương Thời Khuynh dừng lại quan sát biểu cảm của cô, nốt ruồi lệ bên dưới mắt trái chợt nheo lại theo ý cười của anh.
“Chúng ta làm thật đi?”.
Danh Sách Chương: