Long Bạch Dạ nhìn theo đội ngũ đã đi xa, ngay sau đó phất tay áo đột nhiên đứng dậy, nói với Thần Dạ Minh:
- Thời điểm cũng không còn sớm nữa, bổn cung nên hồi phủ rồi.
Thần Dạ Minh cung kính hành lễ muốn đứng lên tiễn Long Bạch Dạ, nhưng Long Bạch Dạ lại vung tay áo, nói:
- Ngươi không cần tiễn ta.
Ánh mắt Thần Dạ Minh nhìn chăm chú bóng dáng Long Bạch Dạ rời đi, sau đó tầm mắt lại chuyển hướng lầu hai phía đối diện, nhưng tầm mắt bên trong gian phòng đó đã không còn nữa.
Giờ phút này Thần Dạ Minh một mình ngồi yên lặng trong sương phòng, hai mắt vốn tiêu sái thong dong ban nãy không kiềm chế nổi mà dần trở nên u ám.
Sau một lát, ngoài phòng đi vào một người cung kính cúi người nói với Thần Dạ Minh:
- Công tử.
Thần Dạ Minh hơi hơi ngẩng đầu lên, hai mắt đen chứa đầy u ám đánh thẳng vào trên người kẻ mới tới kia.
Ngón tay thon dài thưởng thức chén rượu tinh xảo trong tay, thanh âm lạnh lẽo như băng vang lên:
- Sự tình tra đến đâu rồi?
Thì ra người vừa tới chính là Vô Ngân, thủ hạ của Thần Dạ Minh.
Hắn cung kính bẩm báo với Thần Dạ Minh:
- Thuộc hạ thám thính nhiều ngày, Thượng Quan Tố kia chỉ ở trong viện của mình hết ăn lại uống, ngắm hoa phơi nắng.
Thượng Quan Hạo cũng không có động tĩnh gì.
- Bởi Thượng Quan Hạo hạ lệnh, cho nên đám thê thiếp khác tuy rất ghen ghét Thượng Quan Tố nhưng cũng không dám đi trêu chọc nàng ta.
Theo thuộc hạ quan sát, dường như không giống suy đoán của công tử.
- Hử? Phế vật Thượng Quan Tố chỉ ở trong viện của mình hết ăn lại uống? Ngắm hoa phơi nắng?
Thượng Quan Tố bề ngoài biểu hiện giống như một phế vật, nhưng trực giác của Thần Dạ Minh cảm thấy Thượng Quan Tố này có vấn đề.
Làm gì có phế vật nào lại yêu cầu hoàng thượng hạ sính lễ.
Hơn nữa nghe nói lúc ở trong phủ tướng quân, Thượng Quan Tố kia còn năm lần bảy khiêu khích hoàng thượng, mà sính lễ kia làm gì có cái nào là tầm thường?
"Một ngôi sao hai lượng trăng, ba lượng gió bốn lượng mây; năm lượng ngọn lửa sáu lượng không khí; bảy lượng sương tám lượng tiếng đàn; lửa đốt pháo băng ba lượng; một cân bông tuyết phơi khô..."
Này rõ ràng là làm khó dễ hoàng đế, mà hoàng đế thế nhưng không chút để ý Thượng Quan Tố khiêu khích, việc này hoàn toàn không phù hợp với danh xưng bạo quân tính tình tàn bạo trời sinh như hắn.
Trực giác của Thần Dạ Minh mách bảo trong đó nhất định có âm mưu nào đấy, hơn nữa âm mưu này có quan hệ với Thượng Quan Tố.
- Vậy ngươi xác định Thượng Quan Tố này là phế vật xấu nữ ban đầu kia?
Hai tròng mắt Thần Dạ Minh chợt loé qua một tia âm u.
- Thuộc hạ chắc chắn.
Thượng Quan Tố kia vẻ mặt ngăm đen, trên mặt có vết bớt vô cùng xấu xí.
Thuộc hạ dám cam đoan, trong thiên hạ không có ai bì nổi với nữ nhân xấu xí này, nàng ta chắc chắn là Thượng Quan Tố.
Vô Ngân cực kỳ chắc chắn đáp.
- Hử, phải không? Nếu như kia thật là Thượng Quan Tố, như vậy chỉ bằng việc nàng can đảm dám yêu cầu hoàng gia hạ sính lễ, làm khó dễ đế hoàng, trong lịch sử Bắc Yến quốc chưa từng có nữ nhân can đảm khôn khéo như vậy.
Cho nên, Thượng Quan Tố căn bản không có khả năng là phế vật như ngoại giới đồn đãi.
Nếu vị phế vậy xấu nữ thanh danh hỗn độn này thật sự khôn khéo hơn người như vậy, Thần Dạ Minh dường như mơ hồ hiểu rõ vì cái gì hoàng thượng sẽ không thèm để ý Thượng Quan Tố khiêu khích.
Hoàng thượng chẳng những động ý hạ sính lễ cho Thượng Quan Tố, hơn nữa còn đều là sính lễ giá trên trời.
Hoàng thượng vì sao không thèm để ý thanh danh bại hoại của nàng ta, vì sao không thèm để ý dung mạo xấu xí kia? Bởi vì hoàng thượng nạp Thượng Quan Tố làm hậu căn bản không phải vì cho Bắc Yến có mặt mũi, mà là trong cung đang yêu cầu một nhân vật lợi hại.
Cho nên, Thần Dạ Minh chắc chắn mục đích Long Ứng Uyên hạ chỉ phong Thượng Quan Tố làm hoàng hậu là muốn làm Thượng Quan Tố trợ giúp mình đối phó cô cô Thần Ngọc Như và muội muội Thần Bội Dao của hắn.
Hơn nữa, Thượng Quan Hạo này lại cầm nửa bình quyền trong tay, chỉ cần đoạt được binh quyền của Thần gia, sau đó lấy lại binh quyền của Thượng Quan Hạo, như vậy Long Ứng Uyên sẽ có đủ binh quyền trong tay.
Chỉ có vậy, hoàng thượng mới có đủ binh lực để thống nhất thiên hạ.
Xem ra đại hoạ của Thần gia đã sắp đến phút cuối cùng.
Bởi vì hoàng thượng đã bắt đầu tính kế như thế nào đối phó với Thần gia bọn họ rồi.
Lúc này, Thần gia bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Hắn nên bảo hộ Thần gia như thế nào?
Khuôn mặt tuấn tú vốn tiêu sái nay đã không kiềm chế nổi mà bao phủ một tầng u ám, trong lòng Thần Dạ Minh vừa phiền loạn lại mê mang.
Đứng một bên, Vô Ngân chưa từng nhìn thấy công tử nhà mình có biểu tình như vậy nên không khỏi lo lắng, hỏi:
- Công tử, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
- Vô Ngân, Thần gia sắp gặp đại hoạ rồi.
Thần Dạ Minh buồn bã nói.
- Công tử, Vô Ngân không hiểu, Thần gia như thế nào sẽ gặp đại hoạ?
Vô Ngân nghi hoặc nhìn Thần Dạ Minh, mày hắn khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt tràn đầy mây đen.
Công tử vì sao lại lo lắng như vậy?
Vô Ngân thật sự không nghĩ rõ, công tử nhà mình vì sao sau khi nghe xong tin tức của hắn liền có biểu tình như này?
Vô Ngân suy nghĩ tung bay, công tử làm hắn đặc biệt chú ý tất cả hành động của Thượng Quan Tố này.
Phế vật dung mạo xấu xí lại dám khiêu khích hoàng thượng ngay tại phủ tướng quân.
Dù cho nàng thoát chết được, nhưng chỉ cần nàng vào cung, hoàng thượng cũng không thể chịu đựng nàng lâu ngày, sớm hay muộn cũng sẽ gặp rắc rối, hơn nữa sẽ còn đem đến mầm tai hoạ cho phủ tướng quân.
Bởi thế Vô Ngân cho rằng, Thượng Quan Tố dù tiến cung thì cũng không gây được sóng gió gì, ngược lại sẽ liên luỵ phủ tướng quân.
Mà sao công tử lại lo lắng như thế, người đang lo lắng cái gì?
Giờ phút này, Thần Dạ Minh Đã thu hồi suy nghĩ sâu xa trong nỗi lòng, trên mặt lập tức treo lên nụ cười phong lưu vốn có, từng khớp xương tay thon dài khẽ lắc lắc chén rượu trong tay, xem ra nhân vậy mấu chốt trong đó chính là Thượng Quan Tố.
Thần Dạ Minh tựa hồ nghĩ thông suốt, thiên hạ này giống như một ván cờ lớn, mỗi người đều là quân cờ trên ván cờ này.
Mà nay, Thượng Quan Tố chính là quân cờ quan trọng nhất trong cả ván.
Suy nghĩ đến điều này, Thần Dạ Minh không kiềm chế nổi khẽ bật cười, tiếp theo nên làm như thế nào đã rất rõ.
Chỉ cần phá quân cờ mấu chốt này mới có thể giữ cho Thần gia được bình an.
Thần Dạ Minh đặt chén rượu lên bàn, khẽ phất tay áo, động tác rất tiêu sái, cả người theo sau đứng dậy:
- Vô Ngân, về phủ thôi.
- Vâng.
Vô Ngân theo sát Thần Dạ Minh rời đi.
......
Trước cửa phủ tướng quân, Thượng Quan Hạo sớm đã mang theo toàn bộ người trong phủ đứng ở cửa nghênh đón.
Tiếng trống chiêng vang trời kia dần dần tới gần.
- Tới, tới rồi.
Trước cửa phủ tướng quân có người kinh hỉ hô lên, theo tiếng hô thốt ra, quả nhiên mênh mông cuồn cuộn hàng dài đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Xuyên qua đội khèn nhạc, mọi người liếc mắt một cái liền thấy Tấn vương Long Tử Viễn uy dũng ngồi trên ngựa.
Giờ phút này trên khuôn mặt tinh xảo của hắn mang theo vẻ lạnh lẽo, ánh mắt như băng nhìn về phía phủ tướng quân, dường như trên người mang theo mấy trăm cân bom pháo.
Tố Tố ngẩng đầu đối diện tầm mắt Long Tử Viễn, đáy mắt nàng chợt loé lên ý cười châm chọc.
Long Tử Viễn, cho dù hiện tại ngươi là Tấn vương cao cao tại thượng, kia lạu như thế nào? Về sau tỷ tỷ ta đây chính là đương kim hoàng hậu, hoàng tẩu của Long Tử Viễn ngươi!
Tuy rằng Tố Tố rất không thích bị Long Ứng Uyên tính kế, nhưng nếu đã vào vòng xoáy, Tố Tố cũng không phải người ngu ngốc, đáy lòng âm thầm nói: Ha hả, Long Tử Viễn, về sau tỷ tỷ ta đây liền lấy thân phận áp chết ngươi!
Ha hả, ngươi không phải rất chén ghét phế vật xấu nữ ta đây sao? Muốn giết ta? Được thôi, ta phải bồi ngươi chơi đã, làm hoàng tẩu nhất định phải chiếu cố ngươi mới đúng...
Sau đó, tầm mắt Tố Tố chuyển hướng về phía nam tử đang dựa nghiêng trên xe phía sau Long Tử Viễn.
Nam tử kia híp mắt lại, cả khuôn mặt cực kỳ đẹp, chỉ là tuỳ ý nằm nhưng tư thái còn quyến rũ hơn cả nữ nhân, chỉ liếc mắt một cái liền bị câu hồn đoạt phách.
Nam nhân như vậy quả thực muốn mệnh mà!
Nhưng cành ngoài dự kiến của nàng là nam nhân này chẳng những tự mình hạ sính lễ, lại còn cố ý mang theo Tấn vương Long Tử Viễn, thay nàng trút giận.
Tuy không cảm kích nhưng Tố Tố cảm thấy có thể khiến Long Tử Viễn thấy khó chịu thì tâm tình nàng thấy khá khoái chí.
Chỉ chốc lát sau, mênh mông cuồn cuộn hàng dài đã tới cửa phủ tướng quân.
Thượng Quan Hạo cung kính nói:
- Vi thần cung nghênh hoàng thượng, Tấn vương gia.
Giờ phút này đội nhạc tách sang hai bên, quan binh cũng phân thành hai bên.
Long Tử Viễn tiêu sái nhảy xuống ngựa, kết hợp với ánh mặt trời ấm áp, dù gương mặt lạnh băng nhưng vẫn khiến đám nha hoàn say mê híp mắt.
Mà lúc này trong xe, Long Ứng Uyển hơi hơi mở mắt ra, đối với mọi người khẽ nở nụ cười nhạt, tức khắc như toả ra ánh mặt trời chiếu ấm khắp phủ tướng quân, nháy mắt đuổi đi hàn ý.
Mọi người vốn cảm thấy Tấn vương Long Tử Viễn này đã đủ đẹp rồi, nhưng so với hoàng thượng thì lập tức trở nên mờ nhạt.
Long Ứng Uyên ưu nhã bước xuống xe, ánh mắt hơi nhìn về phía trước, tầm mắt không tự chủ mà nhìn vào thân ảnh đám người phía trước, đáy mắt lại càng rõ ý cười.
Long Ứng Uyên thấy Tố Tố hơi cúi đầu, chăm chú đùa nghịch ngón tay.
Chỉ là động tác đơn giản vậy thôi nhưng khiến hắn cảm thấy một Tố Tố nghịch ngợm, đáng yêu khác.
Tuy rằng Tố Tố cúi đầu nhưng vẫn khiến Long Ứng Uyên cảm thấy nàng vẫn cao cao tại thượng như cũ, bế nghễ thiên hạ, không tổn hại chút nào đến vẻ phong hoa của nàng.
Long Ứng Uyên càng nhìn càng thấy vừa lòng, đáy mắt chỉ có Tố Tố, không chưa nổi nữ tử khác.
Nhìn khắp thiên hạ này cũng chỉ có nữ nhân như Tố Tố mới xứng làm hoàng hậu của hắn, mới có tư cách đứng bên cạnh cùng hắn thống nhất thiên hạ.
Long Ứng Uyên từ trong thâm tâm rất thích nữ nhân không làm ra vẻ mình thông mình như Tố Tố.
Tố Tố vẫn hạ thấp đầu xuống nhìn như đang thưởng thức ngón tay của mình, thật ra vẫn luôn âm thầm đánh giá Long Ứng Uyên.
Trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc với việc một đế hoàng lại có thể hạ mình, không màng ánh mắt của thế nhân mà đích thân hạ sính lễ cho một phế vậy xấu nữ thanh danh bại hoại như nàng.
Long Ứng Uyên cũng nhìn về đám người phía sau Tố Tố.
Có người ánh mắt loé lên vẻ khinh thường, chán ghét, thậm chí hận muốn ăn tươi nuốt sống Tố Tố.
Hôm nay hoàng huynh lại làm hắn hạ sính lễ cho phế vật xấu nữ này, mà sau này hắn lại còn phải kêu xấu nữ kia một tiếng hoàng tẩu, thân phận đè ép trên hắn.
Long Tử Viễn nghĩ đến đây thì quanh người chợt toả ra vẻ lạnh băng.
"Phế vật, xấu nữ", bốn chữ kia như từ ánh mắt lạnh băng chọc xuyên qua người Tố Tố.
Danh Sách Chương: