• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tạ Chi Khâm chấn kinh rồi, môi khẽ run: "Chung Vị Lăng, ngươi làm cái gì? Ngươi điên rồi sao?"
Ngươi mới điên......!Chung Vị Lăng đợi cả buổi, Tạ Chi Khâm vẫn giống như một khúc gỗ, không nhúc nhích.
Bổn tọa cũng không tin, Chung Vị Lăng cọ đến bên người Tạ Chi Khâm, ngồi quỳ ở trước mặt hắn, mặt dày bằng bất cứ giá nào, bắt lấy tay Tạ Chi Khâm đặt ở ngực chính mình, đuôi mắt ửng đỏ ngập tràn dục vọng.
Lòng bàn tay Tạ Chi Khâm dán ở ngực y run lên, thời điểm Chung Vị Lăng cho rằng Tạ Chi Khâm không cầm giữ được nữa, Tạ Chi Khâm đột nhiên đem y đẩy ra.
"Chung Vị Lăng! Ngươi có thể không thích ta, nhưng là ngươi đừng khinh nhờn tâm tư của ta đối với ngươi, ta là thích ngươi, cũng muốn sờ ngươi hôn ngươi, nhưng ta không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng không muốn ngươi lấy chính mình cùng ta làm giao dịch, đừng hạ thấp chính mình như vậy có được không?" Tạ Chi Khâm cho dù là rống Chung Vị Lăng, ngữ khí cũng có thể làm người nghe ra rõ ràng không đành lòng.
Nhưng là, Tạ Chi Khâm ngươi vì cái gì lại nghĩ nhiều như vậy? Bổn tọa chỉ là đơn thuần muốn câu dẫn ngươi thôi mà.

Chung Vị Lăng còn chưa kịp định thần lại, Tạ Chi Khâm đã giúp y phủ thêm y phục, còn thuận tiện cầm thảm lông cáo lên, thành thạo bọc y thành một cục.
"......" Nói thật, Chung Vị Lăng giờ phút này hỏng mất rồi.
Bổn tọa là lớn lên không tốt, dáng người không tốt, hay là tư thế này không đủ hấp dẫn, liền không có mị lực như vậy?
Chung Vị Lăng phiền, kháng cự kéo thảm ra, kéo tay Tạ Chi Khâm ra, viết chữ: "Ngươi mẹ nó rốt cuộc có được không? Không được ta liền đi tìm Thúy Minh!"
"Ngươi không thể tìm hắn!" Tạ Chi Khâm theo bản năng liền nói.
Chung Vị Lăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ở lòng bàn tay Tạ Chi Khâm viết nói: "Đem phong ấn yết hầu ta cởi bỏ, ta có lời cùng ngươi giải thích, nếu ngươi cứ không chịu hiểu, ta liền đi tìm hắn! Ta không chỉ muốn tìm, ta còn muốn cùng hắn làm tới thiên hôn địa ám ( trời đất mù mịt), nhật nguyệt vô quang, thuận tiện lại sinh thêm mấy cái hài tử."
Tạ Chi Khâm thống khổ cắn cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Chung Vị Lăng hồi lâu, nội tâm cũng giãy giụa hồi lâu, khi bấm tay niệm thần chú, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Một lát sau, Chung Vị Lăng cảm giác cổ họng chính mình buông lỏng, ho khan một tiếng, phát hiện phong ấn đã khai giải.
"Nếu ngươi muốn cùng ta giải thích ngươi vì cái gì rõ ràng thích Thúy Minh, lại còn cố ý nói thích ta, vậy thật cũng không cần, ta không muốn nghe." Tạ Chi Khâm xoay người, đưa lưng về phía y, "Cũng đừng bắt ta thả ngươi, ta tạm thời làm không được."
Tuy rằng Tạ Chi Khâm đã nói chính mình không muốn nghe Chung Vị Lăng lại nói chuyện thích Thúy Minh, nhưng hắn sợ Chung Vị Lăng còn nói, đang định trực tiếp rời đi, nhưng vừa nhấc chân, đột nhiên bị gối đầu bay tới trúng vào cái ót một cái.
"Dám chạy bổn tọa liền cho ngươi đội nón xanh." Chung Vị Lăng uy hiếp nói.

Tạ Chi Khâm dừng bước, quay đầu mờ mịt nhìn Chung Vị Lăng.
Chung Vị Lăng khó chịu nhìn hắn: "Tạ Chi Khâm ngươi một chút cũng không thích ta."
Tạ Chi Khâm ngạc nhiên: "Sao có thể, ta hận không thể vì ngươi đi tìm chết, như thế nào lại không thích!"
Chung Vị Lăng quay mặt đi, bực bội nói: "Nhưng ngươi căn bản không đem lời ta nói với ngươi để ở trong lòng."
Tạ Chi Khâm sửng sốt, âm lệ tích tụ trong ánh mắt dần dần tiêu tán.
" Hai ngày trước thành hôn, ta tới tìm ngươi, thực nghiêm túc nói với ngươi, ta thích ngươi, để ngươi nhớ kỹ, ta thích ngươi, mặc kệ phát sinh chuyện gì ta đều thích ngươi, nhưng ngươi thì sao?" Chung Vị Lăng ủy khuất nói, "Ngươi mẹ nó từ đầu đến cuối đều không tin ta!"
Chung Vị Lăng ấp ủ cảm xúc, mạnh mẽ nặn ra vài giọt nước mắt.
Câu dẫn không được, bổn tọa liền khóc cho ngươi xem là được rồi chứ gì? Tuy rằng kỹ thuật diễn thực phóng đại, nhưng y tin tưởng Tạ Chi Khâm tuyệt đối không nhìn ra tới.
Tạ Chi Khâm lập tức luống cuống, chân tay luống cuống đi đến mép giường: "A Lăng, ngươi đừng khóc, ta tin ngươi."
Chung Vị Lăng xoa nhẹ mắt, hốc mắt đỏ bừng nói: "Vậy ngươi ngồi xuống cho ta, nghe ta giải thích, không được đánh gãy lời ta, cũng không được nhắc lại chuyện ta thích Thúy Minh này nọ kia, ta nói ta không thích hắn."
"Nhưng ngươi tối hôm qua rõ ràng......" Tạ Chi Khâm nói một nửa, thấy hốc mắt Chung Vị Lăng lại dâng lên nước mắt, vội vàng ngậm miệng ngồi xuống một đầu giường khác.
Chung Vị Lăng hít một hơi thật sâu, cắn răng: " Ngồi gần chút cho ta."
Tạ Chi Khâm hướng y dịch một tí xíu.

Chung Vị Lăng từ bỏ, mệt mỏi véo véo mi tâm, trầm giọng nghiêm túc nói: "Ta đối với ngươi biểu hiện thích chẳng lẽ rất không rõ ràng sao? Liền làm cho ngươi không có cảm giác an toàn như vậy?"
Tạ Chi Khâm không nói lời nào.
Chung Vị Lăng nhìn hắn: "Ta không chủ động hôn qua người khác, ngày đó hôn ngươi là lần đầu tiên."
Tạ Chi Khâm ngạc nhiên.
Chung Vị Lăng tiếp tục nói: "Ta cũng chưa từng thích qua người khác, ngươi là người đầu tiên." Chung Vị Lăng thập phần trịnh trọng nói, "Ta là thật sự thích ngươi."

Vốn dĩ định đần độn chết đi, nhưng bởi vì thích ngươi, cho nên ta mới có ý định vật lộn với số mệnh, không phải vì tham luyến cảm giác cùng ngươi ở bên nhau, cũng không phải vì cùng ngươi ở bên nhau thật lâu, chỉ là vì không muốn sau khi ta chết đi, ngươi một mình cô độc.
"Ngươi vẫn luôn nói, ta rõ ràng thích Thúy Minh, lại còn cố ý nói thích ngươi, nhưng ngươi vì cái gì không ngẫm ngược lai chứ," Chung Vị Lăng nói, "Ta rõ ràng thích ngươi, nhưng ta lại cố ý nói thích Thúy Minh."
Tạ Chi Khâm hoàn toàn không nghĩ tới loại tình huống này.
Chung Vị Lăng: " Những lời ta nói tối hôm qua, bất luận là nói thích Thúy Minh, hay là nói hài tử trong bụng không phải của ngươi, đều chỉ là vì mạng sống."
Nghe thấy hai chữ mạng sống, Tạ Chi Khâm sắc mặt nháy mắt tái nhợt: "Mạng sống? A Lăng ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi còn nhớ rõ câu chuyện hai ngày trước ta cùng ngươi kể không?" Chung Vị Lăng vốn chuẩn bị gạt Tạ Chi Khâm, sợ hắn sau khi biết chính mình kỳ thật ở trong một quyển sách sẽ hỏng mất, nhưng là, cứ cảm thấy nếu không nói rõ ràng, Tạ Chi Khâm sẽ tự bế đến chết.

Hơn nữa, hệ thống đã không còn đáng tin, chính mình nếu muốn tiếp tục sống sót, chỉ có thể dựa vào Tạ Chi Khâm.
Tạ Chi Khâm: "Nhớ rõ."
Chung Vị Lăng nhàn nhạt nói: "Nếu ta nói, ta chính là cái người từ thế giới bên ngoài tới thì sao?"
Tạ Chi Khâm ngẩn ngơ, hồi tưởng đủ loại sự tình trong khoảng thời gian này, Tạ Chi Khâm hai mắt từ mê mang biến thành hiểu rõ, lúc sau cũng không xuất hiện chấn động rất lớn gì.
"Là từ một thế giới có xe sắt bốn bánh tới sao?" Tạ Chi Khâm ôn thanh hỏi hắn, " Mọi người truyền lời không cần truyền âm trận, mà chính là dùng một cái hộp nhỏ có thể phát sáng.

Bất quá mọi người đều rất bình thường, đều không có linh lực."
Chung Vị Lăng ngốc: "Ngươi biết?"
Hỏi xong, Chung Vị Lăng đột nhiên nhớ tới Tạ Chi Khâm lúc trước nói qua, hắn năm ấy Nguyên Anh đại viên mãn, ở bên trong thần thức nhìn thấy các thế giới khác.
Tạ Chi Khâm ừ một tiếng.

Chung Vị Lăng trầm giọng nói: "Vậy ngươi tin tưởng ta là từ nơi đó tới sao?"
Vốn tưởng rằng làm Tạ Chi Khâm tiếp thu chuyện này phải phí một phen miệng lưỡi, nhưng Tạ Chi Khâm ngoài dự đoán dứt khoát: "Tin tưởng."
Tạ Chi Khâm nghiêm túc nhìn y: "Chỉ cần là ngươi nói, ta đều tin."
Tạ Chi Khâm vô điều kiện tín nhiệm như thế làm người không có khả năng không động tâm, Chung Vị Lăng cười khẽ, nói: " Ngày trước ngươi tới Yểm Nguyệt sơn cầu thân, ngươi nói ngươi sẽ che chở ta, này còn giữ lời không?"
Tạ Chi Khâm không hề nghĩ ngợi, liền nói: " Đương nhiên giữ lời." Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, Tạ Chi Khâm hỏi, "Cho nên A Lăng ngươi là bởi vì quy tắc, mới đi thích Thúy Minh sao?"
Khi Tạ Chi Khâm nói những lời này, trong mắt tràn ngập chờ mong, nhưng đồng thời, trong chờ mong lộ ra một cổ tàn nhẫn.
Chung Vị Lăng ừ một tiếng: "Không sai, không làm theo khả năng sẽ chết."
Tạ Chi Khâm ánh mắt lạnh lùng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thì ra là thế."
Cho nên, A Lăng không phải không thích hắn, cũng không phải không yêu hắn, chỉ là bị quy tắc trói buộc, bị cái gọi là nhiệm vụ làm cho mệt mỏi.
" Vậy nếu ta đem quy tắc đánh vỡ, A Lăng ngươi có phải hay không là có thể cùng ta ở bên nhau?" Tạ Chi Khâm hai mắt như thắp lên hai ngọn lửa nhỏ, vô cùng thành khẩn hỏi.
Chung Vị Lăng hai tay đáp ở trên cổ Tạ Chi Khâm, lần này, Tạ Chi Khâm không trốn y: "Ta không cần ngươi đánh vỡ quy tắc, ta muốn ngươi trở thành quy tắc trung tâm."
Chỉ cần Tạ Chi Khâm đột phá Nguyên Anh đại viên mãn, trước tiên đem cốt truyện nguyên văn sau khi Thúy Minh xuất quan làm rớt, cho dù hắn cuối cùng không thể thành vai chính, Thúy Minh cũng không có cơ hội lại làm vai chính.
Về phần tác dụng chính mình tồn tại ỏ thế giới này, Chung Vị Lăng cảm thấy không đơn giản giống như hệ thống nói.
Sau khi cùng Tạ Chi Khâm thẳng thắn, Tạ Chi Khâm tự trách thiếu chút nữa quỳ xuống dưới chân Chung Vị Lăng, thành kính nói xin lỗi, là hắn không chịu hỏi rõ ràng trước.
Nhưng là, Chung Vị Lăng nghĩ, nếu không phải ngày hôm qua nhìn ngươi khóc đáng thương như vậy, ngươi cho dù trước đó có hỏi, ta cũng không nhất định sẽ nói cho ngươi.
Bất quá, có chuyện Chung Vị Lăng vẫn là không rõ.
"Tạ Chi Khâm, những cái hoa cỏ đêm qua đột nhiên chết héo, là ngươi làm sao?" Chung Vị Lăng được Tạ Chi Khâm từ mật thất ôm ra, nới lỏng trói, nhàn nhã nằm ở trên giường, nhìn Tạ Chi Khâm đang bóp chân cho chính mình, quơ quơ chân.
Thấy Tạ Chi Khâm do dự, Chung Vị Lăng trước tiên nói: "Đừng gạt ta, bằng không ta sẽ sinh khí."
Tạ Chi Khâm cúi đầu: "Là ta."
Chung Vị Lăng tò mò: "Nhưng cái loại năng lực hấp thụ lực sinh mệnh thực vật này không phải người Quỷ giới mới có thể sao, ngươi học trộm?"
Tạ Chi Khâm ánh mắt trốn tránh: " Thân thích ta là người Quỷ giới, ta cùng hắn học."
Chung Vị Lăng không tin: "Ngươi không phải cô nhi sao, từ đâu ra thân thích?"

"Bà con xa, cũng không thường qua lại." Tạ Chi Khâm giải thích nói.
Chung Vị Lăng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: " Vậy lần trước người ở trong sông ngầm đem ta ôm ra, có phải người hay không?"
Kỳ thật, từ tối hôm qua sau khi thấy Tạ Chi Khâm nổi điên, Chung Vị Lăng liền cảm thấy hắn cùng người ngày ấy ở trong sông ngầm đánh sụp hệ thống, đem chính mình ôm ra rất giống.
Tạ Chi Khâm sau khi trầm mặc một lát, rũ mắt nói phải.
Tuy rằng cơ bản đã đoán được kết quả, nhưng chính tai nghe thấy, vẫn là có chút kinh ngạc: "Nguyên Anh đại viên mãn lợi hại như vậy sao?"
Nếu đem tu vi chính mình đặt vào tiên môn, kỳ thật cùng cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn cũng không sai biệt lắm, nhưng Tạ Chi Khâm vì cái gì so với chính mình lợi hại nhiều hơn như vậy?
Tạ Chi Khâm giải thích nói: " Phương pháp ta tu luyện cùng người tiên môn bình thường không quá giống nhau, cho nên so với tu vi những người khác cùng trình độ hơi lợi hại hơn một chút."
Sớm đã nghe nói Tạ Chi Khâm tâm pháp tự thành nhất phái, Chung Vị Lăng cũng không hoài nghi lời hắn nói, duỗi tay cầm quả anh đào đút cho Tạ Chi Khâm: "Ngươi lợi hại như vậy, có thể giống như người Quỷ giới, khống chế tinh thần con người sao? Hoặc là dò xét thế giới tinh thần con người gì gì đó?"
Tạ Chi Khâm gật gật đầu: "Có thể."
Hai lần hệ thống hỏng mất, Tạ Chi Khâm đều ở đó, hơn nữa Tạ Chi Khâm cũng xác thật có thể khống chế tinh thần con người, vậy nói cách khác, hai lần này vô cùng có khả năng là Tạ Chi Khâm làm sụp hệ thống.

Chung Vị Lăng tiếp tục đẩy xuống dưới, híp mắt, mũi chân điểm điểm ngực Tạ Chi Khâm, tư thế thập phần dụ dỗ người: "Tạ ca ca, ngươi cũng thật lợi hại."
Quy tắc coi như lấy Thúy Minh làm trung tâm, đó cũng là khách quan vận hành, theo lý thuyết không có khả năng bởi vì hệ thống kiểm tra đo lường đến mà phán định trái với quy tắc, trừ phi hệ thống chính là quy tắc, nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng.
Cho nên, chỉ có một đáp án, quy tắc hệ thống bắt buộc y tuân thủ, cũng không phải quy tắc của thế giới này, Chung Vị Lăng oán hận nghiến răng, hệ thống rác rưởi, xem ba ba lần này làm ngươi không chết được.
Tạ Chi Khâm cảm thụ ngực truyền đến xúc cảm mềm mại, cả người cứng đờ, lắp bắp nói: "A Lăng, ban ngày ban mặt, bị người thấy không tốt."
Chung Vị Lăng cắt thanh: "Ta chạm vào chính là phu quân ta, quản người khác làm cái rắm gì."
Tạ Chi Khâm mặt đỏ hồng, ngượng ngùng ừ một tiếng: " Vậy, vậy tùy ngươi."
Tạ Chi Khâm thủ pháp không tồi, đấm bóp Chung Vị Lăng cả người thoải mái, thêm thời gian mang thai dễ dàng mệt mỏi rã rời, rất nhanh liền ngủ mất.
Chờ sau khi Chung Vị Lăng hô hấp vững vàng, Tạ Chi Khâm ngừng tay, giúp Chung Vị Lăng đắp chăn đàng hoàng, lòng bàn tay ngưng tụ ra một cổ hắc khí, chậm rãi đặt ở trên trán Chung Vị Lăng.
Sau khi cảm nhận được một cổ thần lực kỳ quái, mặt Tạ Chi Khâm lập tức lạnh xuống..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK