• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Tôi sẽ muốn đứa trẻ không phải do mình sinh ra sao?

Rất dễ nhận thấy Tống Hưng Quốc không hiểu ý cậu, thế nào ông cũng không nghĩ ra hơn một tháng sau An Cửu có quan hệ với Phó Thần Thương, không chỉ có thế, còn có liên hệ không tầm thường với Phó Hoa Sênh.

Liếc nhìn Phương Như ở một bên đang thúc giục Tống Hưng Quốc, mắt Phó Hoa Sênh tối xuống, khí thế ép người: “Tống Hưng Quốc, tốt xấu gì ông cũng là đổng sự của một công ty trên thương trường, sao lại bị phụ nữ nắm mũi dẫn đi? Già nên hồ đồ rồi sao?”

Phó Hoa Sênh là tiếu diện hổ nổi danh trên thương trường, giờ phút này thẳng thừng trở mặt, có thể thấy được thật sự rất tức giận.

Trong lòng Tống Hưng Quốc càng không nắm chắc, không thể làm gì khác hơn đành đánh chiêu bài thân tình: “Hi vọng Phó thiếu tha thứ cho tấm lòng của người làm cha như tôi.”

Phó Hoa Sênh đang muốn nói, Tống An Cửu đã dắt tiểu An Bình đi ra, Phó Thần Thương đi theo phía sau.

“An Bình ——” Phương Như vừa thấy con lập tức vội vàng chạy đến.

“Ma ma ~”

“An Bình con có sao không? Chị có làm con bị thương không?”

“Ma ma, An Bình không có bị thương, không phải chị mang An Bình đi ra. Là An Bình nhớ chị, tự mình đi tìm chị.” Thằng bé giải thích mạch lạc rõ ràng.

Phương Như kiêng kỵ liếc nhìn Tống An Cửu sau lưng Phó Thần Thương: “Sao một đứa bé như con có thể chạy xa vậy được, có phải An Cửu bảo con nói vậy không? An Bình, con phải nói thật, mẹ ở đây, không ai còn dám tổn thương con đâu.”

“Câm miệng!” Đàn bà ngu xuẩn! Tống Hưng Quốc vội vàng ngăn lời nói bậy của Phương Như. Nhìn tình hình bây giờ, An Cửu đi cùng với hai vị nhà họ Phó, cơ hội bắt cóc An Bình là con số không, nếu không, chẳng lẽ hai vị nhà họ Phó cũng là đồng phạm hay sao? Nghĩ đến có lẽ con trai nói thật.

Trên mặt Tống Hưng Quốc lộ ra lúng túng: “Chuyện này có lẽ do tôi hiểu lầm.”

Phó Hoa Sênh cười lạnh: “Ông nên trở về tra hỏi bảo mẫu tẫn chức tẫn trách ở nhà ông thì tốt hơn đấy.”

Vừa rồi cậu nghe Lương Hựu nói thì đã biết vấn đề xuất hiện ở đâu rồi, không phải bảo mẫu nhà ông nói dối, thì chắc chắn bảo mẫu nhà ông bị người chỉ điểm nói dối.

Hiển nhiên giờ phút này Tống Hưng Quốc đã kịp phản ứng.

Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của Tống Hưng Quốc, Phương Như vội vàng giải thích: “Tôi không biết gì cả, do bảo mẫu nói thấy An Cửu, cô ta nhất định sợ gánh trách nhiệm nên mới nói thế! Thiệt cho tôi còn đối xử với cô ta tốt như vậy!”

Tống Hưng Quốc giận dữ mắng mỏ: “Lúc ấy sao bà không hỏi rõ ràng!”

Tống An Cửu nghiêng một bên lành lạnh giễu cợt: “Tôi sẽ muốn đứa trẻ không phải do mình sinh ra sao? Còn cần phải đến trộm của bà?”

Phó Thần Thương nghe vậy.

“Con nói gì thế!” Tống Hưng Quốc vốn thấy dáng vẻ khéo léo dễ thương của Tống An Cửu còn có vài phần mềm lòng, vừa nghe cô nói đã lập tức lửa giận công tâm.

“Sự thật thôi mà.”

Nhìn mắt Phó Thần Thương, cuối cùng Tống Hưng Quốc nhịn cơn tức này không dám mắng tiếp.

Tống Hưng Quốc tận lực châm chước chọn lọc từ ngữ: “Thật xin lỗi, những ngày qua con gái tôi đã làm phiền các cậu rồi. Tôi sẽ mang con bé trở về quản giáo thật nghiêm.”

Đây là ý gì? Mang con trai đi không nói, cả con gái cũng muốn dắt đi?

Nhìn dáng dấp nhà họ Tống còn không biết con gái ông ta trèo cao bao nhiêu à. Phó Hoa Sênh cảm thấy bất ngờ nhìn mắt Phó Thần Thương, muốn xem anh có phản ứng gì.

 

Chương 44: Em nói này bảo bối à, chị thật sự rất đáng yêu!

Phó Thần Thương còn chưa lên tiếng, Tống An Cửu đã xù lông trước: “Ai muốn trở về với ông! Không phải ông không cần tôi nữa sao? Cầu xin ông làm người đừng chỉ biết làm tình, không biết uy tín được không!”

Tống An Cửu vừa dứt lời, mấy cảnh sát vây xem đều hắc tuyến đầy đầu, nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên đại tiểu thư nhà họ Tống này không phụ tiếng thơm.

Phó Thần Thương thành thói quen vuốt ấn đường, Phó Hoa Sênh vui vẻ ôm vai Tống An Cửu: “Em nói này bảo bối à, chị thật sự rất đáng yêu!”

Ánh mắt chứa đao của Phó Thần Thương bay đến, Phó Hoa Sênh ngượng ngùng thu móng vuốt lại.

Suýt nữa Tống Hưng Quốc đã giận đến mạch máu nổ tung, cố nén tức giận, trước khách khí nói cảm ơn, bảo mấy vị cảnh sát tránh đi trước, sau đó chuẩn bị tiếp tục khuyên Tống An Cửu.

Vì mới vừa rồi Phương Như bị người ngoài thấy mà thẹn quá hóa giận, cũng không dám mắng mỏ ngay trước mặt hai người Phó Thần Thương và Phó Hoa Sênh, nhỏ giọng nói: “Không biết xấu hổ! Bại hoại gia phong!”

Thật khó hiểu, khẩu vị của đàn ông nhà họ Phó ai cũng đặc biệt như vậy sao? Mặc dù lúc bình thường con nhóc này vẫn ưa nhìn, nhưng tuyệt đối không phải kiểu khuynh quốc khuynh thành, phụ nữ bên cạnh bọn họ ai cũng xinh đẹp hơn so với cô.

Một người phụ nữ ở cùng một nhà với hai người đàn ông này, cộng thêm câu mới vừa rồi của Phó Hoa Sênh mập mờ như là bằng chứng.

Tất cả khó tránh khỏi làm người ta có ý nghĩ kỳ lạ, trước cô đi theo Phó Thần Thương bây giờ lại ở với Phó Hoa Sênh? Hay là hai anh em đang cùng nhau chơi?

Rất dễ nhận thấy suy nghĩ của Tống Hưng Quốc và Phương Như đã một đi không trở lại đến chỗ nào đó không hài hòa rồi.

“Cho dù bại hoại, thì cũng hủy gia phong nhà tôi, liên quan cái P gì đến bà!” Ngay trước mặt tiểu An Bình, Tống An Cửu thật sự không muốn làm quá khó xem, thế nhưng lại không nhịn được tính khí hung dữ.

“Hưng Quốc, ông xem nó kìa! Tôi đã gả cho ông nhiều năm như vậy……”

Tống Hưng Quốc cau mày: “Bà dẫn An Bình về trước.”

Phương Như bất mãn rỉ tai: “Ông làm gì đấy? Thật sự muốn mang nó trở về à?”

“Đi về!” Giọng nói Tống Hưng Quốc nghiêm nghị.

Hiếm khi Tống Hưng Quốc nói chuyện với bà ta kém như vậy, Phương Như uất ức hốc mắt ửng đỏ, lại không dám không vâng lời.

Tiểu An Bình giùng giằng không chịu đi, muốn nói chuyện với An Cửu: “Chị ơi! Chị ơi!”

Phương Như trợn mắt nhìn con trai bảo bối một cái, thằng nhóc không chút hối cải: “Chị ơi, lần sau em lại đến thăm chị nha!”

Phương Như còn chưa lên tiếng, Tống An Cửu đã kinh sợ như lâm đại địch: “Đừng! Em đừng quay lại!”

Tiểu An Bình uất ức: “Chị, chị hết thích An Bình rồi đúng không? Ma ma không thích chị nhưng An Bình thích chị.”

Phương Như bị thằng nhóc khuỷu tay rẽ ra ngoài này làm giận đến không chịu nổi, nhưng vừa tìm được bảo bối thất lạc, không nỡ đánh, không nỡ mắng.

Tống An Cửu bất đắc dĩ: “Được, đừng dùng thuốc mê với chị, tóm lại không được một mình chạy đến đây.”

Sau khi nói xong, nhìn ánh mắt đáng thương của tiểu An Bình nói thêm một câu: “Có rảnh rỗi thì chị sẽ quay về thăm em.”

Lúc này tiểu An Bình mới cười rộ lên ngoan ngoãn đi theo Phương Như.

Tống Hưng Quốc thấy quan hệ giữa con trai và con gái không tệ, trong lòng được an ủi, giọng nói cũng mềm nhũn vài phần: “An Cửu, đừng quậy nữa, theo ba trở về đi!”

Không biết Tống Hưng Quốc này đang tính toán cái gì, trước đây không lâu còn tránh cô như tránh bò cạp, lúc này lại muốn trói cô mang về

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK