"Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?" Tôi hỏi thư ký của tôi. "Vâng, thưa ngài. Đề xuất đấu thầu đã sẵn sàng."
"Tốt."
Tôi đã đi đi lại lại San Francisco nhiều lần để chốt giao dịch giữa hai công ty. Nhưng dường như ở nơi này điều gì đó thu hút tôi khiến tôi mãi không thể rời khỏi nơi này.
Tôi bắt đầu mở cửa xe và từ từ bước ra khỏi đó. Cùng với thư ký của tôi và một số vệ sĩ, chúng tôi bắt đầu đi về phía lối vào của tòa nhà này.
“Xin lỗi nhóc, nơi này không là là chỗ nhóc vui chơi.” Người bảo vệ nói.
Tiếng người bảo vệ thu hút tôi. Tôi không biết điều gì đang thi hút tôi, tôi cứ nhìn chằm chằm về phía đó.
“Tôi chỉ muốn đưa cái này cho mẹ tôi; bà ấy đã để quên ví của mình."
Cậu hé có lời lẽ gay gắt với nhân viên bảo vệ của tòa nhà. Tôi chuẩn bị chuyển dời ánh mắt khỏi đó tiếp tục công việc của mình thì chợt nhận ra thứ đang đeo trên cổ cậu bé.
Mắt tôi mở to khi nhìn thấy thứ đó. Nó chỉ giống nhau thôi sao? Nhưng điều đó là không thể? Bởi tôi là người thiết kế nó?
Tôi nhanh chóng đi về phía cậu bé đang đứng. Tôi thậm chí còn cảm nhận được sự kinh ngạc của những người đi cùng tôi kho tôi đi đến chỗ cậu bé. Nhưng tôi muốn chắc chắn, tôi muốn xem có gì được khắc ở mặt sau chiếc vòng cổ của cậu bé hay không.
“Cậu bé này để tôi giải quyết cho.” Tôi nói với bảo vệ, rồi tôi quỳ xuống trước mặt đứa trẻ để chúng tôi có thể đối mặt với nhau.
"Bây giờ nói cho chú biết, mẹ của cháu là ai?" Tôi hỏi cậu bé.
“Chú biết để làm gì.”
Tôi mỉm cười với những gì anh ấy nói, tại sao rõ ràng cậu bé này làm tôi lo lắng. Tôi cảm thấy có gì đó là lạ khi ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau. Cứ như thể tôi đang đối mặt với một phiên bản khác của mình. Tại sao hai chúng tôi lại trông rất giống nhau?
"Cậu bé, chú có thể xem mặt dây chuyền của cháu được không?" Tôi đã nói với cậu bé.
Mặc cho cậu bé phản đối những gì tôi làm, tôi chộp lấy mặt dây chuyền mà cậu ấy đang đeo và nhìn trộm đằng sau nó.
Mắt tôi mở to và trái tim đã chết của tôi lại đập mạnh lần nữa. Hình khắc ở mặt sau của mặt dây chuyền này là không thể nhầm lẫn. Đây rồi, chữ 2N khắc ở mặt sau là biểu tượng của tên tôi và Yên Nhi.
Nhưng tại sao nó lại được đeo trên cổ cậu bé này?
“Tiểu Bảo, chú đã tìm cháu khắp nơi!" Tôi nghe thấy một giọng nói hét lên từ xa.
"Chú Hạ Tuy!"
Cậu bé nhanh chóng chạy về phía một thanh niên. Tôi từ từ đứng dậy và nhìn về hướng của họ. Tôi thấy anh ta bế cậu bé lên trên tay.
“Mẹ cháu đã bảo cháu không được ra ngoài mà.”
Tôi đi đến gần và nói chuyện với hai người. "Xin lỗi, nó là con của anh sao?" Tôi nói để thu hút sự chú ý của anh ấy.
“Đúng vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền."
Tôi muốn ngăn họ rời đi, nhưng tôi đã dừng lại khi cảm thấy có một bàn tay đặt trên cánh tay mình, tôi quay sang nhìn người đang giữ tay tôi.
“Tổng giám đốc, cuộc họp đã sắp bắt đầu," thư ký của tôi nói.
Tôi nhìn đồng hồ thấy cuộc họp đã sắp bắt đầu. Tôi nhìn lại chỗ hai người nhưng bọn họ đã rời đi.
Tại sao mặt dây chuyền của Yên Nhi lại trên cổ cậu bé đó? Và tại sao cậu bé đó lại trông tôi?
“Thưa ngài.” suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi nghe thư ký tôi nói, sau đó tôi bình tĩnh lại.
“Được, đi thôi,” tôi nói.
Tôi đi về phía phòng họp một lần nữa, sau khi nhìn lại xem hai người họ có còn đang ở đây hay không, nhưng họ giống như bong bóng đột nhiên biến mất.
Hai người đó rốt cuộc là ai?
****.
Ở bên phía Hạ Tuy sau khi đưa Tiểu Bảo rời khỏi chỗ đàn ông đó đi đến chỗ xe mình.
“chú Hạ Tuy! Cháu cần đưa cái này cho mẹ; bà ấy để quên ví." Hạ Tuy quay lại nhìn cậu bé bên cạnh mình trong xe, rồi nhẹ nhàng vỗ vào trán cậu ấy.
“Sao cháu tự tiện ra khỏi nhà, cháu đến đây làm gì, ai bảo cháu đến toà nhà đó?”
“Cháu đem nó đến cho mẹ, bà ấy để quên ví.” Thằng bé nói bằng một giọng điệu khó chịu.
“Chú biết cô ấy để quên, cô ấy đã gọi điện nhờ chú đến nhà lấy và đem đến cho cô ấy. Lần sau cháu đừng làm vậy nữa, đươc chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu thì thế nào?”
“Vâng. Cháu biết rồi. Không có làn sau ạ.” Thằng bé khi đưa tay ra sau đầu và ngã người tựa vào phía sau xe như một ông chủ nhỏ.
“Chú Hạ Tuy, người lúc nãy?” Tôi nghe nó nói, khiến tôi phải hướng ánh mắt nhìn nó.
“Chú có nghĩ rằng, người đó có thể là cha tôi không?”
Tôi mở to mắt trước những gì cậu bé nói, mặc dù nó chỉ mới năm tuổi nhưng đầu óc của nó rất nhạy bén và tôi có thể nói rằng não của cháu nó đang trưởng thành nhanh chóng. Nhưng làm sao nó lại nghĩ người đàn ông đó là bố mình.
“Sao cháu lại nghỉ như vậy, Tiểu Bảo?”
“Không có gì, cháu chỉ muốn có một người bố.” Thằng bé nói rồi nhìn ra bên ngoài của xe.
Tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn trong giọng nói của thằng bé và niềm khao khát có một người bố của thằng bé. Nhưng tôi có thể làm gì khi thằng bé còn quá nhỏ để biết mọi chuyện. Thằng bé không thể hiểu được những gì mà mẹ nó trải qua với người bố của mình.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo rồi vò rối tóc thăng bé.
“Có chú còn chưa đủ với cháu hay sao, huh, Tiểu Bảo?”
“Chú rất là tốt, chú Hạ Tuy. Nhưng…”
“Không có nhưng gì hết, được chứ? Vui lên đi nào chàng trai nhỏ” “Được rồi vui lên đi nào, ngày mai chúng ta cùng đi chơi được không” tôi trấn an thăng bé rồi cười một cái.
“ Thật sao.” Thằng bé trả lời, thôi thấy sự phấn khích trong mắt thằng bé.
“Thật, ngày mai chú dẫn cháu đi vườn bách thảo.” Tôi thấy thằng bé cau mày vì những gì tôi nói.
"Đó có phải là nơi dành cho trẻ em không?" Thằng bé nói. Tôi cười lớn trước khi trả lời thằng bé. “Cháu sẽ thích ở đó, nhưng bây giờ, chú cần đưa cháu về nhà, được chứ?"
"Được, sao cũng được."
Rồi thằng bé lại nhìn ra cửa xe nhưng nụ cười vẫn còn trong mắt nó.
Danh Sách Chương: