Lúc Chử Duy Nhất đi đón cậu, cậu là người cuối cùng trong lớp, lẻ loi ngồi ở chỗ đó chơi đồ chơi. Cô chào hỏi với thầy (cô) giáo.
Ninh Ninh nhìn cô, “Em tưởng là tối nay em sẽ ngủ ở vườn trẻ cơ.’’
Chử Duy Nhất sờ sờ đầu cậu, “Nếu em muốn ở lại cũng được thôi.’’
Ninh Ninh thở dài, “Không được đâu, bây giờ em là trụ cột trong nhà, em nên về nhà thôi.’’
Chử Duy Nhất bật cười, dẫn cậu đi bệnh viện.
Đến bệnh viện, Ninh Ninh đột nhiên cau mày, ở trong lòng trẻ con vẫn tồn tại mâu thuẫn nhất định đối với bệnh viện.
Cô ôm cậu, Ninh Ninh nằm sấp trên vai cô, buồn bả nghịch tóc cô. “Em mong anh có thể khỏe nhanh nhanh.’’
Chử Duy Nhất an ủi cậu, “Ninh Ninh, anh không sao, giống như lần trước em gãy xương vậy, sẽ khỏe nhanh thôi.’’
“Chị tưởng em là con nít ư, đừng lừa gạt em. Anh trai bị người xấu đánh, suýt nữa chết rồi.’’ Ninh Ninh nói rõ ràng. “Anh trai thật tội nghiệp, chủ yếu là ba không để cho anh trai học Thái quyền đạo.’’
Chử Duy Nhất:...
Hai người đi đến cửa phòng bệnh, cửa mở, có người đang ở bên trong.
Ninh Ninh thò đầu ra nhìn:’’Chị, có một cô gái đẹp đang ở trong, chị biết không?’’
Chử Duy Nhất nghiêm túc nhìn mấy lần, “Chị không biết.’’
“Vậy chúng ta có nên vào hay không ạ?’’ Ninh Ninh hỏi.
Chử Duy Nhất nghĩ rồi nghĩ, “Nếu không chúng ta chờ chút đã, ngộ nhỡ bọn họ đang nói chuyện quan trọng đó.’’
Ninh Ninh co người lại, “Vậy chị chờ ở đây, em vào xem thử.’’
Chử Duy Nhất muốn kéo tay cậu lại, kết quả Ninh Ninh đã chạy vào trong.
Trâu Dao mang “Máy đấm bóp’’ đặc biệt đến hỏi thăm sức khỏe Si Thanh Viễn. “Bác sĩ Si, cái này là máy đấm bóp mới nhất công ty chúng tôi nghiên cứu ra được, sử dụng rồi hiệu quả rất rõ rệt, rất thích hợp với anh – “
Ánh mắt Si thanh Viễn mệt mỏi.
Trâu Dao phản ứng rất nhanh, “Ý của tôi là, bây giờ tay phải anh không tiện, tay trái sử dụng được, anh xem chỉ như vậy, tôi biểu diễn một lần cho anh xem.’’
“Trâu ** - “
“Bác sĩ Si, gọi tên tôi là được.’’
Si Thanh Viễn nhếch khóe miệng, “Trâu Dao, lát nữa cô đi đi.’’
“Tôi không mệt.’’
“Tôi mệt rồi, tôi muốn yên tĩnh một lát.’’
Trâu Dao yên lặng một chút, con mắt sáng lên, “Bác sĩ Si, máy đấm bóp này là tôi mua từ công ty mình, không phải đang chào hàng với anh. Chuyện lần trước là tôi suy nghĩ không chu đáo, anh đừng để trong lòng.’’
Si Thanh Viễn thấy vẻ phiền não trên mặt cô, anh hắng giọng, “Tôi – cám ơn tấm lòng của cô, cô để máy đấm bóp xuống đi.’’
Trâu Dao khẽ nhếch khóe miệng, “Bác sĩ Si, mong anh khỏe nhanh lên nhé.’’ Nụ cười của cô chân thành như vậy.
Si Thanh Viễn quay đầu lại thấy Ninh Ninh, “Ninh Ninh à – “
Ninh Ninh nhìn vết thương của anh, khuôn mặt đầy vẻ đau lòng, “Anh – “
“Ai đưa em đến? Mẹ à?’’
“Là chị ạ.’’
Trâu Dao nhìn Ninh Ninh, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Bác sĩ Si, anh còn có một em trai ư?”
Si Thanh Viễn khẽ cười, “Đúng vậy, em ruột tôi.’’
Trâu Dao không khỏi trợn to hai mắt, "A, lợi hại quá!"" Nói xong, cô hận không thể đâm vào tường, "Ý của tôi, anh lại có cậu em trai đáng yêu như vậy nên rất hâm mộ anh thôi.""
Si Thanh Viễn cười cười, "Ninh Ninh,chào đi.""
“Gọi là chị hay là dì?’’
“Chị đi.’’ Trâu Dao vui vẻ, “Chị nhỏ hơn bác sĩ Si, chị không thể chiếm lợi của anh ấy được.’’
“Chị xinh đẹp, chị là bạn học của anh em à?’’
“Không phải.’’
“Là đồng nghiệp?’’
“Không phải.’’
“Vậy là cái gì?’’
“Người nhà bệnh nhân. Em hiểu không?’’
Ninh Ninh lặng im suy nghĩ.
Trâu Dao chuẩn bị giải thích rõ với người bạn nhỏ, liền nghe cậu nhóc nghiêm túc nói, “Chị thích anh em, chị muốn làm người nhà của bác sĩ.’’
Trâu Dao lập tức nhảy dựng lên, gương mặt đỏ lên, mắt cũng không biết nhìn đi đâu. “Em hiểu lầm rồi.’’ Tay chân cô luống cuống, “Sao lại thế chứ? Sao chị có thể vừa ý bác sĩ Si, không phải bác sĩ Si sao lại vừa ý chị?’’ Cô vừa vội vừa nóng nảy.
Si Thanh Viễn cũng sửng sốt.
Có lẽ ở hiện trường chỉ có Ninh Ninh là người bình tĩnh nhất.
Chử Duy Nhất dựa vào tường ở cửa, không nhịn được bật cười.
Si Thanh Viễn thở dài, “Duy Nhất em vào đây.’’
Sau ba giây, Chử Duy Nhất mới từ từ đi tới, “Anh Thanh Viễn, anh khá hơn chút nào không?’’ Cô cố nén cười, nháy mắt mấy cái với Ninh Ninh, lúc muốn nhìn Trâu Dao lần nữa, không khỏi chăm chú nhìn cô ấy.
Đêm hôm đó Si Thanh Viễn bị thương, lúc cô leo lên lầu, có một người vội vã đi từ trên xuống.
Trâu Dao cúi thấp đầu, “Bác sĩ Si, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi về đi làm trước đây.’’ Lúc đi qua bên người Chử Duy Nhất, cô ấy lễ phép gật đầu.
Trâu Dao vừa đi, khuôn mặt Si Thanh Viễn cứng nhắc, “Hai em sao vậy?’’
Chử Duy Nhất cũng không biết sao Ninh Ninh lại nói ra lời như vậy, nhẹ giọng nói, “Em cảm thấy Ninh Ninh hài hước hơn khỉ nữa.’’
Ninh Ninh bất mãn, “Chị mắng em!’’
“Không phải đâu, lời này không phải mắng người, khen em hài hước thôi mà.’’
“Thế ạ? Anh.’’
Si Thanh Viễn nhức đầu, nhìn Chử Duy Nhất, “Tối hôm qua em đã tới?’’
Chử Duy Nhất không cười nữa, “Đúng ạ, tối hôm qua bọn em đều ở đây. Anh không sao chứ?’’
Si Thanh Viễn ừm rồi nói, “Không sao.’’ Giọng nói nhẹ như lông hồng.
Chỉ chốc lát sau, lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, thấy Chử Duy Nhất, người không biết tưởng cô là bạn gái của Si Thanh Viễn. “Tiểu Si, có bạn gái khi nào thế?’’
Lời vừa dứt, người trong phòng bệnh đều nhìn sang.
Chử Duy Nhất nuốt nước miếng, lại nghe Si Thanh Viễn lạnh nhạt nói, “Cô ấy là em gái tôi, em gái lớn lên cùng nhau từ nhỏ.’’
Chử Duy Nhất khẽ cười.
Bác sĩ Triệu thay mặt người của khoa tới hỏi thăm sức khỏe anh, Chử Duy Nhất đã đưa Ninh Ninh về nhà.
“Tâm trạng người nhà bệnh nhân đã ổn định lại, bọn họ muốn tới thăm cậu.’’
“Không cần đâu, chuyện này qua rồi thì thôi.’’
“Tay cảm thấy thế nào?’’
“Còn phải chờ một tháng sau mới biết.’’
Bác sĩ Triệu thở dài, “Nhân khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho khỏe. Đúng rồi, lúc ăn cơm nghe nói em gái cậu đến thăm cậu? Hai người các cậu là thế nào?’’Bác sĩ Triệu là đại sư huynh của Si Thanh Viễn, chuyện của Si Thanh Viễn anh ta đương nhiên đều biết. Nhiều năm không nói chuyện tình cảm như vậy, nhất định là có lý do.
Vẻ mặt Si Thanh Viễn sâu xa, “Sư huynh, bây giờ em đã hiểu rồi, có một số việc thật sự là không cưỡng cầu được.’’
Bác sĩ Triệu không nhìn anh, có lẽ anh ta biết giờ phút này, Si Thanh Viễn không muốn có ai nhìn mình nhất.
“Nếu như có kiếp sau, nhất định em sẽ không buông tay cô ấy ra.’’
Nhưng cả đời này, anh phải buông.
Hôm Tống Khinh Dương chính thức thăm hỏi Nguyễn Oánh đó, trời quang thời tiết đẹp, vạn dặm không mây. Sau khi có lần gặp nhau ngắn ngủi trước đó, ngược lại lần này Tống Khinh Dương không hề khẩn trương.
Hai người tới nhà họ Si, dừng chân ở cửa sân. Trong sân hương hoa quế theo gió tỏa ra khắp nơi, những cánh hoa nhỏ màu vàng rải trên đất.
Chử Duy Nhất nghiêng đầu, “Em chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày em dẫn một người tới nơi này.’’ Mà có loại ảo giác hoảng hốt.
“Nhưng anh từng nghĩ đến, nếu như anh còn có thể gặp em, em độc thân, vậy thì anh sẽ theo đuổi em, khiến em làm vợ của anh.’’ Lời nói của anh tựa hồ mang theo hương hoa thấm vào người.
Chử Duy Nhất đang cười, ý cười rất sâu, dắt tay anh.
Tống Khinh Dương xa xôi nói một câu, “Em chủ động dắt tay anh anh mới yên tâm.’’
Chử Duy Nhất buồn bực, anh cứ không có cảm giác an toàn thế này.
Mặc dù mấy ngày nay, nhà xảy ra một ít chuyện, hôm nay Nguyễn Oánh và Si Hoài Sinh đã dày công chuẩn bị. Si Hoài Sinh Ninh Ninh đang nói chuyện cùng Tống Khinh Dương.
Chử Duy Nhất đi vào phòng bếp giúp đỡ, mặc dù Nguyễn Oánh đã nói không cần.
“Các con nghĩ thế nào về chuyện kết hôn? Nhà cậu ấy nói thế nào?’’
Chử Duy Nhất rửa dưa leo, nghe nói mẹ Tống đã bắt đầu chuẩn bị đồ trang sức, lần trước cầm một ít tranh ảnh qua để cho cô chọn, ánh vàng rực rỡ, Chử Duy Nhất cảm thấy mang những đồ trang sức kia, cô sẽ không ra khỏi cửa luôn. “Mẹ, con còn nhỏ mà.’’
“Hai mươi bảy rồi, còn không biết xấu hổ nói mình nhỏ.’’
Chử Duy Nhất nghiêm túc rửa dưa leo.
“Gia đình họ Tống như vậy, sau này con cũng phải chú ý tính tình đôi chút.’’
Chử Duy Nhất gật gật đầu.
“Vốn đang bận tâm chuyện xem mắt của con, vậy mà không ngờ nhanh như vậy đã sắp kết hôn rồi.’’ Nguyễn Oánh cảm khái.
Một ngày hài hòa yên vui, chỉ là Si Thanh Viễn không có ở đây. Nhưng mà ai củng không nhắc tới anh.
Ngược lại bà ngoại Chử Duy Nhất nói rất nhiều lời cùng Tống Khinh Dương, hơn 70 tuổi, ngày thường rất coi trọng dưỡng sinh, thân thể rất khỏe mạnh, bây giờ còn thích nhảy dân vũ.
Bà rất thích cháu rể này. “Duy Nhất nhà chúng ta bị bà nội con bé nuông chiều lắm, Tiểu Tống ngày thường cháu khoan dung một chút, hai người ở chung khó khăn, cãi nhau cả đời thì cũng qua.’’
Tống Khinh Dương gật đầu, “Bà ngoại, bà yên tâm đi, Duy Nhất rất hiểu chuyện.’’
Bà ngoại hừ một tiếng, “Con bé này giống ba mẹ nó, rất quật cường. Một đứa con gái ở lại đông bắc nhiều năm vậy kia mà.’’ Bà ngoại lắc đầu, “Ai, ban đầu mẹ con bé cũng thế, ở thành phố D chứ chẳng chịu về nhà.’’
“Duy Nhất vẫn về mà bà.’’
“Đó là nể mặt bà nội con bé, nó trọng tình cảm, căn hộ của bà nội nó nó không nỡ phá bỏ. Xe ủi đất ủi một cái là thành hoàng thổ thôi.’’
Tống Khinh Dương đã hiểu. Có lẽ đây chính là sự sắp xếp của số phận, cô vẫn trở về.
Trên đường về, khóe miệng Tống Khinh Dương chứa ý cười.
“Sao thế? Anh cười cái gì?’’ Chử Duy Nhất hỏi.
“Bà ngoại em rất đáng yêu.’’
“Bây giờ bà chính là đứa bé lớn, tối hôm qua còn tranh chơi pad với Ninh Ninh, Ninh Ninh không cho bà chơi, bà nói muốn về nhà, một mình chạy hai vòng quanh sân, cuối cùng Ninh Ninh gọi bà về nhà.’’
Tống Khinh Dương bật cười, Chử Duy Nhất làm bữa sáng xong, dùng hộp giữ ấm đựng một phần. Cô nghĩ lát nữa thuận đường đi bệnh viện một chuyến.
Hôm nay Tống Khinh Dương đã hẹn với bạn đánh quần vợt, cô hẹn với Lam Nguyệt đi dạo phố, Lam Nguyệt mang thai, gọi cô đi mua đồ dùng trẻ sơ sinh.
Hai người ăn sáng xong, thu dọn xong chuẩn bị lên đường.
“Lam Nguyệt có em bé, hoạt động hôm nay của tụi em nhất định mất thời gian rất nhiều, về rồi em gọi điện cho anh.’’
Tống Khinh Dương liếc hộp giữ ấm trong tay cô, “Đi dạo phố còn phải mang thức ăn à? Em cũng không ngại phiền nhỉ.’’
Chử Duy Nhất cười, “Buổi sáng làm nhiều mà, đổ đi cũng lãng phí.’’
Tống Khinh Dương nào dễ lừa như vậy, chỉ là anh không vạch trần mà thôi.
Tống Khinh Dương lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại, trước khi xuống xe, Chử Duy Nhất chủ động hôn anh.
Tống Khinh Dương rất hưởng thụ, “Em chủ động như vậy, ngược lại anh hơi không yên tâm, không phải lại làm chuyện ngu ngốc gì chứ.’’
Khóe mắt Chử Duy Nhất giật giật, “Không có, sao lại thế được! Em đi nhé!’’ Cô cầm hộp giữ ấm xuống xe, Tống Khinh Dương nhìn nó, càng phát hiện cái hộp đó hơi chướng mắt.