Beta: Kỷ Kỷ
Bởi vì trường hợp long trọng, công tác bảo an hiện trường tương đối nghiêm cẩn, từ lúc Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì tiến vào, lập tức có một người phụ nữ mặc phục trang nơ con bướm, cầm danh sách lễ tân đi tới, dò hỏi bọn họ: “Là người nhà ai để tôi phân phối tầng lầu và vị trí.”
Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì liếc nhau, không nghĩ tới còn có cả phân phối tầng lầu riêng biệt.
Nhưng mà ngẫm lại Giang gia cũng vì sinh nhật của Giang Dữ, đồng nghiệp trong giới, bạn tốt khắp nơi hòa hợp đều có thư mời, hiện trường nhiều người như vậy, an bài vị trí hợp lý cũng là công tác rất rườm rà.
Quý Trì hướng người phụ nữ kia nói: “ Cô là nhân viên khách sạn hả, không cần để ý chúng tôi, chúng tôi tùy tiện đi dạo là được rồi.”
Người phụ nữ kia vừa nghe lời này, có chút nghẹn, nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản, dương điệu nói: “Tôi là bạn bè tốt nhất của Giang Dữ.”
Quý Trì nhìn người phụ nữ cầm danh sách trong tay, gãi gãi đầu, chần chờ mà nói: “A... kia, thật là xin lỗi nha.”
Cô ta cầm danh sách an bài số ghế, thì dễ dàng trở thành nhân viên công tác sao?!
“Hiểu lầm hiểu lầm, cô không cần để ở trong lòng.” Quý Trì xin lỗi lia lịa.
Người phụ nữ nhăn mày, trong mắt đứa đầy biểu tình xem thường.
Ôn Niệm Niệm đánh giá, cô ta mặc một kiện Âu phục, bên hông mang nơ con bướm váy liền áo, lá sen nhỏ thêu ở cổ tay áo sơ mi, tất chân màu trắng ngà phác hoạ đôi chân gầy đầy tinh tế, chân mang một đôi giày da kiểu dáng Lolita.
Cô nhớ người này là ai rồi.
Canh Lộ Hinh.
Cô ta là thanh mai trúc mã của Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm khi còn nhỏ có gặp qua, ký ức nguyên chủ đối với Canh Lộ Hinh còn man mác khắc sâu.
Cô ta là con gái của khuê mật* mẹ Giang Dữ, từ nhỏ bị mẹ mang tới nhà Giang gia chơi, mà mẹ Giang Dữ, Thẩm Dao lại đặc biệt thích Canh Lộ Hinh.
(P/s: bạn thân)
Ỷ vào chuyện mẹ Giang Dữ thích, Canh Lộ Hinh cơ hồ đem chính mình trở thành nửa người nhà họ Giang, thậm chí đỗi đãi trong vòng chị em thường xuyên đem Canh Lộ Hinh là chính phu nhân tương lai của Giang Dữ.
Lần này Giang Dữ tổ chức sinh nhật, làm “Người trong nhà” cô ta đương nhiên nên giúp đỡ an bài khách khứa.
Lại không nghĩ rằng, bị Quý Trì trực tiếp nghĩ thành nhân viên khách sạn.
Quý Trì liên tục xin lỗi, đổi lấy chỉ là sự xem thường của Canh Lộ Hinh, Ôn Niệm Niệm kéo cậu lại không cho nói nữa.
Canh Lộ Hinh cũng biết Ôn Niệm Niệm, rốt cuộc, đây là cô gái từng yêu thầm Giang Dữ, mọi người ai cũng đều biết.
Cô ta xem thường mà nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, suy đoán hẳn là bác trai bác gái Giang gia ngại quan hệ hai nhà mới mời cô tới.
Cô ta lạnh lùng mà đối Ôn Niệm Niệm nói: “An bài cho hai người ở vị trí lầu ba.”
Lầu một là hoa viên chiêu đãi thân nhân trong nhà, chị em quan hệ với Giang Dữ tương đối gần, lầu hai lầu ba còn lại là quan hệ tương đối xa cách hoặc bạn bè hợp tác làm ăn.
Quý Trì nhìn bánh kem lớn trong hoa viên, lôi kéo Ôn Niệm Niệm, thấp giọng nói: “Vì sao phải đi lầu ba chứ, tớ còn muốn lưu lại hoa viên, muốn nhìn Giang Dữ thổi ngọn nến ước nguyện nữa kìa.”
Ôn Niệm Niệm đối Canh Lộ Hinh nói: “Phiền toái an bài cho chúng tôi vị trí lầu một.”
Canh Lộ Hinh lạnh lùng nói: “Lầu một đều có khách.”
Quý Trì chỉ vào bàn ăn màu trắng trong hoa viên nói: “Không phải, tôi thấy còn có rất nhiều vị trí trống mà.”
“Những vị trí đó đều không phải chuẩn bị cho các người.”
Quý Trì không thuận theo không buông tha hỏi: “Đó là chuẩn bị cho ai?”
Biểy tình xem thường Canh Lộ Hinh đã biểu lộ đến rõ ràng.
Vị trí kia chuẩn bị cho ai cũng không có chuẩn bị cho các người.
“Tôi nói như vậy đi, thật ra tiệc sinh nhật này mời các người chẳng qua là ngại mặt mũi cha mẹ các người mà thôi, đừng có đem chính mình như đương sự, hãy thức thời một chút.”
“Lời này cũng thật quá đáng đi!” Quý Trì thiếu kiên nhẫn, phẫn nộ mà nói: “ Cô cho rằng bản thân là ai.”
“ Tôi là ai?” Canh Lộ Hinh lạnh lùng cười: “ Cậu không biết tôi là ai, nhưng thử hỏi các cô gái ở đây, có mấy ai không biết tôi.”
Danh viện chung quanh đều nhận thức Canh Lộ Hinh, từ nhỏ đã biết Giang Dữ, cùng cậu chính là thanh mai trúc mã. Cô ta cũng là vị tiểu thư được mẹ Giang Dữ thích nhất, tương lai nha... Hơn phân nửa đều gả đến Giang gia làm thiếu phu nhân.
Ôn Niệm Niệm không chút nào tức giận, cười nói: “Cô đó nha, cửa chưa vào đã ra vẻ ta đây là chủ mẫu của Giang gia. Cũng mới có vài tuổi thôi mà đã như vậy rồi sao."
Nữ sinh mười mấy tuổi trong đầu suốt ngày cân nhắc sự tình lung tung rối loạn.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Canh Lộ Hinh trắng bệch, vừa thẹn vừa phẫn: “ Cô...cô nói loạn cái gì đó! Tin hay không hiện tại tôi liền đem các người đuổi ra ngoài!”
“Cô muốn đuổi ai?”
Một giọng nói lạnh như băng từ phía sau vang lên tới, Canh Lộ Hinh toàn thân cứng đờ, quay đầu lại, chỉ thấy Giang Dữ mặc tây trang đang thong dong đi đi tới.
“Giang Dữ, em…em không phải...”
Cậu lướt qua bên người Canh Lộ Hinh, nhìn cũng không liếc mắt một cái, đối Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì nói: “Sao giờ mới đến.”
Quý Trì nói: “Đều tại Ôn Niệm Niệm, cậu ấy muốn ngủ nướng!”
Ôn Niệm Niệm phản bác: “Là Căn Di ngủ nướng nhiều nhất!”
“Uy! Cậu khi dễ Căn Di, bởi vì biết cậu ấy không phản bác lại, có phải hay không!”
“Nào có!”
Căn Di nhìn hai người Quý Trì cùng Ôn Niệm Niệm cãi nhau, cười vô hại, ăn một khối kẹo sữa bạch thỏ.
Không khí vừa mới giương cung bạt kiếm, lập tức lại biến trở về bầu không khí thông thường.
“Các cậu hôm nay hẳn nên tới sớm một chút.” Giang Dữ không chút để ý mà nói: “Giúp tớ chọn quần áo.”
Quý Trì vỗ bờ vai của cậu, cười nói: “Bên cạnh cậu nhiều người hầu như vậy, nơi nào cần dùng đến bọn tớ.”
Giang Dữ nhấp nhấp môi mỏng, không nói gì.
Ôn Niệm Niệm kỳ thật có thể hiểu được tâm tư Giang Dữ.
Cái tuổi này, vô luận là nam sinh hay là nữ sinh, bữa tiệc quan trọng đều sẽ hy vọng bạn bè có thể ở bên cạnh, tham gia giúp đỡ tư vấn quần áo hay phối sức gì đó.
Giang Dữ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, lần sau, lần sau thời điểm cậu kết hôn chúng tớ khẳng định tới sớm!”
Giang Dữ duỗi tay vỗ vỗ đầu cô.
Canh Lộ Hinh nhìn động tác Giang Dữ, thế nhưng lại mang theo chút ý tứ sủng nịnh, từ bao giờ anh ấy đối với con gái thân mật như thế cơ chứ, ngay cả cô ta...
Cũng chưa từng có!
Cô ta bất mãn mà nói: “ Anh Giang Dữ, em đã an bài vị trí lầu ba cho hai người họ, để em dẫn bọn họ đi lên.”
Giang Dữ lạnh lùng nói: “Không cần, tôi để họ dự cùng bàn ăn.”
Nói xong, cậu liền mang theo Quý Trì cùng Ôn Niệm Niệm hướng hoa viên đi qua.
Canh Lộ Hinh phẫn nộ nắm chặt góc áo, môi dưới đều bị cắn đến trắng bệch.
“ À đúng rồi.”
Giang Dữ xoay người, lãnh lãnh đạm đạm mà liếc Canh Lộ Hinh liếc mắt một cái.
“ Cô...”
Trong mắt Canh Lộ Hinh lập tức có ánh sáng, vội không ngừng chạy tới, đối Giang Dữ nói: “ Anh còn gì phân phó sao?”
Biểu tình của Giang Dữ, cảm thấy cô ta có điểm quen mắt, nhưng nghĩ không ra, đơn giản hỏi: “ Cô là nhân viên công tác của khách sạn?”
Canh Lộ Hinh:.........
“Số ghế nơi này đều là được chọn thoải mái, có người thích thanh tịnh có thể lên lầu, có người thích náo nhiệt có thể lưu tại hoa viên, nếu cô là nhân viên công tác, hẳn nên biết không thể tự tiện an bài vị trí khách nhân như vậy, thực sự không lễ phép.”
Nói xong lời này, Giang Dữ đầu cũng không ngoảnh lại, mang theo đám bạn tới hoa viên.
Sắc mặt Canh Lộ Hinh... Như là ăn phải con gián, vô cùng trắng bệch.
Cô ỷ vào mẹ mình cùng mẹ Giang Dữ là khuê mật, vẫn luôn ở trước mặt các chị em danh viện tự xưng là vị hôn thê Giang Dữ.
Không nghĩ tới, Giang Dữ thế nhưng không nhớ rõ cô là ai, còn đem cô đặt thành nhân viên công tác của khách sạn!!!
Các cô gái chung quanh các đều ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mang ý vị thâm trường khinh thường, khe khẽ nói nhỏ lẫn nhau.
Tay Canh Lộ Hinh chặt chẽ nắm chặt, cô biết, bọn họ hiện tại nhất định đều đang cười nhạo cô làm trò hề.
Sau hôm nay cô ta biết làm tiểu thư như thế nào ở xã hội thượng lưu này đây.
Giang Dữ mang đám bạn đến chỗ suối phun điêu khắc, tầm nhìn cực tốt, mặc chính đối diện tháp bánh kem nhiều tầng, phía trên có cây xanh vờn quanh lan trần nhà, mặc dù là nắng hè chói chang, cũng cảm giác mát lạnh vô cùng.
Giang Dữ bồi bọn Niệm Niệm, ngồi ở đó một lát.
Quý Trì cầm đĩa đi đến bàn tiệc đứng bên cạnh, lấy đầy một đĩa đồ ăn sau đó hưng phấn trở về bàn ăn với Căn Di: “Nơi này... Thật nhiều ăn ngon nha!”
Căn Di vội vàng hướng cậu phất tay, tỏ vẻ ăn không hết.
Ôn Niệm Niệm hỏi Giang Dữ: “ Cậu thật sự... Không nhớ rõ Canh Lộ Hinh hả?”
Giang Dữ nhàn nhạt nói: “Không nhớ rõ.”
“Không nên nha, cô ấy không phải thường xuyên tới nhà cậu sao, bằng vào việc gặp người đã gặp qua là không quên như cậu thì điều đó là không thể nào...”
Giang Dữ lạnh lùng liếc mắt một cái: “ Tớ nói, không nhớ rõ.”
Ôn Niệm Niệm trong lòng hoài nghi, trí nhớ Giang Dữ, hẳn không đến mức kém như vậy.
Làm bộ không quen biết, chắc... Là giúp bọn họ xuất đầu lộ diện đi.
Tuổi không lớn, tâm tư nhưng thật trong sáng.
“Vậy... Cảm ơn.” Cô cong môi cười.
“Cảm ơn cái gì.”
“Liền tùy tiện cảm ơn thôi.”
Biểu tình Giang Dữ có chút mất tự nhiên, đều là người thông minh, Ôn Niệm Niệm cái gì đều biết, không thể gạt được cô.
Thật lâu sau, cậu thấp giọng giải thích nói: “Bạn bè của tôi không nhiều lắm.”
“Ừm?”
“Bất luận ai khi dễ bạn bè của tôi, đều sẽ không bỏ qua.”
……
Trong quá trình ăn cơm, Giang Dữ cũng không thể luôn bồi bọn họ, rất nhanh liền bị ba kêu đi xã giao.
Ôn Niệm Niệm vẫn luôn hồi tưởng lời cậu vừa mới nói, trong lòng ấm áp.
Trong bữa tiệc, có minh tinh diện mạo anh tuấn lên đài ca hát.
Quý Trì nhìn vị kia tiểu thịt tươi, chọc chọc khuỷu tay Ôn Niệm Niệm
“Ai ai, này còn không phải là cái... cái người nghệ sĩ cực hot...”
“Chu Trạch Kiêu.”
“Đúng đúng đúng, Chu Trạch Kiêu, tớ nhớ rõ!” Quý Trì bừng tỉnh nhớ tới: “Căn Di này, không phải người cậu thần tượng sao!”
Sắc mặt Căn Di sớm đã đỏ bừng, gật gật đầu.
Cô là một fan girl ít nói, Chu Trạch Kiêu là idol minh tinh cô thích đã lâu.
Ôn Niệm Niệm thấy thế, liền lôi kéo Căn Di: “Đi thôi tới gần xem anh ta đi, nếu có thời gian, còn có thể xin ký tên.”
Căn Di chần chờ lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng, cũng có chút sợ hãi.
“Đời này không nhất định có cơ hội thấy idol lần nữa, nếu anh ở chỗ này, ngàn năm mới có một thuở đó.”
Tính tình Căn Di vốn dĩ hàm súc, không có dũng khí, nhưng có Ôn Niệm Niệm ở bên cạnh, cô cảm giác giống như cái gì đều không cần sợ hãi.
Ôn Niệm Niệm lôi kéo Căn Di đi vào mặt cỏ phía trước sân khấu, vừa lúc Chu Trạch Kiêu hát xong một bài hát, xuống đài nghỉ ngơi.
“Mang giấy bút không?”
Căn Di vội vàng từ trong túi lấy ra một notebook, cùng bút màu đen để ký tên đưa cho Ôn Niệm Niệm.
Ôn Niệm Niệm biết là giấy bút mang theo tùy thân là phương tiện giao lưu, cười cười, nói: “ Tớ đi giúp cậu ký tên.”
Căn Di cảm kích nhìn cô một cái, dùng miệng hình nói: “Cảm ơn.”
Bên người chu Trạch Kiêu có vài bảo tiêu đi theo, thấy Ôn Niệm Niệm lại đây, bọn họ lập tức ngăn cản cô.
Ôn Niệm Niệm nhưng thật ra tự nhiên hào phóng, đối Chu Trạch Kiêu nói: “Ca ca, có th giúp chúng tôi ký cái tên không!”
Chu Trạch Kiêu tản mạn ngẩng đầu, liếc Ôn Niệm Niệm một cái.
Tiểu nha đầu môi hồng răng trắng, bộ dáng thanh tú, một đôi mắt hạnh rất có linh khí, váy trắng phác hoạ vòng eo, đẹp cực kỳ.
Anh ta vốn chính là làm người cao lãnh, trước giờ không nghĩ tới phản ứng của fans, nhưng mà tiểu cô nương này thực sự đẹp, nhịn không được phất phất tay.
“Không có việc gì, để cô ấy lại đây.”
Ôn Niệm Niệm vội vàng lôi kéo Căn Di đi đến bên người Chu Trạch Kiêu, nói cười vui vẻ: “Ca ca, bạn của em siêu thích anh đó nha!”
Căn Di hưng phấn đến càng thêm nói không ra lời, chỉ có thể liên tục gật đầu, đối với Chu Trạch Kiêu tỏ vẻ yêu thích.
Chu Trạch Kiêu chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt nhìn Căn Di một cái, ánh mắt liền lập tức trở xuống đến trên người Ôn Niệm Niệm, hỏi: “ Bạn của em thích, vậy em thì sao?"
“Em... Đương nhiên cũng thích.” Ôn Niệm Niệm vẫn là đem Căn Di đẩy lên phía trước, cười nói: “ Mỗi trương album của anh bạn của em đều có mua đó nha! Có cơ hội còn muốn đi xem anh buổi biểu diễn!”
Khóe miệng Chu Trạch Kiêu giơ giơ lên, nói: “Không phải muốn ký tên sao?”
Ôn Niệm Niệm nhanh đem notebook đưa qua: “Cảm ơn anh! Anh viết nhiều thêm mấy chữ đi.”
“ Được thôi, viết cái gì.”
“Viết cái gì?” Ôn Niệm Niệm thấp giọng hỏi Căn Di.
Căn Di khẩn trương đến độ muốn hóa thạch, nơi nào còn biết nói ra lời nói gì.
Ôn Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Liền viết... nguyện cả đời em, đều giống hôm nay thật dũng cảm!”
Căn Di kinh ngạc nhìn phía Ôn Niệm Niệm, Ôn Niệm Niệm gắt gao cầm tay cô.
……
Trở lại vị trí lúc đầu, Căn Di vẫn còn ngơ ngẩn chưa phục hồi tinh thần lại, gương mặt ửng đỏ, đầu óc đều trống rỗng.
Quý Trì thấy cô gắt gao ôm notebook phát ngốc, vội vàng hỏi: “ Ký tên cho cậu rồi sao, cho tớ xem với.”
Căn Di mở ra notebook, đưa cho Quý Trì.
Quý Trì bắt được notebook, niệm ra tới: “Nguyện cả đời em, đều giống hôm nay thật dũng cảm. Tiểu mỹ nữ thêm anh zzx83746.”
Ôn Niệm Niệm phát giác ra có gì đó không đúng, nhìn phía Quý Trì: “Nói cái gì vậy.”
Quý Trì đem notebook đưa tới trước mắt Ôn Niệm Niệm:“Anh... anh ta viết nha!”
Ôn Niệm Niệm hoài nghi tiếp nhận, quả nhiên, câu kia phía trước nói như yêu cầu của cô, phía dưới lại còn một hàng chữ nhỏ, viết chính là...
Tiểu mỹ nữ thêm anh: zzx83746.
“Anh ta... Lưu WeChat?” Ôn Niệm Niệm không hiểu đây là cái thao tác gì, nhìn phía Căn Di, Căn Di ngay từ đầu cũng không chú ý tới hàng chữ nhỏ này, có chút khó hiểu.
“Thêm đi! Đại minh tinh thêm WeChat đó!”
Quý Trì hưng phấn tiếp nhận di động Căn Di, muốn giúp cô ấy thêm Chu Trạch Kiêu: “Đại minh tinh muốn cùng chúng ta làm bạn, cảm giác giống đang nằm mơ.”
Ôn Niệm Niệm nhíu mày, đoạt di động của Căn Di: “Thêm cái gì mà thêm!”
“Làm sao vậy, Chu Trạch Kiêu không phải idol của cậu ấy sao.”
Ôn Niệm Niệm nhìn Chu Trạch Kiêu đứng ở nơi xa đang cùng các cô gái xinh đẹp nói nói cười cười, trầm giọng nói: “Việc này, không đơn giản như vậy.”