Cặp mắt lạnh lùng của Chu Thừa Nghiêu cố ý thêm mấy phần ôn nhu, lại chọc xuống đầu chó.
"Gọi Tiểu H thì sao? Họ Chu, Chu H."
Chu H thần mẹ nó [1].
[1] Thần mẹ nó (神特么): một từ lóng trên internet để thể hiện sự ngạc nhiên và nhấn mạnh
Vẻ mặt của Thẩm Mộc đều vặn vẹo, mở ra cái vẻ mặt khác, "A, Phì Phì về rồi."
Đang nói chuyện xe Lý Phi bay thẳng vào cửa phanh dừng lại, Thiên Minh trên ghế phó lái kéo dây an toàn xuống, xuống xe bay nhào qua cây hoa quế, đỡ cây liền ọe. "Sau này tôi lại ngồi xe Phì Phì thì tôi là chó!"
Thiên Minh sau khi bị viêm dạ dày giày vò, không những không ốm, ngược lại béo ra. Là béo hư phù, con mắt càng nhỏ hơn, mắt nhỏ đối đầu với chó con trong tay Lâm Dã, "Ôi ôi! Đây chính là cháu trai lớn của tôi?" Vật thật so với ảnh chụp xấu càng có lực công kích hơn, quả thật mắt tối sầm lại.
Chu Thừa Nghiêu cầm con chó lên đến trước mặt Thiên Minh, mười phần ôn hòa, "Kêu chú."
Chó con rời khỏi tay Lâm Dã, liền vùng vẫy một hồi gầm gừ ra tiếng, Chu Thừa Nghiêu nói, "Kêu, lát nữa cậu chuyển hồng bao cho Lâm Dã, lễ gặp mặt."
Con mẹ nó!
Thiên Minh ngồi dậy, "Các anh có muốn làm đám cưới không? Tôi tặng anh cái bao lớn."
Lâm Dã: "..."
Lâm Dã đưa tay vuốt vuốt mi tâm, đi qua xách chó con, Chu Thừa Nghiêu không cho anh, gọi Trần Kiệt đang xem náo nhiệt lại, "Cậu nuôi trước."
Trần Kiệt: "..."
"Thi đấu kết thúc tôi lấy đi." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Dã nuốt câu phản bác lại, hiện tại anh quả thực không có điều kiện nuôi chó, quá bận rộn.
Con chó xấu xí đi một vòng lại về lại trong ngực Trần Kiệt, trong nháy mắt lông mày liền rủ xuống, mày ủ mặt ê nằm trên tay Trần Kiệt, kêu một tiếng.
Lâm Dã vuốt đầu chó một cái, nhìn về phía Trần Kiệt, "Cần gì thì nói với tôi, đừng để nó chết đói là được."
Trần Kiệt thật muốn khóc, Chu Thừa Nghiêu đóng dấu tên con chó là Chu H, ai dám để chó chết đói?
"Nuôi ở phòng tôi." Trần Kiệt nói: "Nếu tôi có một phần, thì nó có một miếng."
"Đây là chó của anh Nghiêu." Thiên Minh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hét lên một tiếng, "Ít nhất phải ăn thức ăn chó nhập khẩu, đồ cậu ăn chó có thể ăn sao?"
Trần Kiệt: "..."
Thiên Minh trở về, bọn họ liền chuẩn bị đi ăn cơm. Lái hai chiếc xe, Lâm Dã ngồi ở ghế phó lái, Chu Thừa Nghiêu lái xe, hàng sau là Lý Phi và Thiên Minh, Trần Kiệt lái xe chở Thẩm Mộc và Tự Kình, Hầu Tử.
"Tay K thần khôi phục rất tốt, buổi chiều A Khốc bị ngược thảm rồi." Thiên Minh cười nhìn về phía Lâm Dã, nói, "Súng bắn tỉa của K thần có thể so với anh Nghiêu."
Lâm Dã đang lướt Weibo, nghe vậy quay đầu, "Gọi tôi Lâm Dã là được."
"Anh Dã đi, anh lớn hơn tôi."
"Ừm." Lâm Dã gật đầu, tiếp tục lướt Weibo, bên A Khốc đăng video đấu luyện, đội hình KG liền bại lộ, không có Thiên Minh, phía dưới bình luận liền bắt đầu âm dương quái khí. Lâm Dã lướt xuống dưới, một cái bình luận ở dưới: "Tôi sẽ gọn gàng dứt khoát mà nói, KG huấn luyện không có Thiên Minh ý là gì? Lúc trước tại sao Hawk nghỉ thi đấu tầng quản lý của KG không có chút cân nhắc sao? FW bị Hawk kéo đổ như thế nào? KG muốn trở thành FW thứ hai? Phế vật."
Rời đi lúc vinh quang quanh người, đó là tín ngưỡng, đó mãi mãi là thần. Thua thi đấu một trận tiếp một trận, hao hết nhân khí, vạn người mắng, một thân tiếng xấu.
"Hai năm này anh Dã có tham gia huấn luyện sao?"
"Không có." Lâm Dã trở về trang chủ.
"Vậy thì làm cái gì?"
Tay Lâm Dã dừng lại, hai năm này đang làm cái gì? Chữa bệnh uống thuốc ngâm mình ở bệnh viện, Lâm Dã c ắn môi dưới.
"Cũng không có gì."
"Quê của anh ở Phúc Kiến à? Ngay từ đầu tôi nghe anh nói chuyện thiên về phương Bắc, tôi nghĩ là anh là người Bắc."
Lâm Dã cất điện thoại, quay đầu: "Người Phúc Kiến."
Thiên Minh nở nụ cười, "Đồ ăn vặt của Phúc Kiến rất ngon,lúc trước tôi có đi du lịch ở đó, sau này đi nữa thì có thể tìm anh làm hướng dẫn viên."
"Tôi không quen." Lâm Dã không coi câu này như lời khách sáo, anh trực tiếp từ chối, "Thời gian sống của tôi ở Phúc Kiến rất ngắn."
"Hả?"
Lâm Dã không hề nói tiếp, anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Mười lắm tuổi anh đi Bắc Kinh, lại trở về chính là hai mươi mốt tuổi, năm anh rời câu lạc bộ tuyên bố giải nghệ lâu dài.
Về phần quê nhà thật sự không có gì để nói, anh không quen, cũng hoàn toàn không có tình cảm.
Đến nhà hàng, Lâm Dã liếc nhìn tên tiệm, mở Wechat đồng ý lời mời thêm bạn của A Khốc. Ăn xong bữa cơm này, sau này bớt giết A Khốc vài lần, ăn hiếp người ta.
"Anh Nghiêu."
Lâm Dã ngẩng đầu liền thấy A Khốc khoe mái tóc xanh, lại nhuộm tóc. Sau khi cậu ta chào hỏi với người KG xong liền nhìn về phía Lâm Dã, lúc này ánh mắt trịnh trọng rất nhiều, vươn tay, "K thần."
Lâm Dã bắt tay với cậu ta, giương khóe miệng lên, "Không phải ba ba sao?"
Chu Thừa Nghiêu ngước mắt nhìn chỗ khác, khóe miệng A Khốc giật giật, "Cái này không thích hợp, chúng ta cũng không chênh lệch nhiều."
Thiên Minh ở trước quay đầu cười, "Khốc tổng, cậu lại nhận cha à?"
A Khốc: "..."
Tiến vào nhà hàng, A Khốc cố ý ngồi cạnh Lâm Dã, Chu Thừa Nghiêu hững hờ ngước mắt nhìn A Khốc một chút, A Khốc lại nhích ra một chút, "Anh K, buổi tối livestream chung đi?"
Lâm Dã rất thích nhà hàng này và thịt bò, là một trong những sở thích hiếm hoi của anh, "Tối nay?"
"Cũng được, mười giờ được không?"
"Ừm." Nhà hàng này giá cả rất đắt, từ trước tới giờ Lâm Dã sẽ không tiêu tiền của mình đến ăn. A Khốc mời anh ăn, anh liền rất dễ nói chuyện.
"Anh K, tôi từng chọc cậu sao?" A Khốc uống một ngụm nước trái cây, nói, "Hôm nay anh đánh lén tôi bốn lần."
"Cậu đánh lén đội trưởng." Lâm Dã ăn thịt bò ngon, tiếng nói chầm chậm, "Tôi đánh lén cậu, trả sạch, về sau không có nợ."
A Khốc xém chút phun nước trái cây ra ngoài, "Anh là đang bảo vệ ông xã bảo bối à?"
Lâm Dã bị sặc, đỏ từ mặt tới cổ, ông xã bảo bối mẹ nó.
Giới thể thao điện tử có rất nhiều người chơi ngoan cố, fan thích xem, bọn họ liền vui lòng bán. Ai cũng không coi là thật, hiện tại mặt Lâm Dã đỏ lên, trong lòng A Khốc lộp bộp một chút, không phải là thật chứ.
Chu Thừa Nghiêu đưa nước cho Lâm Dã, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lâm Dã nhìn qua A Khốc, không khí uy hiếp nồng nặc.
"Nói gì nhiều vậy?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ăn tối xong đã mười giờ, trên đường lại gặp kẹt xe, đến căn cứ đã là 110. Livestream huấn luyện buổi tối liền bị hủy bỏ, Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu một trước một sau ra thang máy, Lâm Dã mở cửa sau lưng có tiếng bước chân, anh đẩy cửa ra còn chưa kịp bật đèn, cái ôm ấp áp liền rơi xuống. Lâm Dã bị Chu Thừa Nghiêu dồn vào tường, hơi thở dồn dập của anh trong bóng tối đặc biệt rõ ràng, tim Lâm Dã đều muốn nhảy ra ngoài.
Tiếng đóng cửa rõ ràng, Lâm Dã nghe được tiếng tim đập của người sau lưng, Lâm Dã ngẩng đầu lên, "Chu Thừa Nghiêu?"
Tay Chu Thừa Nghiêu còn đang bên hông anh, ngón cái lướt qua eo Lâm Dã tới phần bụng, cúi đầu, hơi thở nóng bỏng rơi xuống cổ Lâm Dã, nhịp tim Lâm Dã quá nhanh, đầu óc trống rỗng, anh có chút thiếu oxi.
"Đội trưởng?"
Nụ hôn nóng bỏng của Chu Thừa Nghiêu rơi xuống gáy Lâm Dã, sau khi hôn xong liền buông ra, đưa tay mở đèn. Chợt sáng choang, Lâm Dã híp mắt thích ứng, Chu Thừa Nghiêu một tay đút túi đi qua ngồi xuống sô pha, trên mặt nhìn không ra biểu cảm, quả nhiên trầm ổn.
Lâm Dã khẩn trương điên rồi, hầu kết nhấp nhô, lại nhìn gương mặt đó của Chu Thừa Nghiêu.
"Cậu -- "
"Tâm sự."
Mặt Lâm Dã đỏ tới mang tai, vì nụ hôn vừa rồi của Chu Thừa Nghiêu, ấm đầu, "Trò chuyện. . . Trò chuyện cái gì?"
"Muốn tôi nhắc lại anh một lần?" Chu Thừa Nghiêu chỉ chỉ vị trí trước mặt, "Ngồi."
"Tôi đi rửa mặt." Hiện tại Lâm Dã không muốn đi qua ngồi, anh đối mặt với Chu Thừa Nghiêu là mất cả lý trí, mất khống chế.
"Ừm.
Lâm Dã quay người nhanh chân đi toilet, lúc đẩy cửa đầu gối va vào cửa, anh kêu lên một tiếng đau đớn. Chu Thừa Nghiêu đột nhiên đứng dậy, Lâm Dã nhảy vào toilet, đóng cửa lại.
Chu Thừa Nghiêu nhíu mày, lại đi ngồi lại, vuốt vuốt huyệt thái dương, cái người này đúng là không thể bớt lo. Trên ngón tay tựa hồ còn bị bao trùm xúc cảm trên da thịt Lâm Dã, Chu Thừa Nghiêu đút tay vào túi quần, vân vê tay, cảm giác kia vẫn còn ở đó.
Cửa toilet mở ra, Chu Thừa Nghiêu rút tay ra, ngước mắt.
Sau đó ánh mắt dừng lại, tóc Lâm Dã dấp ướt, toàn bộ hất ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Ngũ quan Lâm Dã lớn lên thanh tú, là đẹp nhẹ nhàng.
Lâm Dã lau mặt một cái tới đối diện ngồi xuống, lông mi cũng ướt sũng, anh lôi ra cái hộp dưới bàn, đặt lên bàn mở ra lấy một tờ giấy bệnh án đưa cho Chu Thừa Nghiêu.
"Nhà tôi có bệnh sử tinh thần phân liệt, đây là ghi chép chữa bệnh năm năm trước của tôi." Tiếng Lâm Dã ép xuống rất thấp, anh vốn có giọng khàn, hiện tại trầm hơn, "Năm ấy mẹ tôi sinh tôi xong liền điên rồi, tới chết vẫn như thế, tôi không biết chừng nào tôi hoàn toàn điên, có lẽ sẽ rất nhanh."
Chu Thừa Nghiêu nhận lấy bệnh án lật xem, hắn không nhìn Lâm Dã, chỉ là ánh mắt tối xuống.
Cái này không khiến tinh thần Lâm Dã căng thẳng như vậy, anh bất động thanh sắc buông lỏng một hơi, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc cắn, lúc ấn cái bật lửa ngước mắt: "Không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?"
Chu Thừa Nghiêu đứng dậy nhanh chân đi đến cửa sổ đẩy cửa sổ ra, lại ngồi trở về, ý tứ rất rõ ràng: 'Anh hút của anh, đừng hun chết tôi.'
Lâm Dã híp mắt cười, rất nhạt, thoáng qua liền mất.
Ngọn lửa trên bật lửa cuốn lên điếu thuốc, Lâm Dã hít một hơi, "Tinh thần của tôi cũng có chút vấn đề, tôi uống thuốc nửa năm, bây giờ thoạt nhìn mới như người bình thường."
Chu Thừa Nghiêu nhìn từng chữ một, bệnh án rất dày, vô cùng không chính quy, chính là bệnh án viết tay của một bệnh viện nông thôn, tên thuốc thấy không rõ lắm, không có con dấu. Chu Thừa Nghiêu lật đến cuối cùng, một trang giấy từ bên trong rơi xuống, Chu Thừa Nghiêu xoay người nhặt lên mở ra. Lâm Dã cũng nhìn thấy, đưa tay tới bắt, Chu Thừa Nghiêu đưa tay tránh anh, "Thứ gì?"
Lâm Dã lại ngồi trở lại đi, điềm nhiên như không có việc gì tàn thuốc rơi khói bay, "Giấy vụn."
Bệnh án riêng lẻ, tháng ba năm 2018, bệnh nhân Lâm Dã. Hai xương sườn bị gãy, gãy cổ tay phải, thời gian là nửa năm sau khi Lâm Dã giải nghệ. Là chuyện xảy ra sau khi Lâm Dã về nhà, Chu Thừa Nghiêu ngước mắt nhìn chằm chằm tay Lâm Dã, lại nhìn mặt anh.
"Ai làm?"
"Bà ấy chết rồi."
"Anh ta là ai?"
Lâm Dã cúi thấp đầu không nói lời nào, bà ấy chết rồi, mãi mãi chết rồi, có hận hay không đều đã chết, đời này sẽ không gặp lại nữa.
"Được, anh không muốn trả lời tôi không hỏi. Nhưng phần bệnh án này của anh không có uy tín, anh đã đi bệnh viện lớn kiểm tra chưa? Chẩn đoán chính xác rồi sao? Anh cảm thấy mình có bệnh tâm thần thì liền có?"
Lâm Dã trầm mặc, Chu Thừa Nghiêu nhìn tay Lâm Dã. Trước đó Evan nói tay Lâm Dã có chấn thương cũ, hắn tưởng rằng chấn thương trước khi giải nghệ được tính vào, thì ra cái đó không tính.
Cơn tức giận của Chu Thừa Nghiêu không có chỗ phát, hai năm này Lâm Dã trải qua những gì? Ai cũng có thể chà đạp anh ấy?
Cảm xúc tức giận áp chế mạnh mẽ, nửa ngày Chu Thừa Nghiêu mới trả bệnh án về, "Anh bây giờ là có ý gì?"
"Tôi không thể cho cậu tương lai." Lâm Dã dập tắt thuốc lá, bình tĩnh nói, "Cậu không cần phải đối tốt với tôi như vậy, tôi không thể đáp lại cho cậu bất cứ điều gì."
"Anh thích tôi không?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Dã sửng sốt một chút, lập tức cười ra tiếng, "Có quan trọng không?"
"Quan trọng."
Lâm Dã đem khuỷu tay đặt ở trên đầu gối, hai tay đan vào nhau chống lên cằm của mình, ánh mắt tối tăm mờ mịt nhìn chăm chú Chu Thừa Nghiêu, "Bây giờ tôi nói gì cũng không nhất định là thật, có thể là lừa cậu, lừa cậu tới tay, nảy sinh tình cảm với tôi. Tương lai tôi phát bệnh, chỉ bằng tình cảm của cậu với tôi, cậu nhất định sẽ không vứt bỏ tôi. Sau đó cái gánh nặng này liền nện vào trên người cậu, cậu cho tôi dưỡng lão."
"Giảo hoạt như vậy?" Ngón tay thon dài của Chu Thừa Nghiêu gõ xuống mặt bàn, gập trở lại, nhìn chăm chú Lâm Dã hồi lâu, tiếng nói trầm thấp chậm rãi, "Chẳng qua, nghe cũng không tệ lắm. Lâm Dã, vậy anh hãy gạt tôi đi."