Lúc nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của anh khẽ thổi qua bên tai cô. Nghe thấy lời anh nói, cô bèn quay đầu lại, trùng hợp mắt chạm mắt với anh.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ thật sự quá gần, gần đến mức cả hai không cần tốn chút sức nào mà vẫn thấy rõ bản thân mình trong đôi mắt người kia, thậm chí... còn nghe được cả tiếng hít thở và tiếng tim đập của nhau nữa.
Thình thịch thình thịch.
Tiếng tim Ngu Hạ đập còn nhanh và vang hơn cả khi cô chạy bộ trong giờ thể dục nữa.
Cô ngơ ngác, như chợt hiểu ra ý trong câu anh nói ở cửa hàng tạp hoá.
"Cậu..." Ngu Hạ chưa kịp nói hết câu đã nghe tiếng bước chân của dì Dương vang lên ngoài cửa, ngay tiếp theo là tiếng gõ cửa: "Hạ Hạ, Tiểu Duật, dì bưng sữa bò lên cho hai cháu này."
Ngu Hạ đột ngột nhích sang một bên, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Lý Duật.
Lý Duật thấy hành động của cô nhưng không giận.
Anh vừa đứng lên khỏi ghế vừa đáp lời dì Dương: "Dì Dương, Hạ Hạ ở phòng cháu ạ."
Thật ra thì không cần anh nói dì Dương cũng biết rồi.
Bình thường lúc hai người ngồi học, cửa phòng lúc nào cũng mở. Mấy người Ngu Thanh Quân cũng sẽ không nghĩ nhiều. Tầng ba là địa bàn của Ngu Hạ nên buổi tối dì Dương chỉ đi lên một lần để đưa sữa bò và trái cây thôi, cho nên cửa phòng có đóng hay không thì hai người bọn họ cũng sẽ không bị làm phiền.
Sau khi đưa đồ xong, dì Dương nói bà ấy muốn đi ngủ sớm, lát nữa bọn họ ăn uống sữa xong đem cốc xuống bếp bỏ là được rồi, cũng đừng học muộn quá, học sinh cấp ba cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Lý Duật đồng ý từng cái một, lại nhìn dì Dương đi rồi mới xoay người trở về phòng.
"..."
Bầu không khí vừa rồi không còn nữa. Ngu Hạ nhận cốc sữa bò Lý Duật đưa cho rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Lý Duật kéo ghế ra ngồi xuống, nhấp một ngụm sữa bò rồi đẩy cốc qua một bên.
Chẳng hiểu sao căn phòng lại chìm vào im lặng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hồi lâu sau, Ngu Hạ uống hết sữa bò rồi mới từ từ ngước lên nhìn người bên cạnh: "Sao cậu không nói gì?"
Lý Duật cụp mắt nhìn cô, biểu cảm có hơi vi diệu.
Ngu Hạ thoáng cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình đầy vẻ chê bai: "... Lý Duật."
Lý Duật: "Có mặt."
Nghe anh trả lời, Ngu Hạ cạn lời, bèn thò chân ra dưới bàn đạp anh một cái: "Cậu biết tại sao tôi gọi cậu không?"
Lý Duật ừ một tiếng rồi chợt nhìn cô chằm chằm.
"Cậu... Nhìn tôi như vậy làm gì?" Ngu Hạ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, tim đập như trống đánh.
Lý Duật im lặng hồi lâu sau đó nói: "Biết rồi còn hỏi."
Ngu Hạ ngẩn người, hiểu anh nói vậy là có ý gì.
Chính xác mà nói thì lòng cô hiểu rõ những gì anh không nói ra hết, có điều cô vẫn muốn hỏi thêm, nguyên nhân thì đơn giản thôi, đó là... Cô muốn xác nhận, xác nhận một cách chắc chắn rằng không phải mình đang tự kỷ và ảo tưởng.
Nghĩ vậy, Ngu Hạ yếu ớt phản bác: "Làm gì có."
Cô mơ hồ lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi."
Lý Duật nhìn cô mở quyển vở bài tập ra rồi lạnh nhạt nói: "Thế bây giờ cậu đã xác nhận được chưa?"
Ngu Hạ lườm anh: "Chưa."
Cô lập tức so đo với anh: "Cậu không nói gì thì sao tôi xác nhận được?"
Nghe vậy, Lý Duật nhìn thẳng vào Ngu Hạ hồi lâu với ánh mắt nóng bỏng, đến khi cô gần như không chịu được nữa anh mới cười: "Ngu Hạ."
Ngu Hạ: "Cái gì?"
Lý Duật giơ tay vén mái tóc loà xoà trước mặt ra sau tai giúp cô, chất giọng lạnh lùng cuốn hút vang lên cùng nụ cười thản nhiên: "Cậu thông minh hơn rồi đấy."
"..." Ngu Hạ cũng biết anh sẽ không nói được lời nào tử tế. Cô cố gắng để trái tim đang đập quá điên cuồng của mình trở lại bình thường, còn tức giận lườm anh một cái: "Tôi vốn đâu có ngốc."
Lý Duật bật cười hùa theo: "Ừ, cậu không ngốc."
Anh không khỏi giơ tay lên xoa xoa đầu cô, trong giọng nói khàn khàn không giấu nổi vẻ vui sướng: "Cô cả Ngu thông minh như vậy chắc có thể sửa lại bài vừa làm sai nhỉ?"
"?"
Ngu Hạ ngẩn người: "Bài nào cơ?"
Lý Duật duỗi tay chỉ chỉ một bài nào đó trên quyển vở bài tập của cô: "Bài này này, sai từ bước thứ hai rồi."
Ngu Hạ: "..."
Sau khi sửa xong bài làm sai kia, Ngu Hạ vội vàng đưa bài tập cho Lý Duật: "Cậu kiểm tra mấy bài khác cho tôi với xem còn bài nào sai nữa không?"
Cô phải sửa kịp thời mới được, tránh lần sau lại tái phạm.
Lý Duật nhận lấy, xem xét bài tập của cô một lượt rồi khoanh tròn không ít bài làm sai.
Ngu Hạ không phải đồ ngốc, chỉ có điều cô không quá linh hoạt trong việc dùng một số công thức toán học mà thôi. Việc này khiến cô mắc sai lầm trong rất nhiều câu hỏi. Cũng là vì vậy mà điểm toán của cô luôn loanh quanh ở con số tiêu chuẩn.
Sau khi Ngu Hạ xem xét và sửa lại những bài sai xong thì cũng không còn sớm nữa.
Cô ngáp dài một cái. Lý Duật thấy không nỡ nên khuyên cô về phòng ngủ.
Ngu Hạ gật đầu đồng ý, lại đột nhiên nghĩ trước đây mình đã từng hùng hồn hứa trước mặt Ngu Thanh Quân, thế là cô lại ôm vở nhìn người bên cạnh với vẻ muốn nói lại thôi.
Không cần quay sang Lý Duật cũng biết cô đang nhìn mình.
Anh hơi bất lực, đang định cho Ngu Hạ một câu trả lời chắc chắn thì cô đã lên tiếng trước: "Lý Duật, sao cậu lại chọn học văn vậy?"
"..."
Lý Duật hơi sững người chốc lát, chút tình cảm nhen nhóm trong đôi mắt bỗng biến mất tăm, chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt như thường ngày: "Cái gì?"
Ngu Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, nghiêm túc nói: "Sao cậu lại chọn học văn vậy?"
Sợ Lý Duật lại lôi mấy cái cớ trước kia ra qua loa có lệ với mình nên Ngu Hạ còn trợn to mắt bày ra vẻ nghiêm nghị: "Đừng nói với tôi là vì cậu thích mấy môn xã hội nhé. Rõ ràng là cậu chẳng thích chút nào, tớ nhìn ra được."
Lý Duật hơi ngẩn người, khá bất ngờ vì lời cô nói.
Hàng mi thật dài của anh khẽ rũ xuống, sau đó chợt bất ngờ phun ra một câu trong lúc Ngu Hạ đang chờ đợi: "Vậy tôi thích gì?"
"?"
Ngu Hạ ngạc nhiên mất mấy giây rồi vô thức giơ tay chỉ chỉ đống sách vật lý trên bàn anh: "Vật lý chứ gì nữa. Cậu thích vật lý và thiên văn."
Lý Duật không ngờ cô lại phát hiện ra điều này, còn hỏi thẳng anh nữa.
Anh ừ một tiếng rồi thản nhiên đáp: "Tôi thích vật lý."
Ngu Hạ chớp mắt, ý trong mắt rõ ràng là: Vậy sao cậu lại chọn học văn làm gì?
Cô quan sát sự thay đổi trên mặt Lý Duật rồi cẩn thận hỏi: "Cậu học văn... Là vì gây gổ với người nhà hả?"
Lý Duật im lặng liếc cô một cái: "Dụ Niệm Chi nói hả?"
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngay cả dì nhỏ cũng không gọi luôn, không phải là anh tức giận đấy chứ?
Ngu Hạ suy nghĩ lung tung nên phản ứng hơi chậm: "Không... Không phải."
Lý Duật cười khẽ: "Trừ dì ấy ra thì còn ai vào đây nữa?"
"Sao không thể là tôi tự muốn hỏi chứ?" Ngu Hạ đột nhiên trở nên bướng bỉnh: "Tôi không muốn nhìn cảnh cậu tranh chấp với người nhà, sau đó chọn học mấy thứ mình không thích."
Ngu Hạ lầm bầm: "Mặc dù cậu học tự nhiên hay xã hội cũng đều giỏi nhưng tôi vẫn cảm thấy... Hẳn là cậu nên chuyển đến lớp tự nhiên mới đúng."
Nghe cô hung dữ với mình, Lý Duật cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng anh chưa kịp lên tiếng đã thấy Ngu Hạ trợn mắt lườm mình một cái: "Nếu cậu không chịu nói thật thì tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa."
Mặc dù không biết câu hù dọa của học sinh tiểu học này có hù được Lý Duật hay không nhưng cô thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa. Đúng là lúc cãi nhau cô rất trẻ con.
Lý Duật bị vẻ hung hăng của cô làm tắc hệ thống ngôn ngữ một hồi.
Chốc lát sau anh mới nghiêm mặt đáp: "Không phải vì tranh chấp."
Ngu Hạ: "Vậy cậu... Vì sao?"
Lý Duật thản nhiên: "Tôi biết lớp mười hai trường các cậu vẫn cho phép học sinh chuyển từ lớp xã hội sang lớp tự nhiên."
Cho nên lúc đi đăng ký nhập học, anh mới quyết định chọn vào lớp xã hội.
Ngu Hạ ngu người: "Cậu có ý gì? Cậu định... Lên lớp mười hai mới chuyển sang lớp tự nhiên á hả?"
Lý Duật gật đầu.
"Vậy lớp mười một cậu vào lớp xã hội là... Muốn chứng minh mình học giỏi hả?" Cũng không thể trách Ngu Hạ nghĩ như vậy được. Bởi vì cô cảm thấy chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ cảm thấy rất khó hiểu với hành động này của Lý Duật.
Nhưng nếu lý do học lớp xã hội của anh thật sự là như vậy thì Ngu Hạ nghĩ có khi lát nữa mình sẽ nhịn hết nổi mà đánh anh một trận mất.
Thật đúng là ngứa đòn mà.
Lý Duật khó thở: "Không phải."
Anh làm gì ngây thơ như vậy.
Ngu Hạ à một tiếng rồi nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, chờ anh trả lời.
Lý Duật giơ tay lên sờ sờ mũi mình, cuối cùng quay mặt đi chỗ khác nói: "Chỉ đơn giản là tôi muốn học ở lớp xã hội một thời gian thôi."
"?"
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Ngu Hạ. Cô trợn tròn mắt không thể tin nổi: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Lý Duật: "Ừ."
Anh học lớp xã hội một là vì cảm thấy lớp tự nhiên hơi mệt chút. Trước khi chuyển đến trường trung học phổ thông phụ thuộc đại học Sư phạm này, anh có rất nhiều thời gian rảnh, sau khi qua đây rồi lại phải thi đua đủ thứ.
Trong khoảng thời gian ngắn anh không muốn tham gia bất kỳ loại thi đua nào, nhưng chỉ cần tới lớp tự nhiên thì sẽ rất khó tránh những việc này. Không đơn giản là giáo viên gây áp lực cho anh mà chính bản thân anh cũng sẽ muốn khiêu chiến.
Đó là bản năng của cơ thể.
Vậy nên Lý Duật đã đưa ra một quyết định to gan là học ở lớp xã hội một năm.
Một mặt, anh muốn thả lỏng một chút, mặt khác cũng có một chút xíu liên quan đến mẹ anh nữa.
Mẹ Lý Duật học lịch sử. Từ hồi còn bé, anh đã thường xuyên nghe bà ấy nhắc đến lịch sử mỹ rồi.
Có điều khi đó Lý Duật không có hứng thú đối với những thứ này. Anh thích nhất là thiên văn, cũng chỉ cảm thấy hứng thú với vũ trụ. Thế nên mỗi lần mẹ nhắc đến lịch sử là Lý Duật lại mệt nhoài, không tập trung được.
Sau này khi anh muốn nghe rồi thì lại không còn được nghe nữa.
Chỉ là nội dung được học trong môn lịch sử ở thành phố Cảng và thành phố Bắc hơi khác nhau.
Cũng vì nguyên nhân này mà Lý Duật chọn học xã hội.
Tất nhiên anh không muốn nói cho Ngu Hạ biết điều này.
Anh sợ cô chê mình kiểu cách.
...
Ngu Hạ quan sát biết cảm trên mặt Lý Duật rồi do dự hỏi: "Cậu không sợ... Lớp mười hai mới qua lớp tự nhiên thì thành tích sẽ giảm hả?"
Lý Duật ngước mắt lên, cực kỳ ngông nghênh: "Không sợ."
Người này thật sự rất quá đáng và ngạo mạn.
Ngu Hạ oán thầm trong lòng, chẳng qua cô cũng biết Lý Duật đang nói thật. Anh thật sự có bản lĩnh đó.
Nghĩ tới đây, Ngu Hạ lại lẩm bẩm: "Cô Trương có biết suy nghĩ này của cậu không? Chắc chắn cô sẽ gọi cậu lên phòng làm việc mắng cho một trận."
Lý Duật cong môi cười: "Không sao đâu, thầy Phùng sẽ che chở cho tôi."
Ngu Hạ cạn lời lườm anh một cái: "Cậu làm vậy... Quá đáng quá, tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục."
"..."
Lý Duật: "Thật hả?"
Ngu Hạ: "Thật."
Cô tức giận: "Chẳng lẽ đây là sự chênh lệch giữa người và người? Tôi có cảm giác mình sẽ bị cậu chọc tức chết mất."
Ông trời chẳng công bằng chút nào cả.
Lý Duật bị lời của cô chọc cười, đôi môi khẽ cong lên: "Vậy cậu phải làm sao mới hết giận?"
"... Còn chưa nghĩ ra." Ngu Hạ nói.
Lý Duật tốt tính phối hợp với cô: "Được, vậy nghĩ xong cậu nói lại với tôi nhé."
Ngu Hạ ừm một tiếng.
Sau mấy giây im lặng, Ngu Hạ không dám nhìn thẳng vào Lý Duật mà quay ra ngoài cửa sổ: "Vậy tôi... Về phòng ngủ nhé?"
Lý Duật gật đầu một cái: "Đừng thức đêm."
Ngu Hạ: "Không đâu."
Hai người đứng dậy. Lý Duật đưa cô đến cửa phòng, lúc Ngu Hạ muốn đi vào thì đột nhiên anh gọi cô lại: "Ngu Hạ."
Ngu Hạ ôm sách vở quay đầu, đôi mắt hạnh trong veo xuất hiện trong tầm mắt anh: "Gì thế?"
Lý Duật cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm hồi lâu như muốn nói gì đó, chỉ là cuối cùng anh chỉ phun ra một câu: "Ngủ ngon."
Nhưng dù là vậy, Ngu Hạ vẫn không khống chế được mà đỏ mặt. Hàng mi dài của cô run run như đôi cánh đang vẫy vậy. Cô gật đầu: "Ngủ... Ngủ ngon."