• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Nhìn nụ cười tươi đẹp của Úc Vi Tinh, cảm nhận được sự vui mừng và chúc phúc của cậu bởi vì mình thoát ra, Tần Hành Hàn khẽ chớp mắt, kìm lòng không đậu bước về phía cậu, cúi người ôm lấy cậu.

  Thân thể bất ngờ rơi vào một cái ôm ấm áp, thắt lưng được cánh tay hữu lực ôm lấy, Úc Vi Tinh giơ tay dính bột mì lên không nhúc nhích, ngẩn người.

  Phản ứng lại, cậu nghiêng đầu, lại nhìn thẳng vào mắt Tần Hành Hàn. Tần Hành Hàn nghiêng mặt, tựa lên bả vai cậu, ôn hòa thâm trầm chăm chú nhìn cậu.

  Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Hơi thở ấm áp quanh quẩn lẫn nhau, cậu nghe thấy tiếng tim đập của mình và tiếng tim đập của Tần Hành Hàn đan xen, giống như tiếng trống không ngừng gõ, càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang.

  Trong phòng bếp yên tĩnh, bên ngoài yên tĩnh, cũng không biết quản gia và thanh niên đã đi nơi nào.

  Bọn họ gần gũi đối diện, có thứ ánh sáng nào đó sáng ngời theo đỉnh đầu trút xuống không gian này -- làm chút hơi thở mập mờ bắt đầu sinh ra.

  Úc Vi Tinh nuốt nước miếng, lý trí rơi vào vực sâu, rơi xuống một mảnh hoang vu, cậu từ từ giơ tay khoác lên Tần Hành Hàn, chuẩn bị ôm lại Tần Hành Hàn.

  Lúc này, đột nhiên một đợt tiếng chuông điện thoại từ phòng khách bên ngoài truyền đến, đánh vỡ mập mờ đang ấp ủ trong căn phòng.

  "......"

  "......"

  Lý trí lập tức từ vùng hoang vu trở về, Úc Vi Tinh đẩy Tần Hành Hàn ra: "Là điện thoại của em."

  Dứt lời, cậu nhanh chóng vượt qua Tần Hành Hàn, chạy ra ngoài nghe điện thoại.

  Tần Hành Hàn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn cậu hoảng hốt rời đi, khẽ thở dài.

  Là Úc Dạ Bạch gọi tới, anh tăng ca xong chuẩn bị về, gọi điện hỏi Úc Vi Tinh có cần anh đến đón cậu không.

  Suy nghĩ của Úc Vi Tinh vẫn còn ở trong cái ôm khó hiểu lúc nãy, tim đập không chịu sự khống chế của cậu kịch liệt nhảy lên, cậu hít sâu vài lần, lại dùng sức nhắm mắt lại.

  Đúng, chắc chắn là do bầu không khí.

  "Vi Tinh? Còn đó không?" Úc Dạ Bạch hỏi xong không đợi được trả lời, khó hiểu gọi cậu.

  "Có", Nhéo vành tai nóng bỏng của mình, Úc Vi Tinh bình tĩnh lại, "Vừa nãy em có hơi thất thần, anh nói gì ạ?"

  Úc Dạ Bạch lặp lại một lần: "Em có uống rượu không? Có cần anh đi đón em không?"

  "Không dùng, em không uống rượu", Cậu dừng lại, "Hơn nữa còn chưa làm xong bánh kem, em chưa thể về nhanh như vậy."

  "Bánh kem?"

  "Bánh sinh nhật."

  Úc Dạ Bạch hiểu: "Vậy à, được, vậy em về sớm chút."

  Cúp máy, hai má Úc Vi Tinh vẫn nóng, cậu không trở về phòng bếp tiếp tục làm bánh kem ngay, mà đi toilet. Cậu phải hạ nhiệt trước mới được.

  Khóa cửa lại, đứng trước bồn rửa mặt, Úc Vi Tinh nhìn thấy gương mặt, lỗ tai mình đỏ bừng, nghĩ thầm, quả nhiên đỏ.

  Cúi người rửa mặt, cậu không mở nước nóng, hắt nước lạnh như băng lên mặt, hai má nhanh chóng mất nhiệt, rất nhanh, đỏ ửng cũng biến mất theo.

  Lau khô nước trên mặt, cậu lại thở ra một hơi thật dài, thu thập tốt tâm trạng, mở cửa ra ngoài.

  Tần Hành Hàn ngồi ở phòng khách, thấy cậu đi ra, quay đầu bình tĩnh nhìn cậu, giống như cái ôm khi nãy chưa từng xảy ra, "Ai gọi đấy?"

  Hắn không nhắc tới, thái độ lại bình thường, Úc Vi Tinh thở phào nhẹ nhõm, "Anh trai em, anh ấy nghĩ em uống rượu, muốn đến đón em."

  Không ai nhắc đến cái ôm khi nãy.

  "Anh ấy muốn đến à?" Tần Hành Hàn nói: "Nếu đến, anh cần gọi điện cho bảo vệ."

  Bên này bảo vệ làm việc rất tốt, có khách tới cửa, trong lúc khách đăng ký thân phận, bảo vệ còn phải gọi điện hỏi chủ hộ, được chủ hộ trả lời mới có thể cho người vào.

  Úc Vi Tinh lắc đầu: "Không đến."

  -

  Trở lại phòng bếp, Úc Vi Tinh tiếp tục làm bánh kem.

  Lo thời gian không đủ, Úc Vi Tinh không làm bánh kem phức tạp, chọn bánh kem ngàn tầng đơn giản để làm, lúc trước cậu đã làm cho Bạch Trân nhiều lần, đã vô cùng thuần thục.

  Quả nhiên không đến một giờ, cậu đã làm xong một bánh kem ngàn tầng.

  Tuy đã khuya, nhưng nghi thức bánh sinh nhật nên có vẫn phải có, Úc Vi Tinh cởi tạp dề, từ phòng bếp đi ra tìm quản gia, tìm chú lấy nến sinh nhật.

  Nhìn Úc Vi Tinh bận rộn vì mình, tiếng lòng Tần Hành Hàn bị kích thích qua lại, cả trái tim phảng phất ngâm mình trong nước ấm, ấm áp bành trướng.

  Hắn lại muốn ôm cậu.

  Nhưng phản ứng mới nãy của Úc Vi Tinh, khiến hắn khắc chế được bản thân.

  Hắn không muốn làm Úc Vi Tinh khó xử.

  Cuối cùng Úc Vi Tinh cũng tìm được quản gia, mang cả thanh niên đến, trong lúc đó cậu trò chuyện với thanh niên vài câu, biết y tên Từ Hạ, là con trai quản gia, tương lai phải tiếp nhận công tác quản gia.

  Cả nhà bọn họ đều nhận được ân huệ từ Tần Hành Hàn, đối với Tần Hành Hàn phi thường trung thành.

  Úc Vi Tinh cầm bánh kem đi ra, Từ Hạ tắt đèn phòng khách, ánh sáng trong nháy mắt tối xuống, chỉ còn lại ánh nến trên bánh kem.

  Ánh nến mang theo màu ấm mông lung, Tần Hành Hàn nhìn Úc Vi Tinh mỉm cười, nghe thấy cậu nói: "Sinh nhật vui vẻ."

  "Cầu cho mỗi một ngày trong tương lai của anh, đều vui vẻ hạnh phúc."

  Ý cười hòa vào sóng mắt, Tần Hành Hàn nhìn vào đôi mắt dịu dàng trầm tĩnh của cậu, "Sẽ."

  Thổi nến xong, Từ Hạ bật đèn lên, ánh sáng chợt sáng ngời, Úc Vi Tinh bị chói mắt, chớp chớp mắt, lòng bàn tay ấm áp của Tần Hành Hàn phủ lên mắt cậu.

  Úc Vi Tinh theo bản năng chớp mắt mấy cái, lông mi mỏng lướt qua lòng bàn tay Tần Hành Hàn, trái tim Tần Hành Hàn cũng giống như bị lông vũ khẽ lướt qua, dâng lên cảm giác ngứa ngáy.

  "Tần Hành Hàn?"

  Tần Hành Hàn nghe tiếng, thu tay về, giọng nói tự nhiên, "Ăn bánh kem đi."

  Trầm mặc hai giây, Úc Vi Tinh khẽ mím môi, "Được."

  Úc Vi Tinh đang bị bệnh, không ăn được, cũng chỉ cùng Tần Hành Hàn nếm thử vài miếng.

  Đã quá muộn, bọn Tần Hành Hàn cũng không có thói quen ăn khuya, vì vậy một chiếc bánh kem sáu tấc lớn nhỏ chia xong cho bốn người, còn dư lại nửa cái, được Tần Hành Hàn cẩn thận bỏ vào tủ lạnh, để ngày mai ăn tiếp.

  ...

  Tối qua chịu đựng cả đêm để quay cảnh đánh nhau trong mưa lâu như vậy, buổi chiều lại lên máy bay, buổi tối sốt nhẹ lại uống thuốc trị cảm, thân thể Úc Vi Tinh đã sớm tiêu hao quá mức, bởi vậy ăn xong bánh kem ngồi ở sô pha một lát, cậu đã cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, buồn ngủ dời non lấp biển đánh úp lại.

  Sau khi ngủ cậu lại bừng tỉnh, dụi dụi mắt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

  Chờ Tần Hành Hàn cất bánh kem xong đi ra, cậu đứng lên, "Em cũng nên về nhà rồi."

  Cậu còn bệnh, sao Tần Hành Hàn có thể yên tâm để cậu về một mình, "Tối nay ở lại đi, bên này có phòng khách, cũng có quần áo chưa dùng có thể cho em mượn."

  Úc Vi Tinh có chút động lòng, từ bên này về nhà tổ họ Úc mất đến một giờ. Cậu buồn ngủ đến sắp không mở mắt ra được, thầm nghĩ nhanh chóng tắm rửa lên giường ngủ.

  Cho nên do dự vài giây, cậu đồng ý.

  Thấy Úc Vi Tinh đồng ý ở lại, Tần Hành Hàn lập tức bảo Từ Hạ đi sửa sang lại phòng khách, còn mình thì dẫn cậu lên lầu, về phòng mình một chuyến lấy áo ngủ.

Phòng Tần Hành Hàn ở lầu ba, phòng khách Từ Hạ dọn dẹp cho Úc Vi Tinh cũng không xa, ở ngay đối diện, cách rất gần. Đến cửa, Tần Hành Hàn mời, "Vào đi."

  Úc Vi Tinh dựa vào cửa, lại ngáp một cái, giọng nói bởi vì buồn ngủ, có vẻ hữu khí vô lực, âm cuối lại thoáng cất cao, giống như đang làm nũng, "Không muốn động đậy, em ở chỗ này cũng được."

  Đầu ngón tay giật giật, cuối cùng Tần Hành Hàn vẫn không nhịn được đưa tay xoa mái tóc cậu, "Vậy em đi tắm trước đi, anh đưa quần áo sang."

  Úc Vi Tinh quá mệt, không có tâm tư so đo chuyện xoa đầu, nghe xong gật đầu, "Cũng được."

  ...

  Dòng nước trên đầu lao xuống, cuối cùng Úc Vi Tinh cũng có chút tinh thần, nhưng sâu ngủ vẫn còn, không đi, cho nên cậu không dám ngâm mình, chỉ tắm sơ qua.

  Lấy quần áo từ ghế ở cửa, cậu lau khô nước trên người mặc quần áo vào. Tần Hành Hàn cao hơn cậu 6 cm, thân hình cũng lớn hơn một vòng, quần áo mặc trên người cậu, lỏng lẻo lớn hơn rất nhiều.

  Mắt nhìn toàn thân trong gương, Úc Vi Tinh trầm mặc lúc lâu, nghiêm túc xắn ống quần, tay áo lên, nút áo cũng cài lên trên cùng -- nếu không lúc cậu cúi người sẽ bị lộ, liếc mắt một cái đã thấy sạch.

  Tần Hành Hàn ngồi trên ghế sô pha trong phòng chờ Úc Vi Tinh, nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, hắn quay đầu lại: Úc Vi Tinh bị nhiệt khí chưng đến làn da càng thêm phấn nộn, ánh mắt cũng mờ mịt chứa hơi nước, thủy quang liễm diễm, tóc cậu lau đến nửa khô còn chưa xử lý, lộn xộn, nhưng cũng có thêm vài phần xinh đẹp hỗn độn.

  Áo ngủ của hắn quá lớn, nhưng Úc Vi Tinh mặc vào tuyệt không khó coi, cực giống cách mặc áo bạn trai đang thịnh hành, làm cho người ta có cảm giác lười biếng lại tùy ý.

  Đôi mắt Tần Hành Hàn tối sầm lại, chậm lại một lát nói: "Anh lấy máy sấy và thuốc cho em."

  Hiện tại cách lần Úc Vi Tinh uống thuốc trị cảm đã qua 6 giờ, có thể uống thuốc Ôn Gia Nham kê.

  Úc Vi Tinh "Ừ" một tiếng, đi về phía hắn, đưa tay muốn lấy máy sấy, lại bị Tần Hành Hàn tránh đi, "Anh sấy giúp em, em uống thuốc đi."

  Nói xong, không cho Úc Vi Tinh có cơ hội phản bác, ấn cậu ngồi xuống sô pha, sau đó mở nguồn điện, giúp cậu sấy tóc.

  Cả người Úc Vi Tinh cứng đờ, rất nhanh lại thả lỏng trước động tác vụng về lại mềm mại của Tần Hành Hàn, cơn buồn ngủ nhất thời ngóc đầu trở lại. Cầm lấy viên thuốc trong tay uống xong, cậu cũng không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại.

  Phát hiện Úc Vi Tinh đã ngủ, động tác trên tay Tần Hành Hàn càng thêm cẩn thận.

  Hai phút sau, hắn tắt máy sấy tóc đặt sang một bên, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Úc Vi Tinh, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn vào dung nhan khi ngủ của cậu.

  Tư thế nghiêng đầu tựa lưng vào sô pha ngủ cũng không thoải mái, bởi vậy chỉ nhìn một lát, hắn liền khom lưng bế Úc Vi Tinh lên, động tác nhẹ nhàng đặt lên giường.

  Cả người bị ôm lấy, Úc Vi Tinh có cảm giác, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Tần Hành Hàn, sau khi được đặt lên giường lại an tâm nhắm lại, lần nữa ngủ say.

  Có lẽ vì bị bệnh, hơi thở Úc Vi Tinh có chút nặng, đại khái do không thoải mái, lông mày cũng cau lại.

  Tần Hành Hàn giúp cậu đắp chăn, lấy mu bàn tay thăm dò độ ấm trên trán cậu, tay kia so sánh với tay mình.

  Vẫn còn sốt, hơn nữa so với lúc trước còn nóng hơn.

  Nhíu mày, Tần Hành Hàn rón rén bước vào phòng tắm, dùng nước ấm ngâm khăn lông sau đó vắt nửa khô, giúp Úc Vi Tinh lau hai má, trán, cổ, lòng bàn tay, lòng bàn chân và tứ chi.

  Cứ như vậy lau đi lau lại đến nửa đêm, nhiệt độ của Úc Vi Tinh cuối cùng cũng hạ xuống, cũng ra mồ hôi.

  Thấy mi tâm Úc Vi Tinh giãn ra, hô hấp cũng trở nên trong trẻo, Tần Hành Hàn nhẹ nhàng thở ra. Dùng ngón tay chạm vào gò má mềm mại của Úc Vi Tinh, giọng hắn rất nhỏ: "Ngủ ngon."

  Hắn đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  [Chờ sửa]

  Mai gặp lại.

  -

  Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian này.

  Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném mìn: Brad x Isuka 3;

  Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Vâng là tui 1 chai;

  Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK