• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Qing Yun

Khi Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, anh nhận thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, khăn trải giường xa lạ, gối đầu xa lạ, nhưng người bên cạnh là người mà anh quen thuộc.

Anh không biết mình đã không ngủ bao lâu, từ khi rời khỏi Sở Thiên Tầm quay về lâu đài trong sa mạc anh phát hiện mình đã không thể chịu nổi hoàn cảnh yên tĩnh bao phủ hồi ức xưa cũ, một mình ở lại sa mạc trong đêm, đêm đêm bị nỗi nhớ thiêu bỏng khó có thể đi vào giấc ngủ.

Rạng sáng anh chạy về đây, ngửi được mùi hương quen thuộc, nghe thấy tiếng nói làm anh yên tâm, lúc ấy anh mới thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần. Anh thậm chí không nhớ mình đã thiếp đi khi nào.

Có tiếng đập cửa vang lên, người bên cạnh cựa quậy tỉnh dậy bò lên sờ đầu anh rồi kéo chăn che kín cả người anh.

“Anh đừng động, ngủ tiếp đi.” Người kia nói như vậy.

Diệp Bùi Thiên mở to mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm chăn đơn trước mặt làm anh có thể nhìn rõ được hoa văn trên vải. Sao chiếc chăn này lại mềm như vậy, xúc cảm dán lên da làm anh thoải mái mà nhớ nhung, anh an tâm cuộn người trong không gian nhỏ, không muốn để ý bất cứ chuyện gì bên ngoài cả.

“Hôm nay em không đi ra ngoài săn ma à?”

“Em không, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày chị ạ.”

Tiếng nói chuyện của Cao Yến và Sở Thiên Tầm ở ngoài cửa truyền vào.

Bấy giờ Diệp Bùi Thiên mới dần tỉnh lại, nhận rõ mình đang ở đâu.

Vậy mà mình lại ở trong phòng của Thiên Tầm, ngủ trên giường của Thiên Tầm!

Cửa phòng mở toang, Cao Yến đứng ở ngay trước cửa, cho dù Thiên Tầm duỗi tay chặn ngang thì Diệp Bùi Thiên nằm trong chăn cũng đỏ mặt rụt chân vào trong chăn trốn tránh như bịt tai trộm chuông.

Phòng của Sở Thiên Tầm rất nhỏ, đứng ngoài cửa là có thể nhìn thấy hết cả phòng.

Cao Yến liếc mắt nhìn cái chăn bông phồng lên và cái đầu đang rúc vào chăn trên giường, cô ấy cắn môi liếc nhìn Sở Thiên Tầm, da mặt Sở Thiên Tầm tương đối dày, thấy vậy cũng chỉ cười hì hì đẩy cô ấy ra rồi đóng cửa lại, ngăn những tiếng ồn ào náo động của sáng sớm ở lại ngoài phòng.

Cô quay người xốc chăn lên, thấy người kia hai tai đỏ bừng, mặt vùi sâu vào gối thì không khỏi buồn cười.

“Anh mới ngủ có mấy tiếng mà, ngủ tiếp đi, em đi nấu chút đồ ăn.”

Sở Thiên Tầm nói xong chuẩn bị rời đi thì có một bàn tay dò ra khỏi chăn giữ tay cô lại. Diệp Bùi Thiên ló đầu ra khỏi chăn ngước mắt nhìn cô.

Anh vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt còn hơi mơ màng, hàng lông mi dài chớp nhẹ, không nói gì chỉ lôi kéo Sở Thiên Tầm không chịu buông tay.

Chắc chắn anh xấu hổ không nói được ra lời, nhưng không biết vì sao Sở Thiên Tầm lại hiểu anh hy vọng cô ở lại cùng anh thêm một lúc nữa.

Diệp Bùi Thiên đi xa bốn năm ngày, đêm qua mới trở lại, anh mang về một cặp đao màu đen. Anh quen sử dụng vũ khí đơn rồi, cặp đao anh mang về cho ai không cần nói cũng biết.

Sở Thiên Tầm bị thương nhẹ trong chiến đấu mà anh lại để tâm như vậy, hối hả bốn năm ngày là vì muốn làm một đôi vũ khí tiện tay cho cô, khiến mình mệt thành thế này mà không nói một lời nào cả.

Sở Thiên Tầm thấy lòng mình ấm áp, đồng thời cũng thấy chua xót.

Suốt bao nhiêu năm qua cô đã quen đi một mình trong gió tuyết, gần như đã quên mất cảm giác được người khác quan tâm, được người khác chăm sóc. Thì ra loại cảm giác này tốt đẹp như vậy, khiến cho mặt hồ lạnh lẽo hoang vu trong trái tim cô được rót đầy nước nóng lần nữa.

Cô đột nhiên cảm thấy mình có thể cho Diệp Bùi Thiên rất ít, còn anh lại dùng tất cả lòng nhiệt tình mà anh có để báo đáp mình.

Mình thật sự nên yêu thương anh hơn. Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy.

Cô duỗi tay xốc chăn lên, nằm xuống mép giường dựa vào người Diệp Bùi Thiên.

“Ngủ đi, em nằm cùng anh một lúc nữa.” Hai bàn tay nắm lấy nhau dưới chăn bông ấm áp.

Diệp Bùi Thiên dựa đầu đến gần người làm anh cảm thấy an tâm nhất trên đời, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi lần nữa. Trong lúc anh ngủ mơ hồ, một bàn tay mềm mại duỗi ra kéo anh vào vòng ôm ấm áp. Anh nằm co người, nửa tỉnh nửa mê tiến sát lại gần nguồn ấm kia.

“Thiên Tầm, Thiên Tầm.” Anh nói mớ gọi tên người kia.

Trong lúc mơ mơ màng màng, người kia đặt một nụ hôn ấm áp lên trán anh, đồng thời duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng anh.

Cơ bắp căng cứng dần thả lỏng lại, phòng tuyến trong lòng tán loạn hết, Diệp Bùi Thiên chìm sâu vào biển dịu dàng khiến anh mê say.



Trong căn cứ của binh đoàn Kỳ Lân, các thành viên chen chúc nhìn Ngu Thiên Thành trên giường bệnh, có người không dám tin vào điều mình nhìn thấy.

Sắc mặt Ngu Thiên Thành tái nhợt, hơi thở mỏng manh, nhưng thế này vẫn tốt hơn không biết bao nhiêu lần dáng vẻ ngực bị thủng một lỗ, miệng hộc máu không ngừng của mấy ngày trước, cuối cùng cái mạng của anh ta cũng giữ được. Cái lỗ trên ngực anh ta đã khép lại một cách thần kỳ, thậm chí còn được người ta băng bó bằng vải trắng.

“Bây giờ tôi vẫn không dám tin Diệp Bùi Thiên kia chữa trị hết cho Thiên Thành, dễ dàng vậy ư? Trước kia tôi cứ nghĩ anh ta có âm mưu gì cơ.” Một đội viên trẻ tuổi nói.

“Tôi cũng vậy, lúc đi theo đoàn phó đến lâu đài dùng ma khí đổi người tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chết, ai ngờ cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Người ta lấy ma khí xong là đuổi bọn tôi đi luôn. Mất công bọn tôi căng thẳng muốn chết.” A Khải – thánh đồ hệ hỏa cảm khái.

“Anh Khải, mau nói cho bọn em lâu đài cát kia như thế nào đi. Có phải vừa âm u vừa khủng bố không?”

“Nói lung tung cái gì đấy, tôi nói đáng lẽ các cậu phải đi cùng mà nhìn xem. Người ta chính là đế vương Cát Vàng, lâu đài vừa rộng rãi vừa khí phái, cả tòa lâu đài to như thế mà có mình anh ta ở. Hôm nay ngủ phòng này, ngày mai ngủ phòng kia, quanh năm suốt tháng không trùng ngày nào. Sàn nhà đều được dát vàng, trên vách tường chỗ nào cũng khảm dạ minh châu…”

Ngu Thiên Thành nằm ở trên giường khẽ ho một tiếng ngăn cản câu chuyện khoe khoang không đâu vào đâu của A Khải.

“Ai cũng nói Diệp Bùi Thiên là kẻ máu lạnh cuồng giết người.” Tiếng nói của Ngu Thiên Thành nghe rất yếu nhưng tinh thần lại phấn chấn, không nhịn được kể cho các đồng đội nghe về điều mình tìm hiểu được khi bị cầm tù ở lâu đài: “Tiếp xúc với anh ta rồi tôi mới phát hiện có lẽ những cái đó đều là một loại thành kiến.”

Ở mấy ngày trong nơi bị đồn là sào huyệt của ác ma cuối cùng cũng quay về bên cạnh đồng đội khiến cho anh ta có cảm giác hạnh phúc vì sống sót sau tai nạn.

“Thiên Thành, Diệp Bùi Thiên kia thật sự không làm khó anh, còn dùng, còn dùng chính anh ta… Chữa trị cho anh à?”

Ngu Thiên Thành rũ mắt cam chịu cách nói này: “Máu thịt của anh ta có thể làm người sống lại. Đây mới là nguyên nhân chính khiến anh ta bị ép thành ma.”

Nơi binh đoàn Kỳ Lân đóng quân có một khu vực bãi tha ma rộng lớn, những mộ bia đông đúc đó mai táng vô số thành viên của binh đoàn Kỳ Lân đã hy sinh trong suốt bao nhiêu năm qua.

Tân Tự Minh cầm bó hoa đứng một mình trước một ngôi mộ.

Người được chôn cất ở đây chính là đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân, cũng là bạn thân của anh ta.

Khi tận thế vừa đến, cấp bậc của mọi người trong đội đều không cao, bọn họ đi săn ma ở huyện Hồ Lô gần căn cứ dưới sự dẫn dắt của đoàn trưởng Phó Thành Ngọc. Lần đó bọn họ gặp phải một thánh đồ tốc độ lòng dạ hiểm ác. Kẻ kia khóc lóc thảm thiết xin tha, Tân Tự Minh mềm lòng không giết mà chỉ đuổi hắn đi xa.

Sau đó bọn họ phát hiện một con sa đọa giả cấp cao có hình dạng như nhân mã ở sâu trong huyện. Trải qua một hồi chiến đấu cực kỳ gian nan, thành viên trong đội đã đến bờ kiệt sức, người bị thương chồng chất, khi bọn họ sắp thắng, kẻ được anh ta thả chạy lại đưa rất nhiều ma vật quay trwor về.

Hắn đưa ma vật tới mưu toan hại chết những đồng loại không thù không oán này chỉ vì tranh đoạt viên ma chủng hiếm thấy kia.

Tân Tự Minh đứng trước mộ bia, sờ mảnh vảy màu đen trên cổ.

Nhớ lại thời khắc cuối cùng, ở thời khắc tuyệt vọng nhất, đối mặt với ma vật chen chúc xông đến, đoàn trưởng Phong Thành Ngọc đẩy anh ta là một đội viên bị thương nặng vào khe hẹp còn mình thì dùng dị năng làm da hóa vảy cứng chắn ở lối vào khe.

“Tự Mình, sau này giao anh em cho cậu, đoàn trưởng không dễ làm, cậu… Vất vả.”

Đây là câu cuối cùng Phong Thành Ngọc nói với anh ta, sau khi chết dị năng của người kia không tan biến mà dùng cơ thể mọc đầy vảy đen che chắn cho bọn họ có được một không gian nho nhỏ để sống sót.

Khi Diệp Bùi Thiên xuất hiện ở bên chiến trường, Tân Tự Minh cho rằng mình phải trải qua một trận cướp đoạt ma chủng, đồng đội bị giết thảm lần nữa. Nhưng không thể tin rằng người bị người đời gọi là ma quỷ kia lại tốt hơn những kẻ tự dưng thánh đồ ra vẻ đạo mạo quá nhiều. Chính mình từng làm khó anh ta mà anh ta lại tha cho mình, không hề để ý. 

“Đường trưởng, từ khi anh ra đi tôi đã không còn ôm hy vọng vào tình người nữa. Không ngờ rằng Nhân Ma kia lại làm tôi nhìn thấy đôi chút bóng dáng của anh.”

“Nếu không phải có cơ thể bất tử thì kiểu người ngốc nghếch như các anh đã sống không được lâu ở thời đại này rồi.”

Tân Tự Minh khom lưng đặt bó hoa xuống trước mộ.

***

Diệp Bùi Thiên ngủ một giấc tới tận lúc mặt trời lên cao, Sở Thiên Tầm chuẩn bị xong một bàn ăn mới gọi anh khỏi giấc ngủ ngọt ngào.

Anh chui ra khỏi chăn, đầu tóc rối tung, còn chưa kịp co người lại thì Sở Thiên Tầm đã khom lưng vén tóc mái của anh lên, cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.

“Anh đã đói bụng chưa? Dậy ăn chút gì đi nhé.”

Cái vất vả cùng nỗi khổ tương tư mấy ngày nay đều lắng đọng tại khoảnh khắc này, hóa thành rượu ngon tưới lên lục phủ ngũ tạng của Diệp Bùi Thiên, khiến cho anh vui sướng mê say.

Anh xuống giường mở ba lô của mình lấy áo giáp mềm được chế tạo từ vảy đen và cặp đao đưa đến trước mặt người trong lòng.

“Cho em thật à?” Sở Thiên Tầm cười nhận lấy, kéo đao ra khỏi vỏ xoẹt một cái.

Thân đao thuần một màu đen, tạo hình đơn giản nhìn không hề thu hút, không giống như là vũ khí được rèn từ ma khu cấp cao. Nhưng Sở Thiên Tầm cầm nó trong tay lại có thể nhận thấy ma khí này có năng lượng mạnh đang ngo ngoe rục rịch.

Áo giáp sờ lên cảm thấy mỏng nhẹ, những mảnh vảy đen sắp hàng bên nhau, mặc lên người có thể bảo vệ những vị trí quan trọng, cũng sẽ không làm người mặc bị ảnh hưởng khi hành động. Sở Thiên Tầm tạo lưỡi dao gió đánh vào lưỡi đao màu sắc ảm đạm trong tay tạo ra tiếng vang nhỏ, luồng khí bắn ra ngoài cửa sổ chặt đứt ngọn cây phía xa. Nhưng cúi đầu nhìn kỹ thanh đao trong tay thì không nhìn thấy dấu vết va chạm vào.

Sở Thiên Tầm giật mình, cô đụng nhẹ ngón tay vào lưỡi đao màu đen, lưỡi đao không hề có ánh sáng ấy lập tức cắt đứt da thịt của cô.

Một giọt máu lăn xuống thân đao, bị thân đao màu đen hấp thu vào.

“Sắc bén như vậy sao? Rốt cuộc là chế tạo từ ma khu cấp mấy vậy anh?” Sở Thiên Tầm kinh ngạc nhìn vết cắt đang chảy máu không ngừng, cô là thánh đồ cấp năm, độ dẻo dai của da thịt không phải người bình thường có thể so được, loại vũ khí gì mà có thể cắt đứt tay cô chỉ với cái chạm nhẹ thế này, thật sự làm cô thấy ngạc nhiên.

Diệp Bùi Thiên kéo tay cô qua ngậm vào miệng mình.

“Ma vật cấp mười, tự mang hiệu quả chảy máu, em dùng phải cẩn thận một chút.” Anh nói chuyện ấp úng không rõ.

Cao thủ mạnh nhất Xuân thành là Giang Tiểu Kiệt, trước mặt cậu đang ở cấp tám, là thánh đồ cấp tám duy nhất của cả thành.

Hiện tại thánh đồ cấp cao nhất của loài người là cấp chín, số lượng ít ỏi vô cùng. Vậy mà Diệp Bùi Thiên lại làm cho cô một vũ khí và áo giáp từ ma khu cấp mười.

Sở Thiên Tầm đột nhiên có cảm giác không phải mình nhặt được anh chàng đáng thương không ai muốn mà là cảm thấy không chân thật khi ôm được đùi của đại gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK