"Cô ấy vẫn ở trong phòng dành cho trẻ," Benjamin thở dài, cảm thấy lớp xi măng của bức tường sức ép được xây lên từ tuần trước cuối cùng đã khô và đang đè nặng trên đôi vai mỏi nhừ của anh."
"Vẫn?" Vincent hét lên, và vài người đang theo dõi bài diễn văn được phát biểu ở đầu phòng quay lại. Vị quan chức ở Baile na gCroíthe đã đến để chính thức khai trương khách sạn, vài bài diễn văn đã được phát biểu trong khuôn viên khách sạn, bên cạnh tòa tháp cổ đã sừng sững trên đỉnh đồi hàng ngàn năm nay. Chẳng mấy chốc đám đông sẽ đi lại khắp khách sạn, nhìn vào từng phòng để ngưỡng mộ công trình này, và hai người đàn ông vẫn không biết Elizabeth đang làm gì trong phòng trẻ. Lần cuối cùng hai người đến đó là cách đây bốn ngày và nó vẫn là một căn phòng trơ trụi.
Rõ ràng Elizabeth đã không rời khỏi đó suốt mấy ngày vừa qua. Benjamin đã mua nước và thức ăn từ máy bán hàng tự động mang đến cho cô nhưng cô chỉ vội vã chộp lấy chúng từ tay anh ở cửa ra vào rồi lại sập cửa ngay. Anh không biết thiết kế bên trong như thế nào và suốt cả tuần anh như sống trong địa ngục, cố gắng đối phó với ngài Vincent đang hoảng loạn. Sự khác thường trong việc Elizabeth nói chuyện với một người vô hình từ lâu đã không còn tác dụng đối với Vicent. Ông chưa bao giờ để xảy ra tình trạng đến ngày khai trương mà vẫn còn có phòng chưa hoàn thành, đó đúng là một tình huống lố bịch và hoàn toàn không chuyên nghiệp.
Những bài diễn văn cuối cùng đã kết thúc, tiếng vỗ tay lịch sự vang lên và đám đông chen chúc bên trong để xem các đồ nội thất mới, ai cũng hít hà mùi sơn mới khi họ được dẫn đi thăm thú.
Vincent chửi thề thành tiếng hết lần này đến lần khác, đón nhận những cái liếc mắt giận dữ từ các vị phụ huynh. Họ lần lượt đi qua các phòng và tiến đến gần phòng trẻ em. Benjamin gần như không chịu nổi tình trạng hồi hộp này và sốt ruột đi đi lại lại phía sau đám đông. Anh nhận ra cha của Elizabeth, trông có vẻ chán ngán trong lúc dựa vào cây gậy bằng gỗ mận gai, cậu cháu trai cùng cô vú em đang đứng giữa đám đông, và anh cầu Chúa rằng Elizabeth sẽ không làm họ thất vọng. Từ cuộc chuyện trò gần đây nhất của họ trên đỉnh đồi, anh tin cô sẽ làm đâu vào đấy. Ít nhất anh hy vọng như vậy. Tuần tới anh sẽ phải quay trở lại thành phố quê hương ở Colorado và anh không thể trì hoãn mọi việc ở công trường được. Lần đầu tiên trong đời cuộc sống riêng tư của anh được đặt lên trước công việc.
"Nào, các cháu nhỏ," người hướng dẫn nói như thể cô ta đang đóng trong một tập phim Barney, "căn phòng tiếp theo là để dành riêng cho các cháu, vì thế các ông bố bà mẹ, các vị phải đứng lui lại một chút để cho các cháu vào phòng vì đây là căn phòng rất đặc biệt."
Những tiếng ô, a vang lên cùng những tiếng cười khúc khích và tiếng thì thầm khi bọn trẻ thả tay bố mẹ ra tiến về phía trước, đứa rụt rè, đứa bạo dạn. Người hướng dẫn xoay nắm cửa. Cánh cửa không mở.
"Chúa ơi," Vincent lầu bầu, đưa tay lên che mắt, "chúng ta tiêu rồi."
"Ồ, chờ một phút nhé, các cô các cậu." Người hướng dẫn nhìn Benjamin dò hỏi.
Anh nhún vai và lắc đầu tuyệt vọng.
Cô hướng dẫn viên thử lần nữa nhưng không hiệu quả.
"Có lẽ cô nên gõ cửa," một đứa bé hét to và các vị phụ huynh cười ầm lên.
"Cháu biết không, ý kiến này rất hay đấy." Cô hướng dẫn viên phụ họa theo, không biết phải làm gì khác.
Cô lại gõ cửa và nó đột nhiên bật mở từ bên trong. Bọn trẻ chầm chậm bước vào.
Một sự yên lặng tuyệt đối và Benjamin đưa tay lên che mặt. Họ gặp rắc rối to rồi.
Bỗng nhiên một đứa trẻ reo lên "Chao ôi!" và từng đứa một, những đứa trẻ vừa sững sờ không nói nên lời bắt đầu gọi nhau phấn khích: "Nhìn đây này!", "Nhìn kia kìa!"
Bọn trẻ nhìn quanh phòng kinh ngạc. Các vị phụ huynh bước vào theo chúng, và Vicent cùng Benjamin nhìn nhau ngạc nhiên khi nghe thấy những tiếng thì thầm tán thưởng. Poppy đứng ở lối đi, đưa mắt nhìn khắp nơi, choáng váng há hốc miệng.
"Để tôi xem nào," Vincent nói cộc lốc, chen giữa đám đông. Benjamin đi theo và gần như không thở nổi khi nhìn thấy những gì bên trong.
Những bức tường của căn phòng rộng rãi được phủ kín bằng những bức tranh tường màu sắc huy hoàng, mỗi bức tường là một cảnh tượng khác biệt. Trên một bức tường là hình ảnh rất quen thuộc đối với anh: ba người đang nhảy múa hạnh phúc trên một cánh đồng cỏ mọc cao, tay giơ cao, nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt, tóc bay bay trong gió khi họ vươn người để bắt lấy...
"Bông Sứ giả!" Luke kêu lên thích thú, đôi mắt mở to cùng những đứa trẻ khác trong phòng. Chúng gần như nín lặng trong lúc đứng đó ngắm nghía từng chi tiết trên mỗi bức tường. "Nhìn kìa, Ivan ở trong bức tranh kìa!" Thằng bé kêu lên với Elizabeth.
Benjamin sững sờ nhìn Elizabeth, người đang đứng ở góc phòng trong bộ quần áo bảo hộ lao động nhàu nhĩ, loang lổ sơn, mắt thâm quần.g Nhưng bất chấp vẻ mệt mỏi rõ rành rành, cô đang cười rạng rỡ, khuôn mặt bừng sáng trước phản ứng của khách khứa. Niềm tự hào trong đôi mắt long lanh của cô hiện rõ khi mọi người trỏ vào từng bức tranh.
"Elizabeth!" Edith thì thầm, hai tay đưa lên bịt miệng vì choáng váng. "Cô vẽ tất cả những thứ này à?" Cô nhìn bà chủ của mình vừa bối rối vừa tự hào.
Bức tranh khác là cảnh một bé gái trên đồng đang ngắm một quả bóng hồng lơ lửng trên bầu trời; bức khác nữa là đám trẻ con đang chơi trò thủy chiến, vẩy sơn và nhảy múa trên cát biển, một cô bé đi picnic trên cánh đồng xanh cùng cô bò đội một chiếc mũ rơm, một bầy trẻ nhỏ đang trèo cây đu người trên cành, và trên trần nhà Elizabeth sơn màu xanh thẳm với những ngôi sao băng, sao chổi và những hành tinh xa tít tắp. Ở bức tường đằng xa cô vẽ một người đàn ông với một cậu bé có ria mép đen, mắt đeo kính lúp, đang gập người quan sát những dấu chân đen dẫm từ tường xuống sàn và đi sang tận bức tường đối diện. Cô đã tạo ra một thế giới mới, một xứ sở thần tiên của sự tưởng tượng, niềm vui và sự khám phá, nhưng chính sự chú ý tới tiểu tiết, vẻ mặt hân hoan của các nhân vật và những nụ cười trẻ thơ hạnh phúc đã tác động mạnh tới Benjamin. Đó là khuôn mặt mà anh đã nhìn thấy ở Elizabeth ngày bắt gặp cô đang nhảy trên cánh đồng và đi bộ qua làng với sợi rong biển dính trên tóc. Khuôn mặt của một người đã quên đi muộn phiền và thực sự hạnh phúc.
Elizabeth đưa mắt xuống sàn nhìn một em bé mới biết đi đang chơi với một trong vô số món đồ chơi rải rác trong phòng. Cô định cúi xuống nói chuyện với cô bé thì để ý thấy nó đang nói một mình. Thật ra nó đang trò chuyện rất nghiêm túc và cô bé đang giới thiệu mình với không khí.
Elizabeth nhìn quanh phòng, hít thở thật sâu, cố gắng hít lấy cái mùi quen thuộc của Ivan. "Cám ơn anh," cô thì thầm, nhắm mắt lại và hình dung anh đang ở bên cạnh.
Đứa bé gái tiếp tục huyên thuyên một mình, nhìn sang bên phải khi nói và dừng lại một lát trước khi tiếp tục nói. Rồi nó bắt đầu ngâm nga bài hát quen thuộc mà Elizabeth đã không thể nào gạt ra khỏi đầu được.
Elizabeth ngửa đầu ra đằng sau và phá lên cười.
Tôi đứng ở bức tường phòng trẻ của khách sạn mới khai trương, đôi mắt đẫm lệ và cổ họng tắc nghẹn khiến tôi có cảm giác như mình sẽ không thể nói được nữa. Tôi không thể ngăn mình nhìn khắp các bức tường, nhìn cái album ảnh mà tôi, Luke và Elizabeth đã cùng tạo ra trong mấy tháng qua. Như thể ai đó đã đứng từ xa và vẽ lại chúng tôi một cách sắc nét.
Nhìn những bức tường, màu sắc và đôi mắt của các nhân vật, tôi biết cô đã nhận ra và tôi biết mình sẽ được nhớ tới. Bên cạnh tôi, đứng xếp hàng ở cuối phòng là những người bạn đã đi cùng tôi để cổ vũ tinh thần tôi trong ngày đặc biệt này.
Opal đặt bàn tay lên cánh tay tôi và bóp nhẹ động viên.
"Tôi rất tự hào về anh, Ivan ạ," chị thì thầm, hôn nhẹ lên má tôi, chắc chắn chị đã để lại một vệt son tím. "Tất cả chúng tôi đều ở đây vì anh, anh biết đấy. Chúng ta sẽ luôn luôn có nhau."
"Cảm ơn chị Opal. Tôi biết mà," tôi nói, cảm thấy rất xúc động và nhìn sang Calendula đang đứng bên phải tôi, Olivia đứng bên cạnh cô, Tommy đang nhìn quanh phấn khích, Jamie-Lynn đang cúi xuống hcơi với một em bé mới biết đi và Bobby đang chỉ trỏ và cười khúc khích với mỗi bức vẽ trước mặt. Họ đều giơ tay ra hiệu tán thành với tôi và tôi biết mình không bao giờ cô đơn khi tôi ở bên cạnh những người bạn thực sự.
Người bạn tưởng tượng, người bạn vô hình - bạn muốn gọi như thế nào cũng được. Các bạn có thể tin vào chúng tôi, có thể không. Điều đó không quan trọng. Giống như hầu hết những người làm những công việc vĩ đại thật sự, chúng tôi tồn tại không phải để được người ta nói đến hay tán tụng; chúng tôi tồn tại chỉ để đáp ứng nhu cầu của những người cần đến chúng tôi. Có thể chúng tôi chẳng hề tồn tại; có thể chúng tôi chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng con người; có thể chỉ là sự trùng hợp thuần túy khi mọi đứa trẻ lên hai mới bập bẹ đều quyết định kết bạn với những người mà người lớn không nhìn thấy được. Có thể tất cả các bác sĩ và các bác sĩ tâm lý đã đúng khi nói rằng đó chỉ là do bọn trẻ đang phát triển trí tưởng tượng của mình.
Hoặc hãy chiều theo tôi một giây thôi. Liệu có cách nào khác mà bạn chưa nghĩ tới để giải thích cho toàn bộ câu chuyện của tôi không?
Có thể chúng tôi thực sự tồn tại. Có thể chúng tôi ở đây để giúp đỡ những người cần chúng tôi, những người tin vào sự tin tưởng và vì thế đã nhìn thấy chúng tôi.
Tôi luôn luôn nhìn vào mặt tích cực của vấn đề. Tôi luôn nói rằng sau cơn mưa trời lại sáng, sự thật là như thế - và tôi là người tin tưởng tuyệt đối vào sự thực - tôi đã từng mất một thời gian vật lộn với trải nghiệm mà tôi đã có cùng Elizabeth. Tôi không thể hình dung ra mình đã được gì, tôi chỉ thấy rằng việc mất cô là đám mây bão đen ngòm. Nhưng rồi tôi hiểu, khi thời gian dần trôi và mỗi giây phút tôi đều nghĩ đến cô và mỉm cười, tôi biết rằng được gặp cô, quen biết cô và hơn hết là yêu cô, đó là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất của tôi.
Cô còn tuyệt hơn cả pizza, tuyệt hơn cả ôliu, tuyệt hơn những ngày thứ Sáu, tuyệt hơn trò xoay ghế và dẫu rằng giờ đây cô không còn ở bên chúng tôi nữa - đáng nhẽ tôi không được nói điều này - trong tất cả những người bạn của tôi, Elizabeth Egan là người tôi thích nhất nhất nhất.
* * *
[1] Fuchsia là hoa vân anh, một loài hoa có hình dạng giống pháo hoa
[2] Saoirse còn được phát âm là Seersha, trong tiếng Ailen có nghĩa là Tự do.
[3] Mao lương hoa vàng là loại hoa dại có chất kích thích, nên trẻ em các nước châu Âu thường dùng nó chơi trò "thích bơ hay không", nếu khi đặt hoa mao lương vàng vào vùng da nhạy cảm dưới cằm ai đó mà da người này phản chiếu ánh vàng nhạt thì có nghĩa là họ thích bơ.
[4] Trong nguyên bản, "Người bạn Tưởng tượng nào" là "What Imaginary Friends" còn "Nếu Thế Thì Sao" là "What IF".
[5] Giống người lùn được nhà văn Tolkien sáng tạo trong tiểu thuyết The Lord of the Rings (Chúa tể của những chiếc nhẫn).
[6] Tiếng Ailen: Chúc sức khỏe, thường sử dụng khi nâng cốc chúc mừng
[7] Trong The Lord of the Rings, các hobbits (người lùn) phải trải qua một hành trình dài gian nan để ném chiếc nhẫn quyền lực vào trong ngọn núi lửa địa ngục nhằm phá hủy nó.
[8] Gras trong foie gras (gan ngỗng vỗ béo) đồng âm với grass (cỏ).
[9] Nguyên văn tiếng Pháp: Au contraire.
[10] Nguyên văn tiếng Pháp: Bonjour, madame.