• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kiều cũng không nhìn cô, cởi áo khoác ngồi xuống, thân mình dựa vào ghế, đôi mắt dài nhắm lại, nét mặt thản nhiên mệt mỏi.

Trong phòng im lặng chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau, Thích đứng tại chỗ giật mình ngơ ngác nhìn hắn, lòng vừa xấu hổ vừa chua xót, muốn mở miệng nói gì đó, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Ông... đã ăn tối chưa?" Rốt cục, cô nặn ra một câu, mặt tự dưng nóng lên.

Hắn không trả lời, vẫn lẳng lặng ngồi chỗ đó, nhắm hai mắt.

Thích hơi có chút lo lắng, không tự chủ được bước qua, mới hướng tầm mắt cẩn thận nhìn hắn một cái, đôi mắt phượng kia đột nhiên mở ra, tầm mắt chặt chẽ khóa trụ cô.

Trong nháy mắt, Thích dường như không thể nhúc nhích.

"Chưa ăn". Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn.

"Cái gì?" Thích sửng sốt một chút mới phát hiện là hắn đang trả lời vấn đề của cô, vội vàng quẫn bách trả lời: "Để tôi đi kêu chút đồ ăn".

"Không cần", hắn day day thái dương, đứng lên hướng tới quầy bar trong phòng, pha một tách cà phê hòa tan.

Thích đi đến bên cạnh hắn, lấy tách cà phê trong tay hắn đi, một lần nữa thay hắn pha một ly ca cao nóng, ngượng ngùng mở miệng: "Đắng lắm".

Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền ngầm bực mình —- cô quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Hắn muốn uống cà phê sinh bệnh bao tử là hắn đáng bị, liên quan gì đến cô?

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, Thích mặt càng ngày càng nóng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trong đôi đồng tử đen hút kia hàm chứa sự dịu dàng.

Lý Kiều nhận lấy cái ly uống một ngụm, từ hộp bánh bích quy đang để trên bàn rút ra một que nhỏ dài, lặng lẽ liếc mắt nhìn cô một cái.

Thích rất thích ăn bích quy ngón tay, hồi tuổi còn nhỏ cầm que bánh trên tay bộ dáng thập phần tao nhã, khi hắn hỏi cô vì sao lại thích nó, cô lại cười nhìn hắn, vì dễ đút cho ông.

Trong tình cảnh này, Thích chỉ cảm thấy da đầu run lên, trong lòng bất ổn, hít thở không thông.

"Ông tới đây, rốt cuộc muốn làm gì?" Cô hỏi, né tránh tầm mắt hắn, cho tới nay, ánh mắt hắn vẫn giống như thuốc phiện dễ dàng khiến cho cô trầm mê trong đó.

"Em còn chưa đáp ứng theo tôi trở về".

Kỳ thật, đây mới chỉ là một nguyên nhân. Thật ra là muốn nhìn thấy cô, lúc ngồi ở trong xe thấy cô bên cửa sổ đột nhiên rất muốn gặp mặt cô một lần. Loại dục vọng này, rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi ngay cả hắn cũng thấy khiếp sợ. Giống như có rất nhiều điều muốn nói với cô, cho đến khi chân chính gặp được cô, lại một chữ cũng không thể lên lời, sau đó mới phát hiện, thì ra cứ cùng cô ở một chỗ như vậy, hô hấp trong cùng một bầu không khí, chẳng cần phải nói ra bất cứ câu gì, ngực bỗng nhiên sẽ sinh loại cảm xúc phong phú.

"Tôi sẽ không theo ông về", cô ngắn ngủi lên tiếng, đã cảm thấy vô lực cúng hắn tiếp tục tranh cãi, "Ông không vội sao, sao cứ phải dùng dằng với tôi tại đây".

"Em còn biết nghĩ đến công việc của tôi?". Hắn nhìn cô mỉm cười, mắt phượng dâng lên một tia bỡn cợt.

Cô túng quẫn, cắn môi không đáp lời.

"Cho dù tôi có việc, chỉ cần là chuyện của em, bao nhiêu thời gian tôi cũng có". Khi hắn nói ra những lời này, ngay cả lông mi cũng chưa động một chút, khẩu khí vẫn nhẹ nhàng bình thản.

Thích lại cảm thấy yết hầu giống như bị thứ gì ngăn chặn lại, ngực phát đau, trong mắt ê ẩm, nước mắt sắp trào ra —— cô biết lời hắn nói là thật.

Người đàn ông này rất có tài năng làm người khác điên đảo, dễ dàng làm mọi người động tâm, nhưng những lời nói mà hắn dành cho cô, ngoài ngọt ngào còn khiến cô có chút cay đắng.

Là cô không biết tự lượng sức, là cô quá mức cố chấp, cố tình muốn làm tan chảy trái tim đã đóng băng từ lâu của hắn.

Nay không chịu thua kém vẫn là cô, nhưng dù có quyết tâm đến mấy cũng vẫn bị lời nói của hắn đả động.

Nỗi lòng đại loạn, đành phải cầm lấy điều khiển từ xa của ti vi, lung tung bấm nút.

Là "Despenado" (*), ban nhạc "The Eagle" rất ít khi sự dụng đàn dương cầm, nhưng riêng với ca khúc này, tiếng đàn phập phồng hòa quyện với khuynh hướng nhạc đồng quê, luôn làm cho người nghe có cảm thấy huyễn hoặc, hơn nữa vào một buổi đêm yên tĩnh như vậy, bản nhạc làm cho người ta có cảm giác buồn bã.

——- Desperado, sao bạn lại không hiểu, những hàng rào của bạn đã tồn tại quá lâu. Phải, bạn là một người cứng rắn, và tôi biết bạn có lý do của mình. Nhưng những gì đang làm bạn hài lòng, cũng khiến bạn âm thầm đau đớn.

"Đưa tay cho tôi xem"

Thích đứng tại chỗ, do dự nhìn hắn.

Lý Kiều làm như thở dài, đi đến bên cạnh cầm lấy cánh tay phải của cô. Cô phản ứng một chút, hắn liền nắm chặt cổ tay cô, giọng điệu lại rất mềm : "Tôi không muốn làm đau em".

Nhìn bàn tay trắng nõn nằm trong lòng tay mình, ánh mắt hắn có chút hoảng hốt. Đã rất nhiều năm rồi, hắn không cầm tay cô, hồi đó tay cô so với bây giờ còn non mịn hơn, duỗi ra gập lại đều rất nhẹ nhàng, cho nên hắn cũng không dám dùng sức nắm, sợ làm đau cô.

"Thích", thanh âm của hắn có chút chua xót, lòng cũng chua xót theo, "Em thật sự đã trưởng thành".

Không còn là cô bé luôn bám theo phía sau hắn làm nũng nữa.

Nhưng bàn tay của hắn, vẫn dày rộng ấm áp như vậy, Thích nhớ tới trước kia, cô lúc nào cũng đem mặt áp vào bàn tay hắn, đầu ngẩng lên lén nhìn hắn. Còn có ngón tay thon dài kia, cô vẫn nhớ như in ngày đó sau buổi trưa hắn đã đàn ca khúc "Quân đội Ba Lan", ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, những nốt đàn từ đầu ngón tay phát ra, có một cảm xúc lâng lâng, khi đó, hắn trong lòng cô tựa như một vị thần.

—– Nữ hoàng kim cương không phải dành cho bạn, nàng sẽ hành hạ bạn khi có thể. Này bạn ơi, hãy chọn nữ hoàng trái tim. Và tôi thấy bạn có những cơ hội tốt. Nhưng sao bạn chỉ muốn những gì bạn không thể có.

Khóe mắt hắn, đã có một chút nếp nhăn, mi tâm cũng càng ngày càng sâu. Thích nhịn không được nâng tay, chạm vào một điểm tối trên thái dương của hắn. Hắn bắt được tay cô.

"Có một sợi tóc bạc", Thích nhẹ nhàng mở miệng, "Tôi nhổ giúp ông" (*òa*, ảnh già rùi T^T)

"Được". Hắn cười nhẹ, trong đôi mắt phượng mang chút dịu dàng chua xót khiến cô không đành lòng nhìn.

Có một loại nhớ, như thiết như tha, như mài như ma, mãi không thể quên được.

Mãi không thể quên được, làm sao có thể quên? Hàng mi cong vuốt, ánh mắt tà mị, độ cong của khóe miệng khi cười, giọng nói trầm thấp tao nhã, vĩnh viễn đều là hình ảnh đẹp nhất trong lòng cô.

"Thích, tôi già rồi phải không?". Hắn cười, "Em vẫn còn tuổi trẻ như vậy, tốt đẹp như vậy"

Thích cũng nhẹ nhàng cười, lắc đầu.

"Vì sao lắc đầu?"

Cô không nói lời nào, chỉ là cười.

Nếu ông chưa bao giờ mất đi tôi, làm sao biết tôi có bao nhiêu tốt đẹp?

——- Desperado, sao bạn lại không hiểu. Hãy gỡ bỏ các hàng rào, hãy mở cửa ra. Ngoài kia trời có thể mưa, nhưng trên cao là cầu vồng rực rỡ. Hãy để một ai đó yêu bạn. Một ai đó yêu bạn. Trước khi điều đó thành quá muộn.

"Bài hát này viết thật hay". Lý Kiều bỗng nhiên mở miệng, trong thanh âm vương chút tự giễu, còn nhớ một tác phẩm khác của The Eagle, lời bài hát viết rằng :

Every time I try to walk away

Something makes me turn around and stay .

Rốt cục hiểu được, người làm cho hắn luyến tiếc rời đi, người làm cho hắn muôn lưu lại bên mình nhất, chỉ có một mà thôi.

Thích sau khi nghe thấy hắn nói câu kia, khiếp sợ nhìn hắn —— bỗng nhiên, ngay tại trong đêm nay, ngay tại trong nháy mắt, cô hiểu được hắn vì sao lại đến, hiểu được lí do hắn trước kia luôn luôn cự tuyệt, cũng hiểu được sự yếu đuối và sợ hãi sâu trong đáy lòng hắn.

Giờ phút này, cô không biết là nên vui hay buồn, nên mỉm cười hay rơi lệ.

Tay trái chậm rãi duỗi ra, lấp lánh trên ngón giữa, là chiếc nhẫn hoa hồng của Tô, Thích gắt gao ngắm sắc vàng của nắng kia, nước mắt phút chốc dâng lên: "Vì sao trễ như vậy mới đến tìm tôi? Ông biết không? Đã chờ lâu lắm, đến nỗi tôi ngay cả bản thân mình cũng không thể xác định, yêu ông rốt cuộc sẽ ra sao?"

Anh thích em. Cô nghe thấy tiếng Tô cười, ấm áp như ánh mặt trời, an toàn vô hại.

Mà hắn trước mắt, giống như là ánh trăng, đẹp như vậy, lại xa không thể với tới, vất vả đợi đến ngày trăng tròn, lòng cô cũng đã kết băng sương

Khi hắn rốt cục chịu quay đầu, chính cô lại mất đi dũng khí.

"Thật xin lỗi", cô đau lòng nhìn hắn tái nhợt trong nháy mắt, "Tôi không thể phụ anh ấy"

Cô không muốn trở thành một người như hắn trước đây, một thương nhân luôn thức thời xoay chuyển.

"Cho dù là cậu ta không thật lòng?" Ánh mắt Lý Kiều sắc lạnh như dao.

"Nếu anh ấy thật lòng?"

"Nếu cậu ta là thật lòng", hắn nhìn vẻ mặt quật cường của cô, từng chữ một gằn ra khỏi miệng, "Tôi sẽ thành toàn cho các người".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK