Tạ Nhất Minh đang đối mặt với máy tính, nhưng con chuột không di chuyển.
Ngô Du Lượng búng tay bên tai anh.
– Sao mà đần người thế?
– Cuối cùng cậu đã về rồi. – Tạ Nhất Minh kéo anh ta ngồi xuống, dáng vẻ vô cùng rầu rĩ.
– Anh làm sao vậy?
– Cậu có biết chúng ta sắp cùng với giáo sư Lương Vĩnh hợp tác trong một dự án không.
– Biết chứ. Chả phải rất thuận lợi hay sao?
– Rất thuận lợi. – Tạ Nhất Minh dừng một chút, mới tiếp tục nói, – Nhưng mà Tổng giám đốc Phùng của chúng ta hình như là…nói thế nào nhỉ, hình như cô ấy rất thích vị học trò của giáo sư.
– Ồ…
Trên nửa khuôn mặt Ngô Du Lượng lộ rõ vẻ kinh ngạc, nửa bên mặt khác lộ rõ vẻ đã nhận ra, anh ta hỏi, – Vì sao lại thấy thế?
– Lần trước ở Hải Thành, tự tổng giám đốc Phùng đã nói ra. Ban đầu tôi tưởng là cô ấy nói đùa thôi. Kết quả hôm nay tôi đi Lam Hồ, anh đoán xem như nào, tổng giám đốc Phùng nhất quyết mua căn hộ đối diện với người kia. Rõ ràng là cô ấy đã dự tính từ sớm rồi. Nhưng mà vì sao chứ, lẽ nào tổng giám đốc Phùng mới đến Khang Thăng….Vậy cũng không đúng.
– Người đó tên là gì?
– Giang Nguyên.
– Thái độ của anh ta đối với tổng giám đốc Phùng như thế nào?
Tạ Nhất Minh nhớ lại một chút, khách quan nói:
– Rất lạnh nhạt. Không có gì đặc biệt. Hơn nữa hình như anh ta đã có bạn gái rồi, là đàn em của anh ta.
– Hả? – Biểu cảm của Ngô Du Lượng rất khó tả, – Anh Minh, chúng ta đánh cược đi.
– Đánh cược gì?
– Đánh cược khi nào thì tổng giám đốc Phùng thành công.
– Tôi không quan tâm.
– Em đánh cược một tháng.
– Cậu đúng là dân mê cờ bạc lớn.
Tạ Nhất Minh đã từng chứng kiến được sự kiên trì, bền bỉ của Phùng Sướng cho đến khi đạt được mục tiêu, nhưng một tháng vẫn có chút qua loa. Ngô Du Lượng vốn là một người hấp tấp. Anh ta không lạc quan nói:
– Vậy tôi đánh cuộc sau khi dự án này kết thúc. Tiền đặt cược là gì?
– Nếu em thắng thì em có thể lấy bất cứ thứ gì em muốn ở trong nhà anh. Ngược lại nếu anh thắng thì anh có thể lấy những gì anh muốn ở trong nhà em.
Tuy rằng Tạ Nhất Minh không cho rằng mình sẽ thua, nhưng mà vẫn đề phòng hỏi thêm một câu:
– Cậu thích thứ gì ở nhà tôi vậy?
– Nào đâu. – Ngô Du Lượng tỏ vẻ vô tội, – Em thuận miệng nói ra thôi, anh có đồng ý không?
– Được.
– Vậy thì quyết định rồi nhé.
Ngô Du Lượng huýt sáo vui vẻ ra về.
Tạ Nhất Minh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Buổi chiều ngày thứ Ba, Giang Nguyên cùng với Chu Mộc Mộc tham gia hội nghị thường kỳ tại Khang Thăng, trên đường đi, mưa phùn giăng lối.
Nhạn Thành bước vào tháng Mười, mưa một trận làm cho thời tiết trở nên se lạnh.
Chu Mộc Mộc nhìn ngoài cửa sổ xe, lại nhìn thoáng qua Giang Nguyên đang lái xe, bỗng nhiên nảy ra ý hay.
Cô ấy xoa xoa cánh tay:
– Anh Giang Nguyên, em thấy hơi lạnh ạ.
– Sắp tới rồi. – Giang Nguyên mở điều hòa ấm ra.
– Bên trong Khang Thăng chắc chắn là bật điều hòa lạnh, anh Giang Nguyên, anh có thể cho em mượn áo khoác được không?
Giang Nguyên không nói gì.
Chu Mộc Mộc đáng thương nói:
– Em lạnh lắm đó.
Đỗ xe xong, Giang Nguyên cởi áo khoác ra đưa cho Chu Mộc Mộc.
Vẫn còn vài phút trước thời gian đã định, Tạ Nhất Minh đưa hai người vào phòng họp, bảo cả hai chờ một lát.
Giang Nguyên ngồi xuống, mở notebook ra.
Bên ngoài bức tường bằng kính, Phùng Sướng cùng Lý Đại Tranh sóng vai đi tới.
– Được rồi.- Phùng Sướng dừng ở cửa, – Anh đến văn phòng chờ em đi, bên này xong thì em sẽ qua đó luôn.
– Anh dự nghe được không?
– Không được. – Phùng Sướng đẩy vai Lý Đại Tranh, – Mau đi đi.
– Đừng để anh chờ lâu quá nhé.
Chu Mộc Mộc tò mò mà nhìn hai người, lại nhìn sang đàn anh của mình.
Giang Nguyên đã khép notebook lại, đang lật xem thông tin trong tay mình một lượt.
– Tiểu Chu, em có bị lạnh quá không?
Đối mặt với ánh mắt để tâm của Phùng Sướng, Chu Mộc Mộc bất giác thấy chột dạ, ấp úng nói:
– Dạ, có chút ạ.
Tạ Nhất Minh điều chỉnh điều hòa tăng nhiệt độ lên, Chu Mộc Mộc lại nói:
– Không cần đâu thư ký Tạ, em thấy tốt rồi ạ.
Cô ấy khép áo khoác trên người lại.
Cuộc họp kết thúc, Phùng Sướng một giây cũng không dừng lại, nhanh chóng đi ra ngoài.
Chu Mộc Mộc ngoan ngoãn đi phía sau Giang Nguyên, lúc ra khỏi Khang Thăng mới tạm biệt anh.
– Anh Giang Nguyên, em gặp bạn ở ngay gần đây, muộn chút mới về trường ạ.
– Gần đây là ở đâu? Anh đưa em đi.
– Không cần đâu ạ, gần lắm. Em đi trước đây ạ.
Giang Nguyên không quay về phòng thí nghiệm, anh lái xe đi một vòng quanh Nhạn Thành, sau đó lái về hướng ngoại thành.
Bánh xe lăn trên con đường nhựa đi lên một ngọn đồi cằn cỗi.
Ngọn đồi cũng không sao, trên đỉnh có một cái thềm lát sỏi.
Giang Nguyên lặng lẽ ngồi ở trong xe.
Mưa đã tạnh từ lâu, bầu trời tối dần, cây cối xung quanh từ từ thành những bóng nhấp nhô mờ ảo, lại hòa vào màn đêm.
Trong cái tĩnh lặng của đất trời, nhiều việc đều có quyết định và hướng đi của nó.
Cuộc họp hôm thứ Sáu, vẫn là Tạ Nhất Minh chủ trì, anh ta thấy Chu Mộc Mộc cùng người khác tới dự thì ngẩn người ra.
Chu Mộc Mộc chủ động giới thiệu:
– Thư ký Tạ, đây là đàn anh của bọn em, tên Vương Lãng. Anh Giang Nguyên dạo gần đây bận việc khác, về sau sẽ không tới nữa ạ.
– Ồ, được. – Tạ Nhất Minh treo nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, – Chào anh.
*
Lúc rạng sáng, con đường lớn nhỏ của tiểu khu Lam Hồ đều đã yên tĩnh, chỉ còn những ngọn đèn đường sừng sững soi bóng dưới ánh trăng.
Giang Nguyên đi dọc bãi cỏ đến tầng dưới của toà lầu đơn nguyên.
Trên chiếc ghế dài đúc nhôm ở ngay chỗ rẽ có một người đang ngồi đó.
Là Phùng Sướng không biết đã đợi ở đó bao lâu rồi.
– Anh bởi không muốn gặp em nên ngay cả cuộc họp cũng không tới.
Cô ấy dùng lời nói ngăn bước chân của anh lại.
Giang Nguyên dừng ở ngay chỗ rẽ, đi đến bên cô ngồi xuống.
– Dọn đi đi, Phùng Sướng.
– Vì sao?
– Đừng lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa nữa.
– Anh đã biết em muốn làm gì à?
Giọng điệu Giang Nguyên rất bình tĩnh:
– Nếu em quá rảnh rỗi thì đổi sang tìm người khác để chơi đi. Anh không có thời gian để chơi với em.
– Đổi ai?
– Không liên quan đến anh.
– Em cũng muốn đổi người khác, tiếc là không tìm được. Giang Nguyên, anh giúp em tìm một người đi, tìm được thì em sẽ không bám lấy anh nữa. Anh có biết gương mặt của anh lúc lạnh lùng rất đẹp không, em theo đuổi cực kỳ vất vả.
Phùng Sướng tiếp tục nói,
– Phải là người đẹp trai, biết ca hát, phải đánh thắng được em, còn là người không cho phép người khác tùy tiện sờ tóc của mình nữa. Thế nào, yêu cầu của em không cao chứ.
– Phùng Sướng, rốt cuộc em muốn làm gì? Năm năm trước người muốn chia tay là em, nói không dây dưa cũng là em, giờ em lại muốn làm gì?
– Anh cứ coi như 5 năm này là ấn nút tạm dừng, giờ lại bắt đầu lại lần nữa, không thể được hay sao?
Bằng cách này, năm năm chỉ trôi qua trong một câu nói rất nhẹ nhàng của cô như thế.
Sắc mặt Giang Nguyên trầm xuống.
– Em rất nhớ anh.
Giang Nguyên nhắm mắt lại, giọng điệu trầm trọng hơn như một lời cảnh cáo.
– Em đừng nói điều đó với anh một lần nữa.
– Lời thật lòng vì sao không thể nói?
– Lời thật lòng? – Giọng Giang Nguyên lành lạnh, – Mấy câu “thích anh”, “nhớ anh” này em đã thốt ra trăm ngàn lần rồi, có bao nhiêu là thật lòng? Em theo đuổi anh chẳng phải là bởi lòng hiếu thắng của em hay sao? Hiện tại lại tới nữa, sao vậy, 5 năm qua đi, cảm giác mới mẻ lại trở về rồi, em dễ chán ngấy như thế, lần này dự tính bao lâu đây?
Phùng Sướng cười nhẹ:
– Anh còn nhớ rõ như vậy.
– Nào dám quên.
– Phải, anh nói đúng. Em không phải thật lòng. Suốt hai năm, tất cả đều không phải thật lòng. Giang Nguyên, anh không thấy không cam lòng hay sao? Không muốn lấy lại vốn hay sao?
Giang Nguyên đương nhiên không cam lòng.
Mới vừa chia tay mấy ngày, anh đã đổ bệnh, không có tâm trạng làm gì cả, mỗi phút một giây đều là sự giày vò đau đớn. Anh chưa bao giờ biết cảm sốt có thể khiến con người ta khó chịu tồi tệ đến như thế.
Kim Lang tới tìm anh, nói một đống những lời nói hoang đường, tuy rằng anh rất tức giận, nhưng mà trong lòng lại thấy tốt lên một cách khó hiểu. Anh thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng đi tưởng tượng lại sau khi Phùng Sướng kết thúc vở kịch hào môn vô lý vô nghĩa kia xong, anh sẽ trừng phạt cô về việc nói không lựa lời như thế nào.
Nhưng mà sự thật là, anh không tin lời của Kim Lang chút nào.
Ngày qua ngày, bản thân Giang Nguyên đều không muốn thừa nhận chờ đợi trong lòng đã trở nên nguội lạnh.
Rượu là một con đường tắt, là cỏ vong ưu, là linh đan diệu dược có thể ép nỗi nhớ nhung tràn lan đến đau đớn trong tim với người nào đó vào sâu trong bóng tối vô tận. Cơn đau đầu nhức nhối sau những cơn say còn càng tuyệt diệu hơn, nó có thể giúp anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhưng mà có thứ anh đã uống rồi, vì sao anh đã uống rồi, ngày đó có người ở trên sân khấu hát một bài hát tiếng Anh. Giai điệu quen thuộc làm cho Giang Nguyên lập tức như được trở về Lĩnh Khê, trở lại đêm hè có mưa kia, Phùng Sướng nằm trong lòng anh, hôn anh, quấn lấy anh đòi nghe anh hát. Nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia rồi. Anh đã rất lâu, rất lâu chưa được trông thấy cô rồi. Giang Nguyên ôm đầu, bịt chặt tai, cõi lòng tan nát thành từng mảnh từng mảnh.
Một tình yêu sâu nặng tới mức độ như vậy, anh cho rằng cô cũng giống như anh. Nhưng kết quả là cô không có. Rõ ràng là vừa ở trên xe nói yêu anh, chớp mắt một cái là có thể nhẫn tâm nói chia tay. Rõ ràng là lúc ở bên nhau nói bao nhiêu lời yêu ngọt ngào say đắm, thảng như không thể nào rời khỏi anh được, kết quả tất cả đều là lừa gạt anh. Lần cuối cùng khi nói chia tay kia, chỉ một cuộc điện thoại là xong, ngày hôm sau cô đã có một vị hôn phu mới.
Phùng Sướng khi lạnh lùng lên thì trông như thế nào, Giang Nguyên đã từng lĩnh giáo sâu sắc rồi.
– Không cảm thấy được. – U ám vờn quanh trong mắt Giang Nguyên, – Trí nhớ của con người thường rất dài.
Phùng Sướng rất muốn giúp anh vuốt phẳng vết nhắn giữa mày của anh.
Giang Nguyên né tránh tay của cô.
– Không thú vị. – Giang Nguyên nói, – Cứ thế đi, Phùng Sướng. Anh không có hứng thú tiếp tục cùng em chơi trò chơi mười tám chín tuổi nữa.
– Nếu đó là anh. – Phùng Sướng hỏi lại anh, – Anh có đặt em ở trên tất cả mọi người, tất cả mọi thứ không?
Giang Nguyên biết cô đang nói gì, anh dứt khoát nói rõ:
– Lúc sự việc phát sinh, anh đã cho em thời gian. Em đã làm như thế nào? Em không chút do dự mà từ bỏ. Phùng Sướng, giờ anh hỏi em, em tự hỏi chính em xem, 5 năm trước, có phải cứ bắt buộc phải làm như vậy hay không?
– Em vì cái gọi là đại cục gì đó mà không chút do dự mà vứt bỏ anh.
Có ẩn tình gì, có nỗi khổ gì, tất cả đều là cái cớ, cô đối xử với anh như thế, chỉ bởi vì trong lòng cô anh không hề quan trọng chút nào.
– Nếu em đã đưa ra lựa chọn, thì đừng bao giờ quay đầu lại.
– Nếu anh đã nói tuyệt tình như thế, tại làm sao mà không thấy anh tiến về phía trước.
– Em ám chỉ cái gì? Ồ. Anh hiện tại đang độc thân. Nhưng mà không hề liên quan gì đến em. Phùng Sướng, gần hai ngàn ngày đêm, dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng đã không còn nữa. Hiện tại anh nhìn thấy em cũng như trông thấy hoa cỏ bên đường mà thôi.
– Thật ư?
Phùng Sướng hôn tới.
Giang Nguyên vẫn không nhúc nhích, đôi môi mát lạnh của cô áp lên môi anh, hơi thở đã mất từ lâu lưu lại trên môi, Giang Nguyên lạnh lùng nhìn Phùng Sướng đang ở gần trong gang tấc.
Phùng Sướng không có ý định tiến sâu hơn, chạm vào một cái là tách ngay ra.
– Đừng chơi trò chơi này nữa. Anh cũng chán ngấy rồi. Anh sẽ không tham gia vào dự án nữa. Nếu em khăng khăng không dọn đi, anh sẽ dọn đi.
– Tùy anh. – Phùng Sướng đứng lên, – Anh muốn thế nào thì thế ấy. Mà em muốn thế nào thì mặc em.
Hết chương 43