Trì Phỉ lắc đầu: “Tớ cũng không rõ ràng lắm, Diệp Tình giống như người điên, chỉ vào một đám người nói nếu muốn đem cô ta đi thì phải đem cậu đi theo.”
Ngu Nhiễm: “……..” Cái loại mạch não này thật quá tốt.
Trong lúc hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến sở cảnh sát.
Cục cảnh sát này quy mô không nhỏ, Ngu Nhiễm hơi nhướng mày. Cứ coi như hôm nay ở nước ngoài đi tham quan một vòng vậy.
Bởi vì bây giờ cô vẫn là một “nghi phạm” nên có người mang cô đi rút máu xét nghiệm. Sau đó mới mang cô đi ghi chép hồ sơ.
Ngu Nhiễm đi vào phòng thẩm vấn, thì thấy Diệp Tình thất hồn lạc phách(1) ngồi đối diện máy tính.
(1)Tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock.
Diệp Tình nghe thấy tiếng nói chuyện, theo hướng phát ra âm thanh mà ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Nhiễm. Ngay tức khắc, vẻ mặt hiện ra một chút trốn tránh, có thể vị hiệu quả của thuốc vẻ đỏ rực trên mặt Diệp Tình vẫn chưa tan đi, nhìn rất không bình thường.
Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt. Sau đó bước qua, ngồi cách một khoảng với Diệp Tình.
“Anh cảnh sát, có vấn đề gì anh cứ việc hỏi, tôi sẽ phối hợp với anh.” Khi Ngu Nhiễm nói những lời này, liếc mắt cười như không cười nhìn Diệp Tình một cái, sau đó dùng quốc ngữ nói với Diệp Tình một câu: “Lá gan của cô rất lớn, không dám hắt nước bẩn lên người Phùng Học Mậu mà dám lôi kéo tôi làm đệm lưng? Diệp Tình, tôi không chỉ đánh giá cao nhân phẩm của cô, còn đánh giá quá cao chỉ số thông minh aaaaa.” Giọng nói của cô có sự trào phúng rất tự nhiên, cũng không phải cố tình, giống như bởi vì đối phương là Diệp Tình cho nên miệng lưỡi có chút không ngăn lại được.
Diệp Tình chột dạ đến không thể nói nên lời. Thật ra cô cũng không hiểu vì sao lại lôi Ngu Nhiễm vào chuyện này. Dù sao ở một khắc đó, đáy lòng có một âm thanh nho nhỏ nói cho cô biết nếu như có ý định không còn ở HS nữa thì cũng phải kéo Ngu Nhiễm xuống nước, không cho cô ta ở trong công ty nữa.
Vì vậy nên mới có tình huống này phát sinh.
Khi điều tra có hỏi cô một chút thời gian xảy ra việc này cô đang làm gì, có nhân chứng gì hay không. Ngu Nhiễm thành thật trả lời, sau đó ngẩng đầu dò hỏi cảnh sát: “Chẳng lẽ giờ này các anh vẫn chưa coi CCTV của khách sạn sao?” Nhất cử nhất động của cô nhất định sẽ bị camera quay lại, đây chính là chứng cứ có giá trị nhất.
Anh cảnh sát có chút xấu hổ: “Thưa cô, nhân lực hôm nay của sở đều ở đây điều tra còn chưa có thời gian xem xét.”
Ngu Nhiễm: “……..” Cho nên hiện tại mang cô đến nơi này thật ra là một điều thừa đúng không?
Hỏi xong mấy vấn đề, Ngu Nhiễm an tĩnh ngồi ở ghế chờ báo cáo xét nghiệm. Hiện tại cảnh sát vẫn chưa coi CCTV thì bản xét nghiệm sẽ là chứng cứ xác thực nhất.
Rất nhanh, có một cảnh sát bước đến trong tay còn cầm một bản xét nghiệm.
“Có vấn đề gì sao?” Ánh mắt Ngu Nhiễm nhìn thẳng vào người đàn ông vừa bước đến khóe miệng hơi cong lên.
Cô không có làm chuyện gì sai, từ trước đến nay đều không cảm thấy chột dạ.
“Chào cô, chuyện xảy ra ngày hôm nay chúng tôi thật sự xin lỗi. Nhưng xin cô dành một chút thời gian ở lại, chúng tôi vẫn phải xác thực độ chính xác khẩu cung của cô.”
Mẹ nó! Ở dưới đáy lòng Ngu Nhiễm không nhịn được mà chửi thề một tiếng, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn lịch sự nói: “Được.” Chỉ là vừa mới nói xong Ngu Nhiễm quay đầu lại nhìn Diệp Tình: “Cô còn nhớ rõ những lời trước khi lên máy bay người đó nói với cô sao?”
Lúc đó tuy cô rất tức giận đối với chuyện Ngu Mộng xen vào việc của cô, nhưng cũng không phải không nghe những lời Ngu Mộng nói.
Thật ra chỉ cần cô muốn cũng có thể thực hiện được, Ngu Nhiễm cảm thấy mình nói ra thì quá ra vẻ…. Như ỷ thế hiếp người. Cô không hề thích cảm giác đó chút nào, nhưng phải tùy người. Còn cô ta thì phải phát tiết một chút.
Diệp Tình nghe những lời, lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô thiếu chút nữa đã quên……
“Cô có phải nghĩ người phụ nữ kia bị điên? Cảm thấy cô ấy không có bản lĩnh như vậy?” Ngu Nhiễm nghĩ như thế nào cũng không hiểu vì sao Diệp Tình nghĩ cô là một cái bánh bao, từ chuyện thang máy lần trước đến quán ăn cuối cùng bây giờ là vu oan hãm lại. Rõ ràng nếu như không cho cô ta bị một chút giáo huấn thì cô ta nghĩ cô đã quên hết những việc mà cô ta đã làm?
“Tôi, cô……..” Diệp Tình giật giật môi, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết bây giờ chính mình có thể nói cái gì.
Ngu Nhiễm híp mắt nhìn cô: “Cô nghĩ như vậy. Ít nhất không ngừng ám chỉ chính mình, Ngu Nhiễm thật ra là hổ giấy căn bản không đáng sợ hãi.”
Diệp Tình bị nói trúng tâm sự, càng không dám ngẩng đầu nhìn Ngu Nhiễm.
Ngu Nhiễm cũng lười nói chuyện với Diệp Tình nhiều như vậy, quay đầy liếc Diệp Tình một cái sau đó thở dài một hơi, cũng không biết những lời cô nói Diệp Tình có nghe hiểu hay không: “Dù sự thật có ra sao đi nữa, thời gian cũng sẽ chứng minh. Chỉ là đến lúc đó, người nào đó đừng khóc như vậy mới tốt.”
Nhìn một cái, cô thật ôn hòa.
Trì Phỉ đứng ở phía sau Ngu Nhiễm như đang xem một “Trò khôi hài” trên phim truyền hình dài tập không khỏi cong khóe mắt. Phim truyền hình bây giờ kịch bản không còn giống như trước nữa, người xem có thể nắm trong lòng bàn tay.
Ngu Nhiễm cũng không đợi quá lâu, nhân viên công tác cũng xác nhận CCTV, trên hình ảnh có thể chứng minh từ khi Ngu Nhiễm vào khách sạn thì không bước ra khỏi phòng nữa. Căn bản không tồn tại việc Diệp Tình đã nói từ trước, Ngu Nhiễm đưa cho cô ta số thuốc đó.
Hiềm nghi trên người đã được xóa bỏ, Ngu Nhiễm tự nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhàng. Nhưng sắc mặt Diệp Tình rất khó coi, Phùng Học Mậu hiện tại còn ở bệnh viện, thần kinh của hắn ta hưng phấn có chút không bình thường. Khi bị cảnh sát bắt cũng đã kêu xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Hiện tại ở đây cũng chỉ còn một mình Diệp tình, cô tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Chị Nhiễm Nhiễm.” Trì Phỉ đang chuẩn bị kéo cánh tay Ngu Nhiễm đi về, Diệp Tình ở phía sau sợ hãi mở miệng.
Ngu Nhiễm quay đầu lại, nhướng mày cô cũng không biết chính mình bây giờ còn chuyện gì phải nói với Diệp Tình.
Biểu cảm Diệp Tình có chút rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống mà mở nói: “Chị, chị có thể cùng chị Phỉ ở lại đây với em được không? Ở đây một mình em sợ hãi.”
Ngu Nhiễm muốn cười thật to, đây là câu thỉnh cầu buồn cười nhất mà cô từng được nghe. Hiện tại Ngu Nhiễm rất muốn hỏi cô gái lớn lên trông thật ngoan ngoãn này, đến tốt cùng còn mặt mũi nào mà nói câu này.
Diệp Tình chần chừ một lát, sau đó tiếp tục mở miệng; “Em, em ngôn ngữ không thông.”
Ngu Nhiễm: “………..”
Cho nên khi ở trên máy bay cô ta làm sao có thể giao tiếp với khách hàng? Muốn được bay quốc tế thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, đừng nghĩ leo lên được người Thái Tử Gia thì cảm thấy bản thân có thể ở ngành hàng không này đi ngang đi dọc, chỉ biết khoác áo diễu võ dương oai thì tính là cái gì?
Khi Diệp Tình nói những lời này đã buông bỏ lòng tự trọng, ngẩng đầu khẩn thiết nhìn hai người đang đứng không xa mình: “Chị Nhiễm, chị giúp em đi.” Trình độ tiếng anh của cô khó khăn lắm mới qua được cấp bốn, có thể nguyên nhân là do khi thi cô đã mua đáp án, khi đàn chị làm bài xong ở trong nhà vệ sinh truyền đáp án mới miễn cưỡng qua được.
Mà hiện tại, đang ở nước ngoài, chỉ bằng một chút trình độ như vậy. Cũng không biết người ta đang nói gì.
“Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, hiện tại chuyện cô cần làm nhất là lên mạng tìm một phiên dịch viên lại đây giúp đỡ cô, mà không cần phải cầu cứu tôi.” Ngu Nhiễm dừng một chút, trên mặt vẫn là biểu cảm cười như không cười: “Cô vẫn nghĩ tôi có thể phục vụ cô miễn sao, đảm nhiệm vai trò phiên dịch viên của cô?”
Vẫn là người phụ nữ này hãm hại cô, như thế nào bây giờ lại kêu cô giúp đỡ? Chẳng lẽ Diệp Tình thật nghĩ mình là hoàng đế? Người trong thiên hệ đều phải phục vụ cô ta sao?
Ngu Nhiễm nói không nên lời cái loại cảm thụ trong lòng này, thật một lời khó nói hết.
Những lời này cũng không có chứa sự nhục mạ gì nhưng nhìn hành động của Diệp Tình có chút khiến người khác xem thường.
“Nếu chị nguyện ý giúp em, em có thể trả tiền.” Diệp Tình cắn môi dưới, bộ dáng thoạt nhìn càng nhu nhược đáng thương.
Nếu hiện tại người đang đứng ở đây là một người đàn ông nói không chừng sẽ mềm lòng. Nhưng tâm Ngu Nhiễm rất cứng, một chút cũng không mềm lòng. Bộ dáng muốn nói lại thôi của tiểu mỹ nhân trước mặt này cũng không có gợi lên sự thương hoa tiếc ngọc ở dưới đáy lòng cô.
“Tôi? Cô cảm thấy tôi cần sao?” Ngu Nhiễm trào phúng cười, dưới đáy lòng càng thêm xem thường chỉ số thông minh của người này. Nói xong, quay đầu bước đi cũng không ngoảnh đầu lại.
Cô tuy rằng không phải là người có giá trị trăm triệu, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người có ít tiền. Diệp Tình sao lại có thể nắm chắc câu kia mà nói? Còn ra giá với cô? Chẳng lẽ cô ta cảm thấy chỉ bằng mình là người phụ nữ của Phùng Học Mậu thì có thể chỉ tay chỉ chân với cô sao?
Sắc mặt Ngu Nhiễm có chút khó coi, nói chuyện cùng một người có chỉ số IQ quá thấp, cô vô cùng muốn chửi thề!
Trì Phỉ thấy sắc mặt cô không tốt, cũng không nói gì.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi sở cảnh sát. Dù sao công việc hiện tại cũng không gấp, phi công hiện tại còn đang ở bệnh viện đó là thái tử gia HS chuyện này cuối cùng xử lí như thế nào vẫn rất khó coi.
Mắt thấy sắc trời càng tối, Trì Phỉ nhanh hơn một bước, duỗi tay kéo Ngu Nhiễm vẫn đang vùi đầu đi.
“Nhiễm Nhiễm, muốn hay không đi ăn cái gì đó?” Dựa theo kế hoạch, các cô hiện tại phải đang ngủ, sau đó chuẩn bị. Vì giữa trưa ngày mai có chuyến bay. Nhưng hiện tại, sự tình phát triển đến mức độ này khiến mọi người rất bất ngờ. Trước vẫn nên lấp đầy bụng nhỏ của mình trước.
Ngu Nhiễm cũng không có ý kiến gì, hai người tùy ý tìm ở bên đường một quán ăn rồi bước vào.
Ngu Nhiễm ăn không ngon miệng lắm, ăn một cái hamburger với một phần salad sau đó thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết, Trì Phỉ tâm tình tốt hơn, ăn hết một phần bò bít tết.
“Cậu biết Phùng Học Mậu đang ở bệnh viện nào sao? Đợi ăn cơm xong chúng ta đi thăm hắn môt chút.” Ngu Nhiễm bất thình lình nói một câu.
“Hả?” Hiển nhiên Trì Phỉ đã bị giật mình bởi đề nghị của Ngu Nhiễm: “Cậu nói thật?”
Ngu Nhiễm cắn ống hút, hướng mắt về Trì Phỉ cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Sao có thể giả được? Thật vất vả mới có kịch vui để xem chúng ta có thể buông tha sao?”
Trì Phỉ: “…………..”