Nếu như cô ta nói gì đó khiến Lục Viễn hồi tâm chuyển ý thì phải làm sao?
Hai tay Văn Thố khoanh trước ngực, ngửa cằm lên, nhìn bộ dạng rất khinh thường, thật ra thì tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm sang bên đsoó. Tâm tư của cô đã bị Tần Tiền nhìn thấu.
Ý định hỏi dò thể hiện trên khuôn mặt, Văn Thố như vô ý dạo bước đến bên cạnh Tần Tiền, đầu tiên là hỏi chuyện hôm nay sẽ xử lý thế nào, rồi giả bộ xin lỗi Tần Tiền vì đã gây thêm phiền phức cho anh ta. Cô nói quanh co một hồi, rốt cuộc cũng hỏi vào vấn đề chính: "Lục Viễn và cô ta, quen biết thế nào vậy? Đã quen nhau bao lâu rồi?"
"À?" Tần Tiền biết rõ còn cố hỏi: "Cô nói cô gái kia? Tô Linh Uẩn?"
Văn Thố hơi nóng nảy, tức giận nói: "Hỏi anh thì anh phải trả lời, sao anh hỏi ngược lại tôi?"
Tần Tiền biết Văn Thố là dạng người thế nào, cười toét miệng, nói: "Đi xem mắt thì quen thôi, mẹ Lục Viễn "đặc biệt" thích cô gái này đấy."
Tần Tiền cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "đặc biệt", quả nhiên, anh ta đã thành công khi thấy ánh mắt Văn Thố khẽ lóe lên.
"Thích cái gì ở cô ta chứ? Đúng là đồ điên."
Tần Tiền trợn to mắt nhìn Văn Thố, oán thầm: "Cô so với người ta tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém."
"Không ngờ Lục Viễn lại mất giá đến nỗi này, còn phải đi xem mắt tìm bạn gái." Văn Thố tùy tiện nói: "Cũng đúng, người bình thường sẽ không thích tên ngốc mọt sách này đâu." Nói xong lại hả hê lẩm bẩm: "Cũng may tôi không phải người bình thường."
Tần Tiền hiểu ý nghĩa trong lời nói của Văn Thố, chưa kịp thay Lục Viễn vui mừng, bắp chân liền bị Văn Thố đá một phát: "Anh đi kêu anh ấy đến đây."
"Làm gì hả! Người ta đang nói chuyện tình cảm, tôi sao có thể trở thành ngã ba phá hoại chứ?"
Nghe anh ta nói như vậy, Văn Thố liền mất hứng, sịu mặt nói: "Anh có phải cảnh sát không? Vậy vụ này phải làm sao đây? Người như anh chẳng phải hiệu suất làm việc đều dựa vào tiền đóng thuế của những người tốt hay sao? Anh nhanh chóng gọi người ta đến hỗ trợ điều tra, nếu không tôi tố cáo anh!"
"Vừa rồi không phải tôi cũng cho hai người cơ hội nói chuyện sao, khi đó sao cô không tố cáo tôi?"
"Để cho chúng tôi nói thì bây giờ để cho họ nói chuyện với nhau hả? Anh có nguyên tắc không vậy?"
Tần Tiền dở khóc dở cười, không ngờ cô có thể thản nhiên cưỡng từ đoạt lý như vậy, trả đũa như cô gái này đúng là hiếm thấy.
"Văn Thố à Văn Thố, không ngờ gần nửa năm rồi, da mặt cô vẫn dày lì lợm như vậy." Tần Tiền cảm khái.
Mặc dù trong lòng cứ mắng thầm Văn Thố, nhưng vẫn nghe theo lời cô đi gọi Lục Viễn.
Không biết Lục Viễn và Tô Linh Uẩn rốt cuộc đã nói gì, nhìn sắc mặt hai người họ đều không được tốt lắm.
Tần Tiền muốn hỏi mấy câu, cuối cùng nhìn Lục Viễn nên không yên lòng, nhiều người ở đây như vậy, anh ta cũng không tiện hỏi.
Chuyện này căn bản đối với Văn Thố là cố gắng hòa giải rồi. Trái lại mẹ cô lại nói chuyện thấu tình đạt lý, Tô Linh Uẩn đồng ý bồi thường cho mẹ cô. Cô ta không phục, giận dữ rời khỏi nhà Văn Thố.
Lục Viễn lái xe qua đó, thấy Văn Thố chuẩn bị đi, nên anh đi theo muốn đưa mẹ con cô về.
Chưa kịp ra cửa, mẹ Tô Linh Uẩn chạy tới, kéo áo Lục Viễn, ánh mắt tràn đấy hỏa khí: "Cậu làm vậy là ý gì? Định đưa mẹ con hồ ly tinh kia về là muốn tát vào mặt chúng tôi sao?"
Đôi mắt Tô Linh Uẩn thâm trầm nhìn Lục Viễn, không chút biểu cảm, lạnh lùng kéo mẹ mình đi, hờ hững nói: "Để cho anh ấy đi đi."
"Con ngốc hả? Sao lại trở nên vô dụng như vậy?"
Tô Linh Uẩn không để ý đến lời dạy dỗ của mẹ, chỉ nhìn chằm chằm Lục Viễn nói: "Anh có thể đi, nhưng em có thể cam đoan với anh, anh đi rồi sau này nhất định sẽ phải hối hận."
"Nếu như tình cảm có thể dựa vào uy hiếp mới có được. Vậy trên đời này cũng sẽ không có nhiều người khốn khổ vì tình rồi." Lục Viễn không sợ sệt, anh nói rành mạch phân minh với Tô Linh Uẩn: "Em nói những lời đó, anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy. Chỉ cần em đồng ý, em sẽ vẫn là Tô Linh Uẩn khéo hiểu lòng người, anh cũng chân thành chúc phúc cho em, em sẽ có được tình yêu tốt đẹp. Em rất tốt, nhưng anh không xứng với em."
Tô Linh Uẩn để ngoài tai những lí do từ chối của anh, cô ta nói ẩn ý: "Hy vọng anh có thể từ chối đến cùng."
"Bất luận là thế nào, đáp án của anh vẫn là như vậy."
Tô Linh Uẩn cười nhẹ, khẽ mím môi, hỏi ngược lại: "Thật sao?"
Tô Linh Uẩn nói quy tắc là do hai người đề ra, nên hai người phải cùng nhau tuân thủ, phá vỡ cũng phải là hai người. Cô không đồng ý chia tay, hơn nữa cố chấp chất vấn Lục Viễn: "Tại sao trong lòng anh lại là cô ấy? Tại sao cả thế giới này đều thích cô ấy chứ?"
Lục Viễn nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Tô Linh Uẩn, trong lòng có phần khổ sở. Là một nhà nghiên cứu tâm lý học, anh hiểu được, hành vi của mình đối với Tô Linh Uẩn như một loại kích thích, nhưng khi chính anh ở trong hoàn cảnh này, anh cũng không có giải pháp nào tốt hơn được.
"Câu hỏi này anh cũng đã tự hỏi mình rất nhiều lần, tới bây giờ vẫn chưa có đáp án." Lục Viễn cười khổ, nói: "Em không phải đối tượng lý tưởng của anh, thậm chí còn là một cô gái rất tốt. Anh không thể tiếp tục cùng với em, không có nghĩa là em không xuất sắc, anh thích cô ấy, không có nghĩa là cô ấy tốt hơn em."
Lục Viễn suy nghĩ một lát rồi nói: "Trong tình yêu, nói đi nói lại, cũng chỉ có một nguyên tắc, đó chính là cảm giác."
"Cảm giác chết tiệt." Tô Linh Uẩn lạnh lùng cười khẩy: "Đời này em không tin vào thứ cảm giác ấy. Lục Viễn, đừng cố gắng thuyết phục em, anh nói những lời đó, phải là để em thuyết phục người khác mới đúng."
Lục Viễn yên lặng lái xe. Văn Thố tựa vào vai mẹ, chỉ một lát sau liền ngủ thiếp đi. Không khí trong xe rất yên tĩnh. Không ai nói chuyện, nhưng cũng không cảm thấy lúng túng.
Văn Thố ngủ say sưa, thỉnh thoảng chép chép miệng, vẻ mặt mẹ cô nhìn rất cưng chiều.
"Lúc nãy tỉnh thì mạnh mẽ như vậy, bây giờ con bé ngủ thiếp đi lại trở nên yếu đuối."
Lục Viễn cười cười, tiếp tục lái xe.
Mẹ cô nói: "Hôm nay thật cám ơn cậu, cũng cám ơn người bạn kia." Bà nói: "Vì không muốn gây thêm phiền toái nữa, tôi sẽ dọn nhà đi cùng với Văn Thố."
Lục Viễn ngạc nhiên: "Bác muốn dọn đi đâu?"
Mẹ cô cười, chắc hẳn đã suy nghĩ gì đó, ánh mắt có chút mơ hồ: "Bác chưa từng nói cho mấy người đó biết địa chỉ nhà chúng tôi. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là họ biết thông qua người kia thôi."
"Nhiều năm rồi, rốt cuộc bác phải thừa nhận rằng khả năng nhìn người của tôi rất kém. Không phải là bác, Văn Thố sẽ không có một cuộc sống như vậy." Mẹ Văn Thố nói nghẹn ngào: "Một cô gái tốt như vậy, lại rất khác biệt, nhất định sẽ trở thành một người tốt đẹp hơn."
"Bây giờ cô ấy đã rất tốt rồi."
"Cảm ơn cậu." Mẹ cô nói: "Cảm ơn cậu đã yêu con gái tôi, cảm ơn cậu đã chăm sóc tốt cho nó."
Lục Viễn không thể nhìn mẹ cô trở nên buồn phiền, cố ý nói đùa: "Cuộc tấn công của cháu còn chưa có thành công, còn phải dựa vào bác và cháu nội ứng ngoại hợp nữa."
Mẹ cô khẽ hít mũi, khóe mắt rưng rưng, nhưng vẫn cười: "Đứa con gái này nhìn không có lương tâm, nhưng thật ra thì rất trọng tình cảm. Sau này có lẽ chỉ có mình cậu thôi."
"Cháu nhất định sẽ cố gắng."
Mẹ cô nhìn vẻ mặt hào hứng của Lục Viễn, không nhịn được khẽ cười.
Sau sự việc hôm ấy, Lục Viễn và Văn Thố lại trở về với công việc thường ngày. Mặc dù không gặp nhau, nhưng hai người vẫn ngầm qua lại, khôi phục quan hệ ngày trước.
Lục Viễn chưa hoàn thành xong phỏng vấn, Văn Thố không thể viết được báo cáo, lại tiếp tục nhấn thêm bạn với Lục Viễn.
Thêm xong rồi mới nhớ tới những câu hỏi mất mặt lần trước, rồi bị Lục Viễn phát hiện, một câu giấu đầu hở đuôi.
[Đây là công việc ở công ty thôi, tôi chỉ dùng để phỏng vấn.]
[oh.]
Thấy Lục Viễn trả lời một chứ, Văn Thố liền gọi tới.
"Anh có ý gì hả? Anh không tin tôi đúng không? Có phải anh đang cười thầm tôi trong lòng?"
Lục Viễn nghe giọng cô truyền đến, có thay đổi rất nhỏ, xa lạ nhưng cũng có chút rung động.
"Đúng là tôi đang cười thầm đấy." Lục Viễn nói: "Tôi rất vui vì em vẫn còn quan tâm tới tôi. Hoan nghênh em đã để ý."
"Tôi...." Văn Thố định nói gì đó nhưng ý thức được có gì đó bất thường, ngay lập tức sửa lại: "Tôi đã nói rồi không phải là tôi gửi, là đồng nghiệp trước kia gửi đấy."
"Ừ." Lục Viễn nói: "Không sao, dù là ai gửi, tôi luôn nghĩ đó là em, như vậy tôi rất vui."
Văn Thố bĩu môi: "Nếu anh cảm thấy vui, vậy thì tôi gắng gượng giả bộ như là tôi gửi vậy."
"..."
Sau đó, Văn Thố hỏi một loạt câu hỏi theo khuôn khổ. Xác định là có thể đủ để viết báo cáo tư liệu, Văn Thố liền bắt đầu mượn cớ phỏng vấn để hỏi một vài câu mà cô thấy hứng thú.
Nếu không phải cô cố gắng chịu đựng, thật ra thì vấn đề cô muốn hỏi nhất chính là: "Chừng nào anh mới thổ lộ chứ? Anh không thổ lộ thì làm sao tôi đồng ý được hả!"
*******
Bởi vì Lục Viễn chậm chạp không chịu ngỏ lời, Văn Thố quyết định nên hạ thủ vi cường. (Ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
Văn Thố còn nhớ đó là một tuần sau.
Sau một ngày làm việc, niềm an ủi lớn nhất chính là được nghỉ vào buổi tối.
Thành phố này bận rộn và sầm uất, mỗi thứ sáu luôn luôn náo nhiệt như ngày lễ, trên đường khắp nơi đều là người.
Hai giờ chiều, hôm nay Văn Thố nói muốn tan ca sớm, chuẩn bị làm tóc đi gặp Lục Viễn.
Cô và Lục Viễn vẫn chưa đâu vào đâu, nên Văn Thố muốn tạo nên bất ngờ, mặc dù như vậy cũng khá đáng sợ.
Thợ cắt tóc chậm rãi dùng dụng cụ uốn mái tóc dài của cô, sau đó búi cao lên, Văn Thố thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn vào gương, nhíu mày cảm giác mình rất có phong cách của ngôi sao Hàn Quốc.
Đang suy nghĩ lát nữa sẽ cho tên ngốc kia một bất ngờ, tên ngốc ấy liền gửi tin nhắn.
[Giúp tôi nhìn xem mặc bộ quần áo này nhìn có được không?]
Phía sau tin nhắn có kèm hình ảnh.
Văn Thố mở hình ảnh ra, Lục Viễn chụp hình trước sau đều như một tên ngốc, nghiêm túc nhìn thẳng vào ống kính.
Anh mặc một áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo lông màu xám tro, nửa dưới phối hợp với quần đen, đi một đôi giày da Anh. Nhìn rất đẹp mắt.
[Hôm nay anh có hẹn à?] Văn Thố cẩn thận trả lời lại.
[Đúng vậy.]
Văn Thố nhìn hai chữ kia cộng thêm dấu chấm chợt thấy buồn tủi.
Văn Thố đang gõ tin nhắn với một đống lời lẽ trách móc, nghĩ thầm chẳng phải anh muốn để ý tới cô hay sao. Tại sao lại có hẹn rồi hả?
Gõ xong, không thể gửi đi, Văn Thố lại xóa hết đi. Mãi vẫn không nghĩ nên trả lời thế nào. Không ngờ cô không nói, Lục Viễn liền gọi điện thoại tới.
"Tại sao không trả lời tôi?"
Văn Thố có phần ủ rũ: "Oh, vậy chúc anh tối nay hẹn hò vui vẻ."
"Ừ." Lục Viễn nói: "Xin hỏi tối nay em có rảnh không? Kẻ hèn này muốn hẹn em ăn một bữa cơm."
Văn Thố vuốt vuốt móng tay, vốn là đang sửng sốt, sau đó kích động làm gãy móng tay.
"Tối nay rốt cuộc anh hẹn với ai hả?"
"Không phải tôi đang hẹn hay sao? Nếu em đồng ý thì chúng ta hẹn hò."
Văn Thố cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống.
"Hẹn hò với tôi mà anh ăn mặc như vậy hả? Tôi còn tưởng rằng anh đang đi câu nhân đấy."
"Em không phải là người à?"
"Vậy không giống nhau. Tôi không cần câu." Văn Thố nói xong, gương mặt đỏ ửng lên, lại nói thêm: "Với vẻ đẹp này của anh, câu tôi cũng không động lòng đâu."
Lục Viễn cười ôn hòa: "Tôi còn tưởng rằng ý của em là, tôi không cần câu, em đã thích tôi rồi."
"Anh dám nói như vậy." Văn Thố lớn tiếng: "Gan của anh bây giờ lớn quá, còn dám trêu chọc tôi."
"Không dám."
"Anh mà cũng không dám sao?"
"Được rồi, vậy em nói đi, phải làm sao đây?"
Văn Thố mím môi suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Bắt đầu từ bây giờ, trong 24 tiếng, anh đều phải nghe lời tôi, tôi nói cái gì anh chỉ được trả lời yes, tuyệt đối không cho phép nói no. Nếu anh vi phạm thì anh vĩnh viễn không có người yêu."
"Chơi lớn vậy sao?" Lục Viễn nói: "Không bắt tôi ra ngoài đường cởi quần áo đấy chứ?"
"Tôi nhàm chán như vậy sao?" Văn Thố nghĩ: tôi nhiều lắm cũng chỉ hỏi "Anh có đồng ý làm trâu làm ngựa cả đời cho Văn Thố hay không?" "Anh có đồng ý cả đời này sẽ không cãi nhau với Văn Thố không?" "Anh có đồng ý cả đời này không bao giờ rời xa Văn Thố không"... ...
Chỉ cho phép yes, không cho no.
Văn Thố suy nghĩ trong đầu rất nhiều rất nhiều câu hỏi, nghĩ rất nhiều mệnh lệnh. Đủ loại xảo trá tai quái.
Nhưng cuối cùng cô chỉ hỏi một câu, một câu ấy có thể khiến Lục Viễn cứng họng.
*******
Làm xong kiểu tóc Hàn Quốc. Văn Thố muốn đi đến trường học Lục Viễn, rút cuộc cô đi tới đi lui, cô chợt nhìn thấy mẹ Văn Tĩnh vội vã lái xe đi qua, khó khăn lắm mới lướt qua cô.
Văn Thố nghĩ, ngày đó, tất cả đều là do trời định.
Trời đã định trước để cô đi theo mẹ tới cửa tiệm kia, nhất định để cô nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, tất cả mọi chuyện đang xảy ra.
Văn Thố vẫn nhớ cửa tiệm kia. Đó là tiệm mì mà người đàn ông kia. Người đàn ông trung niên nghèo túng đến đáng thương. Nhưng trước sau Văn Thố không thể nào đồng cảm với hoàn cảnh ông ta.
Cô biết người đàn ông kia đã từng lén tới tìm mẹ cô mấy lần. Không biết mẹ đã giải quyết thế nào, tóm lại người đàn ông kia chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Văn Thố, điều này khiến cho ấn tượng của cô đối với ông ta chỉ dừng lại ở rất nhiều năm trước.
Ban ngày, ông ta dọn dẹp cửa tiệm. Tiệm nấu mì có nồi lớn cao chừng hơn bảy mươi cm. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, khiến Văn Thố không nhìn thấy rõ bên trong. Chỉ nghe thấy cơ hồ là tiếng cãi vã.
Người đàn ông kia tức giận không kiềm được, lớn tiếng trách móc: "Tại sao nhiều năm rồi, bà vẫn không thay đổi chút nào?"
Một người phụ nữ lạnh lùng nói giọng mỉa mai: "Ông muốn tôi thay đổi cái gì?" Lại là mẹ Tô Linh Uẩn.
"Năm đó chúng ta rõ ràng đã ký đơn li hôn, cũng giải quyết xong rồi. Bà lừa gạt tôi, lén phá hủy đơn li hôn, cuối cùng còn đến nhà cô ấy náo loạn cả lên. Cô ấy không biết gì cả, lỗi đều do tôi, cô ấy không liên quan tới chuyện này."
"Tôi không muốn ông bảo vệ bà ta như thế. Các người yêu nhau sao? Tôi biết rất rõ, tôi chính là không muốn thành toàn. Bà ta chính là tiểu tam đê tiện, là đồ đàn bà đê tiện."
"Bà...." Người đàn ông tức giận vô cùng, cố kiềm chế: "Dù thế nào đi nữa, bà cũng không nên kéo con chúng ta vào chuyện này. Không phải bà cả ngày lẫn đêm cứ nói những chuyện đó trước mặt nó, thì nó sẽ trở thành như vậy sao? Bà đến nhà người ta làm loạn, nhưng bọn trẻ là vô tội!"
"Linh Uẩn mắc bệnh rồi, rời xa con người bạc tình bạc nghĩa này, tốt rồi! Cả con của hồ ly tinh cũng bị bệnh! Ha ha, nhất định là báo ứng. Hai đứa con gái đều có bệnh. Báo ứng!"
"Bà căn bản không xứng đáng làm mẹ."
"Đúng vậy." Bà ta lạnh lùng nói.
Văn Thố nghe không hiểu, cô có bệnh thì có thể lý giải, cô đã từng trải qua bệnh tâm lý. Nhưng Tô Linh Uẩn bị làm sao?
Văn Thố chuẩn bị nghe tiếp, điện thoại trong túi liền vang lên. Là điện thoại của Lục Viễn.
Trong điện thoại, giọng nói của anh rất ôn hòa và bình tĩnh, anh nói: "Văn Thố, có thể tôi sẽ đến trễ một chút."
"Muộn bao lâu?" Văn Thố hỏi.
"Tạm thời chưa biết được, có thể....không tới."
... .....