Mười sáu năm trước, khi Mạc gia xảy ra chuyện, anh không có mặt bảo vệ Tuyết Vũ, đã khiến anh day dứt, dẫn vặt lắm rồi. Giờ chính là lúc để anh bù đắp, trả ơn cho Mạc gia.
Anh tôi đã chờ ngày này suốt mười sáu năm rồi.
Tuyết Vũ xúc động, đôi mắt long lanh ánh nước: "Việt Duật, cảm ơn anh. Thật đấy!"
"Cô chủ đừng nói như vậy, đây là điều tôi nên làm. Đừng nói nữa, mau ăn đi, để nguội không ngon." Thật ra, người nên nói cám ơn là anh. Anh phải cảm ơn khi cô vẫn cho phép anh ở cạnh cô.
Cô hít sâu, thu lại bộ dạng ủy mị của mình.
"Vậy tôi không nói nữa. Lục Thần Hạo rất ranh ma, đa nghi. Hắn chắc chắn sẽ cho người điều tra anh, anh tuyệt đối phải cẩn thận."
"Cô cũng như vậy."
So với anh, cô ở bên Lục Thần Hạo mới là nguy hiểm nhất, chẳng khác nào leo lên lưng cọp. Tuy anh biết Tuyết Vũ thông minh, tài giỏi nhưng vẫn không thôi lo lắng.
Kỳ thật, ban đầu anh không hề tán thành để cô giả lấy Lục Thần Hạo, nó quá nguy hiểm. Nhưng tính Tuyết Vũ cố chấp, khuyên ngăn thế nào cũng không được, đành làm theo kế hoạch của cô.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu." Tuyết Vũ dành cho Việt Duật ánh mắt trấn an: "Phía bên Lục Khang Dụ thế nào rồi?"
"Leen nói, hắn đã mắc câu, hai ngày nay đều ở sòng bài, vừa hút thuốc vừa đánh bạc, đã kí giấy nợ hơn năm tỉ rồi." Ánh mắt Tuyết Vũ loé lên ánh sáng quỷ dị: "Nói Leen tạm thời thả cho hắn ăn một chút, như thể mới có động lực chơi tiếp."
Khoảng thời gian này, cha con Lục Bạch Văn vì sự cố nổ túi khí mẫu xe mới, bận căng da đầu, không còn thời gian để ý đến cậu con út. Lục Khang Dụ vốn ham chơi lười làm, bèn nhân cơ hội này trốn đi chơi, không đến công ty làm.
Tuyết Vũ mượn thời cơ này, tiến hành kế hoạch, kéo Lục Khang Dụ vào bẫy.
Nghiện hút, đánh bạc, con đường này dễ vào nhưng không dễ ra. Chỉ cần Lục Khang Dụ thật sự sa ngã, cô sẽ có cách khiến hắn thân tàn ma dại, không bao giờ có thể trở mình được nữa.
"Vậy còn gã chồng chưa cưới của Lục Nhược Uyên...?" Việt Duật hỏi.
Nhắc tới Lê Gia Thụy, Tuyết Vũ híp mắt lại, nguy hiểm cười:
"Cho Kim Ngư ra trận được rồi."
Lục Nhược Uyên yêu Lê Gia Thụy đến đòi sống đòi chết, nếu một ngày phát hiện người chồng sắp cưới của mình ngoại tình, chắc chắn sẽ chịu đả kích lớn. Tốt nhất, cú đả kích kia đủ lớn để khiến cô ta điên dại, như vậy, mới đủ để giáng thêm một đòn xuống tinh thần Lục Bạch Văn.
Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông yêu vợ, thương con, chăm lo vun vén cho gia đình mình như vậy, khi phát hiện ra vợ ngoại tình cằm không biết bao nhiêu cái sừng lên đầu mình, con gái điên dại vì tình, con trai út nghiện ngập nợ nần cờ bạc, gia đình yên ấm bỗng chốc tan hoang. Ông ta sẽ có cảm giác gì?
Đây chính là mục đích trả thù của cô. Nếu chỉ là lấy mạng đền mạng thì quá nhẹ nhàng cho Lục Bạch Văn rồi. Cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là nhắm vào điểm yếu của ông ta. Cô phải để cho lão ta nếm trải mùi vị khi bị vợ phản bội, bất lực khi thấy cô con gái yêu điên đại, con trai út nghiện ngập. Và cả đứa con trai cả, ông ta hãnh diện nhất bi lụy vì tình. Một nỗi đau thống khổ âm ỉ lan tràn trong người, ngày này qua ngày khác, không thể nào xua tan được, sống không bằng chết.
Đúng như Tuyết Vũ tính toán, Lục Thần Hạo thật sự không tin tưởng cuộc gặp gỡ giữa Việt Duật và bà Lục chỉ là tình CỜ.
"Cậu đi tra lí lịch gã giúp mẹ tôi sáng nay một chút." Anh đang ngồi trong thư phòng, sau khi nghe Thạch Đường báo cáo lại chuyện Liễu Tư Linh, lập tức phân phó. Có rất nhiều người nhòm ngó muốn tiếp cận người nhà họ Lục với ý đồ bất chính, anh không thể không đề phòng, tốt nhất là cứ kiểm tra cho chắc chắn.
"Vâng, tổng giám đốc." Thạch Đường hiểu ý của Lục Thần Hạo, không hỏi nhiều.
"Còn chuyện chú Ba của tôi thế nào, đã tìm thấy người chưa?"
Thạch Đường được hỏi phát run, lo sợ trả lời:
"...Vẫn chưa a."
Một bộ dạng chuẩn bị nghe mắng.
Không biết người mang Lục Hàng Cảnh đi hôm đó là nhân vật nào nữa, anh đã phái rất nhiều người đi tìm, còn là cao thủ thăm dò vẫn không tìm được manh mối gì. Lục Thần Hạo nhíu mày, ánh mắt tối lại, gắn giọng: "Tiếp tục tìm. Tôi không tin hắn lại có khả năng che giấu người tới mức thần không hay, quỷ không biết."
Dám cướp người ngay dưới mí mắt của anh, chờ khi anh tìm ra, nhất định sẽ khiến hắn phải hối hận khi được sinh ra.
Không khí trong phòng lạnh xuống mức độ âm, cứ như máy điều hòa bị hư rồi..
"Dạ, tôi biết rồi." Thạch Đường lạnh sống lưng.
Anh ta sợ nhất là khi bị sếp hỏi chuyện chưa hoàn thành.
Lục Thần Hạo lại hỏi:
"Thằng nhóc Khang Dụ mấy hôm nay có đến công ty không?"
Thạch Đường khó khăn lên tiếng:
"Cậu Dụ... không ạ. Từ sau hôm xảy ra sự cố nổ túi khí, cậu Dụ đều trốn việc đi chơi."
Trước đó còn chăm chỉ đi làm được mấy ngày, giờ thì bóng đầu chả thấy.
Lục Thần Hạo chau mày: "Cậu đi tìm nó, lôi về đây cho tôi."
Dạo này bận nhiều việc quá, anh không có thời gian quản nó, nó lại sinh lười biếng rồi.
"Vâng, tổng giám đốc. Tôi đi làm ngay."
Thạch Đường không nán lại thêm giây nào, mau chóng đi tìm người làm nhiệm vụ.
Thế lực của Lục gia rộng lớn, chỉ cần là người muốn tìm, dù có ở dưới lòng đất cũng sẽ tìm thấy.
Thế nên, sau hai tiếng tận dụng nhân lực tìm kiếm, Thạch Đường đã tìm thấy cậu út nhà họ Lục đang sát phạt canh bạc ở sòng bài ngầm xây dựng dưới lòng đất.
"Tất tay!" Lục Khang Dụ nhìn ván bài của mình, đắc ý, không ngần ngại gì đặt cược toàn bộ số tiền mình đang có: "Có ai theo không?"
Mấy người chơi kia thấy hắn chơi lớn như vậy, trợn mắt kinh hãi, nhìn nhau, có phần dè chừng, đắn đo. Phải biết bài của mình mạnh và cơ hội thắng rất cao thì người chơi mới dám cược lớn như vậy.
Vả lại bài của thằng oắt này hôm nay đỏ lắm, ván nào cũng thắng, từ đầu tới cuối bọn họ bị thua không biết bao nhiêu tiền vào túi Lục Khang Dụ rồi.
Hoặc cũng có thể là bài nó nhỏ, bỏ tiền ra hù bọn họ, khiến bọn họ sợ không dám theo để nó ăn sạch cũng không chừng. Kiểu bài này vốn là hù nhau, kẻ nào to gan, kẻ đầy thẳng.
Thấy mấy lão già trước mặt không ai lên tiếng, Lục Khang Dụ lại rung đùi hối thúc: "Không ai theo sao? Đừng nói là các vị sợ nhé. Không theo là tôi ngả bài đấy." Bài của hắn là bộ Liêng với ba con Đầm Già Xi đấy nhé, có thể nói là bộ ba con bài lớn nhất. Cho dù mấy lão kia theo hay không thì hắn đều thắng.
À, ba con lớn nhất phải là bộ Sáp với ba con Xi. Nhưng rất hiểm người chơi gặp được bộ Sáp này.
Bị khiêu khích, người đàn ông bụng phệ nhất trong số những người chơi chau mày nguy hiểm, vươn tay đẩy Ba người còn lại trố mắt nhìn, hoá đá, không dám theo. Lão Từ vậy mà cũng dám theo? Có phải là thua nhiều quá nên kích động làm liều không?
Vậy rốt cuộc là ai sẽ thắng đây?
Bọn hắn đương nhiên hy vọng lão Từ thẳng, để dạy cho thằng oắt này một bài học nhớ đời đi. Dám láo toét với bọn họ.
Đại gia sát phạt nhau, ruồi muỗi như họ nên đứng từ xa nhìn thôi.
Danh Sách Chương: