• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mất liên lạc với nhân viên quản lý.

Tuy trước đó Xuân Tam cũng đã chú ý tới chuyện nhân viên quản lý nhận được báo cáo lại không phản hồi, nhưng khi biết được thống lĩnh Tô liên hệ với nhân viên quản lý, yêu cầu gặp mặt tới ba lần song vẫn không hề nhận được trả lời, cô vẫn thấy hơi bất ngờ.

Nhân viên quản lý dường như đã từ bỏ chủ thành.

Có lẽ, cũng không hẳn là bất ngờ.

Tất cả mọi người đều lảng tránh, nhưng tất cả cũng đều biết ngày này rồi sẽ đến.

Kể từ khi khu D bắt đầu xuất hiện tình trạng sụp xuống từ mười mấy năm trước, đây đã không còn là chuyện có thể lảng tránh là qua được nữa, đặc biệt là những “người quản lý chủ thành” trong mắt dân cư chủ thành như bọn họ.

Chỉ là…thật sự cứ bắt đầu như vậy sao?

Sương đen càn quét che lấp phân nửa chủ thành giữa trưa hôm qua giờ đã tan đi. Mọi thứ đều có vẻ đã khôi phục bình thường, những con người mới ngày hôm qua vẫn còn đang kinh hoàng chạy trốn khỏi đường phố, giờ lại trở về trên đường phố.

Nhưng dấu vết thì vẫn còn đó, không trung dưới ánh nắng như thể bị xé rách khi sương đen tiêu tan đi, để lại những lợn cợn bụi mù màu xám đen, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.

Lôi Dự ngồi trên xe A01, từ sau khi Liên Xuyên gia nhập đội dọn dẹp, gã đã gần như không bao giờ phải tự mình dẫn đội chấp hành nhiệm vụ nữa, Liên Xuyên và Long Bưu tuy không hợp nhau, nhưng mọi nhiệm vụ chỉ cần có mặt một trong hai người họ, thì sẽ không bao giờ xảy ra sai lầm.

Có điều hôm nay, gã lại ngồi trên xe, đợi mệnh lệnh tới bất cứ lúc nào.

Vài cơ quan quản lý của chủ thành đều có tình huống nhân viên thoát ly.

Dân thường thoát ly còn nhiều hơn, nhưng đội trị an và thành vệ đều có thể trực tiếp xử lý những người đó, mà nhân viên làm việc ở các cơ quan của chủ thành thoát ly, thì phải cần đến đội dọn dẹp tới xử lý, dù sao thì cũng không biết được trong đầu ai lại đang cất giấu một phần bí mật nào về chủ thành.

Thân làm một đội trưởng đã nhân nhượng cấp dưới mình kháng lệnh, bị cảnh cáo hai lần, rồi lại vì dẫn lính cướp xe vận chuyển Liên Xuyên của bộ tác huấn mà bị xem xét giữ chức vụ, có khả năng bị cách chức bất cứ lúc nào, hôm nay Lôi Dự đã phải tự mình chấp hành nhiệm vụ.

Đương nhiên, gã không hề hối hận.

Phân cấp ở chủ thành thực sự rất nghiêm ngặt, mỗi một hành vi vượt cấp nhỏ nào cũng đều có khả năng trở thành lý do để bị biến mất, nhưng tại một chủ thành như trước mắt, nơi chật hẹp nhỏ bé đang trên đà bị sương đen cắn nuốt rồi sụp đổ bất cứ lúc nào này, phân cấp đã từ từ trở nên không còn ý nghĩa gì nữa.

Nguyên nhân duy nhất khiến chủ thành vẫn còn muốn giữ lại điều này, chỉ e là để khi ngày đó tới, thuận tiện sàng lọc xem ai có thể sống sót mà thôi.

Phía sau có tiếng bước chân quen thuộc đang đi tới, Lôi Dự quay đầu lại, nhìn thấy Xuân Tam đang mặc đồng phục.

“Sao em còn phải hành động bên ngoài nữa?” Gã hỏi.

“Em muốn đích thân kiểm tra xem ở biên giới có dấu vết nào không,” Xuân Tam nói, “Đi ngang qua thì vào gặp thôi.”

“Ai đi theo bảo vệ?” Lôi Dự hỏi.

“Đội tuần tra.” Xuân Tam trả lời.

“Trên đường làm nhiệm vụ chạy tới thăm chồng,” Lôi Dự nở nụ cười, “Trưởng quan Tiêu nổi giận mất thôi.”

“Ai biết còn được gặp thêm mấy lần nữa đây, quan tâm ông ta nổi giận làm gì,” Xuân Tam cũng mỉm cười, “Dạo gần đây nếu về nhà được thì về nhà nhiều nhiều đi.”

“Rồi.” Lôi Dự gật đầu.

“Nhìn thấy Đại Ca thì bảo cả nó lại đây,” Xuân Tam nói, “Nó sắp phải kiểm tra thân thể rồi, em sẽ tìm thời gian nào đó tự mình kiểm tra.”

“Dạo gần đây toàn chẳng thấy đâu, từ sau khi Xuyên đi…” Giọng Lôi Dự trầm đi, “đã không nhìn thấy nó nữa.”

“B3 khu D, phát hiện mục tiêu dưới trụ cầu,” bộ đàm phát ra giọng Lộ Thiên, “Chờ đợi phương án xử lý.”

“Rà quét, xác định thân phận trước, tổ hai ở B2, đi qua đó hai đội cùng hợp lực.” Lôi Dự khởi động xe, liếc mắt nhìn Xuân Tam.

“Nhớ chú ý an toàn.” Xuân Tam vẫy vẫy tay với gã.

Sáng sớm, lúc sương đen vẫn chưa hoàn toàn tan đi, Quang Quang đã phát hiện có người đập vỡ cửa sổ nhảy vào trong quán, trốn trong tầng một.

Nơi này là một trong những con đường chính thông từ khu C sang khu D, người muốn rời khỏi chủ thành, thông thường sẽ phải đi ngang qua đây.

Cô không ấn nút báo động, cũng không hề xuống tầng, chỉ thêm khóa vào cánh cửa thông lên tầng hai.

Cho dù chủ thành đã chậm rãi khôi phục trở về quang cảnh mọi ngày, nhưng vẫn sẽ có người trốn đi.

Tuy không một ai biết có thể chạy trốn tới nơi nào.

Ngoài cư dân có địa vị cao sống ở khu vực trung tâm nhất của khu A, không một ai dám bảo đảm nếu như thật sự có một con đường sống, cơ hội sẽ đến lượt mình.

Một tiếng sau, đội tuần tra phá cửa quán đi vào.

Lúc Quang Quang xuống tầng, trong quán, ngoài cánh cửa sổ bị đập vỡ, đã không còn dấu vết gì cả.

Kẻ đột nhập đã biến mất.

Mấy đội viên đội tuần tra đứng bên ngoài cửa hàng, kiểm tra thẻ thân phận của cô xong, một đội viên nhìn cô hơi kinh ngạc: “Gần đây vẫn cứ nên về chốn an cư khu A đi, vòng ngoài không an toàn.”

“Cảm ơn.” Quang Quang nói.

“Anh có nằm mơ không?” Ninh Cốc nằm trên nóc nhà, gối đầu lên cánh tay, nhìn thoáng qua Liên Xuyên ngồi cạnh đó.

“Rất ít.” Liên Xuyên nói.

“Người ở chủ thành có nằm mơ không?” Ninh Cốc lại hỏi.

“Không rõ lắm, chắc đều sẽ nằm mơ.” Liên Xuyên nói.

“Chú Điên nói rằng những thứ nhìn thấy trong mơ đều là thứ mình đã từng nghĩ tới, đã từng nhìn thấy,” Ninh Cốc nhìn không trung đen kịt, cảm giác lỗ mũi mình nằm ngược chiều gió đã sắp bị thổi cho rộng toác, “Cho nên lúc nào tôi cũng chỉ mơ thấy quỷ thành, mơ thấy màu đen, rồi Đinh Tử, trưởng đoàn… mơ thấy trưởng đoàn hơn nửa sẽ là ác mộng, lần nào cũng mơ thấy chú ấy muốn treo tôi lên tháp đồng hồ.”

Liên Xuyên không nói gì.

“Tôi mơ thấy Đinh Tử,” Ninh Cốc khịt mũi, “Tôi…”

Liên Xuyên quay đầu sang nhìn cậu.

“Tôi không khóc,” Ninh Cốc xua xua tay, “Gió cứ thổi vào mũi tôi, tôi khịt mũi, thông lỗ mũi thôi.”

Liên Xuyên vẫn không nói gì, có lẽ là không biết phải nói gì, chỉ xoay đầu trở về.

“Nếu xung quanh có người,” Ninh Cốc ngồi dậy, “Anh có thể phát hiện ra không?”

“Có thể.” Liên Xuyên trả lời.

“Gió lớn như vậy cũng có thể phát hiện ra à?” Ninh Cốc hỏi.

“Có thể.” Liên Xuyên nói.

“Cách rất xa cũng có thể phát hiện?” Ninh Cốc tiếp tục hỏi.

“Cậu muốn đi đâu.” Liên Xuyên không trả lời, mà hỏi lại cậu một câu.

Người này thật sự nhạy bén.

Ninh Cốc nằm lại gần hắn, hạ thấp giọng nói: “Vịnh Lưỡi.”

Liên Xuyên nhìn cậu.

“Nhưng trong Vịnh Lưỡi toàn là dân bản địa,” Ninh Cốc nói, “Tôi muốn đến chỗ Địa Vương cướp ít trang bị trước, anh canh gác giúp tôi, đừng để người khác phát hiện.”

“Không cần tôi giúp cậu cướp à.” Liên Xuyên nói.

“Anh không hiểu cách đánh nhau của tôi lắm,” Ninh Cốc nói, “Địa Vương là một kẻ lữ hành không có năng lực, còn già…”

“Cướp của người già?” Liên Xuyên cắt ngang lời cậu.

“Làm sao hả, người già cũng cướp của tôi mà, còn đánh tôi nữa này,” Ninh Cốc nói, “Người già ở quỷ thành không giống người già ở chủ thành các anh.”

“Chủ thành không có mấy người già.” Liên Xuyên nói.

“À đúng, tôi nghe nói, qua 60 tuổi là…” Ninh Cốc duỗi ngón làm tư thế nổ súng vào đầu mình, “không lãng phí tài nguyên của người trẻ tuổi.”

“Cướp Địa Vương.” Liên Xuyên giúp cậu quay về chủ đề chính.

“Chuyện cướp lão gian thương Địa Vương cứ để tôi ra tay là được rồi, anh canh gác giúp tôi.” Ninh Cốc nói.

“Cậu vừa đi là ông ta sẽ có thể nói cho người khác.” Liên Xuyên nói.

“Vậy thì diệt khẩu.” Ninh Cốc nói.

“Ừ.” Liên Xuyên trả lời.

“Này!” Ninh Cốc đột nhiên quay đầu sang nhìn chằm chằm hắn, “Tôi nói đùa thôi.”

“Tôi cũng thế.” Liên Xuyên nói.

“Mặt anh đơ ra như thế mà là đùa,” Ninh Cốc nói, “nói như nói thật.”

“Cậu cũng không cười.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc nhăn răng ra với hắn, cười: “Chủ yếu vì anh là linh cẩu, công việc là giết người diệt khẩu, người khác nói như vậy, cười hay không cười cũng đều là đùa, anh nói ra thì sẽ không giống thế.”

Liên Xuyên không nói gì.

“Đi.” Ninh Cốc nhảy xuống khỏi nóc nhà, tiện tay nhặt một cây gậy sắt từ ven đường lên.

Mấy ngày nay, Địa Vương đã không sao ngủ ngon nổi, từ khi Ninh Cốc và linh cẩu cùng nhau trở về, lão đã cảm thấy mình chắc chắn sẽ gặp phiền phức.

Linh cẩu tới để nằm vùng, kể cả có làm phản đi nữa, tóm lại cũng là muốn tìm chút tin tức lất phất gì đó trở về chủ thành, dân buôn bán có thâm niên, bản đồ và kho tin tức thâm niên giẫm khắp mọi nơi có thể giẫm của quỷ thành như lão, tuyệt đối sẽ là mục tiêu hàng đầu.

Đã vậy, lão còn hôi của lúc cháy nhà, lấy một cọng lông vũ của Ninh Cốc.

Nghĩ tới cọng lông vũ đó… Địa Vương lập tức trở mình ngồi dậy, ngồi xổm xuống góc tường, cẩn thận moi lên một khối sàn nhà lỏng lẻo, để lộ ra một cái hố rất lớn.

Lông vũ đang giấu ở đây.

Lão cẩn thận lấy cái bình thủy tinh đựng cọng lông vũ kia ra, rồi khôi phục sàn nhà về nguyên dạng, sau đó đặt cái bình xuống một cái hố dưới gầm giường, cái hố này đang không có gì cả.

Ngộ nhỡ Ninh Cốc dẫn linh cẩu tới cướp lông vũ, cũng sẽ không phát hiện ra những món hàng ngon khác của lão.

Chuẩn bị vẹn toàn xong, Địa Vương thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống giường.

Vừa định nằm xuống, cửa đã đột nhiên bị người đá văng bằng một chân.

Địa Vương giật mình suýt nữa trặc thắt lưng, nhìn thấy người tiến vào là Ninh Cốc, phía sau quả nhiên có kèm theo linh cẩu, lão loạng choạng ngã xuống giường: “Tao biết ngay ——”

Ninh Cốc tóm lấy cổ áo lão: “Ông cứ kêu lần nữa thử xem?”

“Mày tới cướp đồ đúng không!” Địa Vương trợn trừng mắt với cậu.

“Trao đổi, nhưng mà thêm một thời gian nữa tôi mới có thể mang đồ tới cho ông được,” Ninh Cốc giơ nắm đấm lên, “Ông giữ im lặng thì tôi sẽ không đánh ông.”

“Mày muốn gì?” Địa Vương hỏi, “Tao tìm cho mày!”

“Cái gì cũng được, có thể phòng thân là được.” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào lão một lúc, rồi chậm rãi buông lỏng tay ra.

Địa Vương ngồi dậy khỏi giường, sửa sang lại quần áo, rồi ngồi xổm xuống mép giường: “Đồ thì có, nhưng không có nhiều lắm…”

“Bớt nói nhảm đi.” Ninh Cốc nói.

“Mày định làm gì?” Địa Vương kéo từ dưới giường ra một cái rương, “Nếu mày chọc phải phiền toái gì, trưởng đoàn biết có liên quan tới tao, tao cũng coi như xong đời.”

“Chỉ cần ông không bán rẻ tôi, miệng tôi còn chặt hơn miệng ông.” Ninh Cốc nói.

“Chuyện này thì tao tin.” Địa Vương thở dài, mở rương ra.

Liên Xuyên đứng cạnh cửa, nhìn căn nhà của Địa Vương.

Rất nhiều rương sắt có khóa, còn có vài món đồ hẳn là giá trị không lớn được đặt trên bàn ghế, chất đầy cả căn phòng.

Hình thức giao dịch ở quỷ thành rất giống với thung lũng lạc lối, điểm khác biệt có lẽ là nguồn hàng ở thung lũng lạc lối phong phú hơn, cách thức giao dịch cũng đa dạng hơn, có thể dùng tiền tệ của chủ thành.

Có điều, bất kể là quỷ thành hay thung lũng lạc lối, hình thức giao dịch như vậy đều thú vị hơn so với chủ thành, náo nhiệt hơn, mang hơi thở sinh hoạt hơn.

Địa Vương lấy từ trong rương sắt ra vài món “thiết bị phòng thân” không rõ là gì cho Ninh Cốc, vừa dạy Ninh Cốc dùng như thế nào, vừa thở dài.

Bên ngoài nhà vẫn an toàn, bốn phía rất yên ắng, ngoài tiếng gió thì không còn âm thanh nào khác.

Đối với chuyện Ninh Cốc muốn đi Vịnh Lưỡi, Liên Xuyên cũng không hề thấy ngỡ ngàng, nếu như quỷ thành có bí mật nào đó, bí mật nhất định sẽ nằm ở Vịnh Lưỡi.

Ninh Cốc vẫn chưa vừa lòng với vài trang bị này, vẫn khom lưng lục lọi ra mấy thứ từ trong rương: “Ông ra giá đi, chỉ cần hợp lý, muốn thứ gì tôi cũng sẽ tìm cho ông.”

Địa Vương không ra giá, chỉ bảo Ninh Cốc cầm đồ muốn giao dịch tới đây rồi bàn ngay mặt.

Lúc Ninh Cốc rời đi, Địa Vương vậy mà lại tiễn tới tận cửa.

“Làm sao?” Ninh Cốc cảnh giác quay đầu lại nhìn lão.

“Mày định đi đâu?” Địa Vương hỏi.

“Liên quan méo gì đến ông.” Ninh Cốc vẫn rất cảnh giác, dù sao Địa Vương cũng nổi tiếng là gian manh khắp cả quỷ thành.

“Cọng lông vũ kia của mày,” Địa Vương nói, “Nếu mày muốn, tao có thể trả cho mày, không cần giao dịch.”

Ninh Cốc nhìn lão, mãi một lúc sau mới nói: “Không cần, Đinh Tử đã hứa với tôi, nó bảo sẽ tìm lại cho tôi một cọng khác.”

Không chờ cho Địa Vương nói gì nữa, cậu đã xoay người bước vào giữa gió.

“Không có ai đúng không?” Lúc chuẩn bị rời khỏi vùng đất an toàn của quỷ thành đi về phía bãi rác, Ninh Cốc dừng bước.

“Không có.” Liên Xuyên trả lời.

“Anh về chỗ chú Điên chờ đi,” Ninh Cốc dặn dò, “Trước khi tôi trở về chắc sẽ không có ai đến đâu, nếu như có người đến, anh cứ không lên tiếng là được, dù sao anh lúc nào cũng lạnh tanh.”

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Đi đây.” Ninh Cốc xoay người đi.

Liên Xuyên đứng tại chỗ nhìn cậu.

Cậu đi được vài bước lại quay đầu trở về: “Không đúng.”

Liên Xuyên không nói gì.

“Anh không khuyên tôi à?” Ninh Cốc nói, “Vừa nãy nếu không phải là vì tôi không đáp, lão gian thương cũng đã muốn khuyên tôi rồi.”

“Đi đi.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc sững sờ.

Liên Xuyên xoay người, đi về phía căn nhà của chú Điên.

Ninh Cốc kéo áo, nhìn Liên Xuyên biến mất trong bóng đêm xong, thì xoay người chạy chậm về phía bãi rác

Khuyên cũng không khuyên được.

Lúc theo sau trưởng đoàn và Lý Hướng đi ra khỏi Vịnh Lưỡi, cậu đã hạ quyết định, phải đi một lần nữa.

Cậu muốn đi tìm Đinh Tử, dù là sống hay chết, hay là gì khác, cậu đều muốn biết rõ ràng.

Đinh Tử tiến vào Vịnh Lưỡi vì cậu, kể cả giờ chỉ còn là một khối thể xác, cậu cũng phải nghĩ cách tìm ra được Đinh Tử.

Câu nói “đi đi” mà cậu không ngờ tới của Liên Xuyên, thật ra đã cho cậu chút ít an ủi.

Dù sao thì đó cũng là Vịnh Lưỡi, cậu cũng không chắc chắn được bản thân mình liệu có thể thật sự thoát ra được lành lặn hay không.

Chỉ là không suy xét tới chuyện nếu không ra được thì phải làm sao.

Con đường tới Vịnh Lưỡi vẫn rất quen thuộc, điều chỉnh bình chiếu sáng xuống độ sáng nhỏ nhất, chỉ chiếu sáng được một khoảnh nhỏ bên chân, cậu cũng có thể nhận ra được nên chạy về hướng nào.

Nhưng cảnh tượng ở Vịnh Lưỡi đã thay đổi.

Lúc đứng tại vị trí vốn là đầu lưỡi mọi ngày, Ninh Cốc phát hiện ra đầu lưỡi đã biến mất.

Cậu đứng đờ người mãi một lúc, leo lên chỗ cao nhất trên giá, nhìn về phía bờ kia.

Đầu lưỡi không biến mất, mà đã bị bao phủ bên trong sương đen.

Toàn bộ Vịnh Lưỡi, mảng sương đen dày đặc nhất, đã tràn thêm mấy trăm mét về phía trước, màu đen đậm đặc bị cuốn lấy giữa gió dữ đã gần như nuốt chửng hết chân cái giá này.

Ninh Cốc nhìn Vịnh Lưỡi xa lạ trước mắt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cậu biết, chuyện này chắc chắn chưa xảy ra lâu, mấy người trưởng đoàn vẫn chưa biết, bằng không nhất định sẽ tăng cường cảnh giác, hôm nay cậu hẳn sẽ không có cơ hội tới được nơi này.

Ninh Cốc nhảy xuống khỏi cái giá, lấy ra một cái tay cầm có thể treo lên tay mà Địa Vương đưa cho cậu, thứ này có thể nổ ra một khu vực trống nho nhỏ giữa không khí, có thể ngăn cản tấn công.

Nếu giờ không tiến vào Vịnh Lưỡi, đợi tới khi mấy người trưởng đoàn phát hiện ra bất thường, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cậu đều sẽ không có cơ hội vào nữa.

Sương đen không có gì khác với quá khứ, Ninh Cốc hít một hơi, gió cũng không có mùi vị gì kỳ lạ, cậu điều chỉnh bình chiếu sáng lên sáng nhất, chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu quan sát dưới chân.

Cậu cần phải phán đoán ra được biên giới ban đầu của sương đen, đi tới kho ngầm trước.

Đi được một đoạn, cậu nhìn thấy có một mảnh nhỏ thứ gì đó bị nhét vào khe hở dưới mặt đất.

Cậu từ từ ngồi xổm xuống, chắc chắn xung quanh không có động tĩnh gì bất thường xong, thì cẩn thận kéo mảnh gì đó này lên.

Là một tờ giấy, một góc giấy xé từ thứ nào đó.

Đây không phải vật gì có giá trị, gió to thường sẽ thổi tới một vài thứ kỳ quái, một tờ giấy thật sự là quá bình thường.

Có điều, lúc Ninh Cốc lật mặt kia tờ giấy qua, cậu lại cẩn thận bỏ vào trong ngăn ẩn bên trong cổ giầy mình.

Mặt bên kia có chữ viết, là viết tay lên, cậu muốn để Liên Xuyên nhìn xem, nội dung viết là gì.

Dù sao thì, tuy ở quỷ thành cũng không hẳn chỉ toàn người không biết chữ, nhưng đúng là gần như không có một ai biết viết chữ, cứ cho là có người viết đi nữa, mẩu giấy xé xuống cũng sẽ không bay ngược chiều gió rồi xuất hiện ở Vịnh Lưỡi.

Cất mẩu giấy đi xong, Ninh Cốc đứng dậy tiếp tục tìm kiếm kho ngầm.

Nhưng đi được một lúc, cậu lại bắt đầu thấy mê man.

Cậu không tìm được sườn dốc nghiêng xuống dưới bên ngoài kho ngầm.

Có khả năng là đã đi qua, cũng có khả năng là vẫn chưa tới, nhưng cậu không dám tùy ý di chuyển, xung quanh tuy đều trống không, nhưng bản thân sương đen đã chính là một mê cung.

Cũng may, cách phán đoán phương hướng đơn giản nhất ở quỷ thành chính là hướng gió.

Gió sẽ không thay đổi, vĩnh viễn chỉ thổi tới từ một hướng, cho nên cậu biết, sau lưng mình chính là đường để lùi trở về.

Đang muốn lui về, xác định lại vị trí một lần nữa, từ sương đen phía trước lại vang tới tiếng động rất khẽ.

Ninh Cốc lập tức vung tay phải, tóm lấy tay cầm treo trên cổ tay.

Nhưng rất nhanh, cậu đã nghe ra được, âm thanh này không giống như là tiếng kêu của dân bản địa, không phải tiếng kêu như thể phát ra khi bị bóp lấy cổ.

Là âm thanh dây xích kim loại bị kéo lê trên mặt đất.

Ninh Cốc ngả người về phía sau, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào, sau đó hạ thấp giọng, dùng âm lượng gần như không nghe thấy được thử gọi: “Đinh?”

Tiếng dây xích kim loại lại gần cậu thêm một chút, sau đó dừng.

“Cậu là Ninh Cốc.” Một giọng nói khàn khàn như thể đã bị ấn lên sắt đen mài hơn một vạn lần vang tới từ trong gió.

Chương 44

_Ru_: nghỉ đăng Dung Thành tầm một tuần~, vì mấy chương sau mà đọc lắt nhắt từng chương một thì chán lắm, để đăng một lượt vài chương luôn.

D2C29D4B-A56B-4575-A524-EDC9F5F51DA6Artist: @柒时念安

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK