Sức nóng ùn ùn kéo đến. Dưới hơi thở nóng rực là một người đàn ông với đôi môi và hàm răng đang ham muốn vô cùng.
Chân Diểu buộc phải ngẩng đầu lên, cảm nhận được tiếp xúc lạ lẫm trên môi và đầu lưỡi. Cả người giống như đang đứng cạnh lò sưởi, ánh lửa ấm áp khiến mặt cô nóng lên, đốm lửa bắn tung tóe làm não cô gần như vỡ thành từng mảnh.
Có lẽ do cúi đầu thấp như vậy nên hơi mệt, anh chống tay vào cánh cửa lùi về phía sau nửa bước rồi lại cúi người hôn cô.
Vốn dĩ anh hôn rất vội vàng nhưng bây giờ sức lực cũng dần chậm lại, bàn tay đang đỡ gáy chuyển qua nâng một bên má cô, lòng bàn tay và đầu ngón tay ôm trọn từ cằm đến mang tai của cô.
Cả người Chân Diểu mềm nhũn, sau khi sợ hãi là một loạt chấn động, trong đầu cô mơ màng nghĩ mình có nên làm gì không.
Cô chưa từng hôn bao giờ nên hơi sốc trước nụ hôn đột ngột của anh. Rõ ràng một giây trước cả hai vẫn còn đứng ở hành lang sáng sủa yên tĩnh, còn bây giờ lại hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ngay cả hơi thở cũng bị choáng váng vài giây sau đó mới tiếp tục dồn dập và yếu ớt.
Anh hôn môi cô, không thành thục lại còn mạnh mẽ thăm dò vào trong từng chút một. Tất cả tiếng động và nhận thức xung quanh cô đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác trên môi, gò má cùng hơi thở nặng nề của anh lướt qua đầu mũi và môi cô.
Âm thanh khi hôn khiến cô siết chặt những ngón tay trong vô thức vì cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại một chút và thấy rõ được người trước mặt đang hôn mình vào giờ khắc này chính là Tống Lộc Bách.
Tất cả những suy tính thiệt hơn đều tan thành mây khói, đổi lại là một trái tim với nhịp đập dữ dội. Tiếng dựa lưng vô cùng lớn trong khung cảnh yên tĩnh và tối tăm làm Chân Diểu sợ run người, cô cứng nhắc đẩy người trước mặt ra.
Cô lo lắng đến mức hận không thể trốn đi, nhưng Tống Lộc Bách dường như không hài lòng, vẫn chậm rãi hôn cô một cái thật sâu rồi mới từ từ buông ra.
Khi buông ra, hơi thở lộn xộn của anh cũng dịu đi một chút và tiến lại gần đôi tai nóng bỏng của cô, giọng nói của anh khàn khàn không tưởng được.
"Đây mới là hôn thật sự."
Đây mới là hôn thật sự, lần trước hời hợt như chuồn chuồn lướt nước không đáng kể tí nào.
Tâm trí của cô đang hỗn loạn nhưng Chân Diểu vẫn lập tức hiểu được ẩn ý của anh.
Cô nhắm chặt hai mắt và cúi đầu thật thấp, hai má, tai và cổ nóng như lửa đốt làm cô cảm thấy choáng váng, không biết bây giờ là lúc nào.
"Tống thiếu gia, anh có ở đó không? Tiểu Giai ở ngoài cửa thận trọng hỏi.
Tống Lộc Bách đứng thẳng người nhưng vẫn giữ cô ở giữa cửa và mình, anh cực kỳ lạnh lùng nói: "Có việc gì?"
"Tôi mang sữa nóng lên cho tiểu thư nhưng gõ cửa mãi không thấy đáp lại, không biết tiểu thư đang ngủ hay là đang ở chỗ cậu?"
Nghe vậy Chân Diểu không khỏi ngại ngùng, cô ngẩng mặt lên lắc đầu nguầy nguậy ra hiệu cho anh đừng nói rằng cô đang ở đây.
Tống Lộc Bách cúi đầu nhìn cô trong bóng tối, nhưng biểu cảm trên mặt và ánh mắt thì không nhìn rõ lắm.
"Em ấy không ở đây." Anh thản nhiên nói: "Có thể em ấy đang ở phòng tắm, cô đi hâm nóng lại sữa rồi mười phút nữa mang lên, để tôi đi xem một chút."
"Vâng." Tiểu Giai đáp rồi rời đi.
"... Em muốn về phòng, nếu không lát nữa cô ấy lại lên..."
"Chúng ta còn chưa nói xong chuyện."
Chân Diểu hoảng hốt: "Lát nữa nói sau được không?"
"Từ bây giờ em thành thật không trốn tránh thì chỉ cần năm phút là chúng ta có thể giải quyết vấn đề."
Cô lùi về sau nửa bước, lại dựa lưng vào cánh cửa.
Tống Lộc Bách rút tay đang chống trên cánh cửa lại rồi đặt ngay ngắn lên ổ khóa, "Hôm đó ở trong xe, anh biết em tỉnh rồi."
Trái tim Chân Diểu như bị thắt lại và ngày càng thắt chặt hơn.
"Nhưng em không đẩy anh ra. Em có cảm thấy chán ghét, ghê tởm không?" Anh hỏi: "Còn bây giờ thì sao?"
"Chúng ta..." Môi cô như vừa bị một luồng điện ấm áp thật nhỏ quét qua, bây giờ nói chuyện cảm giác như nó không phải của mình nữa rồi, môi vừa mấp máy đã có thể quay lại cảm giác kiều diễm lúc trước.
"Chúng ta?"
Trái tim Chân Diểu đã mềm như đầm lầy, vừa đặt chân xuống đã bị lún sâu và trở lên hỗn loạn.
Trong lòng cô, ấn tượng sâu sắc nhất về Tống Lộc Bách luôn là lần gặp nhau ở biệt thự của nhà họ Tưởng. Trong tưởng tượng của cô, có lẽ anh như là cây đàn hương sau mưa hay cây tùng bách trong tuyết, vừa hững hờ lại nghiêm nghị nhưng thật ra lại là người rất quan tâm cô.
Cô chưa từng nghĩ anh sẽ thích mình, càng không dám nghĩ tới dáng vẻ Tống Lộc Bách thích cô sẽ như thế nào?
Cho đến khi...
"Đừng giấu diếm suy nghĩ thật của em với anh." Giọng của Tống Lộc Bách đột nhiên đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Giọng Chân Diểu hơi run: "Không phải anh nên coi em như là em gái sao?"
"Có anh trai nào đối xử với em gái như vậy đâu." Giọng anh có vẻ rất bình tĩnh, tiếng thở hổn hển vừa nãy đã biến mất và thay vào đó là giọng điệu mệt mỏi: "Ai muốn làm anh trai của em chứ."
Chân Diểu cắn chặt môi, hơi thở nhẹ nhàng run rẩy.
Cô cúi đầu không nói tiếng nào, lấy ra một chút dũng khí trong phòng tối và tiếp tục chờ đợi những lời nói sau đó của anh.
"Nhìn anh này." Anh bỗng nhiên nói.
"Phòng tối quá..."
Thấy người đàn ông trước mặt cử động, bộ dáng giống như định quay người bật đèn, Chân Diểu không suy nghĩ gì mà ôm lấy cánh tay anh: "Đừng bật đèn!"
Sau khi nhận ra điều mình đã làm, cô dựa đầu vào cánh tay anh như thể đà điểu đang vùi đầu trong đất.
"...Đừng, đừng bật."
Anh buông cánh tay xuống, Chân Diểu lập tức rút tay về phía sau lưng.
"Sắp hết năm phút rồi." Cô lúng túng.
Tống Lộc Bách nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu như đã làm sai chuyện gì trước mặt mình, một lát sau anh mới nói với giọng khàn khàn: "Nụ hôn kia chẳng lẽ vẫn chưa đủ để hiểu sao?"
Cô vẫn đối diện với anh bằng đỉnh đầu như trước, không nói một lời.
Cơn say dường như đã biến mất từ lúc nào, giờ phút này anh vô cùng tỉnh táo, mọi tâm tình cảm xúc dồn nén trong nụ hôn vừa rồi cũng dần dần tĩnh lặng lại.
Anh không có thói quen bày tỏ suy nghĩ bên trong mình, nhưng trước mắt anh biết mình cần nói điều gì.
"Khi nhặt được phong thư tình, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay." Anh đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu trầm lại: "Nhất là ở trong tình huống biết rõ phong thư này không phải viết cho anh."
"... Em luôn cho rằng thứ trong tay anh là người khác đưa cho." Cô nói rất nhỏ, Tống Lộc Bách nhíu mày, vì muốn nghe rõ hơn mà cúi đầu xuống gần cô.
"Chỉ có một phong thư. Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy có người ném nó vào dưới lốp xe thì anh chắc chắn sẽ không nhặt nó lên."
Thế là anh cũng nhìn thấy. Ngón tay Chân Diểu xoắn lại với nhau ở sau lưng, "Vậy... nếu là người khác ném, anh cũng nhặt lên sao?"
"Em đoán xem?"
"Lại hỏi ngược em." Cô thật khó mới mạnh mẽ được một chút, cô cũng không biết một chút mùi vị nũng nịu oán trách trong lời nói của mình có thể dễ dàng siết chết người đàn ông: "Em cũng không biết anh đang nghĩ gì, anh còn muốn em chỉ được nói lời thật lòng..."
Môi cô bị Tống Lộc Bách che lại, giọng anh cứng nhắc nhưng rõ ràng là đang bại trận liên tục mà không làm được gì: "Anh đang nói, ai bảo em hỏi sang chuyện khác."
"..." Cô cụp mắt xuống, mím chặt môi, sợ lòng bàn tay anh đang che sẽ phát hiện khóe môi cô cong lên."
"Chỉ có một phong thư." Anh lặp lại lần nữa, lần này anh dừng lại vài giây trước khi nói nửa câu sau: "Cũng chỉ thích một người."
"... Riêng em thôi."
... Anh nói cái gì vậy?
Chỉ thích cô?
Đầu óc cô nổ tung như pháo hoa, nóng rực và nhiều màu sắc, lúc này Chân Diểu không thể kiềm chế được nữa, khóe môi cô cong thành hình lưỡi liềm, cả người nóng như trái cà chua chín đỏ.
Anh ấy thật sự chính miệng nói thích cô!
Nhưng cô không nhìn thấy người đàn ông đang từ từ nhíu mày lại: "Em đang cười à?"
"Ưm ưm!" Chân Diểu vội vàng lắc đầu.
Anh bỏ tay che miệng cô ra, giọng điệu hơi dữ tợn giống như đang dạy bảo người khác, nhưng cô nghe ra được sự mạnh miệng nhưng yếu lòng này: "Cười cái gì?"
"Em..." Cô định nói không có gì, nhưng câu nói đến đầu môi lại thay đổi, cô nói nhỏ đến mức tai thính cũng không nghe được: "Vui thì không được cười à?"
Tống Lộc Bách không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: "Đây là câu trả lời của em à?"
Chân Diểu chậm rãi gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Sau khi vui vẻ cô lại lo lắng vô cùng.
Bản thân cô có gì đáng để anh thích chứ? Bên cạnh anh có nhiều người xuất sắc như vậy, vừa trưởng thành lại từng trải hơn cô.
Cô có thể lấy ra cái gì bây giờ?
Dường như cô chỉ có sự can đảm.
Chân Diểu tiến lên phía trước hai bước, lấy hết can đảm vòng tay ôm lấy anh, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Qua lớp áo sơ mi cô có thể cảm nhận được hơi rượu nồng đậm và hương tùng bách nóng bỏng.
Cơ thể người đàn ông đột nhiên căng thẳng, trước đó anh muốn lùi bước giờ bỗng nhiên lại ôm chặt lấy cô, một tay anh đặt sau gáy cô để cô áp sát vào ngực mình.
Chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng và lặng lẽ, nhưng nó mang lại cho cô cảm giác chân thật hơn nụ hôn vừa rồi.
Lần đầu tiên họ ôm nhau như vậy. Vì từ nay họ không còn là anh em mà là sự tồn tại thân mật hơn của nhau.
*
Tiểu Giai canh thời gian đúng mười phút thì lập tức đặt cốc sữa lên khay, đi nhanh nhẹn lên tầng bống. Kết quả là vừa ra khỏi thang máy cô ấy đã thấy người đàn ông đi từ trong phòng ra.
"Tống thiếu gia." Cô ấy cúi đầu nói.
"Đưa sữa cho tôi, để tôi mang vào."
"Vâng." Tiểu Giai trả lời, khi bước tới đưa cốc sữa cô ấy còn quan tâm hỏi thêm một câu: "Vừa rồi là tiểu thư ngủ quên ạ?"
"Em ấy đeo tai nghe nên không nghe thấy." Người đàn ông hờ hững đón lấy cốc sữa.
Lúc này Tiểu Giai cũng không hỏi nhiều nữa, cô ấy gật đầu cầm cái khay trống quay người đi xuống tầng. Sau khi để khay về chỗ cũ, cô ấy đi dọn dẹp phòng khách và chỗ cạnh cửa sổ.
Dọn được một nửa, Tiểu Giai cầm tấm chăn mỏng trùm trên ghế lên và chuẩn bị gấp nó lại, nhưng lại thấy tai nghe rơi sang một bên.
Cô ấy sửng sốt, cúi người nhặt tai nghe lên, lẩm bẩm một mình: "Sao nó lại ở đây? Chẳng lẽ tiểu thư dùng cái khác?"
Vừa dứt lời, cô ấy ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một tai nghe nữa trên bàn trà.
"..." Tiểu Giai trợn mắt, đứng sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó mới cầm cái tai nghe còn lại lên, định tìm cơ hội âm thầm cất nó vào phòng.
...
Ngày hôm sau là chủ nhật, buổi sáng cả nhà đều an nhàn thoải mái ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị cùng nhau ăn sáng.
Người giúp việc đã chuẩn bị bữa ăn cùng bộ bát đũa và bày chúng theo thói quen ăn uống khác nhau của mỗi người.
Khó mà thấy được lúc Tống Lộc Bách ngồi xuống đã nhíu mày, anh ngước mắt nhìn về cô gái nhỏ đang cúi đầu vì ngại ngùng phía đối diện, lần đầu tiên anh cảm thấy khoảng cách giữa hai chỗ này quá xa làm mình cảm thấy khó chịu.
"Anh, tối qua anh ngủ không ngon à?" Tống Lịch Kiêu hỏi một câu kỳ quái trước khi ngồi xuồng: "Sao em cảm thấy dưới mắt anh có quầng thâm nhỉ."
Chân Diểu nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, sau đó lại cúi xuống.
"Tự lo bản thân cậu trước đi." Tống Lộc Bách lạnh lùng nói.
Tống Lịch Kiêu hờ hững hừ nhẹ một tiếng, sau đó anh lại ngước mắt lên nhìn cô gái đối diện, sửng sốt hỏi: "Diểu Diểu, em cũng ngủ không ngon à?"
"Dạ?" Chân Diểu giật mình, xoa xoa đầu mũi cười: "Có lẽ... do mới đổi phòng ngủ nên chưa quen giường ạ."
"Ở thêm vài ngày là quen thôi. Tối nay để Tiểu Giai xông hương an thần trong phòng cho cháu ngủ ngon nhé." Chu Huệ nói.
Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên ở một góc bàn ăn vang lên tiếng vỡ toang của đồ sứ, tách cà phê bị đổ và đụng vào một cái đĩa bên cạnh, sau một loạt va chạm dây chuyền thì trên mặt đất ngay dưới chiếc bàn ăn đã thành một đống hơi lộn xộn.
Người giúp việc vội vàng bước lên thu dọn: "Tống thiếu gia chờ một chút, tôi sẽ dọn sạch ngay, sau đó sẽ pha cho cậu một tách cà phê khác."
Tống Lịch Kiêu cười: "Xem ra anh thật sự ngủ không ngon, có lúc nào anh cả lại phạm mấy lỗi sai như này đâu."
Dù sao trước kia bọn họ cũng được học cách cư xử nghiêm khắc trên bàn ăn khi ở trường, bản thân Tống Lộc Bách là một người cẩn thận tỉ mỉ, anh đã đạt thành tích cao nhất về mặt này.
Người đàn ông ngồi trên ghế không trả lời, chỉ liếc nhìn người giúp việc ở bên cạnh, sau đó không nhanh không chậm đứng dậy rời khỏi chỗ.
"Đừng lo, tôi sẽ đổi sang chỗ khác."
Tiểu Giai ngạc nhiên trước sự kiên nhẫn và tính khí tốt hiếm có của anh, ngay sau đó đã thấy bóng dáng cao lớn đi vòng qua phía bên kia bàn ăn rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái có mái tóc dài chấm vai.
Người giúp việc lại bày ra một bộ bát đũa, đồng thời thay đổi vị trí thức ăn, sau khi làm xong thì lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.
Tim Chân Diểu đập rất nhanh, cô không thể không nghi ngờ Tống Lộc Bách đang cố tình, nếu không tách cà phê đang yên lành sao lại bị đổ chứ?
Cảnh tượng khiến cô mất ngủ đêm qua lại hiện lên trong đầu, cô cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt, hơi nghiêng người cầm nĩa lên bằng tay phải, tay trái đang đặt nhẹ trên đùi bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt lên trên.
Một giây sau, ngón tay anh len vào các kẽ hở giữa năm ngón tay của cô, từ từ đan mười ngón tay vào với nhau.