Dĩ An mặc kệ chiếc đuôi mang tên Lý Giao Viên phía sau, cô bước vào nhà việc đầu tiên là điều chỉnh lại nhiệt độ trong toàn căn nhà để ấm áp hơn một chút.
Sau đó, ánh mắt cô liếc nhìn về phía Lý Giao Viên đang đứng phía sau ngó đông ngó tây khắp căn nhà của cô, trong lòng cô lúc này tràn ngập cảm xúc không tên vì cô thật sự không biết phải đối xử thế nào với người phụ nữ đứng trước mặt mình hiện tại.
Người này là vợ cũ của kẻ thù hại chết anh trai cô, người từng được cô liệt vào danh sách của những quân cờ trong chiến lược trả thù của mình, nhưng sau tất cả đến tận ngày hôm nay nhìn lại quân cờ này vậy mà lợi hại đến như vậy.
Lý Giao Viên từng bước từng bước thoát ra khỏi danh phận quân cờ ấy, vô hình bước vào cuộc sống của cô làm dao động một góc nhỏ nơi trái tim đầy rẫy vết thương của cô.
Nàng không phải là một nữ thần mà mọi người nhìn thấy trên phim trường hay bên ngoài, cuộc sống của nàng cũng không hề đáng mơ ước như những gì mà phóng viên luôn viết trên tin tức.
Lý Giao Viên – nàng chỉ là một ngươi diễn viên yêu nghề, kính nghiệp chỉ muốn diễn những nhân vật mình thích, luôn cố gắng học tập để hoàn thành công việc, thỏa niềm đam mê.
Ngoài ra, nàng chỉ như bao người phụ nữ khác, mong muốn có một người chồng yêu thương mình, một đứa con ngoan ngoãn và cả một gia đình đầy tiếng cười ấm áp.
Nhưng ông trời lại quá trêu người, cho nàng tài năng, cho nàng một bé con ngoan ngoãn lễ phép hiểu chuyện nhưng lại lấy đi của nàng quyền được sống hạnh phúc như bao người phụ nữ khác.
Ông ấy để nàng làm dâu của một gia đình đầy ham muốn quyền lực, làm vợ của một kẻ chỉ vì để đứng trên con đường vinh quang mà lại đi giết người, làm những chuyện phạm pháp đến cuối cùng, việc đơn giản nhất là làm người chồng tốt,người cha tốt cũng không làm được.
Dù chỉ trải qua cùng nhau hơn một năm, nhưng thật sự Lý Giao Viên đã từng bước, từng bước làm thay đổi cách nhìn và cảm quan của Dĩ An về nàng.
Dĩ An từ lâu đã không còn là cô bé biết nhường nhịn người khác, cô đã dần trở thành ác ma mà ai thấy cũng phải sợ hãi trên thương trường, để đến được vị trí phó tổng của J.W Dĩ An đã tốn không ít máu và sức lực cũng như tâm cơ.
Đã từ lâu rồi cô không còn biết bản ngã của mình còn hay không, cô hay tự hỏi mình sẽ thế nào nếu trả thù xong? Liệu cô còn có thể trở lại là Dĩ An của trước đây hay không? Trong rất nhiều đêm cô từng hỏi bản thân như thế nhưng chẳng ai có thể cho cô một câu trả lời cụ thể, hóa ra đến cuối cùng cũng chỉ có bản thân cô với bóng đêm mà thôi.
Cứ như vậy, một đường đi chính là bảy năm, bảy năm chỉ biết gầy dựng bàn đạp để trả thù dù bên cạnh cô còn những người bạn luôn quan tâm nhưng có lẽ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Vậy mà, vậy mà để cô gặp được Lý Giao Viên.
Nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, rồi cả những lần tiếp xúc khác cùng nhau trải qua, khóe môi Dĩ An khẽ mỉm cười.
Cô nắm chặt bàn tay của mình lại, rồi thả ra lòng tự nhủ "Quả thật có những thứ không giải thích được tại sao lại như thế.
Cô sẽ có lúc vì nàng mà không biết như thế nào, cô cũng sẽ vì sự cứng rắn bướng bỉnh của nàng mà chấp nhận hay thậm chí cô sẽ để ý bản thân đau lòng khi thấy giọt lệ của nàng..
Đến hiện tại, chỉ vì vài ba câu nói cùng sự rắn rỏi của nàng mà cô lại để cho nàng bước vào căn nhà này, nơi mà từ trước đến nay Dĩ An không muốn cũng như không dám để ai bước đến thậm chí cả bản thân cô.Cô sợ phải phơi bày nổi đau, sự mất mát, một góc tối của bản thân để rồi nhận lấy sự cứu rỗi, thương hại của người khác.
Nhưng lần này, ngày hôm nay ở đây..
Lý Giao Viên lại có thể nghênh ngang, đúng, phải nói là nàng nghênh ngang đứng ở giữ đại sảnh của nhà cũ Dĩ Gia, nơi mà nàng có thể nhìn thấy toàn bộ nội tâm của Dĩ An một cách trần trụi" – Dĩ An nghĩ đến đây, ánh mắt thâm trầm lại nhìn vào Lý Giao Viên sâu hơn, đầy ý vị hơn.
Như cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người nào đó, Lý Giao Viên rời ánh mắt tò mò của mình trở thành một người phụ nữ quý phái hiểu chuyện, nàng nhẹ nhàng hỏi "Sao thế? Không lẽ em lại tính đuổi chị về?"
"Không có" – Dĩ An nhìn nàng, không nghĩ cô sẽ hỏi câu hỏi như vậy, cô hắn giọng "Không biết có người đến nên tôi không có chuẩn bị gì cả, với lại nhà này cũng lâu rồi không có người ở nên cũng chẳng có gì ở đây hết.
Nếu chị đã thấy tôi không sao, chị có thể về được rồi."
Lý Giao Viên nhăn mi nhìn Dĩ An, bĩu môi "Lại đuổi khách? Chị còn chưa được ngồi nữa, với lại chị đâu có nói gì đâu, không hề chê bai gì luôn"
Dĩ An đưa tay xoa nhẹ ấn đường, cô không nghĩ người phụ nữ đứng trước mặt mình sẽ có biểu hiện bĩu môi ấu trĩ như đứa trẻ không được quà, nhưng bản thân cô lại thấy điều đó lại dễ thương, cô..
hôm nay vì trả được thù nên tâm trạng của cô quá high hay sao lại có thể suy nghĩ như vậy nhỉ?
"Tôi không có ý đó.."
"Không có ý đó vậy được rồi, chị sẽ ở đây với em tới khi nào em đi thì thôi"- Lý Giao Viên mỉm cười, câu trả lời mang tính chất rất khẳng định và không cho phép Dĩ An từ chối.
Dĩ An thấy thái độ của nàng như vậy biết chắc là sẽ không cách nào thay đổi được tình hình hiện tại nên đành thở ra hỏi "Chị..chị ăn tối chưa?"
Lý Giao Viên mỉm cười thật tươi khi nhìn thấy Dĩ An thỏa hiệp với mình vì nàng biết trận giao tranh này mình thắng, nàng cũng không che che dấu diếm nói thật "Vẫn chưa, từ chiều giờ tôi luôn lo cho em nên cũng chưa có thời gian ăn cơm tối"
Dĩ An nghe thế tâm bỗng phát rung động nhẹ, cô đưa tay gãi nhẹ chop mũi của mình, hắng giọng " Nếu chưa ăn vậy chị cùng ăn với tôi đi"
Nói rồi chủ động dẫn đầu hướng về phía nhà ăn, Lý Giao Viên cũng không khách sáo mà bước theo vào nhà ăn.
Tay nghề của Dĩ An chưa phải là nàng chưa nếm qua, ký ức về ngày hôm đó vẫn in sâu vào trí nhớ của nàng, nếu có thể nàng nguyện được ăn món ăn Dĩ An nấu cả đời, lúc này nàng bỗng khựng bước chân, ánh mắt nhìn vào bóng lưng của Dĩ An, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, phía trước tất cả ánh sáng chỉ bao quanh lấy thân ảnh mảnh khảnh ấy, như thiên thần được phủ một vầng sáng chói mắt, nàng vô thức đưa tay lên đặt nơi ngực trái thì thầm "Cả đời, mình muốn ở bên cạnh em ấy cả đời sao? Lý Giao Viên à Lý Giao Viên, mày đã chắc chưa? Mày vừa thoát khỏi ngục tù hôn nhân thất bại, nay lại nói muốn cả đời bên cạnh em ấy? Mày có gì chắc chắn được đây?"
Dĩ An thấy nàng đứng bất động nơi đó, liền khó hiểu "Sao thế? Chị không muốn ăn?"
"Không..
không có" – Lý Giao Viên bừng tỉnh lại, liền lấp bấp, sau đó trấn an nhìn cả bàn đồ ăn đầy đủ liền ngạc nhiên " Một mình em, sao nấu nhiều thế?" – nói rồi vô thức nhìn cách bài trí xung quanh, có đầy đủ chén dĩa của bốn người nhưng chỉ có một vị trí được động đũa như có người đang dùng bữa, lúc này nàng mới hiểu được trước khi nàng đến nơi đây đã diễn ra chuyện gì.
Ánh mắt nàng dời khỏi bàn ăn nhìn đến Dĩ An đứng nơi đó, ánh mắt cô tránh né như không muốn để nàng phát hiện ra bí mật nơi đáy lòng.
Cô càng như vậy nàng trong lòng càng toan.
Hóa ra, Dĩ An em ấy lại cô đơn đến như vậy, hóa ra tòa thành to lớn đó chỉ có em ấy nơi đó, hóa ra khi có chuyện gì em ấy chỉ chạy về nơi đó, đóng cửa và ôm lấy bản thân mình như vậy...!Rốt cuộc, em ấy có bao nhiêu nổi đau phải chịu đựng đây?
Lý Giao Viên hít sâu một hơi, khóe môi cong lên như chưa có gì xảy ra, vui vẻ nói "Vậy xem ra hôm nay chị có lộc ăn rồi nhỉ, có đủ sắc vị ở đây rồi"
Dĩ An cũng thuận theo "Uhm, xem như chị có lộc ăn, đợi một chút, em hâm đồ ăn lại.
Hy vọng chị không ngại"
"Có gì mà ngại với không ngại chứ, có ăn là mừng lắm rồi" – Nói đoạn, nàng phụ Dĩ An đem đồ ăn về quầy bếp hâm nóng.
Cả hai cùng nhau hâm thức ăn, sau khi quay qua quay lại cũng an vị trên bàn ăn, lúc này có cảm giác một bữa tối hơn rồi.
Dĩ An trong vô thức nhìn vị trí bàn ăn vẫn như vậy nhưng vì có thêm một người mà ý vị trở nên ấm áp hơn một chút, sau đó đồ ăn trong chén của cô nhiều hơn một món, cô cuối đầu nhìn sườn xào lại nhìn Lý Giao Viên đang húp canh trước mặt, khóe môi cô vô thức nở nụ cười, rồi khẽ ăn miếng thịt ấy.
Lý Giao Viên tuy cuối đầu ăn, nhưng vẫn không buông lơi khoảnh khắc để nhìn cô gái đối diện.
Em ấy đang ăn miếng thịt xào mà cô vừa gấp cho em ấy, đôi môi ấy dính một chút dầu càng trở nên bóng hơn mang chút quyến rũ, ngũ quan tinh xảo dưới ánh đèn vàng, mọi thứ hòa hợp như vậy, em ấy ăn thôi mà có cần mê người như vậy không, Lý Giao Viên nhìn khớp hàm Dĩ An khẽ động, ánh mắt nheo lại, sau đó lại nhìn xuống cổ như đang quan sát quá trình tiêu hóa của thức ăn, chiếc cổ trắng nõn không quá cao cũng không quá thấp, theo cử động của em ấy chiếc cổ áo cũng được rộng mở hơn, Lý Giao Viên vô thức cắn khóe môi bên trong khi trong thấy xương quai xanh như ẩn như hiện bên dưới chiếc cổ trắng ấy và được che che đậy đậy bởi chiếc áo sơ mi.
Dĩ An không thể tiếp tục ăn khi luôn có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình như vậy, bất đắt dĩ cô lên tiếng "Sắp tới chị nhận đóng phim bách hợp à?"
"Sao em hỏi vậy" – Lý Giao Viên khó hiểu
"Chị nhìn tôi như muốn nuốt tôi vào bụng ấy" – Dĩ An nhướng mi "Nếu không biết chị từng ly hôn, tôi thì tôi nghĩ chị thích con gái đấy"
Lý Giao Viên nhẹ lau miệng, bình tĩnh nói "Nhà khoa học từng nói, không có người phụ nữ nào thẳng 100% cho đến khi họ gặp được bạn đời thật sự của mình"
"Chị nghĩ vậy sao?"
"Tại sao không thể?" – Lý Giao Viên nhìn chăm chú vào Dĩ An như muốn chắn chắn, đúng - nàng là người từng kết hôn với đàn ông nhưng bây giờ nàng đang bị hấp dẫn bởi một cô gái và người này đang ngồi trước mặt nàng.
Dĩ An hắng giọng như không hiểu ý của Lý Giao Viên, khẽ nói "hmm..
nếu chị thật như vậy, tôi ngẫm chị Kiều sẽ mệt lắm đây khi phải đối mặt với một dàn thủy quân dìm chết Nhất tỷ của chị ấy, chén cơm sắp mất rồi"
Lý Giao Viên hứng thú nhìn Dĩ An tránh nặng tìm nhẹ né tránh, nàng vừa phát hiện ra thật ra da mặt của Dĩ An rất mỏng nha, không giống như là những gì em ấy thể hiện ra bên ngoài bá đạo tổng tài hằng ngày.
Điều này, khiến cho nàng càng hứng thú hơn nữa khi trêu trọc em ấy.
" Vậy sao, nhưng chị tin Kiều tỷ nha, chị ấy sẽ giải quyết tốt với lại chị ấy là người mong chúng ta hanh phúc nhất"
"Chị không sợ bị mất fans sao? Sự nghiệp sẽ mất hết nếu chị yêu con gái?" – Dĩ An không ngần ngại hỏi thật, cô muốn biết suy nghĩ của người phụ nữ này.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, người phụ nữ tưởng chừng như yếu đuối này sẽ chọn sự nghiệp hay tình yêu.
Lý Giao Viên nhìn bàn ăn đủ màu sắc phía trước, ánh mắt nhìn Dĩ An rồi lại im lặng, sau một lúc không gian gần như ngừng lại, ngay lúc Dĩ An dường như cho rằng nàng sẽ không trả lời cô thì giọng nói thanh lãnh, không chút gò bó, mang đầy tính khẳng định và chắc chắn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh "An An này, chị không còn là cô gái mơ mộng Đông Tây Nam Bắc nữa rồi, ở độ tuổi của chị mà ly hôn thì chị đã là một người thất bại đấy.
Hì, nhưng mà không tính là thất bại thảm hại, vì chị còn có Hoan Hoan và sự nghiệp.
Chị sẽ lấy hai điều đó làm mục tiêu để tiếp tục phấn đấu,sẽ cố gắng dù có phải bắt đầu lại ở vạch xuất phát.
Chỉ cần Hoan Hoan khỏe mạnh, chị còn dược đóng phim thì chị đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng, nếu trong cuộc sống của chị sau này mà có gặp được người làm chị có thể thương một lần nữa, dù người ấy là nam hay nữ chỉ cần chị nhận định cả đời cùng người ấy thì cho dù mất đi sự nghiệp, fans quay lưng thì chị vẫn chấp nhận.
Vì vốn dĩ giữa dòng đời xô bồ, tấp nập này để tìm được một người mình thương, người ấy cũng thương lại mình thì không dễ dàng tí nào, Gặp nhau rồi tại sao lại để lỡ mất nhau, lỡ nhau biết đâu là mất nhau cả đời thì sao, chị sống tới tuổi này rồi chẳng mong sẽ có tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ mong có người bên cạnh cùng chị ngắm nhìn thế giới này, sống ở thành thị cũng được, sống ở nông thôn cũng tốt, trồng cây nuôi cá sống qua ngày cũng được, không cần cái gì gọi là bạc đầu giai lão chỉ mong người không rời ta khi có sóng gió mà cùng nhau bình đạm qua ngày, nhìn Hoan Hoan trưởng thành mà thôi.
Sự nghiệp mất rồi có thể lấy lại, không làm diễn viên thì làm cái khác thôi dù sao chị cũng diễn gần hai mươi năm rồi xem như cũng thỏa mãn rồi..." – nói đến đây nàng cười, nụ cười không mang chút tiếc nuối hay lưu luyến, Lý Giao Viên lại nhìn thẳng vào ánh mắt Dĩ An mà cười hiền dịu "Huống chi, phí bồi thường ly hôn và tích góp mấy năm nay cũng nhiều, có thể nuôi Hoan Hoan đến đại học không lo, hmm chị có thể suy nghĩ về tỉnh nào đó mở một quán ăn nhỏ hay kinh doanh nho nhỏ nào đó sống qua ngày cùng người ấy.
Tính ra cũng không tệ nha.
Mình có thể mở một quán trà nè, hay quán bánh nhỉ? An An, em thấy sao?"
Dĩ An chăm nghe nàng nói, bỗng được nhắc đến tên liền ngạc nhiên "Sao chị lại hỏi em?"
Lý Giao Viên lại thấy cô lộ vẻ manh manh đáng yêu, không khỏi câu môi cao hơn một chút "Thì chị muốn nghe ý kiến em thôi, sao khó tánh thế.
Khó thế sau này không ai chịu em đâu"
"Em cũng không bắt chị chịu đựng tính của em" – Dĩ An nghe thế khẽ lườm nàng, có chút gắt gỏng không hiểu lý do "Nói nhiều thế, chắc ăn xong rồi đúng không?"
"Ơ..
chưa xong, cơ mà chẳng phải em bắt chuyện hỏi chị trước sao." – Lý Giao Viên bĩu môi cảm thán, cũng không đôi co với cô mà tiếp tục ăn.
Dĩ An cũng thế, cũng không khó chịu hay thể hiện gì nữa mà yên lặng ăn tiếp, xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cả hai quay lại không khí im lặng ăn cơm đến nổi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, nhưng rất nhanh sau đó lại đã no, cả hai yên lặng hỗ trợ nhau dọn dẹp lại căn bếp.
Bỗng lúc này chuông cửa lại vang lên, Dĩ An đang chất lại chén dĩ khẽ nhíu mi nhưng Lý Giao Viên bên cạnh lại vui vẻ bước ra cổng.
Dĩ An lau khô tay, bước chân lên phòng khách vừa lúc thấy Lý Giao Viên cần một bich đồ, cô không rõ bên trong là gì, ánh mắt nhìn Lý Giao Viên mong nàng giải đáp.
Lý Giao Viên bước đến bàn trong phòng khách liền vui vẻ lấy từ trong bịch ra hai ly trà sữa và một khối bánh kem của Paris Baguette, khóe môi mỉm cười ánh mắt nhu tình nhìn Dĩ An đứng trước mặt "Nhanh, lại đây ăn tráng miệng nào"
Dĩ An khó hiểu nhìn Lý Giao Viên hí hửng trước mặt "Tráng miệng? Chị vừa ăn xong bữa tối, lại ăn đồ ngọt.
Chị không sợ tăng cân sao? Không phải là diễn viên các người không bao giờ ăn ngọt hay ăn khuya sao?"
Lý Giao Viên cắm ống hút vào ly trà sữa của mình, kéo một hơi, sau đó nhai nhai vài viên trân châu, thỏa mãn thở một hơi, bĩu môi nói nói Dĩ An "Nào có nhiều câu hỏi quy tắc như thế chứ? Đương nhiên là chị sợ, nhưng không phải cả đời cũng không đụng tới nó, huống chi tâm trạng không tốt ăn chút đồ ngọt sẽ vui trở lại nha." – Nói rồi, nàng đẩy ly trà sữa còn lại về phía Dĩ An "Nà, cho em.
Chị không biết em thích vị nào nên chọn loại cơ bản với bánh kem của Paris Baguette là vị chị thích, xin lỗi không hỏi ý em trước nhưng ăn đi nếu không hợp lần sau chọn loại em thích, nhưng chị đảm bảo nó ngon lắm á.
Ăn rồi đảm bảo tâm trạng em sẽ tốt hơn á."
Dĩ An đứng trên cao nhìn xuống Lý Giao Viên ngồi dưới đất, ánh mắt đang ngước nhìn mình rồi lại nhìn ly trà sữa cùng bánh ngọt trên bàn, không biết sao trong lòng cô có giọt nước ấm chảy qua khi nhìn thấy hình ảnh không nghĩ là nó sẽ xuất hiện trên người vị ngự tỷ trước mặt này, cô đưa tay che đi khóe môi đang nhếch lên.Dĩ An bước đến bên Lý Giao Viên, ngồi xuống sofa kế bên cạnh nàng.
"Lên đây ngồi đi, chị ngồi vậy không tê chân sao?" – Nói đoạn, Dĩ An lấy ống hút cắm vào ly nước, đưa lên môi hút một ngụm, mi mày khẽ nhăn "quá ngọt" nhưng rất nhanh đã biến mất, Lý Giao Viên không có để ý thấy được.
"Thế nào?"
"Ngon"
"Em thử bánh kem đi, vị việt quất đó" – Lý Giao Viên không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ, tay mút một muỗng nhỏ đưa đến bên khóe môi Dĩ An, hành động tự nhiên đến bản thân nàng cũng không biết điều này có bao nhiêu thân mật.
Dĩ An đảo ánh mắt chạm vào ánh mắt không chút tạp niệm chỉ có sự mong chờ như đứa trẻ của Lý Giao Viên, khóe môi cảm nhận được sự lành lạnh của bánh kem, sau đó trong vô thức cô khẽ há miệng ăn lấy miếng bánh kem đó.
"Thế nào, ngon đúng không?" – Lý Giao Viên mong chờ, như bánh kem này là do bản thân cô làm
Dĩ An nhìn nàng hành động như đứa trẻ, tâm không khỏi mềm, vẫn tỏ vẻ cao ngạo, mi mắt nhướn lên đánh giá "Uhm, cũng không tệ"
"Hà, thấy chưa, chị nói mà.
Sẽ ngon" – Lý Giao Viên nhìn phản ứng ngạo kiều của Dĩ An, trong lòng như nở hoa, cái con người này á.
Đừng tưởng nàng không biết, ngoài miệng tuy cao cao tại thượng bảo không ngon nhưng thật ra là ngon đó, chỉ là không muốn nhận thôi, nàng cũng không ngại tiếp diễn với con người này đâu.
"Lại, ngon thì chị đi đút em ăn nữa" – Nói rồi Lý Giao Viên càng tự nhiên hơn mà tiếp tục đút Dĩ An ăn bánh kem.
Dĩ An né tránh, ánh mắt đảo qua lại "Em có thể tự ăn"
Lý Giao Viên tay đã bưng dĩa bánh kem, thủ sẵn thế "tấn công" lại thấy cô né tránh, ánh mắt Lý Giao Viên trầm xuống, mệnh lệnh "Ngồi yên"
Dĩ phó tổng lạnh lùng, không xem người khác ra gì lại thật sự ngồi im, thẳng lưng, ánh mắt trân trối nhìn Lý nữ thần oai hùng từng muỗng từng muỗi đút cô ăn hết một phần nhỏ bánh kem.
Sau này, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, cô tự cảm thấy bản thân mình trong lúc vô tình đã thật sự "sợ" Lý Giao Viên.
- -----
Chào các bạn lại trở lại với Đan Đan, cám ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ Đan và Dĩ Giao.
Hôm nay các bạn thế nào? Có khỏe không? Còn Đan thì hôm nay vẫn như hôm qua, sáng dậy đi làm, giải quyết công việc, uống trà sữa rồi về nhà với gia đình, và rồi có cảm hứng nên viết một chương mới dành cho các bạn.
Mình thật xin lỗi khi phải để các bạn chờ đợi lâu đến như vậy, nhưng có những lúc mình rất muốn ra chương tiếp theo nhưng trong lòng không thể nào có cảm giác viết tốt được vì nguồn cảm xúc chưa thật sự thăng hoa.
Mình thật sự xin lỗi và vô cùng trân trọng, cám ơn các bạn đến bên giờ vẫn luôn đồng hành và theo dõi Dĩ Giao đến tận ngày hôm nay.
Có những ngày mình vào wattpad và thấy thông báo là có bạn mới follow trang hay là có bạn mới thêm Dĩ Giao vào list truyện.
Điều đó làm mình rất hạnh phúc và lấy đó làm động lực để tiếp tục cố gắng trau dồi và viết tốt hơn nữa.
Thật ra trong đầu mình luôn có rất nhiều ý tưởng cho truyện mới, nhân vật mới nhưng bản thân mình lại không dám đào hố tiếp vì mình sợ bản thân không làm được đến nơi đến chốn rồi lại bỏ dỡ, các bạn lại thất vọng.
Nên mình xin giữ lại đó nhé, và chờ đợi sau khi Dĩ Giao kết thúc mình sẽ tiếp tục tiếp nối những câu chuyện khác.
Vì Dĩ Giao là bộ truyện đầu tiên mình viết nên còn rất nhiều sai sót như ngữ pháp, chính tả, cách đặt câu mong các bạn hãy vu vi bỏ qua và nhắc nhở mình nhé.
Cũng như hãy bình luận cho mình them ý kiến, suy nghĩ của các bạn để mình đút kết được nguyên nhân vấn đề để chỉnh sửa.
À, truyện mình viết các bạn có đoán được diễn biến tiếp theo không mọi người? hmm, đôi khi mình ngẫm nghĩ không biết có ngược hay cú twist nào với các bạn không? Mình thích ngược lắm..
á hihi.
Hmmm, hôm nay xin phép nói đến đây thôi.
À, tiết lộ một chút, mình tính làm những đoạn video ngắn về tác phẩm bách hợp, hoặc những mẫu truyện ngắn của Đan viết để share với các bạn dù giọng mình chả hay tí nào..
Nhưng để mình xem nhé, biết đâu chỉ làm vì niềm vui nhỏ của mình thôi.
Hí hí.
Lần nữa, cám ơn các bạn đã luôn ủng hộ Đan Đan và mong các bạn có một ngày vui vẻ, hạnh phúc và nhớ giữ sức khỏe nhé.
SJ - 2.28.22.
Danh Sách Chương: