• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh nắng ban mai chiếu qua từng tán lá rọi xuống đất thành những bóng râm man mát, bầu trời quang đãng trong xanh như vậy rất thích hợp để đi dạo biển.

Tiêu Viễn An ngồi trong sân nhà ngước nhìn bầu trời xa vời, tâm trạng tồi tệ của ngày hôm qua cũng đã vơi đi phần nào.
Vương Vũ Phong từ trong nhà đi ra đưa cho Tiêu Viễn An ly nước cam, "Em đang nghĩ gì vậy."
"Em chỉ không biết mình nên làm gì bây giờ." Ly nước cam thơm ngon xuôi theo cổ họng trôi tuột xuống khiến cậu cảm thấy mát mẻ.

Vương Vũ Phong thở dài ngồi trên xích đu, hiện tại tình cảm của anh đã dành cho Quý Vương nhưng anh vẫn không kiềm lòng được mà chăm sóc cho cậu như đứa em trai.

Tiêu Viễn An chỉ có một mình Vương Vũ Phong là người bạn lâu năm.
"Phải rồi, cô gái hôm bữa là em họ của Quý Vương sao."
"Đúng vậy, sau đó cô ấy có hẹn em ra nói chuyện." Nhắc tới đây làm cậu nhớ tới hôm gặp Quý Hoa, những lời Quý Hoa nói lúc đó vẫn còn in trong trí nhớ của cậu.

Vương Vũ Phong im lặng nhìn Tiêu Viễn An thả hồn theo gió.
Cố Vương Khiêm nhìn xung quanh, xác định không có người mới bước vào phòng làm việc.

Hôm nay Quý Hoa không đến mà Quý Vương cũng chả thấy mặt mũi đâu, anh liền gọi điện cho Quý Vương.
"Cậu đang ở đâu vậy."
Tôi..

Khụ khụ..

Đang ở nhà.
"Bệnh rồi?"

Không biết, dạo này cứ cảm thấy chóng mặt.Quý Vương uể oải nằm trên giường nghe điện thoại, ngày thường sắc mặt của anh không có tí hồng hào nào giờ đây lại trắng bóc như xác chết.
"Vậy nghỉ ngơi đi, tôi kêu người mua thuốc cho cậu."
Không cần, tôi có rồi.
"Được, chú ý sức khỏe một chút."
Sau khi cúp máy, phòng làm việc bỗng nhiên im ắng hẳn khiến Cố Vương Khiêm có chút không quen, nhưng cảm giác ấy chỉ đến trong vài giây, lát sau anh liền tập trung vào mớ giấy tờ trên bàn.
Sau khi tốt nghiệp xong Tiêu Viễn An bỗng rảnh rang hẳn, đời trước cậu chưa từng có những giây phút như vầy, luôn hao tâm tổn trí làm mọi thứ để thu hút sự chú ý của anh, giờ thì không cần làm gì Cố Vương Khiêm vẫn ở bên cậu khiến cậu cảm thấy đây như là một giấc mơ vậy.
Nếu như đây là mơ thì Tiêu Viễn An mong giấc mơ sẽ không kết thúc để cậu được hưởng thụ mọi thứ cậu đang có.

Tiêu Viễn An nhắm mắt lim dim sắp ngủ thì bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu mơ màng đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cổng cậu liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, là cô gái xinh đẹp hôm đó đã ở trong phòng làm việc của Cố Vương Khiêm, Quý Hoa.

Tiêu Viễn An thắc mắc sao cô lại ở đây, "Sao cô tìm được nhà tôi."
Quý Hoa không nói gì hất mặt bước vào trong, hôm nay cô mặc bộ váy dài kết hợp cùng đôi dép xăng đan khiến cô trông dịu dàng hơn, mái tóc vàng óng ả được thắt bím tăng thêm phần xinh đẹp cho khuôn mặt trái xoan.
"Này.." Tiêu Viễn An chưa kịp phản ứng đã thấy cô ngồi lên chiếc ghế ban nãy của cậu, Vương Vũ Phong nhìn thấy người liền ngạc nhiên.
"Cô đến đây làm gì." Tiêu Viễn An thấy chỗ đã bị chiếm đành lủi thủi ngồi xích đu cùng với Vương Vũ Phong.

Quý Hoa nhìn một lượt quanh sân vườn rồi mới chậm rãi trả lời, "Tôi đến đây là để..

Dành lại anh Vương Khiêm."
Lời vừa thốt ra đã khiến không khí như đóng băng, Tiêu Viễn An liền đờ người, hô hấp như ngừng lại.

Tiêu Viễn An giả vờ cười, nhưng nụ cười lại méo mó khó nhìn, cậu nhìn chằm chằm Quý Hoa, vẻ hiền hòa liền biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng cùng một chút nguy hiểm.
Vương Vũ Phong vội vàng nắm lấy tay cậu trấn an nhưng lại bị cậu hất ra, "Cô gái nhỏ, tôi đã nói rất rõ rồi mà.


Cô là người mà sao lại nghe không hiểu như vậy chứ."
Quý Hoa cứ như nước đổ đầu vịt, cô không vì những lời nói nhảm nhí kia của cậu mà từ bỏ người mình thích cả mấy năm được.

Tiêu Viễn An bất lực không thể nói gì được hơn.

Cậu cảm thấy mình vẫn phải nói rõ cho cô gái trước mắt hiểu ra vấn đề.
"Quý Hoa, tôi hiểu cảm giác của cô khi người mình thích lại không thích mình."
"Anh thì hiểu cái gì chứ, anh ấy sẽ quay lại với tôi sớm thôi." Quý Hoa bỗng chốc nổi giận, ngón tay thon dài chỉ thẳng mặt Tiêu Viễn An mà nói.
"Cố Vương Khiêm sẽ không thích cô, dù là hiện tại hay tương lai anh ấy sẽ không bao giờ thích cô, cô có hiểu vấn đề không.

Cô đổ dồn hết tình cảm lên người anh ấy rồi cô nhận lại được gì, không được gì cả.

Tôi đã trải qua đương nhiên tôi biết rõ hơn cô."
"Hiện tại cô có thể nhìn hiểu được tình hình mà, chẳng qua là trong lòng cô luôn kháng cự, cô luôn nghĩ rằng bản thân cô sẽ làm cho Cố Vương Khiêm động lòng." Tiêu Viễn An bị cô chỉ chỏ cũng không tức giận ngược lại còn nhẹ nhàng nói chuyện với cô, Vương Vũ Phong ngồi bên cạnh cũng chỉ biết im lặng thầm vỗ lưng cậu để an ủi.
Quý Hoa biết chứ, cô biết Cố Vương Khiêm luôn chán ghét cô vậy nên cô mới phải làm đủ trò để thu hút sự chú ý của anh, nếu không phải tâm tư của cô bị anh chiếm lấy thì hà cớ gì cô phải hao tâm tổn trí như vậy.

Dẫu biết là vậy nhưng khi nghe Tiêu Viễn An nói cô rất đau lòng, trái tim như nghẹn lại không thể thở nổi, chỉ bởi vì một người mà lại làm cô đau lòng đến nhường này.
Cậu chuyện chưa được bắt đầu đã có hồi kết của nó, Quý Hoa uất ức mím môi, cô cúi đầu nhìn những hoa văn trên váy mình, những bông hoa nhỏ xinh bỗng chốc méo mó mờ nhạt dần, "Hức.."
Tiêu Viễn An thấy cô khóc liền luống cuống lên, cậu chưa gặp trường hợp này bao giờ đương nhiên không biết phải an ủi cô như thế nào.

Quý Hoa khóc rất lâu nhưng cô không giống như những cô gái bị từ chối lời tỏ tình kia, cô không thốt thành tiếng cũng không tìm ai đó để tâm sự.


Bấy giờ Tiêu Viễn An mới cảm thấy đau lòng thay cho cô, cậu bỗng mủi lòng thương tiến lại đưa cho cô hộp giấy.
Quý Hoa nhận lấy xong cũng không nói gì nhiều, một lát sau cô mới hết khóc, chỉ còn lại tiếng nấc nho nhỏ, cô cúi chào Tiêu Viễn An và Vương Vũ Phong sau đó quay đi.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé kia Tiêu Viễn An dâng lên một nỗi xót xa, cậu cũng từng như vậy, cũng từng ngu ngốc như Quý Hoa, nhưng thứ cậu nhận lại chỉ có sự tuyệt vọng mà thôi.
Sau khi Quý Hoa rời đi, Vương Vũ Phong cũng trở về tiệm, anh đến để gặp Cố Vương Khiêm hỏi một số chuyện nhưng lại thấy Tiêu Viễn An ở nhà nên hắn ở lại với Tiêu Viễn An một lúc, không ngờ lại gặp được cảnh tượng này.

Hắn thở dài nghĩ đến chuyện của mình và Quý Vương cũng chưa sắp xếp được tới đâu cả liền mệt mỏi, mấy bữa nay hắn không thấy bóng dáng của Quý Vương đâu khiến hăn lo lắng.
Quý Vương nằm trên giường nghe điện thoại, hiện tại anh không còn sức lực nào để đi lại được nữa.

Cố Vương Khiêm vừa cúp máy anh liền nhắm mắt ngủ, giấc ngủ không sâu khiến anh giật mình tình giấc vài lần.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, "Alo."
Hu hu, anh Quý Vương, em muốn quay trở lại Mỹ.
"Sao..

Khụ khụ..

Sao vậy."
Hử, anh bị bệnh ư.

Để em chạy qua xem.Mới giây trước cô vừa khóc bù lu bù loa giây sau nghe thấy tiếng ho của anh liền nhanh chóng chạy đi mua thuốc và đồ ăn cho anh.

Quý Vương chưa kịp nói gì thì cô đã ngắt máy, anh chỉ có thể thở dài nằm chờ.
Đến nơi rồi Quý Hoa mới sức nhớ ra, cô chỉ biết nhà anh chứ không biết mật khẩu nhà anh, thế là gọi điện cho Quý Vương thêm lần nữa.

Quý Vương gắng gượng vác chiếc thân tàn này ra mở cửa, "Sao em lại tới đây."
Quý Hoa vội vã đỡ lấy thân hình gầy gò của anh vào nhà, "Nhìn bộ dạng của anh xem, em không gọi tới thì anh nằm chết trong này luôn hả."
Dù là anh em họ nhưng từ nhỏ cô rất thân với Quý Vương, cô là con một vậy nên cô luôn cảm thấy cô đơn.


Có một lần ba dẫn cô đi sang nhà Quý Vương chơi, cô vừa vào liền nhìn thấy một cậu bé đẹp trai ngồi chơi một mình ở vườn, cậu bé ấy trắng trẻo, nhỏ bé giống hệt như con gái vậy.
Quý Hoa lúc đó cũng chỉ là một cô nhóc không biết gì, cô liền chạy ra chỗ Quý Vương đang ngồi chơi nói, "Chị ơi, chị thật xinh đẹp."
Lời vừa dứt Quý Vương liền nổi giận đẩy ngã cô rồi chạy một mạch vào nhà, cô không hiểu chuyện gì cứ vậy bị xô ngã, còn bị trầy ở tay, ba cô nghe thấy tiếng khóc liền chạy ra dỗ.

Thế là từ lúc đó cô liền quấn lấy anh, thật sự xem anh như chị gái xinh đẹp.

Mãi đến sau này lớn rồi cô mới biết Quý Vương chính là con trai.
"Bệnh nhẹ không cần em lo."
Quý Hoa lấy cháo bỏ vào tô rồi đưa cho Quý Vương, thấy anh không có sức bèn tự mình đút anh ăn.

Lúc đầu anh còn cự nệ nhưng bị cô nói vài câu liền im lặng ăn, "Sao em lại muốn quay về Mỹ."
"Ăn hết rồi uống thuốc đã." Hiện tại cô muốn quay về Mỹ thật nhưng thấy anh như vậy cô không đành lòng.
"Biết rồi." Thật giống đứa trẻ bị mẹ la mắng khi ăn mà.
Uống thuốc xong Quý Vương lại quay lại chủ đề ban đầu, tra hỏi cô không buông, ỷ mình vừa uống thuốc nên đã khỏe lại.
"Em quyết định không thích anh Vương Khiêm nữa."
"Sao em chuyển ý nhanh vậy." Quý Vương ngạc nhiên nhìn Quý Hoa, nhìn khuôn mặt đượm buồn của cô mà thấy thương.
"Em.."
"Được rồi, như vậy cũng tốt, để anh đặt vé máy bay cho em, em muốn khi nào đi."
Quý Hoa chưa kịp nói thì Quý Vương đã chuyển đề tài.
"Em không biết, chừng nào anh hết bệnh rồi thì em đi."
"Con bé ngốc." Quý Vương không nhịn được mà bật cười gõ vào đầu cô một cái.

Quý Hoa không phải người xấu thích làm những chuyện giựt chồng người ta, chỉ là cô muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương với người mình thích mà thôi.
Quý Hoa ở trong nước thêm vài ngày, đợi Quý Vương hết bệnh liền mua vé máy bay rời đi, "Nhớ giữ gìn sức khỏe, anh yếu như vậy phải tìm người khác để chăm sóc đó."
"Được, anh sẽ tự chăm sóc bản thân không để bị bệnh nữa, được chưa nào." Quý Vương xoa đầu cô, "Đi cẩn thận, chú ý sức khỏe." Cô nhìn Quý Vương một lúc lâu, không kiềm lòng được mà ôm anh một cái sau đó mới quay lưng đi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK