"Tạ Doanh, Omega trên giường anh... là ai?!"
Tạ Doanh tiện tay nhặt chiếc áo sơ mi trên ghế sofa khoác lên người - những vết cào trên người anh thật sự quá rõ ràng, vị luật sư họ Tạ này không mặt dày đến mức chia sẻ chuyện riêng tư của mình với bất kỳ ai.
Nhưng khi cài cúc áo, anh lại cảm thấy chiếc áo quá nhăn nhúm, anh khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhíu mày ngồi xuống sofa.
Anh mặc chiếc áo nhăn nhúm, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, căn phòng lại nồng nặc mùi pheromone của anh... Anh vừa làm gì, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Lưỡi Tạ Kiến Ninh đẩy răng nanh, vẻ mặt giận dữ đến méo mó. Gã thậm chí không cần hít mạnh cũng có thể nhận ra mùi pheromone còn lại trong phòng là của ai.
... Mùi hương này, gã đã ngửi suốt hai năm.
"Ngồi." Tạ Doanh đưa tay chỉ vào chiếc sofa đối diện, ra hiệu cho Tạ Kiến Ninh ngồi xuống nói chuyện.
Tạ Kiến Ninh không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Doanh.
... Trong lòng gã vẫn còn chút hy vọng cuối cùng, mong rằng mùi hương hoa mai quen thuộc này không phải đến từ người mà mình quen biết.
Gã lặp lại câu hỏi của mình: "... Là ai?"
Vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Tạ Doanh dần biến mất, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Tạ Kiến Ninh.
"Trong lòng chú đã có đáp án rồi, đừng hỏi nữa, Kiến Ninh."
"Đừng gọi tôi!" Tạ Kiến Ninh gầm lên, "Tạ Doanh, tôi nhờ anh chăm sóc em ấy, anh chăm sóc kiểu này sao?! Chăm sóc lên giường à--"
"Kiến Ninh," Tạ Doanh lạnh lùng cắt ngang, "Anh cho chú hai lựa chọn. Nếu chú có thể bình tĩnh nói chuyện, chúng ta sẽ nói rõ mọi việc ngay bây giờ. Nếu chú muốn nổi điên, vậy thì để ngày mai hãy nói."
Nói xong, anh giơ tay lên định xem giờ, nhưng lại nhớ ra đồng hồ đang ở trên đầu giường trong phòng ngủ, nên đành nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Hôm nay đã muộn rồi, để ngày mai đi."
Anh lấy điện thoại ra, định gọi xe đưa Tạ Kiến Ninh về nhà.
Cạch --
Tạ Doanh còn chưa kịp mở ứng dụng gọi xe, điện thoại đã bị Tạ Kiến Ninh hất văng xuống đất.
"Anh... anh--" Môi Tạ Kiến Ninh run lên, gã dùng ngón tay chỉ vào Tạ Doanh, không nói nên lời.
Sự kiên nhẫn của Tạ Doanh đã cạn kiệt, nhưng anh thực sự không muốn cãi nhau với Tạ Kiến Ninh vào lúc này - Thẩm Thanh Đình vẫn còn trong phòng, cậu vừa mới được đánh dấu, tuyệt đối không thể để cậu sợ hãi vì cuộc cãi vã của họ.
"Anh nói lại lần nữa, hôm nay đã muộn rồi, không thích hợp để nói những chuyện này. Có gì thì ngày mai hãy đến tìm anh." Tạ Doanh cúi xuống nhặt điện thoại, "Đúng là nên nói chuyện với chú. Lần trước chú về Hải Thành, anh lại đi công tác nên chưa kịp nói. Trưa mai đi, anh sẽ đến đón chú rồi chúng ta nói chuyện."
Lồng ng.ực phập phồng của Tạ Kiến Ninh dần dần bình tĩnh lại. Gã có vẻ đã bình tĩnh hơn, không nói đồng ý cũng không lớn tiếng phản bác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Doanh với vẻ mặt kỳ lạ khó tả.
Vài giây sau, khóe miệng gã nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Gã dời mắt, nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.
"Thẩm Thanh Đình, thật sự là em sao?" Gã lên tiếng, "Em thích kiểu người như anh trai tôi à? Em thích anh ta ở điểm nào? Dịu dàng, trưởng thành, điềm đạm, có sức hút? Thẩm Thanh Đình, tôi nói cho em biết, tất cả đều là giả tạo--"
Chát --
Tạ Doanh đứng dậy khỏi ghế sofa, sải hai bước đến trước mặt Tạ Kiến Ninh, giơ tay tát gã một cái.
"Tạ Kiến Ninh, anh đây có giới hạn, đừng chọc anh nổi giận."
Trên mặt Tạ Doanh lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ ôn hòa, anh quen cười với mọi người nên dễ khiến người ta quên mất vẻ đáng sợ của anh khi tức giận.
Anh lạnh lùng nhìn đứa em trai trước mặt, khí thế áp đảo của một Alpha lớn tuổi lúc này hoàn toàn bộc lộ ra.
"Chú biết anh tức giận sẽ như thế nào mà, Kiến Ninh, đừng ép anh đánh chú."
Tạ Kiến Ninh từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhưng bố mẹ lại không nỡ đánh không nỡ mắng, từ nhỏ đến lớn, người đánh gã nhiều nhất lại chính là người anh trai hơn gã gần mười tuổi này.
Tạ Kiến Ninh nuốt nước bọt, răng nanh cắm sâu vào tuyến thể của mình.
Sắc mặt gã từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, gã lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép hờ, như thể chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa, người bên trong sẽ thực sự bước ra.
... Và sau đó tự tay đập tan ảo tưởng may mắn cuối cùng của gã.
Điều bất ngờ là, từ trong phòng thực sự truyền ra tiếng bước chân do dự.
Tạ Doanh bước nhanh về phía phòng ngủ, đưa tay chống lên khóa cửa, nói nhỏ: "Em ngủ tiếp đi."
Giọng nói dịu dàng như gió xuân lướt trên mặt nước, sự hung dữ và lạnh lùng vừa rồi biến mất ngay lập tức.
"Ngoan."
Tạ Doanh nói xong hai câu này liền đóng cửa lại.
Cánh cửa vốn còn hé mở một khe hở nay đã được đóng chặt hoàn toàn, ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai không gian hoàn toàn khác biệt.
Áp lực thấp trên người Tạ Doanh cũng dịu đi rất nhiều sau hai câu nói này. Anh day day sống mũi, giọng nói ôn hòa: "Kiến Ninh, về nhà bình tĩnh lại trước đi. Hôm nay đã muộn rồi, ở đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Anh đã nói ngày mai sẽ đi tìm chú, thì nhất định sẽ đi. Chú biết đấy, anh chưa bao giờ trốn tránh vấn đề."
Mặt mày Tạ Kiến Ninh tái nhợt. Gã nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn người anh trai trước mặt, nỗi buồn khó tả lan từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
"Tạ Doanh, tôi hỏi anh," gã cười nhạt, "Anh cướp bạn trai của em trai mình, anh không thấy xấu hổ sao? Không thấy... mất mặt à?"
Tạ Doanh cúi đầu vuốt vuốt tay áo sơ mi nhăn nhúm của mình, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười với gã.
"Không phải bạn trai, đương nhiên cũng không nói đến chuyện cướp." Tạ Doanh nói, "Anh không thấy xấu hổ, cũng không thấy mất mặt."
Tạ Kiến Ninh nhìn chằm chằm vào anh, nhắm chặt mắt.
Sau đó... quay người rời đi.
Cánh cửa bị gã đóng sầm lại, Tạ Kiến Ninh như lời anh nói, mang theo đầy bụng tức giận và khó chịu, rời khỏi... nhà của anh trai.
Tạ Doanh thở dài thầm, cởi bỏ chiếc áo sơ mi xộc xệch trên người - anh thực sự rất ghét nó. Sau đó, anh đi vào bếp rót một ly nước ấm, cầm trên tay trở về phòng ngủ.
Mở cửa phòng ngủ, Thẩm Thanh Đình đang đứng ở cửa - cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi mà Tạ Doanh vội vàng khoác lên người cho cậu.
Tâm trạng vốn có chút khó chịu bỗng chốc được xoa dịu, trên mặt Tạ Doanh thậm chí còn xuất hiện nụ cười rõ ràng.
Anh đưa ly nước đến bên miệng Thẩm Thanh Đình, miệng lại trêu chọc cậu: "Thầy Tiểu Thẩm, chân đẹp thật đấy."
Thẩm Thanh Đình vừa xấu hổ vừa tức giận: "Anh!"
"Được rồi, được rồi, đắp chăn cho kín, đừng để bị cảm lạnh." Tạ Doanh không trêu chọc cậu nữa, ôm eo Omega ngồi trở lại giường.
Anh v.uốt ve mái tóc mềm mại của Thẩm Thanh Đình, nói: "Hôm nay đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, đã muộn rồi, có gì thì ngày mai hãy nói. Sáng mai em còn phải đi làm, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt."
Tuy nói vậy, nhưng anh biết rõ Thẩm Thanh Đình không thể không quan tâm, nên lại chủ động nói: "Sớm muộn gì cũng có lúc này, hôm nay cũng là một cơ hội - tuy hơi khó xử. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với nó, chuyện này sẽ được giải quyết."
Thẩm Thanh Đình bị Tạ Doanh vùi trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
... Cậu cảm thấy, cậu vẫn hiểu tính cách của Tạ Doanh. Tạ Doanh đã nói như vậy thì nhất định là đã có sự chuẩn bị từ trước, anh hoàn toàn tự tin có thể giải quyết trong một lần. Chỉ là...
Cậu lo lắng nhìn Tạ Doanh, khóe miệng bĩu xuống.
Tạ Doanh bật cười. Anh c.ởi q.uần jean của mình, cúi xuống hôn lên trán Thẩm Thanh Đình, nói nhỏ: "Lo lắng gì vậy, bé cưng."
Thẩm Thanh Đình mở to mắt, kinh ngạc nói: "Không được gọi em như vậy!"
Tạ Doanh cười ha hả: "Vậy anh đổi cách gọi khác. Lo lắng gì vậy, thầy Tiểu Thẩm?"
Thẩm Thanh Đình nắm lấy ngón tay của anh, nhỏ giọng nói: "Lo lắng... sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người."
Tạ Doanh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Anh cũng nằm xuống chăn, nghiêng người ôm Thẩm Thanh Đình. Anh suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, cuối cùng nói: "Nếu chuyện này thực sự ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta, vậy thì cũng không phải vì anh và người yêu cũ của em trai đang yêu nhau."
Lòng bàn tay Tạ Doanh che mắt Thẩm Thanh Đình, ở nơi Omega không nhìn thấy, lộ ra vẻ mặt buồn bã.
... Đó chỉ có thể là vì, anh có thể dễ dàng có được em, nhưng lại không biết trân trọng.
Tạ Doanh không thể nói ra những lời như vậy, nên chỉ vỗ về lưng Thẩm Thanh Đình dỗ cậu ngủ, nhẹ giọng nói: "Tạ Kiến Ninh suốt ngày chỉ biết ăn chơi, không bao lâu nữa sẽ quên thôi."
... Không biết là do hình tượng của Tạ Kiến Ninh trong lòng Thẩm Thanh Đình quá tệ, hay là Thẩm Thanh Đình thực sự hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tạ Doanh, tóm lại, Tạ Doanh nói như vậy, cậu cũng thực sự có vẻ tin tưởng, sau khi hỏi đi hỏi lại vài lần "Thật sao", vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt dần dần biến mất.
Không lâu sau, cậu chìm vào giấc ngủ dưới sự vỗ về của pheromone.
Buổi trưa ngày hôm sau, hai anh em hẹn gặp nhau tại một quán cà phê ngoài trời.
Tạ Kiến Ninh ngồi co ro trên chiếc ghế mây, hoàn toàn không còn vẻ hung hăng như đêm qua. Có lẽ gã đã không ngủ ngon cả đêm, quầng thâm mắt rõ ràng, hốc mắt lõm sâu.
Gã nhấc mí mắt liếc nhìn Tạ Doanh, thậm chí không muốn chào hỏi.
Tạ Doanh ngồi xuống gọi hai ly đồ uống. Trước khi thảo luận về vấn đề của Thẩm Thanh Đình, anh vẫn quan tâm đến vết thương của em trai mình trước.
"Đã khỏi hết chưa? Tay và chân ấy."
Tạ Kiến Ninh cười khẩy: "Anh còn quan tâm đến tôi sao?"
Tạ Doanh: "Anh chỉ có một người em trai, anh không quan tâm đến chú thì còn quan tâm đến ai?"
"Chỉ có một người em trai như tôi, chỉ có một người em trai như tôi..." Tạ Kiến Ninh lặp đi lặp lại những lời này, vẻ mặt buồn bã, "Anh còn biết tôi là em trai của anh... Anh biết tôi là em trai của anh mà anh còn cướp Omega của tôi?!"
Tạ Doanh hỏi ngược lại: "Omega của chú? Hai người đã kết hôn rồi sao? Hay đã hoàn thành đánh dấu rồi?"
Anh vốn đang dựa vào ghế, sau khi nói xong câu này, anh chống cánh tay phải lên bàn giữa hai người, nửa người trên nghiêng về phía trước.
"Kiến Ninh, Thẩm Thanh Đình không phải là Omega của chú, hai người đã chia tay rồi." Tạ Doanh chậm rãi nói, "Hai người đã chia tay rồi, anh theo đuổi em ấy, và theo đuổi thành công, chuyện này có vấn đề gì sao?"
Tạ Kiến Ninh nhắm mắt lại, gần như phải cắn chặt đầu lưỡi mới có thể kìm nén được cảm giác chua xót trong khoang mũi.
Gã nói từng chữ, từng chữ một: "Chúng tôi... chỉ là... cãi nhau một chút..."
Tạ Doanh không nói gì, chỉ nhìn gã với ánh mắt thoáng chút thương hại.
Nỗi đau buồn trong lòng Tạ Kiến Ninh lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn bùng nổ. Gã vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói: "Anh, anh hai, em cầu xin anh, anh trả em ấy lại cho em... trả lại cho em được không?"
Tiếng khóc bị kìm nén phát ra, vai Tạ Kiến Ninh run lên dữ dội, nước mắt không ngừng rơi xuống từ kẽ ngón tay.
Tạ Doanh dời mắt đi không nhìn gã nữa, rất lâu sau mới khẽ nói: "Thẩm Thanh Đình không phải là một món đồ có thể tùy ý chuyển nhượng hay trả lại, chú hiểu không?"
"Em không hiểu, em không hiểu!" Tạ Kiến Ninh lau mặt, đứng dậy khỏi ghế, nhìn xuống Tạ Doanh, gào lên: "Omega trên thế giới này nhiều như vậy, anh muốn Omega nào mà không được? Tại sao cứ phải là em ấy? Tại sao cứ phải là em ấy!"
Gã đau đớn nói: "Anh còn nhớ anh là anh trai của em không?!"
Tạ Doanh vẫn bình tĩnh, bưng tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm, rồi nói với Tạ Kiến Ninh những lời cuối cùng.
"Chú muốn gì, anh đều có thể nhường cho chú."
...Ly latte trong miệng rõ ràng đã thêm sữa và đường, nhưng trên đầu lưỡi vẫn tràn ra vị đắng nhàn nhạt.
Tạ Doanh hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: "Điều chú muốn, anh đã nhường cho rồi. Nhưng chú có trân trọng không? Tạ Kiến Ninh, rõ ràng là chính chú đã không giữ chặt, là chú đã để lạc mất em ấy. Bây giờ anh mang em ấy về, chú trách anh được sao?"
Anh đặt tách cà phê xuống, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào.
"Hai năm hai người quen nhau, anh chưa từng làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn. Bây giờ hai người chia tay rồi, anh cũng không thể theo đuổi em ấy sao? Không có đạo lý như vậy đâu Tạ Kiến Ninh."
Nói xong, anh lại nhìn người em trai trước mặt.
Anh đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng khi thực sự nói ra vẫn có chút không đành lòng, máu mủ tình thâm, anh cũng không thể thật sự lạnh lùng nhìn em trai mình suy sụp, dù cho sự suy sụp này là do chính gã gây ra.
Chỉ là, chút không đành lòng này vẫn không thể so sánh với sự tiếc nuối và xót xa vì đã bỏ lỡ Thẩm Thanh Đình hai năm qua, Tạ Doanh nhắm mắt lại, buông ra câu nói cuối cùng.
"Thẩm Thanh Đình là Omega của anh, bây giờ, sau này cũng sẽ luôn là người Tạ Doanh anh nắm giữ trong tay, ai cũng không cướp được."
Lúc đi ngang qua Tạ Kiến Ninh, Tạ Doanh khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi.
Phía sau, tiếng khóc nghẹn ngào vọng lại từ xa.
Tạ Doanh nhìn đồng hồ, có chút tiếc nuối nghĩ, trưa nay khó khăn lắm mới có chút thời gian, vẫn không kịp ăn bữa trưa với Thẩm Thanh Đình.
-------------
Anh trai thì trưởng thành còn thằng em như trẻ trâu ấy.