Edit: Đậu
Lộ Tinh ở bệnh viện hai ngày, tinh thần chuyển biến tốt đẹp. Phó Thâm mới dám đón cậu về nhà.
Trước khi đi, Phó Trạch tìm Phó Thâm, đưa bình thuốc cho anh bảo anh về nhớ bôi cho Lộ Tinh.
Rời khỏi bệnh viện, cả người Lộ Tinh nhìn hưng phấn hơn rất nhiều. Bởi vì cậu khoog cần phải lo lắng có nguy cơ bị tiêm nữa.
Trên xe, Lộ Tinh ngoan ngoãn ngồi trên đùi Phó Thâm, trong miệng ăn kẹo sữa, trên tay chơi đùa yết hầu của Phó Thâm. Lộ Tinh chọc một cái, thì yết hầu Phó Thâm liền động lên một cái, chọc cho cậu cười không ngừng nghỉ.
Phó Thâm nhìn thiếu niên tươi cười xán lạn trong ngực, càng thêm quý trọng cái cảm giá như giây phút này.
Xe dừng ở hoa viên Phó trạch, quản gia cùng người giúp việc đã sớm đứng chờ ở đó rồi. Nhìn thấy Lộ Tinh hoàn hảo nguyên vẹn không sứt mẻ gì được Phó Thâm ôm xuống xe, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Tinh không rõ nguyên do, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình quái lạ chỗ nào ý, có loại cảm giác nóng bỏng.
Lộ Tinh cười phất tay với bọn họ.
Phó Thâm một đườngôm Lộ Tinh về phòng, đặt ở trên giường, nhưng cũng không vội đứng dậy. Mà đè Lộ Tinh xuống dưới thân, từng chút từng chút khẽ hôn cậu.
Từ trán đến mắt, lại sống mũi cùng đôi môi hồng nhạt của cậu.
Lộ Tinh rất ngoan, tùy ý Phó Thâm khẽ hôn, chỉ là động tác của Phó Thâm rất nhẹ. Làm trên mặt cậu rất ngứa, trong lòng cũng ngứa.
Lộ Tinh muốn gãi, lại bị Phó Thâm giữ chặt tay, Phó Thâm tách từng ngón tay cậu ra, đan bàn tay mình vào.
"Tinh Tinh, hoan nghênh về nhà." Phó Thâm mỉm cười, mọi ôn nhu đều hiện lên ở giữa hai hàng lông mày.
Lộ Tinh ngây thơ cười thân mật với anh, lộ ra mấy cái răng nanh nhỏ nhắn.
Phó Thâm lại hôn cậu, chỉ là lúc này đây càng càng xâm nhập vào trong khoang miệng cậu, Lộ Tinh đóng cửa mở rộng ra tùy ý anh xâm lấn. Cậu thích hôn Phó Thâm, bởi vì lúc này cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích của Phó Thâm đối với cậu, so với kẹo còn ngọt hơn nhiều.
Khi buông Lộ Tinh ra, Phó Thâm liếm môi dưới, phía trên còn lưu lại mùi kẹo sữa trên môi của Lộ Tinh.
"Được rồi." Phó Thâm chuyển đề tài, ngón tay sờ đến thắt lưng quần Lộ Tinh, "Cởϊ qυầи ra."
Lộ Tinh thoáng chốc sửng sốt, nắm lấy thắt lưng quần mình không để cho Phó Thâm kéo xuống.
Chẳng lẽ Phó Thâm lại muốn àm chuyện như vậy với cậu? Nhưng mà đau lắm... Phía dưới của Lộ Tinh đau hai ngày nay, đau đến mức cậu hông dám xuống giường đi bộ.
Vẻ mặt hoảng sợ của Lộ Tinh xin tha nhìn Phó Thâm.
"Ha ha." Phó Thâm cười bất đắc dĩ, cong hai ngón tay búng lên trán Lộ Tinh, "Tiểu hoàng ngư, em nghĩ cái gì đấy, tôi chỉ muốn bôi thuốc cho em thôi được chưa."
"Bằng không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng." Phó Thâm giải thích rồi cởϊ qυầи Lộ Tinh ra.
Mặt Lộ Tinh đỏ như cà chua chín...
Phó Thâm nhẹ nhàng lật người Lộ Tinh, cơ bắp cả người Lộ Tinh đều ở trong trạng thái căng chặt. Sau khi cởi cái quần bên ngoài ra thì cỉ còn cái qυầи ɭóŧ bao lấy bờ mông đầy thịt của cậu.
Phó Thâm nghiêng người đi lấy thuốc mỡ Phó Trạch đưa, vặn ra bên trong là thuốc mỡ màu cam.
Phó Thâm cởi tiếp cái qυầи ɭóŧ nhỏ của Lộ Tinh, cái mông trắng hồng béo béo của Lộ Tinh làm Phó Thâm nhìn đến mức chỉ muốn chảy máu cam.
Lộ Tinh xấu hổ đến mức dùng chăn che đầu lại.
Phó Thâm lấy chút thuốc mỡ bôi lên ngón tay, ngón tay tiến vào trong hoa cúc của Lộ Tinh. Bởi vì tình yêu mạnh bạo quá mức lúc trước, nên chỗ này đã bị xé rách, trên khe rãnh đỏ thẫm lộ ra vài vết thương.
Phó Thâm tận lực nhẹ nhàng bôi thuốc, nhưng Lộ Tinh vẫn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức nắm chặt ga giường. Đau đến cắn chặt răng.
"Nhịn một chút rất nhanh rồi sẽ tốt thôi." Phó Thâm trấn an, động tác trên tay không dừng lại. Lộ Tinh thân thể kém, nếu không sớm một chút khiến cậu khỏi hẳn thì kiểu gì nhất định sẽ bị bệnh tiếp.
Thật sự rất đau, Lộ Tinh xốc chăn bịt kín đầu lên, xoay người bắt lấy cái tay đang xoa thuốc cho cậu.
Lộ Tinh nghiêng đầu nhìn về phía Phó Thâm, vẻ mặt khẩn trương chờ mong, bĩu môi không ngừng thổi ra ngoài.
"......" Phó Thâm hình như hiểu được ý của cậu rồi.
Lộ Tinh còn đangở thổi, hơi nâng cái mông nhỏ của cậu lên, làm demo cho Phó Thâm.
Cái này Phó tổng... Phó thiếu.. Phó Thâm... rất là khó làm được...
Thổi một cái thì không đau nữa, Lộ Tinh thật là đem những lời nói này của Phó Thâm ghi nhớ trong lòng.
Năm mới dương lịch thì cũng được gọi là năm mới.
Tần Húc ở trung tâm thành phố thuê một chỗ mời mọi người đến tụ họp. Tần Húc là người rủ đương nhiên hắn phải là người dầu tiên có mặt, còn có Ôn Ngôn. Sau đó thì Phó Thâm với Lộ Tinh đến, đến muộn nhất đương nhiên là Nghiêm Đào.
Theo luật cũ, Nghiêm Đào phạt 3 ly rượu.
Lộ Tinh vừa nhìn thấy Ôn Ngôn thì không nhúc nhích được chân, ngồi ở bên cạnh Ôn Ngôn ngây ngô cười với cậu.
"Tuyết Mị Nương." Ôn Ngôn đưa cho Lộ Tinh một cái hộp, giống như cái hộp bánh bông lần trước, "Mới làm, không biết cậu có thích hay không."
Lộ Tinh cầm lấy, liên tục gật đầu.
Mấy cái này Phó Thâm đều thu vào trong mắt, tư vị như thế nào thì không cần phải nói rồi.
Một lát sau nhân viên phục vụ chuẩn bị đầy đủ rượu, lại có hai cô gái bồi rượu nữa cũng tiến vào. Tần Húc đặc biệt tìm riêng cho Nghiêm Đào.
Tần Húc chỉ cần một ánh mắt, cô gái thức thời ngồi bên cạnh Nghiêm Đào, kết quả Nghiêm Đào theo phản xạ có điều kiện lùi cả người về phía sau.
Nhưng rất nhanh Nghiêm Đào đã mặt không đổi sắc mở miệng, "Mấy cô đi hát một bài nghe một chút đi."
Chuyên ăn bát cơm này, giọng hát của cô gái tất nhiên là không phải nói. Gọi một bài hát Quảng Đông có tiết tấu nhanh chóng,bầu không khí trong phòng cũng nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Phó Thâm chọn một quả dâu tây mùa đông đút cho Lộ Tinh, rất ngọt. Lộ Tinh lại ăn liên tiếp vài quả, chỉ là mình ăn chưa đủ còn muốn nhét mấy quả cho Ôn Ngôn.
"......" Trong mắt Phó Thâm như có một cái gai.
"Tinh Tinh." Phó Thâm dán đến trước mặt Lộ Tinh, nháy mắt với cậu.
Lộ Tinh cho rằng Phó Thâm đang chơi với cậu, cũng chớp chớp với anh. Đôi mắt băng lam của cậu trong bóng tối lóe lên tinh quang.
Phó Thâm tức giận, nhét một quả dâu tây vào trong tay Lộ Tinh. Cầm tay cậu đưa đến bên miệng mình, lại một miếng nuốt hết cả quả.
"Còn muốn." Giong nói của Phó Thâm giống như đang làm nũng, Tần Húc nhìn mấy màn này vào mắt, bắt đầu hoài nghi Phó Thâm có phải trúng tà hay không.
Tần Húc vốn tưởng rằng Nghiêm Đào chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội chế giễu Phó Thâm, kết quả quay đầu thì thấy, Nghiêm Đào cầm ly rượu ngồi thất thần phát ngốc.
Cái lũ này bị làm sao zị tròi....
Tần Húc không khỏi rùng mình một cái, cầm lấy ly rượu trước mặt tự mình uống một ngụm.
Tần Húc ôm Ôn Ngôn ngồi bên cạnh, đưa cho cậu một chén rượu, "Có muốn uống chút hay không?"
Vẻ mặt Ôn Ngôn lộ ra vẻ khó xử, tửu lượng của cậu thật sự không được. Nhưng lại không muốn làm mất hứng thú của Tần Húc, đành phải căng da đầu gật đầu.
Nồng độ rượu của Tần Húc uống không thấp, vừa vào miệng thì sặc, cổ họng Ôn Ngôn nóng rát một đương xuống dạ dày. Ôn Ngôn khó chịu, cầm lấy sữa chua uống một ngụm lớn.
Dấu vết thiêu đốt của rượu tràn lan ra cả người, chiếm lĩnh xương quai xanh của cậu, thẩm thấu vào làn da dưới lớp quần áo, làm cho cả người cậu bị phủ một tầng ửng hồng.
"Cay quá" Ôn Ngôn thử đầu lưỡi, ngẩng đầu nói với Tần Húc, trong hốc mắt có nước mắt do bị sặc ra.
Trong tim Tần Húc như bị một cái lông vũ quét qua, bộ dáng Ôn Ngôn vô tội lại đáng thương làm cho trực giác của hắn hiện lên mùi thơm mềm ngon miệng. Trong khoảng thời gian này Tần Húc không đi tìm người khác, đều là phát tiết ở trên người Ôn Ngôn. Nhưng ăn thế nào cũng không đủ.
Đổi thành người khác thì Tần Húc đã sớm chán ngấy rồi.
Tần Húc thuận thế hôn Ôn Ngôn một cái, mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu tràn đầy.
Đột nhiên tim Ôn Ngôn đập nhanh, tim đập nhanh khác thường. Máu toàn thân sôi trào trong chớp mắt, làm cả người cậu nóng lên. Rượu quá mạnh, làm cho cả người cậu nhộn nhạo. Du͙ƈ vọиɠ..?
Ôn Ngôn không xác định được là xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cậu kêu gào, muốn Tần Húc hung hăng yêu thương hắn, giống như là ăn phải cổ độc thôi thúc, tnhf cảm khó giữ. Hơn nữa Tần Húc càng đến gần, du͙ƈ vọиɠ trong người càng mạnh mẽ.
"Muốn......" Trong đầu Ôn Ngôn kêu lên.
"Tần thiếu, em muốn đi vệ sinh." Ôn Ngôn tận lực làm cho sắc mẳ của mình bình thường, không để cho người ta nhìn ra manh mối.
"Đi đi." Tần Húc buông cậu ra.
Ôn Ngôn bước nhanh ra khỏi phòng riêng, Lộ Tinh nhìn bóng dáng vội vàng của cậu. Trên mặt Lộ Tinh hiện lên một tia lo lắng, Ôn Ngôn giống đến kỳ phát tình vậy...
Ôn Ngôn vọt vào phòng vệ sinh, khóa cửa ngăn lại. Không ngừng hít sâu, nóng quá, cũng rất ngứa, ngón tay Ôn Ngôn dựa vào cửa ngăn để du͙ƈ vọиɠ cọ xát lên trên đó. Nhưng lửa tình trong lòng vẫn không giảm đi chút nào.
Đáng sợ hơn chính là đuôi cá của cậu, cũng rất ngứa, bực bội bất an, muốn biến ra.
Ôn Ngôn ngồi trên nắp bồn cầu, kéo xuống quần, thả ra đuôi cá ra. Đuôi cá trắng như tuyết ở trong gian phòng nhỏ hẹp điên cuồng vẫy đập, Ôn Ngôn thấy đuôi cá đột nhiên biến sắc, màu lam.
Ý của màu lam là gì Ôn Ngôn cũng không quá hiểu, trên thực tế sau khi phân hóa thành người cá cậu rất ít khi thả cái đuôi của mình ra.
Ôn Ngôn sờ đuôi cá của minhg, trong miệng bất lực nhỏ giọng lặp đi lặp lại "Mày đừng nhúc nhích nữa, cầu xin mày đừng nhúc nhích..."
Nhưng cũng không có tác dụng gì, cậu càng sốt ruột, đuôi cá càng vẫy đập mạnh hơn.
"Cốc cốc!" Cửa đột nhiên bị gõ vang, Ôn Ngôn sửng sốt, không dám hành động thiếu suy nghĩ phát ra bất kỳ thanh âm gì.
"Cậu ở bên trong?" Là giọng nói của Tần Húc.
Ôn Ngôn che miệng lại không dám mở miệng, bộ dáng hiện tại của cậu tuyệt đối không thể để Tần Húc phát hiện.
"Ôn Ngôn mở cửa ra." Khẩu khí của Tần Húc cũng không ôn nhu, như là mang theo một cỗ tà hỏa không được phát tiết nơi nào.
Ôn Ngôn không dám mở cửa, chỉ hy vọng Tần Húc nhanh chóng rời đi.
"Muốn tôi gọi người đến phá cửa đúng không?" Tần Húc lại hỏi, đã rất không kiên nhẫn.
Ôn Ngôn biết trốn không xong, nếu chọc giận Tần Húc sẽ phiền toái hơn.
"Ngay, ngay lập tức mở đây!" Ôn Ngô vừa trả lời vừa liều mạng thu đuôi cá lại, nhặt quần trên mặt đất lên.
Cửa mở ra, Tần Húc vịn cánh cửa đứng ở bên ngoài. Mặt đen xì.
"Tần thiếu..." Ôn tồn vừa thấy Tần Húc đến, đầu óc liền biến thành một đống bùn nhão. Toàn thân toàn thân đều muốn cùng hắn làm.
Tần Húc lại gần đẩy Ôn Ngôn vào cửa, ngón tay không dấu vết một lần nữa khóa phòng vệ sinh lại.
"Mặt cậu nóng quá đấy." Tần Húc hôn lên khuôn mặt Ôn Ngôn, bàn tay thì sờ trên mông cậu. Vừa rồi ở phòng riêng thì hắn đã muốn Ôn Ngôn đến phát điên, bây giờ càng không nhịn được.
Ôn Ngôn giống như một cây củi khô bốc lửa, ôm lấy cổ hắn kiễng chân chủ động hôn Tần Húc.
Không có tiền thân hay màn kịch dư thừa, gian phòng rất nhanh đã vang lên tiếng rêи ɾỉ ái muội.
Hôm nay Ôn Ngôn rất khác với mọi ngày, Tần Húc xâm nhập vào trong đó. Tự nhiên là hiểu rõ nhất, nhưng hắn chỉ cho là do ly rượu kia mới khiến Ôn Ngôn trở nên dâʍ đãиɠ như vậy.
Đột nhiên, bên ngoài gian phòng vang lên tiếng bước chân, chắc là có người đi vào, Ôn Ngôn che miệng lại, không dám để tiếng phát ra ngoài. Nhưng Tần Húc lại cố ý chơi xấu, động tác trên ngoài càng nhanh hơn, "Bảo bối, không muốn để người ta phát hiện thì nhỏ giọng một chút."
Khóe miệng Tần Húc tà mị, đó chính là âm thanh làm nền cho hắn đưa Ôn Ngôn lên trời.
Danh Sách Chương: