• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xu

Beta: Sue

Khương Ngâm cùng Doãn Toại về đến nhà, vừa mở cửa Cái Đuôi Nhỏ đã hưng phấn vẫy vẫy cái đuôi chào đón.

Khương Ngâm đổi giày khom lưng ôm lấy nó, chọt đầu nó hỏi: "Nói, có phải đã nghe thấy tiếng ba mẹ trở về từ xa không?"

Cái đuôi nhỏ nhiệt tình dùng lưỡi liếm ngón tay của Khương Ngâm, vô cùng vui mừng.

Tiến vào phòng khách, dì giúp việc cởi tạp dề từ phòng bếp đi ra, nói với Khương Ngâm: "Cái Đuôi Nhỏ đã được cho ăn rồi, tôi thấy buổi trưa thời tiết tốt, còn tắm rửa cho nó, cực kỳ ngoan."

"Vất vả cho dì rồi." Khương Ngâm mỉm cười, ngồi xuống thả chú chó xuống đất.

Dì giúp việc đem đồ ăn đã làm xong mang lên bàn, rồi rời đi.

Khương Ngâm rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn với Doãn Toại, bỗng nhiên sinh ra chút xúc động: "Trước kia em tan làm về đến nhà, chuyện đầu tiên là đặt thức ăn ngoài, bây giờ kết hôn xong, chất lượng sinh hoạt lập tức được nâng lên rất nhiều!"

Doãn Toại gắp thức ăn cho cô: "Cứ ăn thức ăn ngoài không tốt cho cơ thể."

"Em tất nhiên biết chuyện đó, nhưng có nhiều lúc quay chụp xong về nhà sẽ rất mệt mỏi, thật sự không muốn nấu cơm."

"Vậy tại sao không ở cùng bố mẹ?"

"Đại học C cách công ty của em quá xa, muốn không kẹt xe thì mỗi ngày em cần đi sớm hơn một giờ." Khương Ngâm vừa nói, vừa ăn món sườn xào chua ngọt sở trường của dì giúp việc, hạnh phúc đến mức nheo mắt lại: "Còn việc thuê người giúp việc nấu cơm cho em, mặc dù thu nhập của em cũng được, nhưng thật ra bản thân em cảm thấy cũng không cần thiết."

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]

Nói rồi, cô nhún vai: "Nói cho cùng, vẫn là tiền kiếm được không đủ còn dùng không đúng chỗ, nếu em lấy được người có tiền như anh, em đương nhiên không phải ăn thức ăn ngoài."

Doãn Toại cười xoa xoa đầu cô: "Tất cả của anh đều là của em."

Sau bữa ăn Khương Ngâm và Doãn Toại cùng nhau đem bát đĩa dọn vào phòng bếp, cô vẫn như thường ngày dự định lên lầu trở về phòng, lướt điện thoại một lát.

Kết quả mới từ phòng bếp đi ra, đã bị Doãn Toại nắm lấy tay. Anh nhấc cằm, ra hiệu nhìn đồng hồ treo trên tường: "Còn sớm, em lại chưa buồn ngủ, lên lầu sớm như vậy làm gì?"

Bây giờ hai người bọn họ đang giai ở đoạn yêu đương, dường như nên làm chút gì đó.

Khương Ngâm nghĩ nghĩ, chỉ vào ghế sô pha: "Vậy chúng ta xem tivi một lát?"

Ngồi xuống ghế sô pha, Khương Ngâm mở ti vi.

Cô bình thường bận rộn công việc không có thói quen xem phim, liền tùy tiện tìm một bộ phim thần tượng: "Em nghe tiểu Hà ở công ty nói, bộ phim này gần đây dường như rất nổi, anh muốn xem không?"

Doãn Toại đối với phim truyền hình không có yêu cầu gì: "Em quyết định là được."

Khương Ngâm buông điều khiển từ xa xuống, sờ vào trong túi có mấy viên kẹo, lúc chiều quay chụp được bên đối tác đưa cho, cô cảm thấy ăn rất ngon, tiện tay lấy hai cái bỏ trong túi.

Bao bì nhiều màu sắc, một đỏ một xanh, theo thứ tự là vị ô mai và vị việt quất.

Cô đưa viên xanh lam kia cho Doãn Toại: "Anh muốn nếm thử không, có nhân sữa, ăn rất ngon."

Doãn Toại tiện tay nhận lấy, lột vỏ kẹo, đem viên kẹo kia bỏ vào trong miệng.

Trong lúc xem tivi, Doãn Toại luôn nắm lấy tay cô đùa nghịch, Khương Ngâm bị chọc đến phân tâm, cũng không biết trên TV nói cái gì.

Kẹo trong miệng là loại kẹo cứng, chậm rãi tan chảy ở đầu lưỡi cô, mùi sữa ngọt ngào hòa với hương ô mai tràn ngập trong miệng.

Trên màn hình, hình ảnh nhất thời chuyển đổi, nữ chính đang ở trên ban công phơi quần áo, nam chính đi qua ôm lấy cô ấy từ phía sau, hôn bên cổ của cô ấy.

Hai người nói gì đó, nữ chính liền bị nam chính xoay người lại, thâm tình hôn lên.

Khương Ngâm sững sờ hai giây, không hiểu sao cảm thấy không được thoải mái, vô thức vụng trộm xem phản ứng của Doãn Toại.

Lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Doãn Toại nhìn qua.

Trong phòng khách chỉ còn lại ngọn đèn dưới sàn, vầng sáng cam ấm nhàn nhạt bao phủ chung quanh, chiếu vào trên da thịt, vừa mập mờ vừa lưu luyến.

Doãn Toại không biết đã nhìn chằm chằm cô bao lâu, con ngươi đen nhánh hẹp dài u trầm, đồng tử dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng, bên trong như sóng ngầm phun trầm.

Tim Khương Ngâm đập nhanh hơn không ít, ánh mắt vội vàng nhìn về phía TV, cảnh hôn sâu kia còn chưa kết thúc, kèm theo nhạc nền lãng mạn ngọt ngào.

"Có chút khát, em đi rót cốc nước." Cô thuận miệng nói rồi từ ghế sô pha đứng lên.

Không ngờ Doãn Toại lại đột nhiên níu tay cô lại, dùng sức kéo một cái, thân hình cô lảo đảo, thuận thế ngã về phía trước, cuối cùng trực tiếp đè lên trên người anh, eo thon bị anh nắm chặt.

Khương Ngâm hô một tiếng nhỏ, trợn to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn đột nhiên đến gần, dưới ánh đèn, hình dáng trên mặt anh càng thêm rõ nét.

Anh hơi câu môi mỏng, lười biếng mở miệng: "Không phải vẫn đang xem bình thường hửm, sao lại thấy khát nước?"

Khương Ngâm thử vùng vẫy mấy lần, vẫn không thể tránh được.

Chóp mũi anh sát lại gần nhẹ nhàng cọ vào chiếc mũi thanh tú của Khương Ngâm, lúc nói chuyện, hơi thở phun ra lượn lờ có chút giống vị kẹo anh vừa ăn xong: "Buổi sáng không phải muốn hôn như thế sao, bây giờ hôn lại có được hay không?"

Anh hỏi rất trực tiếp, Khương Ngâm hơi sững sờ giây lát, bên tai như bị thiêu đốt, càng lúc càng nóng lên.

Cô tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia, ngón tay níu lấy cổ áo anh, vô thức gãi gãi trên cúc áo anh, cụp mắt nuốt nước miếng, nói mơ hồ không rõ: "Thế nhưng trong miệng em vẫn còn kẹo, vẫn chưa ăn xong đâu."

Cô vừa dứt lời, liền dùng đầu lưỡi đảo viên kẹo trong miệng, lúc va chạm vào răng truyền đến tiếng vang nhỏ xíu, môi nhỏ đỏ hồng có chút cong lên, ánh đèn màu ấm hắc tới, hiện ra ánh sáng bóng bẩy.

Hầu kết Doãn Toại có chút nhấp nhô, ánh mắt trở nên ảm đạm mấy phần, khàn khàn mở miệng: "Vậy thì, kẹo ăn có ngon không?"

Đầu óc Khương Ngâm có chút trống rỗng, vô thức nhẹ gật đầu: "Ừm, ăn ngon."

"Nếu ăn ngon thì——" Đầu ngón tay anh nâng cầm cô lên, giọng nói gợi cảm mà mê hoặc: "Cho anh nếm thử."

Nói xong, môi anh dán tới, từ từ hôn sâu, mút nhẹ cường thế đi vào, mút nhẹ lấy lưỡi.

Đàn ông khi hôn chắc hẳn không cần dạy cũng tự hiểu được.

Lúc đầu động tác anh vụng về, làm Khương Ngâm khó chịu một chút, mấy lần mắt đỏ muốn đẩy anh ra, ngay sau đó rất nhanh liền nắm bắt được kỹ xảo, kỹ thuật hôn khiến cho người ta mê muội.

Khương Ngâm dần dần ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chủ động vòng lên trên cổ anh, thâm tình đáp lại nụ hôn.

Cuối cùng cũng không biết ai đã nuốt viên kẹo kia vào trong bụng, chỉ còn lại dư vị ngọt ngào làn tràn nơi đầu lưỡi, kéo dài không tan.

Sau một hồi lâu, Khương Ngâm đỏ mặt đẩy anh ra, mở miệng hô hấp không khí mới mẻ.

Nghiêng đầu qua, lại nhìn thấy Cái Đuôi Nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh chân bàn trà, lúc này đang ngẩng mặt lên, con mắt trong suốt không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai bọn họ.

(Cái Đuôi Nhỏ: Lại là một ngày làm bóng đèn biết đi =))))

Lúc Khương Ngâm nhìn qua, nó còn cố ý nghiêng đầu một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ.

Khương Ngâm chỉ cảm thấy tê cả da đầu, lập tức dâng lên một cảm giác xấu hổ khi đang làm chuyện xấu lại bị bắt gặp, tức giận vỗ vỗ vai Doãn Toại: "Đều tại anh, Cái Đuôi Nhỏ đang xem chúng ta kìa."

Doãn Toại nhẹ giọng cười, đem Khương Ngâm đang muốn né ra khỏi ngực anh một lần nữa kéo trở lại, câu môi nói: "Vậy thì để cho nó nhình."

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ thẫm của cô, tựa hồ bị nghiện, giọng nói anh khàn khàn mà trầm thấp: "Chúng ta lại thêm một lần nữa, sẽ càng tốt hơn so với lần vừa rồi."

Khương Ngâm: "..."

Cuối tuần Khương Ngâm và Doãn Toại đã hẹn cùng nhau về đại học C thăm hỏi Khương Bẩm Hoài và Lương Văn.

Khương Ngâm thức dậy hơi trễ, sáng sớm, còn chưa ăn cơm xong, liền nhận được điện thoại của Lương Văn: "Các con đã tới nơi chưa?"

"Còn chưa đến mười giờ đâu, mẹ cũng quá sốt ruột đi." Khương Ngâm gặm một miếng bánh mì nướng, nhấp một hớp sữa bò, ăn nói không rõ ràng.

"Nếu con đi đường bị kẹt xe thì không phải giữa trưa là đến rồi sao!" Lương Văn nói, dừng một chút, nói đến chủ đề chính của cuộc gọi này: "Hôm nay Dương Thư không phải cũng được nghỉ sao, rất lâu rồi mẹ chưa gặp con bé, con rủ con bé qua nhà mình cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Lúc đầu chuyện rủ Dương Thư về nhà cùng nhau ăn cơm không có gì là không thể, nhưng nghe giáo sư Lương Văn nói lời này, Khương Ngâm cảm thấy không đơn giản: "Mẹ vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn người ta làm con dâu mẹ à?"

Nói đến chuyện này, Khương Ngâm khó được nghiêm túc mấy phần: "Mẹ, mặc dù Dương Thư làm chị dâu con, con rất nguyện ý, nhưng chuyện này là chuyện riêng của anh trai và Dương Thư, hai người bọn họ cũng biết nhau nhiều năm, mẹ có thấy có chút tia lửa nào không? Một người không có tình, một người vô ý, chúng ta dính vào không tốt, vậy nên đừng để chuyện này làm cho cả hai không thoải mái."

"Con nói mẹ đều hiểu, không phải mẹ cũng đã đề cập qua việc này ngay trước mặt Dương Thư sao, nhưng mà con bé ở Trường Hoàn một mình bơ vơ không nơi nương tựa, cũng không có người thân bên cạnh, chúng ta ngẫu nhiên chiếu cố một chút cũng là việc nên làm."

Nói đến chỗ này, Lương Văn thở dài: "Lần này mẹ thật không có ý muốn tác hợp bọn nó nữa, anh trai con hôm nay nói tăng ca không trở về, mẹ chỉ là rất lâu chưa gặp lại Dương Thư, nghĩ đến vừa lúc các con muốn tới, trong nhà náo nhiệt nên muốn rủ con bé tới chơi."

Khương Ngâm nghĩ ngợi, cuối cùng đồng ý: "Vâng ạ, lát nữa con hỏi cô ấy một chút."

Cúp điện thoại, Khương Ngâm thả bánh mì trong tay xuống xoa xoa tay, lại gọi điện thoại cho Dương Thư.

Lúc này Dương Thư cũng vừa tỉnh, thanh âm nghe có chút miễn cưỡng.

Khương Ngâm nói lát nữa đưa cô ấy cùng về nhà, Dương Thư lúc đầu muốn cự tuyệt, bị Khương Ngâm quấy rầy cuối cùng cũng đồng ý: "Được rồi, tớ cũng lâu rồi không đi thăm chú và dì."

Sắp xếp ổn thỏa, Khương Ngâm cùng Doãn Toại từ trong nhà đi ra.

Lúc chờ thang máy cô nhìn người đàn ông bên cạnh, hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, mang một chiếc áo khoác dài mỏng màu nâu cà phê, thân hình thẳng tắp, bả vai rộng mà mỏng, tay áo được xắn lên phá lệ đẹp mắt.

Ngước mắt nhìn khuôn mặt nhã nhặn tuấn lãng kia, tóc mái ngắn rủ xuống xương mi, cặp mắt đào hoa vừa đen vừa sâu, đuôi mắt nhỏ hất lên, xung quanh ửng hồng nhàn nhạt.

Gương mặt này, bất cứ lúc nào cũng đẹp đến mức không thể bắt bẻ, quả thực là yêu nghiệt chuyển thế.

Khương Ngâm một mực ngửa gương mặt hoa si lên mà nhìn, con mắt còn không thèm nháy.

Lúc này, cửa thang máy mở ra rồi đóng lại.

Doãn Toại rủ mắt nhìn chăm chú cô một lát, có chút nghiêng người áp sát gần cô, khí tức ấm áp vẩy vào bên tai cô, giọng nói nho nhỏ, lẩm bẩm, lại có chút khiêu kích: "Em lại nhìn tiếp thì hôm nay sợ rằng không ra được cửa đâu."

Cánh môi anh như có như không cọ vào vành tai mẫn cảm của cô, Khương Ngâm co rúm lại, lui về sau một bước, nhấp môi dưới, cưỡng ép bình tĩnh lại, muốn làm dịu đi bầu không khí: "Em chỉ là nhìn xem anh rửa mặt sạch sẽ chưa, dù sao cũng đi gặp bố mẹ em, để mặt bẩn sẽ không tốt."

Doãn Toại: "..."

Anh một lần nữa nhấn nút thang máy, nắm tay cô đi vào.

Khương Ngâm nói: "Chúng ta đi đón Dương Thư trước."

Doãn Toại "Ừm" một tiếng, sau khi ra khỏi thang máy, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn đi.

Thấy anh đang đánh chữ, Khương Ngâm nghi ngờ hỏi: "Hôm nay anh bận sao?"

"Không bận." Doãn Toại cất điện thoại vào túi, giúp cô mở cửa xe.

Sau khi Khương Ngâm lên xe, cô báo địa chỉ nhà Dương Thư, trên đường nhịnđê không được than vãn với Doãn Toại: "Mẹ em thật là muốn anh em kết hôn đến điên rồi, ngày ngày muốn Dương Thư làm con dâu, em cảm thấy chuyện nối dây tơ hồng này nên là hai bên có ý với nhau, nếu không cũng không thể làm gì được, anh thấy em nói đúng không?"

"Anh cảm thấy cũng được." Bàn tay với xương khớp tay rõ ràng của Doãn Toại nắm lấy tay lái, tản mạn cong cong khóe môi: "Nếu như không phải giáo sư Lương, lúc trước em có thể đi xem mắt với anh sao?"

Khương Ngâm bị hỏi, nhớ tới chuyện đã từng bị mẹ cô bắt đi xem mắt với Doãn Toại. Lúc trước, cô còn một lòng tránh né Doãn Toại, sợ anh bởi vì chuyện đã từng bị cô cưỡng hôn mà trả thù cô.

Cũng may nhờ mẹ, nếu không thì làm gì có bọn họ của hiện tại?

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]

"Nhưng chuyện của hai chúng ta và chuyện anh em với Dương Thư không giống nhau."

"Chỗ nào không giống nhau?" Doãn Toại nghĩ đến lúc trước cô cũng biện lý do thoái thác, chợt lĩnh ngộ được gì đó, gật đầu: "A, Hóa ra chúng ta khi đó là tình chàng ý thiếp, cho nên dây tơ hồng này mới nối thành công."

Khương Ngâm mặt đỏ lên, chợt cảm thấy chột dạ: "Ai khi đó tình chàng ý thiếp với anh, anh đừng có dát vàng lên mặt mình, không có chuyện đó đâu."

Cô lúc trước nhiều lắm chỉ là, coi trọng gương mặt này của anh.

Doãn Toại cười nhẹ, cũng không truy cứu, lại hỏi cô: "Vậy bây giờ đã tình chàng ý thiếp chưa?"

"Hiện tại sao?" Khương Ngâm đặt hai ngón trỏ đối chiếu nhau ở trên đầu gối, gõ nhẹ một cái, khóe môi nhàn nhạt cong lên: "Cứ xem là có đi."

Xe dừng ở cửa tiểu khu Dương Thư, Khương Ngâm kéo cửa xe xuống nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Dương Thư, lại cầm điện thoại gọi thúc giục.

Sau khi cúp máy, Khương Ngâm có chút nhàm chán, ấn mở cái gương trước mặt ra, tô lại son môi.

Bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó, nghiêng đầu qua: "Tuế Tuế, màu son hôm nay so với ngày hôm qua, mà nào càng đẹp hơn?"

Câu hỏi này làm cho Doãn Toại giật mình hai giây, ánh mắt anh rơi xuống môi Khương Ngâm.

Anh không nhìn ra màu son hôm nay với ngày hôm qua khác nhau ở chỗ nào.

Nhưng lời này hiển nhiên là không thể nói, nếu không đoán chừng tiểu tiên nữ sẽ nổi giận mất.

Nghĩ như vậy, anh ngoắc ngón tay: "Em xích lại gần anh xem một chút."

Dây an toàn hạn chế phạm vi hoạt động, Khương Ngâm trực tiếp cởi xuống, nghiêng người tới gần anh.

Ngón tay Doãn Toại khẽ bóp cằm thon của cô, cúi đầu sáp mặt qua, cặp mắt đào hoa nhắm lại, anh nhìn qua đôi môi đỏ xinh đẹp kia, tản mạn mở miệng: "Em nên hỏi anh, so với ngày hôm qua, cái nào ăn càng ngon hơn."

Nói xong, anh hôn lên trên cánh môi cô, răng anh ngậm lấy môi dưới khẽ cắn một ngụm.

Xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến, thân hình Khương Ngâm có chút cứng đờ, ngước mắt nhìn thấy Doãn Toại tựa hồ nghiêm túc so sánh một chút, nhướng mày nhìn cô: "Đây không phải ngọt như nhau à."

"..."

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]

Mặt Khương Ngâm nóng lên, đáy lòng lại nổi lên một tia ngọt ngào.

Trên môi còn lưu lại nhiệt độ của anh, cô triệt để đem vấn đề màu son quên sạch sành sanh, bỗng nhiên hai tay vòng lên trên cổ của anh, lần nữa dán lại gần: "Tuế Tuế, anh vừa rồi hôn quá nhanh, em còn muốn hôn nữa."

Doãn Toại vòng tay qua eo của cô, khẽ cười nói: "Đừng làm rộn, một hồi Dương Thư đến sẽ thấy được."

"Em vừa mới gọi điện thoại lúc cô ấy vừa ra cửa, làm sao nhanh như vậy được." Cô ôm Doãn Toại không buông tay, giọng dịu dàng thì thầm nũng nịu: "Thì hôn một chút đi màaaa ~"

Lời còn chưa dứt, sau lưng cô truyền đến tiếng hắng giọng của một người: "E hèm, show ân ái tới trước cửa nhà rồi? Hai vị, xe này tôi còn có thể ngồi được không?"

Cửa sổ xe bên Khương Ngâm đang mở, âm thanh vô cùng rõ ràng, không có một chút trở ngại, nhẹ nhàng truyền đến.

Lưng Khương Ngâm cứng đờ, cấp tốc đẩy Doãn Toại ra rồi ngồi thẳng lại, nhìn ra Dương Thư đang đứng ngoài híp mắt cười cười: "Sao cậu xuống nhanh vậy?"

Dương Thư bị cô chọc cười, đuôi lông mày nhỏ giơ lên: "Tiểu khu nhỏ như vậy, cậu mong tớ giống như con ốc sên, chậm rãi bò tới à?"

Khương Ngâm: "..."

Dương Thư liên tục trêu chọc hai người họ ngay trước mặt Doãn Toại cũng không tốt, cô ấy lễ phép chào hỏi người đang ngồi ở vị trí tài xế sau đó mở cửa xe sau ngồi lên.

Trên đường tới đại học C, bầu không khí bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường.

Điện thoại Khương Ngâm rung lên, nhìn thấy Dương Thư gửi Wechat: 【 Chị em, lúc cậu cùng ông xã cậu ở chung với nhau, cậu cũng chủ động thế sao? 】 Khương Ngâm vụng trộm liếc mắt về phía Doãn Toại, bình tĩnh trả lời:

【 Nào có, bây giờ đều là anh ấy chủ động, bình thường anh ấy động một chút là lại ôm lại hôn, tớ đẩy cũng đẩy không ra. 】 【 Chuyện hôm nay, là ngoài ý muốn! 】

【 Vừa rồi cũng là anh ấy chủ động, tớ hỏi anh ấy về màu son môi, kết quả anh ấy đột nhiên liền hôn tớ. 】 【 Là anh ấy hôn tớ trước! 】

Dương Thư: 【 À 】

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]

Khương Ngâm đọc ra được ẩn ý sâu xa từ tiếng "A" tích chữ như vàng kia: Hôm nay cho dù cậu bịa ra một đóa hoa, tớ cũng sẽ không tin!

"..."

Xe dừng ở dưới lầu đơn nguyên, Doãn Toại mở cốp sau xe cầm lấy quà tặng trước đó chuẩn bị, Dương Thư cũng mang theo chút, từ chỗ ngồi phía sau lấy xuống.

Vừa lúc một chiếc xe phía trước lái từ chỗ bo cua đi đến, dễ như trở bàn tay đậu bên cạnh xe Doãn Toại.

Người đàn ông quần đen áo đen cầm chìa khóa xuống xe, trên mặt xưa nay luôn mang vẻ lãnh khốc ngạo mạn.

Khương Ngâm có chút giật môi dưới: "Không phải mẹ nói hôm nay anh ở công ty luật tăng ca, không trở lại sao?"

Khương Bái chậm rãi nhấc mí mắt lên liếc nhìn cô một cái, mỉm cười: "Một đứa đã gả đi như em, quản anh về nhà lúc nào làm gì?"

"Hửm, gả đi thì sao, dù sao chỗ này cũng là nhà của em!" Cô tiến lên hai bước ghé vào bên tai Khương Bái, tăng lớn âm lượng: "Nhà của em!"

Khương Bái nhíu mày ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút ghét bỏ cách xa cô một chút, cánh tay tự nhiên ôm lên trên bả vai Doãn Toại dẫn đầu đi vào đơn nguyên: "Em rể, đem nha đầu tóc vàng rước về nhà, em đã giúp nhà chúng tôi lập công lớn đấy."

Khương Ngâm nhìn bóng lưng Khương Bái, tức giận đến mức đạp hư không vào anh một cước.

Thấy Dương Thư xách đồ theo, Khương Ngâm chủ động giúp cô ấy cầm: "Vì sao mỗi lần cậu tới đều mang quà, trong nhà chỉ có ba và mẹ tớ ở, trước kia thỉnh thoảng có mấy học sinh cũ tới thăm, phòng chứa quà tặng đều chất thành núi rồi."

Dương Thư cười nói: "Lần này không có mang quá nhiều, cậu gọi điện thoại gấp như thế, tớ cũng không kịp chuẩn bị a. Chỉ là trước đó vài ngày mua chút mỹ phẩm dưỡng da, nhãn hiệu này dùng rất tốt, vừa vặn có mấy bình chưa mở, liền đem đến cho dì."

Hai người chậm rãi tiến vào bên trong, cửa thang máy truyền đến âm thanh Khương Bái thúc giục: " Ngâm em có thể nhanh hơn một chút không? Nếu không thì các em đi leo cầu thang đi."

Khương Ngâm lôi kéo Dương Thư bước nhanh theo sau, khinh thường liếc mắt về phía anh ấy: "Cái gì cũng không cầm còn không biết xấu hổ nói lời châm chọc."

Cô nói rồi trực tiếp đem đồ trên tay mình và Dương Thư cùng nhau đưa vào trong ngực anh: "Như này hai chúng em không phải nhanh hơn rồi sao?"

Khương Bái nhàn nhạt liếc mắt nhìn đồ vật bị cưỡng ép đưa tới, trong đó có một bộ mỹ phẩm dưỡng da phá lệ quen mắt, mi tâm hơi nhăn lại.

A, anh đi công tác mang quà về cho cô, thế mà bị lấy tới mượn hoa hiến Phật.

Cảm giác có ánh mắt nóng bỏng quét tới, trong lòng Dương Thư xiết chặt nhưng trên mặt lại bình tĩnh như thường.

Lúc bốn người về đến nhà, hai người Lương Văn và Khương Bẩm Hoài đều đang bận rộn ở trong phòng bếp.

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]

Dương Thư lôi kéo Khương Ngâm muốn đi vào hỗ trợ, bị Lương Văn ngăn lại, nói rất nhanh liền xong, để mấy người bọn họ đi đến trước phòng khách ngồi một lát.

Dương Thư ở cửa phòng bếp nói chuyện với Lương Văn, Khương Ngâm kéo cánh tay Doãn Toại ngồi xuống ghế sô pha, trên bàn trà bày biện hoa quả khô và trái cây tươi.

Lấy điều khiển từ xa mở ti vi, Khương Ngâm thuận tay cầm quả táo xanh lớn chừng quả đấm, than thở với Doãn Toại: "Mẹ em nói anh trai em sẽ không về chả hiểu xui xẻo thế nào lại gặp anh ấy cơ chứ."

Tiếp theo chớp mắt một cái táo trên tay liền biến mất.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Bái đứng đằng sau ghế sô pha, cầm táo của cô trực tiếp cắn một miếng lớn: "Hương vị hình như cũng không tồi."

"..."

Khương Ngâm chưa bao giờ thấy qua người nào hèn như vậy.

Thế mà mẹ lại muốn cô tác hợp cho anh ấy và Dương Thư?

Ngay trước mặt Dương Thư nhà người ta đều không để ý chút hình tượng, không có thuốc chữa, cứ thế độc thân cả một đời đi!

Khương Ngâm trừng mắt về phía Khương Bái, trong ánh mắt đều là sát khí.

Doãn Toại đưa tay nhẹ nhàng xoay cái đầu nhỏ cô về, lại cầm một quả táo đặt ở lòng bàn tay, ấm giọng hỏi: "Anh giúp em gọt vỏ nhé?"

Vẫn là ông xã nhà cô tốt.

Khương Ngâm không chấp nhặt với Khương Bái, ngả người vào bờ vai Doãn Toại, cố ý nũng nịu trước mặt Khương Bái, khoe khoang mình bây giờ có người đau lòng cho: "Vậy anh gọt xong còn phải đút em nữa cơ."

Khương Bái mới vừa ngồi xuống ghế sa lon đơn, thấy hai người bọn họ liền giật cả mình: "Các ngươi show ân ái sao không trở về nhà mình mà show?"

Khương Ngâm làm mặt quỷ về phía anh ấy, dương dương đắc ý cười, tiếp tục ôm Doãn Toại không buông tay: "Ân ái đương nhiên là phải show cho chó độc thân nhìn, nếu không thì sẽ nhàm chán biết bao? Anh thấy em nói đúng không ông xã?"

Doãn Toại đem trái táo đã gọt xong cắt một khối, đút vào miệng Khương Ngâm, rất phối hợp tiếp câu: "Rất có đạo lý."

Khương Bái: "..."

Tác giả có lời muốn nói: 【 Tiểu kịch trường 】

Khương Bái: Cũng không biết người mà đến cả yêu đương còn phải thử việc, ở trước mặt tôi show ân ái cái gì ( ̄_, ̄)

Doãn Toại: Chúng tôi có thể quang minh chính đại mà show! Ok chưa?

Khương Bái:...

[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK