Edit - beta: Axianbuxian12
Khi Lộ Nhậm tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Bệnh viện này sắp xếp rất đơn giản và ấm áp, sô pha cạnh cửa sổ, chăn gối trên giường, cái cốc trên tủ đầu giường, vô số thứ đều đồ là Lộ Nhậm quen dùng.
Cái phòng bệnh này, có thể nói là nơi mà từ khi Lộ Nhậm sinh ra tới nay ở nhiều nhất trừ căn phòng của bản thân mình.
Mấy tuyến cốt truyện, thể chất của Lộ Nhậm ở tuyến Thịnh Cảnh là là kém nhất.
Ở tuyến Kỷ Kiêu, tuy kinh mạch Lộ Nhậm bị tắc nghẽn không thể tập võ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như thân thể khỏe mạnh. Mà thân thể Lộ Nhậm ở tuyến Thịnh Cảnh này nói một câu te tua tàn tạ cũng không quá.
Từ nhỏ cậu uống thuốc như ăn cơm, chịu kích thích cái là nằm viện cũng là chuyện thường ngày.
Người trong nhà đều coi cậu như búp bê thuỷ tinh mà chăm sóc, Thịnh Cảnh cùng nhau lớn lên với cậu, cũng bị ép trở thành bà cô bảo mẫu.
Lộ Nhậm nằm ở trên giường, sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu ổn định lại tâm trạng một chút, độ chênh lệch này thực sự quá lớn. Một ngày trước còn là cổ võ giả ở tuyến Kỷ Kiêu vượt nóc băng tường, đột nhiên liền biến thành mỹ nhân một bước lung lay ba lần, động cái là hộc máu như chơi.
Vậy thì ai chịu nổi.
Lộ Nhậm càng nghĩ càng tức, cầm điện thoại lên bắt đầu chất vấn: "Tiểu Quân! Mi ra đây cho ta!"
Giọng Tiểu Quân yếu ớt, rất là chột dạ: 【 Sao..sao vậy? 】
Lộ Nhậm đau lòng nhức óc: "Đã nói là phục chế thực lực cơ mà? Đây là chuyện gì?"
Tiểu Quân: 【 Thì đó, thực lực vẫn còn mà, không tin cậu cảm nhận thử xem? 】
Lộ Nhậm nhắm mắt, quả nhiên cảm nhận được ngũ hành chi khí từ đan điền.
"Vậy sao ta lại ngất?"
【Thì...thân thể này quá yếu ớt, không thừa nhận nổi chân khí quá mạnh mẽ, cần chút thời gian, có lẽ chờ ngũ hành chi khí từ từ cải tạo là được. 】
Lộ Nhậm cảm thấy mệt tâm, hỏi: "Ta có thể đánh nhau không? Đánh nhau xong có ngỏm luôn không?"
Tiểu Quân: 【 Đánh thì được, nhưng có thể sẽ ngất hoặc hộc máu, nhưng cậu yên tâm, không có di chứng. 】
Lộ Nhậm: "Cảm ơn ngài ạ!"
Khi Lộ Nhậm đang thất vọng não nề cố gắng chấp thiết lập búp bê thuỷ tinh thì có tiếng mở cửa.
Cậu mở mắt nhìn qua, đi vào chính là một cặp vợ chồng trung niên. Hai người chính là bố mẹ của Lộ Nhậm trong tuyến này.
Mẹ Lộ vừa thấy Lộ Nhậm ngồi dậy, vội vàng đi tới nói: "Ôi, sao con lại ngồi dậy, mau nằm xuống. Bên trường học mẹ đã xin nghỉ cho con rồi, cố gắng ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày lại nói tiếp."
Lộ Nhậm bất đắc dĩ, nói: "Mẹ, không nghiêm trọng như vậy đâu ạ, chỉ là ngất một chút mà thôi."
Cậu nhìn về phía bố, lộ ra vẻ mặt cầu cứu.
Nếu không ai ngăn lại, tiếp theo cậu sẽ phải đối mặt với sinh hoạt khủng bố một ngày ăn tám bữa.
Bố Lộ bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, như vậy không tốt lắm đâu, việc học quan trọng, ban nãy bác sĩ cũng đã nói không có vấn đề gì lớn."
Mẹ Lộ trừng bố Lộ: "Ông thì biết cái gì?"
Nói xong, bà lại quay sang Lộ Nhậm: "Thằng bé Thịnh Cảnh này sao vậy, để nó chăm sóc con mà chăm như vậy đấy."
Lộ Nhậm: "Chuyện này không liên quan đến Thịnh Cảnh, tại con cùi bắp quá thôi."
Mẹ Lộ cười cậu: "Bảo vệ như vậy à, chuyện lần trước con nói với mẹ thích Thịnh Cảnh là sự thật?"
Vừa nghe những lời này, chuông cảnh báo trong lòng Lộ Nhậm vang lên, tuyến cốt truyện này xảy ra vấn đề chính là vì chuyện này!
***
Thịnh Cảnh đang đợi thang máy, hôm qua sau khi đưa Lộ Nhậm đến bệnh viện thì hắn liền đi về.
Kết quả kiểm tra rất bình thường, thân thể Lộ Nhậm không có gì đáng ngại, bố Lộ mẹ Lộ cũng đã tới đây, thế là hắn đi về.
Sau khi về nhà, Thịnh Cảnh bị dí đầu mắng cho một trận, hỏi hắn tại sao không trông ở bệnh viện.
Hắn cảm thấy rất phiền, sau khi cãi nhau với bố một trận đi ra bên ngoài ở. Sáng sớm mẹ hắn tới tìm, yêu cầu hắn cùng đi thăm Lộ Nhậm.
Thịnh Cảnh rất phiền, sâu trong nội tâm vô cùng mâu thuẫn, không muốn đến bệnh viện thăm bệnh chút nào.
Hắn không phiền Lộ Nhậm, phiền chính là thái độ của nhà hắn.
Thịnh Cảnh biết danh tiếng và thực lực của Thịnh gia ở giới cổ võ đều không bằng Lộ gia, nhưng cũng không cần phải lấy lòng rõ ràng như vậy.
Thịnh Cảnh quen Lộ Nhậm lúc 4 tuổi.
Khi đó là sinh nhật ba tuổi của Lộ Nhậm, Thịnh Cảnh bị người nhà mang tới Lộ gia tham dự tiệc sinh nhật.
Lộ Nhậm từ nhỏ thân thể đã không tốt, sợ người, nhìn thấy nhiều người lạ như vậy vẫn cứ khóc mãi, không ai dỗ được. Sau đó cậu nhìn thấy Thịnh Cảnh 4 tuổi thì đột nhiên cười.
Từ đây, hai người mở ra đoạn nghiệt duyên gần hai mươi năm này.
Lộ Nhậm từ nhỏ thân thể đã không tốt, Thịnh Cảnh càng chăm sóc cậu hơn, đây vốn là việc tự nguyện, nhưng sau khi có thế lực gia tộc trộn lẫn ở trong đó thì liền thay đổi.
Thực lực Lộ gia mạnh, có nhiều năm lịch sử, Thịnh gia cũng không kém nhiều, chỉ là Lộ gia có được một quặng đá ngũ hành. Đây là độc nhất, sản lượng đá ngũ hành không cao, tương đương với ngũ hành chi khí cô đặc lại.
Nói đơn giản, khi bế quan tu luyện chuẩn bị một khối đá ngũ hành có cùng thuộc tính với bản thân, thì hiệu suất tu luyện có thể gấp mấy lần.
Không ai biết quặng ngũ hành của Lộ gia ở chỗ nào, muốn lấy được đá ngũ hành, chỉ có thể tạo quan hệ tốt với Lộ gia.
Thịnh gia mấy năm nay cũng là như vậy.
Thịnh Cảnh trước sau đều cảm thấy, muốn làm rạng rỡ gia tộc, phải dựa vào thực lực, mà không phải cứ một mặt lấy lòng Lộ gia. Chỉ là bây giờ cũng không phải hắn cầm quyền, không có chỗ cho hắn nói chuyện.
Hắn đút tay vào quần, nhớ tới lời Tiểu Nhã nói mấy hôm trước. Tiểu Nhã là em họ của Lộ Nhậm, là kiểu người vô cùng hóng hớt.
Tiểu Nhã từ nhỏ đã thích đi theo sau mông Thịnh Cảnh, chỉ là hắn không thích phản ứng đối phương. Lúc đó, Tiểu Nhã lại nói cho hắn một tin tức.
"Phụ huynh hai nhà có ý để cho hai người đính hôn."
Lúc ấy Thịnh Cảnh nghe thấy cái này tin thì rất tức giận. Khống chế hắn kết bạn còn chưa đủ, ngay cả hôn nhân cũng muốn cưỡng ép sao?
Hắn đầu đầy lửa giận, tìm bố kháng nghị, sau khi đánh một hồi thì bị ném ra ngoài, tìm mẹ phản đối lại được sự dịu dàng không mất kiên định báo cho hắn biết, việc này không phải do hắn quyết định.
Sau đó Thịnh Cảnh đi tìm Lộ Nhậm, nói với cậu - người bạn tốt nhất của hắn về cái chuyện khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được này. Đối với hắn, Lộ Nhậm hẳn là sẽ đứng trên cùng điều chiến tuyến, dốc lòng phản kháng lại trong nhà.
Thật sự không ngờ tới, sau khi Lộ Nhậm nghe xong, thế mà lại tỏ tình với hắn.
Tâm trạng Thịnh Cảnh lúc ấy, giống như sấm giữa trời quang, hoàn toàn không dám tin. Bạn nối khố của hắn, trúc mã của hắn, sao lại có tâm tư khác với hắn chứ.
Thật không thể tưởng tượng được.
Thịnh Cảnh bỏ chạy ngay tại chỗ, tiếp đó còn trốn Lộ Nhậm mấy ngày, đến tận ngày hôm qua khi có thằng ngốc không có mắt tìm Lộ Nhậm gây phiền phức.
Haiz.
Thịnh Cảnh lúc này đã đứng ở cửa phòng bệnh, dưới ý muốn của mẹ đẩy cửa ra.
Ngay lúc này, bên trong truyền đến giọng của mẹ Lộ.
"Chuyện lần trước con nói với mẹ thích Thịnh Cảnh là sự thật?"
Mày Thịnh Cảnh đột nhiên nhíu lại, chả trách Tiểu Nhã nói trong nhà có ý để cho bọn họ đính hôn, hoá ra là Lộ Nhậm im hơi lặng tiếng chạy đi nói chuyện này nói cho người lớn trong nhà.
Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm xúc phản nghịch, đột nhiên vô cùng chán ngán loại tình huống bây giờ.
Thịnh Cảnh đang chuẩn bị quay đầu đi, lại nghe bên trong truyền ra một câu.
"Lừa mọi người đấy, ai sẽ thích tên Thịnh Cảnh ngốc đấy chứ ạ!"
Thịnh Cảnh: "???"
***
Lộ Nhậm lừa gạt cả buổi, nói mình trước đây chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, không nên tưởng là thật, lúc sau lại vừa lừa vừa gạt đẩy mẹ Lộ với lòng bảo hộ quá mạnh đi làm thủ tục xuất viện cho mình.
Sau khi dọn dẹp xong đám mìn chôn trong cốt truyện, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may thời gian tới còn tính là khéo, hai người vẫn chưa đính hôn, thời gian tốt nhất có thể giữ quan hệ bạn bè với Thịnh Cảnh.
Như vậy, cậu mới có lý do, có lập trường đốc thúc Thịnh Cảnh luyện võ.
Thịnh Cảnh cà lơ phất phơ, hoàn toàn khác với Kỷ Kiêu chăm chỉ quá mức.
Hắn không quá để bụng tới võ đạo, hoàn toàn là dựa vào thiên phú hơn người ngồi vững trên vị trí đầu lớp. Chỉ là cái loại ưu tú này, chỉ là so với bạn cùng lứa thôi. Đặt trong toàn bộ giới cổ võ giới thì chả tính là tài năng xuất chúng bao nhiêu.
Nếu không phải sau này Thịnh gia có biến lớn khiến hắn cấp tốc trưởng thì Thịnh Cảnh căn bản không đủ để trở thành cổ võ tông sư trấn thủ Nam Châu.
Tổng kết kinh nghiệm từ tuyến Kỷ Kiêu, Lộ Nhậm cảm thấy tất cả đều là sáo rỗng, vẫn là làm khí vận chi tử ý thức được tầm quan trọng của thực lực võ đạo mới là mấu chốt.
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Lộ Nhậm, cùng ngày cậu được xuất viện, chuẩn bị ngày hôm sau về trường học trả phép.
Buổi tối lúc ở nhà nghỉ ngơi, Lộ Nhậm nhận được một cuộc điện thoại.
Là Chu Dật gọi điện tới, Lộ Nhậm không thân thiết với cậu ta, ít nhất là quan hệ không thân đến mức sẽ gọi điện thoại nói chuyện phiếm.
Chu Dật là bạn của Thịnh Cảnh, là cái loại bạn xấu, Lộ Nhậm không thích chơi với bọn họ.
Chẳng lẽ là Thịnh Cảnh có chuyện gì?
Lộ Nhậm bắt máy, màng nhĩ suýt thì tiếng nhạc xuyên điện thoại chấn phá.
"Alo? Xin chào."
Bên kia điện thoại chậm chạp không có người nói, chính là một mảnh hỗn loạn ồn ào.
Lộ Nhậm cau mày nghe một lúc, mất hết kiên nhẫn: "Có việc không? Không có việc gì thì cúp đây."
Lại qua vài giây, ngay lúc Lộ Nhậm chuẩn bị cúp máy mới nghe thấy giọng Chu Dật vang lên.
"Lộ thiếu gia, Thịnh Cảnh nhà cậu uống say phát điên rồi, giang hồ cần cứu gấp, mau tới hỗ trợ."
Nói xong, Chu Dật liền cúp điện thoại.
Lộ Nhậm không muốn đi, Thịnh Cảnh uống say thì liên quan rắm gì đến cậu. Huống chi, đám bạn bè của hắn mặt ngoài khách khách khí khí, trên thực tế đều không để búp bê sứ là Lộ Nhậm đây vào mắt.
Nguyên nhân đại khái thì Cậu dùng chân cũng có thể nghĩ ra được, còn không phải là chiếm không tài nguyên của Lộ gia lại là đồ búp bê thuỷ tinh thân thể không tốt.
Cậu nằm dài ở trên giường, điện thoại lại vang lên.
Lần này người gọi điện tới là Thịnh Cảnh.
"Lộ Nhậm, đầu tôi nhức quá, tôi rất khó chịu......"
"......"
Điện thoại nhanh chóng ngắt máy, Lộ Nhậm do dự một lúc, vẫn đứng dậy.
Nể tình ngày hôm qua Thịnh Cảnh tới cứu người, cậu cũng không thể không nghĩa khí như vậy.
Lộ Nhậm lén trốn ra ngoài, không kinh động tới bố mẹ, sau đó lái xe một đường đi thẳng tới hội sở[1] Thịnh Cảnh thường đi.
Cậu vừa xuống xe, nhìn thấy cái nơi xa hoa truỵ lạc vô cùng ồn ào thì lập tức cảm thấy khó chịu.
Thật là lãng phí thời gian tốt để tu luyện.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy cậu, không cần Lộ Nhậm nói chuyện, trong lòng đã hiểu rõ đưa cậu đi về hướng khu ghế VIP.
Lộ Nhậm càng đi sắc mặt càng đen lại, cũng không phải giận Thịnh Cảnh thích chơi ở nơi này, mà là phát hiện ngũ cảm rõ ràng trong lúc này, quả thực chính là debuff.
Lúc ở Kỷ Kiêu tuyến, Lộ Nhậm chưa từng đến chỗ ăn chơi kiểu này, không phát hiện ra tác dụng phụ của ngũ cảm rõ ràng.
Giờ thì hay rồi, tác dụng phụ tra tấn Lộ Nhậm đến chết đi sống lại.
Cậu chỉ cảm thấy trong não như là có một trăm người đang dùng kèn Xô-na thổi Bách điểu triều phượng[2], làm người ta đau đầu muốn muốn chết.
Nhân viên phục vụ rất thức thời, thấy vẻ mặt Lộ Nhậm tức giận, đưa cậu tới cửa khu ghế VIP liền lặng lẽ ròi đi.
Cửa phòng rất nặng, hiệu quả cách âm rất tốt, dù vậy Lộ Nhậm cũng có thể nghe thấy ma âm rót vào não và tiếng nói chuyện bên trong.
"Thịnh Cảnh, cô vợ nhỏ nhà cậu tới hay không vậy?"
"Sao..sao có thể không tới! Tôi gọi điện thoại qua rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ tới." Từ giọng nói mơ hồ của Thịnh Cảnh có thể nghe ra được, tuyệt đối là uống say rồi.
Lại có người cười nói: "Ha, cậu thật sự thừa nhận đó là cô vợ nhỏ của cậu à? Xem ra tin đồn chúng ta nghe được kia là sự thật?"
Thịnh Cảnh không nói gì.
Có người hiểu chuyện hỏi: "Tin đồn gì vậy?"
"Nghe nói Thịnh Cảnh sắp đính hôn với Lộ Nhậm, bây giờ là vợ danh chính ngôn thuận rồi, Thịnh Cảnh trước kia còn nói không thích kiểu người như Lộ Nhậm này, xem ra là khẩu thị tâm phi."
"Ai nói tôi khẩu thị tâm phi! Tôi thích là người mạnh mẽ hiên ngang! Đối với chuyện gia tộc ép duyên, tôi chắc chắn sẽ đấu tranh đến cùng!"
"Vậy chuyện đính hôn là thế nào?"
Thịnh Cảnh dừng thật lâu mới mở miệng: "Đó...đó là do Lộ Nhậm dây dưa không dứt!"
Giọng nói vừa ngừng, mặt đất truyền đến một tiếng 'rầm' vang dội, tất cả mọi người nhìn về phía cửa.
Trong nháy mắt kia, bọn họ thậm chí cảm thấy bản thân nhìn thấy sát thần giáng xuống.
Khí...khí thế thật đáng sợ.
____
Tác giả có lời muốn nói: Thịnh Cảnh là tên ngốc có bề ngoài phong lưu.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] Hội sở 【会所】[huìsuǒ] là nơi để tập thể thao, thư giãn, xã giao, giải trí, v.v
[2] Bách điểu triều phượng là một khúc nhạc dân gian, xuất hiện sớm nhất tại Hà Nam, Sơn Đông, Hà Bắc, An Huy, v.v. Nó có giai điệu vui vẻ náo nhiệt, miêu tả tiếng hót của trăm loài chim, tiếng hát của thiên nhiên. Giai điệu của khúc nhạc gợi lại kí ức về cuộc sống lao động, tình yêu của con người đối với thiên nhiên. (Theo baidu).
Danh Sách Chương: