Thập Vạn Đại Sơn.
Tên như ý nghĩa, một vùng lãnh thổ rộng lớn bạt ngàn, có đến vạn ngọn núi đá vôi cao đến gần ngàn met từ đại địa đâm thẳng lên trời cao.
Núi đá có lớn có nhỏ đan xen nhau không theo một quy tắc, thân núi là đá vôi trắng ngà, vàng óng cứng cáp không một nhành cây ngọn cỏ phơi mình giữa thiên nhiên.
Trên đỉnh núi lại có vô số cây cỏ một màu xanh tươi tốt, đến cả tiên thảo quý hiếm cũng có lẫn lộn trong đó.
Một số đỉnh núi được xây dựng mái đình nghĩ chân, một vài cây cầu treo bắt ngang những đỉnh núi, nói rõ nơi đây cũng đang được nhân loại sở hữu.
Hai dòng trường gian hùng vĩ uống lượng bên dưới đại địa, hòa cùng với vạn núi đá vôi tạo thành một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ bậc nhất thiên hạ.
Đứng trước bức tranh thiên nhiên rộng lớn này, nhân loại chỉ là một điểm chấm nhỏ bé.
Long đứng trên một đình viện, phóng tầm mắt ra xa thưỡng lãm bức tranh hùng vĩ này, từng cánh chim đại bàng tung cánh tự do tự tại càng làm nơi đây thêm mỹ lệ.
Đám Vũ Tiên lần đầu được đến đây, tay cầm điện thoại liên tục chét in các kiểu, tiếng cười tiếng nói vang vọng một vùng...
Tiểu công chúa Ngọc Hân thì cưỡi thiên nga bay lượn khắp nơi, vui chơi tới bến...
“Ông xã, bí cảnh ở nơi nào vậy?” Vũ Tiên đứng cùng với Long phóng tầm mắt ra xa quan sát thiên nga.
“Không biết!” Long nhàn nhạt đáp lại.
Vũ Tiên nhìn qua hắn nhíu mày: “Anh nói ngày mai bí cảnh khai mở rồi mà giờ này lại không biết địa chỉ?”
“Thì đi hỏi thôi.” Long nhún vai không sao cả.
“Ái nè nè! Chổ này rộng lớn như vậy, hoang sơ nữa, biết tìm ai mà hỏi đây?” Vân chống nạnh.
“Ngũ Nhạc Kiếm Phái đấy! Cứ đến đó bắt đại thằng trưỡng môn hỏi thăm sức khỏe là xong ấy mà.” Long đáp, bỗng nhiên hắn nhíu mày.
“Gọi Ngọc Hân về đi em yêu.”
“Sao vậy?” Vũ Tiên có chút không vui nhưng cũng truyền lệnh cho Blancwing mang Ngọc Hân trở lại.
“Để con chơi thêm một chút cũng được mà.”
“Baba mẹ ơi!” Ngọc Hân từ trên lưng thiên nga nhảy vào lòng Vũ Tiên, gương mặt phụng phịu làm nũng, bé con chơi chưa đã.
“Vượt biên bị phát hiện rồi.” Long cười nhạt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ngọn núi đối diện.
“Cánh sát đang đến à không phải gọi là hướng dẫn viên du lịch mới đúng.”
“Bị phát hiện? Cảnh Sát?” Cả đám trợn mắt khó tin.
Với đẵng cấp của tên này đi tới đi lui mà cũng bị phát hiện sao?
Long chọn xuất phát trước một ngày cũng là có lý do cả, thứ nhất là có thời gian để đám này thích ứng với hoàn cảnh, thứ hai là tìm hiểu đối thủ sẽ chạm mặt trong bí cảnh và thứ ba là tránh tụi Thánh Phủ dùng Thần Trận Hộ Quốc phong tỏa đất nước giếm luôn cái thông tin bí cảnh, Long biết cái đám Viêm Hoàng này thói xấu ăn vào máu rồi, đồ nhà người ta thì nó đi cướp còn nhà nó thì nó đóng cửa giếm như mèo giấu cớt ấy.
Ấy thế mà hôm nay hắn vượt biên lại ăn phải cái Thần Trận Hộ Quốc vào mồm, chỉ đành phá trận xông qua nhưng hành tung cũng bị lộ rồi.
Cả đám cùng nhìn về ngọn núi đối diện cách đó trăm mét thì phát hiện có một thân ảnh mơ hồ đang từ trên núi phóng lên, hắn ta chạy trên thân núi trọc trời như trên đất bằng, đạo bào xanh dương tung bay trong gió.
Giậm nhảy.
Hắn phóng lên đỉnh núi, sống lưng thẳng tắp đối diện với đám Long.
Đó là một lão trong khoảng thất tuần, diện mục âm trầm, đôi mắt lại như hai vì sao sáng, phía sau đạo bào của lão có thêu lấy hình ảnh Kim Long uốn lượn giữa trời xanh.
Lão già lấy bên hông ra hồ lô rượu ngữa đầu tu một ngụm.
Quệt miệng một cái.
“Mời!” lão ném hồ lô về phía Long, hồ lô xoay tròn bay với tốc độ cực nhanh.
Long nhuếch môi, bàn tay duỗi ra trước, hồ lô sắp tới gần thì trở nên nhẹ nhàng, êm ái rơi vào bàn tay của Long.
Ánh mắt lão già co rụt lại, lần giao thủ này để lão xác định đẵng cấp người thanh niên kia, hắn ta cấp cao hơn lão.
Ánh mắt đảo quanh các nữ nhân còn lại, lão dể dàng nhận ra đẵng cấp của họ, đến khi quét mắt đến Ngọc Hân đang được Vũ Tiên bế thì trợn mắt.
“Làm sao có thể? Nạp đầu hay mua vip 15 đây má?” Mồ hôi tráng chảy dòng dòng, không phải vì leo núi mệt mà là sợ, con bé con mới vài ba tuổi đầu lại có cấp độ 70 mà nhiều thằng già lão làng gần xuống lỗ chưa đạt được.
Long nhận lấy hồ lô không khách sáo, mở nắp tu một ngụm rượu.
“Rượu Cửu Thiên Cung quả nhiên danh bất hư truyền.” Long quệt miệng, sau đó trút hết rượu trong hồ lô vào chiếc bình rồi mới quăng hồ lô rỗng lại cho lão già.
“Má mày! Thằng mặt thộn.” Lão già trong lòng chữi thề, gương mặt nhìn Long hầm hầm như thịt bầm nấu cháo.
“Biết thế khỏi mời.”
Vũ Hà đưa tay vào bình chấm mút tí rượu đưa lên môi nhắm nháp bản mặt đắc ý nhìn Long: “Ngon thật sự!”
Long nhanh tay giật lại bình rượu cú đầu nó: “Nít nôi biết cái gì!”
“Ai da!” Vũ Hà nhăn mặt dậm chân “Ông chỉ giỏi ăn hiếp tui.”
Lão già nhận lại hồ lô trực tiếp quăng vào giới chỉ, gương mặt cố rặng ra một nụ cười khả ái, hai tay chấp lại hướng Long cất lời.
“Bần đạo Trương Lương, phó cung chủ Cữu Thiên Cung dám hỏi tôn tính đại danh các hạ.”
“Phó cung chủ Cữu Thiên Cung?” Hoàng Yên giật mình, Lưu Ly cũng biết được danh tự kia có nghĩa là gì liền kéo Vân và Vũ Tiên lùi lại phía sau của Long, ở đây chỉ có Long mới đủ tư cách nói chuyện cũng như giao thủ với lão kia.
Lão già trực tiếp nói ra thân phận, cố ý nhấn mạnh ba chữ Cữu Thiên Cung để khè Long, lão cảm nhận được bản thân không phải đối thủ tên thanh niên kia nên mới lấy bình phong ra.
Nhưng mà tiếc là khè nhầm thằng.
“Gia đình nhỏ tại hạ ra mắt phó cung chủ, nhìn ngài cường tráng lại dẻo dai như thế chắc vẫn còn sống được thêm chục năm nữa nhề.” Long đáp lời.
“Đương nhiên là nếu biết điều, độ sức khỏe.”
Long không nghĩ đến Cữu Thiên Cung trực tiếp xuất động một trong hai phó cung chủ đẵng cấp Đại Thánh, tụi này vẫn chơi lớn như ngày nào.
Gân xanh nổi lên trên trán Trương Lương, thằng khứa kia chính là đang uy hiếp lão ta.
“Không biết các hạ vượt biên đến đây với mục đích gì vậy?” Âm giọng lạnh lẽo của lão vang lên.
Long chỉ tay ra xung quanh.
“Du lịch sinh thái thôi mà, nghe nói Viêm Hoàng các vị rất hiếu khách, mà phong cảnh lại hùng vĩ như này làm ta rất thích.”
“Vậy sao không đi đường chính mà lại lén lút trốn vé vượt biên như mấy con chuột bẩn thiểu.” Lão già đâm lại.
“Hay là đạo tặc mang danh du lịch?”
“Ê lão già sắp xuống lỗ rồi thì biết điều tí đi để còn sống lâu hơn nha.” Vũ Hà tức giận chỉ vào bản mặt lão già mắng chữi.
“Tụi này thích chơi trò vượt biên đấy thì sao? Thích đi chui trốn vé đấy thì sao? Liên quan đến tiền sản lão à?” Vũ Hà hai tay chống nạnh bản mặt kênh lên.
Hoàng Yên khâm phục nhìn sư tỷ, Vân cùng Lưu Ly ôm bụng nín cười, Long nâng lên ngón tay cái ủng hộ đấy nó, sau đó đẩy nó lên phía trước đối diện với lão già kia.
“Hỏng! Hỏng rồi!” Vũ Tiên vỗ mặt lắc đầu, cái lão chồng này lại huấn luyện con nhỏ ất ơ này thành ra như này, nó ngày càng không xem ai ra gì.
“Con nhỏ láo toét!” Trương Lương gầm lên, uy áp trấn đến Vũ Hà.
Long hừ lạnh một tiếng, lập tức đánh nát uy áp lão già.
“Cường giả Viêm Hoàng thật là ngày càng xuống cấp đạo đức, đường đường là Đại Thánh 97 cấp mà lại vứt bỏ sĩ diện tấn công bé gái yếu đuối 20 cấp.”
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Trương Lương, thằng già này dám đánh Vũ Hà thì mười cái Cữu Thiên Cung tao cũng sang bằng nốt.
Trương Lương hít sâu một hơi khí lạnh, một cái phất tay lập tức hủy đi uy áp mười phần của lão, tên này khó xơi, bàn tay xuất hiện lệnh bài, không do dự lão ta liền phá nát gọi hội.
“Xin thứ lỗi, Viêm Hoàng chúng tôi không tiếp đón các vị.” Lão làm động tác mời.
“Xin rời khỏi nơi đây tránh để mất lòng nhau.” Khí thế của lão kéo căng, hai tia hồng quang cùng lam quang xuất hiện xoay quanh người lão.
Long nhuếch môi đang tính trả lời cho ngầu ngầu thì lại bị Vũ Hà chen vào: “Tụi này không đi đó thì sao nào? Còn răng thì đến đây cắn.”
“Đù! Hôm nay hay mạy!” Long vỗ tay khích lệ nó, con nhỏ này ngày thường láo láo nhưng chữi người thì số một rồi.
“Đắc tội rồi.” Trương Lương huy động lực lượng, hỏa cùng thủy nguyên lực bùng nổ phô thiên cái địa, sau đó cô động đến cực hạn hình thành hai con hung thú một sư tử lửa, một thuồng luồng nước hung tợm, chúng nó to gần bằng cả một ngọn núi.
Khí thế đến từ hai con hung thú làm rừng rậm xung quanh phải rung rẫy, những cánh chim đang mỏi cũng phải một lần nữa cất cánh táng loạn.
“Hì hì! Nhường lão cho ông đó.” Vũ Hà lũi ra sau hai tay đẩy Long ra khỏi đình viện.
Tia sáng đỏ tía quay quanh Long, cùng lúc này lôi nguyên lực của hắn bùng nổ.
Xoẹt...Xoẹt...
Lôi đình đỏ tía nhấp nháy trên cánh tay phải, Long lập tức chưởng lên trên trời cao, lôi đình chết chóc từ tay hắn đánh lên thiên không vô cùng vô tận.
Mây đen hội tụ, sấm nổ đì đùng, lôi đình chớp giật...
“Dị lôi?” Ánh mắt Trương Lương co rụt lại, nhìn uy thế của hắn phát ra đã ngang bằng với cung chủ rồi.
Long hạ tay phải xuống trước mặt, miệng treo nụ cười chết chóc làm Trương Lương cũng phải lạnh gáy.
“Cái...cái...quần què gì vậy trời?” Miệng lấp bấp kinh hãi, ánh mắt gắt gao nhìn lên bầu trời.
Từ trên đó đang có một con Lôi Long dài đến trăm mét uốn lượng vân tiêu, long nhan uy nghiêm, râu rồng dài ngoằn lôi đình lập lòe, vuốt rồng sắc bén hung tợm, thân rồng săn chắc nhưng dẻo dai, long lân bóng loáng kết nối không kẻ hở, đuôi rồng phe phẩy chấn động cả không gian.
Những cánh chim hơi mệt vừa thấy sự xuất hiện của Lôi Long liền quyết định tạo bạo đâm đầu vào những vách núi chết đi nhẹ đời...
Nếu hai con thú do Trương Lương triệu hồi ra to bằng hai ngọn núi thì con Lôi Long của Long cũng phải to gấp trăm lần hai con kia, mây đen bao phủ cả một vùng núi rộng lớn không thấy điểm cuối, con Lôi Long bên trong uốn lượng như vị thần phẫn nộ.
“Đó là rồng phải không?” Vũ Tiên ánh mắt long lanh nhìn thân ảnh của Long phía trước, con Lôi Long ông xã tạo ra nếu có ý thức nữa thì giống như chủ Thần của nàng rồi, gò má nàng có chút phớt hồng.
“Đây chính là đẵng cấp sử dụng nguyên lực đó sao?” Vân nhìn con Lôi Long không chớp mắt, ước muốn một ngày nào đó cũng có thể tự tạo cho mình một con thú cường hãng như vậy.
Lưu Ly đỏ mặt, lén lấy điện thoại chụp lại bóng lưng vĩ ngạn của Long và Lôi Long.
“Đánh nó đê! Cắn nó đê!” Vũ Hà hò hét cổ vũ.
Long nhuếch môi.
“Long Hình Thuật Pháp: Lôi Long.”
Bên phía đối diện, Trương Lương run như cầy sấy, nhìn con rồng bên kia nó thật lắm, oai phong, hùng vĩ, sắc bén...!nhìn lại hai con thú do hắn tạo ra thì lại đau đầu, không có gì ngoài giả trân..
“Lên!” Lão cắn răng, hai tay huy động hai hung thú lao lên tấn công.
Long chỉ tay ra phía trước, ánh mắt Lôi Long rực sáng hung tợm, nó như một sinh mạng thật thụ lao lên tấn công.
Cuộc chiến chỉ qua vài hơi hô hấp, con thuồng luồng trực tiếp bị Lôi Long cắn xé thành bọt nước, thân rồng uốn lượn siết chặt bóp nát sư tử thành những đóm lửa vô hại.
“Quá mạnh.” Trương Lương đổ mồ hôi hột, nguyên lực vận chuyển cực hạn.
Lôi Long từ trên thiên không lao xuống, miệng rồng há to muốn táp lấy lão già.
Tuy nhiên.
“Viêm Hoàng chúng ta không phải nơi không người mà để các hạ đến đây giễu võ giương oai.” Âm thanh nam tử lãnh khốc vang lên.
Ầm...Ầm...Ầm..
Tiếng bước chân nặng nề trên đại địa vang lên...
Một tôn cự nhân diện mạo hung ác lăng lệ, chân đạp đại địa, đầu đội thiên không, thể hình lực lưỡng to lớn hơn cả những ngọn núi, bốn cánh tay cầm lấy hai thuẫn hai rìu sắc bén.
Giữa trán cự nhân là một lão già thân mặc đạo bào nâu xậm, chính hắn đang điều khiển tôn cự nhân này cứu viện Trương Lương.
“Phó cung chủ Cữu Thiên Cung, Lâm Hạ Giai tham chiến.” Âm thanh hùng hồn của hắn vang vọng không gian.
Cự nhân trực tiếp lao đến đối kháng Lôi Long.
“Phó cung chủ trực tiếp sử dụng đến Bổn Tướng Nguyên Hồn, thật làm ta xúc động quá mà.” Long cười tà, lôi nguyên lực càng gia tăng.
Lôi Long ngữa đầu hưng phấn tiếp nhận lôi đình từ trên thiên không liên tục đánh xuống, nó gầm lên một tiếng rồi lao đến quần chiến với cự nhân bốn tay kia.
“Tiếp ta một chiêu.” Trương Lương giậm chân bay lên hai chưởng thủy hỏa kết hợp cùng bắn ra một tia năng lượng chết chóc.
“Thủy Hỏa Tương Dung.”
“Bà xã, Vân.
Nhìn cho kỹ đây.” Long kêu gọi rồi nâng tay trái lên, bàn tay thon dài cong lại rất đẹp mắt, ngón cái làm đế, ngón trõ ngón út hướng lên, ngón giữa cùng ngón áp út cong lại.
“Hoa Lan Chỉ.” Long quát lên, sau đó ngón giữa bắn ra.
Một tia nguyên lực xuyên phá không gian được bắn ra từ bàn tay Long.
Xoẹt.
Trong một sát na đối diện với tử thần bản năng cường giả lâu năm mách bảo, Trương Lương lắc đầu...
Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn lẫn tất cả mọi người có mặt tại đây một chiêu Thủy Hỏa Tương Dung vỡ vụn hoàn toàn.
Trương Lương ánh mắt sợ hãi, bàn tay run run đưa lên quệt má.
Trong ánh nhìn khó tin của lão, bàn tay có vết máu.
Từ từ xoay đầu nhìn lại...
“Kẻ này...rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Lão đang nhìn thấy trên núi đá vôi vạn năm cứng cáp kia xuất hiện một lổ hỏng nhở ở cả hai mặt.
Một chiêu vừa rồi của tên kia trực tiếp xuyên thủng Thủy Hỏa Tương Dung của lão rồi xuyên phá cả núi đá, nếu lão không tránh kịp thì đầu đã bị đóng đinh rồi.
“Nhìn rõ rồi chứ?” Long nhàn nhạt hỏi hai đứa kế bên.
“Đây chính là thế Hoa Lan Chỉ, là bước đầu tiên trong Lục Mạch Thần Kiếm, công pháp kiếm khí mạnh nhất thiên hạ.”
Vũ Tiên cùng Vân gật đầu, âm thầm ghi nhớ động tác vừa rồi của Long.
Ầm....Ầm..Ầm...
Chiến trường kế bên càng là hung bạo hơn, cự nhân đối với Lôi Long xới tung cả một vùng núi đá, các ngọn núi xung quanh chịu ảnh hưởng của cuộc chiến đã gãy đổ không ít...
“Kẻ này quá mạnh.” Lâm Hạ Giai sắc mặt đỏ bừng huy động lực lượng đến cực hạn.
“Thằng già kia đi thu tiền vé chi không biết, nó đi bụi thì kệ mịa nó đi vì vài đồng bạc mà để lão tử khổ đéo chịu được.” Lâm Hạ Giai trong bụng mắng chữi Trương Lương liên hồi, những kẻ đủ khả năng vượt qua Thần Trận Hộ Quốc toàn thứ dữ, đi gây chuyện chi không biết, ngại sống quá lâu à?
Hắn phải dùng đến Bổn Tướng Nguyên Hồn mà cũng chỉ có thể đối kháng được với một chiêu Lôi Long của đối phương.
Trương Lương nhìn Long mà hít khí lạnh, ý đồ đánh bài chuồn xuất hiện.
Tuy chịu nhục chút xúi nhưng hắn đã nhận ra vấn đề cực lớn, kẻ trước mặt kinh khủng còn hơn cung chủ, hắn và Lâm Hạ Giai hoàn toàn có thể bị kẻ này đục não bất cứ lúc nào.
Đang định thoái lui thì từ xa có thân ảnh phiêu giật trong gió bay đến.
Một mỹ phụ váy đỏ kiêu xa, nhan sắc họa quốc ương dân lấp ló sau mạn che mặt.
“Viêm Hoàng không chỉ có mỗi Cữu Thiên Cung đâu.” Mỹ phụ môi đỏ cất tiếng.
“Con chuột nhắt Tây Côn Lôn chịu ra rồi sao?” Giọng nói cảu Long sắc lạnh vang vọng không gian.
Lần trước nghe tỷ tỷ nói tụi này có liên quan sự kiện mười năm trước, vốn định lần này mang theo Ngọc Hân đến Tây Côn Lôn tìm tụi nó hỏi thăm sức khỏe một phen không ngờ hiện tại gặp rồi.
Nhìn khí thế nhỏ này phát ra là một Đại Thánh 97 cấp, chắc chắn địa vị ngang hàng với Trương Lương.
“Nhị đảo chủ Tây Côn Lôn, Lưu Thi Thi tham chiến.” Môi đỏ nhuếch lên, mỹ phụ lấy ra ấn ngọc ném ra.
“Long Tượng Trấn Ma Ấn.” Hai tay kết ấn.
Ấn ngọc xoay tròn, từ bên trong nó hai tôn hư ảnh Thanh Long và Bạch Tượng phóng ra, ánh mắt đỏ ngầu, hung hăng gầm thét tấn công đến Long.
“Nhìn tiếp này.” Long lại đưa tay trái lên, lần này hai ngón trõ và giữa duỗi ra, ngón cái cong lại bắt lấy hai ngón kia.
“Kiếm Chỉ.” Long nhàn nhạt nói.
“Là nén nguyên lực vào các ngón tay.” Vân nhìn động tác của Long thì biết được phương thức hoạt động.
Vũ Tiên cũng gật đầu, nàng quan sát kỹ hơn Vân, Long truyền nguyên lực theo các đường mao mạch đến hai ngón tay biến nó thành một thanh kiếm mạnh mẽ.
Nhưng mà có một người nhìn hành động của Long thì không cho là phải, Vũ Hà với đôi con ngươi đỏ ngầu quan sát được nhiều thứ hơn cả Vũ Tiên nhìn thấy.
Long Tượng hùng hổ lao đến, Long nhuếch môi, vung tay lên...
Thanh Long bị đường kiếm vô hình chém bay.
Long hạ tay.
Bạch Tượng sắp húc vào hắn bị chém thành hai nữa.
“Không thể nào.” Lưu Thi Thi trừng mắt hét lên một tiếng, ánh mắt ngập nước hoang mang tột độ, Thánh Bảo Hạ Cấp Long Tượng Trấn Ma Ấn của nàng bị chém vỡ tang tành.
“Hai kiếm phá hủy một Thánh Bảo?” Trương Lương quan sát thế trận mà đáy quần ướt sũng.
“Ta liều mạng với ngươi.” Lưu Thi Thi nộ khí xung thiên hét âm lên.
Hai tia bạch quang cùng lam quang quay quanh nàng ta, trường kiếm xuất hiện trong tay.
“Nghĩ mệt xong chưa? Cùng ta đánh chết hắn.”
Trương Lương lấy lại tinh thần, cùng nàng ta xông lên, nếu Tây Côn Lôn mà đến đứa khác thì lão sẵn sàng chuồn ngay nhưng đứa đến lại là mỹ nhân số một Tây Côn Lôn, đành phải cùng nàng chiến đấu lấy le thôi.
“Quang Thiên Trãm.” Tung kiếm chém ra đường kiếm ánh sáng uy chấn chia đôi không gian.
“Hãi Nộ Kình Quyền.” Trương Lương cũng không thua kém, lão liên tục tung ra vài quyền kình thủy hệ khủng bố, mỗi quyền có khí thế sóng thần cuồng nộ.
Long trực tiếp giao quyền điều khiển Lôi Long cho một cái bóng.
Hai bàn tay nâng lên trước mặt Vũ Tiên cùng Vân.
“Lục Mạch Thần Kiếm bao gồm sáu đạo kiếm khí, phát ra từ sáu ngón của hai bàn tay.” Tay trái duỗi ra, ngón cái ngón trỏ duỗi ra, kiếm khí bộc phát.
“Thiếu Thương Kiếm, mạch kiếm có uy lực mạnh mẽ nhất.”
Kiếm khí phát ra trực tiếp nguyền nát Quang Thiên Trãm, một đường xuyên phá lao đến Lưu Thi Thi.
Ngón trõ tay phải duỗi ra trực tiếp bộc phát kiếm khí: “Thương Dương Kiếm, mạch kiếm linh hoạt nhất dùng làm chủ công.”
Long trực tiếp bắn ra bốn đường Thương Dương Kiếm không theo quy luật, xuyên phá quyền kình của Trương Lương.
“Cẩn Thận.” Trương Lương hét lên, hắn đã có kinh nghiệm qua một lần rồi, tung người né tránh, hai tay hội tụ hỏa cùng thủy nguyên lực đánh trả bốn đường kiếm khí đang nhắm đến hắn.
Tuy nhiên có một điều hắn không thể ngờ, bốn đường kiếm khí kia không những mạnh mà còn quá đổi linh hoạt...
Lưu Thi Thi chiếu mới chưa trãi hung hăng dùng kiếm chém đến Thiếu Thương Kiếm.
Keng!
Lại một lần nữa nàng lâm vào chấn kinh, đường kiếm khí kia quá mức mạnh mẽ trực tiếp đánh gãy làm hai.
Á.
Kiếm khí xuyên thấu vai phải.
Lưu Thi Thi phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo lùi bước về sau.
AAAAAA...
Trương Lương bên kia bị hai đường Thương Dương Kiếm công phá vào tay trái và chân phải, máu đỏ tuôn trào.
Hắn đã cố gắng hết sức đánh nát hai đường kiếm khí nhưng lại có đến bốn đường khóa lấy mục tiêu.
“Má!” Tiếng chữi Lâm Hạ Giai vang lên, hắn bị Lôi Long đập không trượt phát nào.
Kèo một đánh ba này Long hoàn toàn áp đảo.
Nhìn thấy Lưu Thi Thi chật vật, Long nở nụ cười tà ác.
“Chơi lớn một chút vậy!”
Nếu Quang Minh Thần Vương có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra đây là nụ cười của tử thần, Lưu Thi Thi chắc chắn chuyển hộ khẩu xuống dưới.
Ngón út ngón trỏ tay trái duỗi ra.
“Thiếu Trạch Kiếm, tuy mềm yếu vô lực nhưng lại là đường kiếm hiểm độc nhất, một khi kiếm xuất phải có mạng vong.”
Thiếu Trạch Kiếm nhẹ nhàng bắn ra, nó di chuyển theo hình xoắn ốc vô thanh vô tức...
Ngay khi kiếm khí sắp công tâm thì phía trước Lưu Thi Thi xuất hiện không gian gấp khúc, một lổ hỏng không gian bắt lấy Lưu Thi Thi.
Kiếm khí đánh vào một vòng tròn bát quái sau đó vòng tròn xoay tròn, mượn lực đả lực quay lại tấn công Long.
Ngón vô danh cùng ngón út tay phải nâng lên.
“Quan Xung Kiếm, lấy cái vụng về thắng cái tinh xảo.”
Hai đạo kiếm khí phóng ra trực tiếp phá giải Thiếu Trạch Kiếm.
Hai lổ hỏng không gian xuất hiện ở hai phương còn lại, hút lấy Trương Lương cùng Lâm Hạ Giai.
Long thu tay, trực tiếp hóa giải Lôi Long.
Trước mặt hắn một bức tranh cuộn tròn mở ra, bên trong tranh vẽ phong cảnh chập chùng sống động, phía trên lại có những dòng chú ngữ lấp lóe, chính nó đã cứu lấy ba người Lưu Thi Thi.
Một bức thư án còn lại cũng xuất hiện, nó xoay tròn mở ra theo hình bát quái trận đồ luân chuyên liên tục, chính thứ này đã phản công lại Thiếu Trạch Kiếm của Long.
“Sơn Hà Xã Tắc Đồ và Bát Quái Huyền Đồ.
Không nghĩ ra đích thân hai vị Thánh Đế cũng đến đây thu tiền vé.” Long mĩm cười.
“Thật là vinh hạnh cho gia đình nhỏ này.”
Danh Sách Chương: