Khóc một hồi, Uyển Như ngủ thiếp đi trong ngực Lục Ảnh Quân lúc nào không biết, anh cũng không có đẩy cô ra, mà để cô an tỉnh ngủ tựa trên vai mình
Xe chạy về đến Lục thị, trợ lý Hàn trên xe chờ đợi vẫn không thấy Lục Ảnh Quân bước xuống, anh cũng không dám gọi, thời gian trôi qua trên xe vẫn không có động tỉnh, anh có chút lo lắng, đánh bạo nhấn nút điều khiển hạ kính chắn xuống
Khung cảnh trước mặt khiến trợ lý Hàn mắt mở to, miệng há hốc vì kinh ngạc, hình ảnh này đời anh chắc có lẽ không thể thấy được lần thứ hai
Phía ghế sau, là Lục Ảnh Quân cùng Uyển Như đầu tựa đầu, cùng nhau ngủ rất say
Trợ lý Hàn thấy bọn họ như vậy, anh cũng không có đánh thức, anh biết tổng giám đốc của anh trước giờ bị bệnh mất ngủ rất nặng, dù ngày hay đêm, dù có mệt mỏi thế nào, hay dù đã uống thuốc an thần, Lục tổng của anh vẫn không thể nào ngủ sâu giấc. Vậy mà hôm nay, nằm cạnh một người lạ, lại có thể ngủ ngon đến vậy, anh nhẹ nhàng bước xuống xe, lặng lẽ đứng bên ngoài canh giữ
Lúc này đột nhiên trên xe có tiếng chuông điện thoại vang lên, cả Uyển Như và Lục Ảnh Quân đang ngủ đều bị tiếng chuông làm giật mình tỉnh giấc, Uyển Như giọng ngáy ngủ " ưm" một tiếng,đưa tay dụi dụi mắt, theo thói quen cô choàng tay mình qua ôm ngang người Lục Ảnh Quân định tiếp tục ngủ nướng, thì trên đỉnh đầu cô chợt vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính, có lẽ cũng do bản thân anh cũng vừa bị tiếng chuông làm tỉnh giấc
" Đồ sâu lười, vẫn còn chưa chịu dậy sao??"
Uyển Như trong lúc mơ màng nghe được giọng nói quen thuộc, cô từ từ mở mắt, một gương mặt đầy nam tính cùng sóng mũi cao vút với đôi mắt chim ưng màu hổ phách đang phóng đại trước mặt cô, khiến cô nhất thời hoảng hốt, lập tức rời khỏi người anh, lùi ra xa, hét lớn
" A…aaaa…! Anh…anh…tôi…tôi…"
…Lắp bắp không thành lời,Uyển Như sợ hãi, cô không biết tại sao bản thân lại có thể mất cảnh giác mà ngủ quên bên cạnh người đàn ông đáng sợ như Lục Ảnh Quân, người mà trước giờ chưa từng cho phép người lạ đến gần, đã vậy cô còn ôm lấy người của anh,cô cảm thấy anh bây giờ nhất định là đang rất giận dữ, nhất định sẽ dứt khoát một cước đá cô xuống xe ngay lập tức….
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Lúc này chuông điện thoại đã tắt bỗng vang lên một lần nữa, Lục Ảnh Quân vẫn im lặng, anh cũng không có bắt máy, từ đầu đến cuối ánh mắt anh vẫn luôn chung thủy dáng trên gương mặt cô
Uyển Như cảm thấy bản thân cô có lẽ sợ hãi đến hoa cả mắt rồi, gương mặt Lục Ảnh Quân vậy mà dường như không có tức giận nào đối với cô, mà ngược lại, ánh mắt của anh lúc này lại có chút gì đó rất ôn nhu
Mà trong mắt Lục Ảnh Quân lúc này,cũng chỉ có một đôi mắt hạnh vừa to tròn vừa hồn nhiên xen lẫn chút ngây ngô và sợ sệt đang không ngừng chớp chớp nhìn anh, khiêu khích gọi mời, khiến tâm anh có chút nhộn nhạo khó kìm chế
Uyển Như thấy Lục Ảnh Quân cứ nhìn mình chằm chằm cô có chút chột dạ, liền cúi đầu lãng tránh ánh mắt anh, lúc này Lục Ảnh Quân đã nhanh hơn cô một bước, anh đưa tay vén mái tóc dài bên tai cô, giọng trầm ấm
" Vết thương trên mặt vẫn còn đỏ, chiều nay em không cần đến công ty làm việc, một lát nữa tôi sẽ bảo Khải Trạch đưa em về, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai công ty còn có cuộc họp rất quan trọng"
Nghe anh nói Uyển Như liền trố mắt kinh ngạc, vội lắc đầu, xua tay
" Lục tổng, đây chỉ là vết thương nhỏ, không cần nghỉ ngơi đâu ạ, thoa thuốc rồi sẽ lập tức không sao nữa, tôi vẫn có thể làm việc được, sẽ không cản trở gì đâu ạ!"
" Ngoan, nghe lời!"
Thấy cô từ chối anh cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi xoay người hạ kính xe xuống, ngụ ý bảo trợ lý Hàn quay lại, trong sự ngỡ ngàng của Uyển Như
Trợ lý Hàn sau khi bước lên xe, kính chắn trong xe lúc này cũng đã được hạ xuống, anh cúi đầu
" Lục tổng, ngài có chuyện gì phân phó ạ?"
" Khải Trạch, Cậu không cần theo tôi vào công ty, cứ trực tiếp đưa tiểu Kỳ về nhà, buổi chiều nay cô ấy sẽ không làm việc, vết thương của cô ấy cần được nghỉ ngơi"
" Vâng, Lục tổng"
Trợ lý Hàn có chút bất ngờ trước lời nói của Lục Ảnh Quân, nhưng anh biết, cuộc sống của Lục tổng anh đã dần dần có rất nhiều sự ngoại lệ mà trước đây chưa từng có, kể từ khi cô gái này xuất hiện, và bản thân anh cũng bắt đầu quen dần với sự thay đổi đó
Và dường như trên xe chỉ có mỗi mình Uyển Như là vẫn chưa thể thích nghi được trước sự thay đổi của Lục Ảnh Quân, thấy anh vừa có ý định bước xuống xe, cô liền vội nắm vạt áo anh kéo lại
" Lục tổng…tôi…tôi có th…ể…"
" Được rồi, không cần nói nữa, bây giờ công ty còn có rất nhiều việc cần tôi giải quyết, Khải Trạch sẽ đưa em về"
Nói rồi anh đẩy cửa xe bước xuống, cửa xe vừa đóng lại, đôi chân anh dường như có chút lưu luyến không nỡ, bất tri bất giác anh ngoái đầu nhìn lại cô gái nhỏ vẫn đang ngồi trong xe, lúc này cũng đang chăm chú nhìn về phía anh
" Lục tổng, vậy tôi xin phép đưa Tống tiểu thư về trước ạ"
Trợ lý Hàn lên tiếng khiến Lục Ảnh Quân như bừng tỉnh, anh gật đầu đồng ý với trợ lý Hàn, sau đó không nhìn cô nữa, sải bước thẳng vào Lục thị
Trên đường đưa Uyển Như về nhà, trợ lý Hàn nhìn thấy gương mặt đầy suy tư của cô qua gương chiếu hậu, anh không biết cô đang nghĩ gì mà lại có vẻ mặt không vui như vậy, liền vội lên tiếng phá vỡ bầu không khí
" Cô Tống, vết thương của cô thế nào? đã tốt hơn chưa?"
Câu hỏi của trợ lý Hàn kéo Uyển Như đang đắm chìm trong suy nghĩ trở về thực tại, cô mĩm cười nhìn anh qua gương chiếu hậu
" Cám ơn anh, vết thương đã đỡ nhiều rồi, với lại đây chỉ là vết thương nhỏ cũng không có gì đáng ngại"
Anh trầm ngâm một lúc lại nói tiếp
" Cô Tống, Lục tổng của chúng tôi, nhìn thoáng qua có vẻ rất khó gần, lại nghiêm nghị, nhưng thật ra ngài ấy là một người rất tốt, chỉ là không biết cách biểu lộ cảm xúc…Ồ!..đúng rồi tuýp thuốc mà Lục tổng đưa cho cô, thuốc đó rất tốt, cô nên thoa nhiều một chút nhé, như vậy vết thương sẽ mau tốt hơn"
" Cám ơn anh, tôi biết rồi!"
Uyển Như mĩm cười đáp trả rồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe với rất nhiều những thắc mắc, những buồn vui, sợ hãi đang xen lẫn ngổn ngang trong lòng, bởi vì cô biết rất rõ sự dịu dàng, ôn nhu của nam chính Lục Ảnh Quân vĩnh viễn không phải dành cho một nữ phụ độc ác như cô, một vai phụ như cô đến cuối cùng sẽ chỉ có một kết thúc vô cùng thê thảm, cô từng nói với chính mình nhất định phải tránh xa nam chính, tránh thật xa tất cả bọn họ. Vậy mà giờ đây, cô giống như một đứa trẻ tội nghiệp, người ta chỉ cho cô một chút mảnh vụn của viên kẹo vỡ, cô lại cảm thấy ngọt ngào đến mức ngậm hoài dưới lưỡi không chịu nuốt. Trong lòng cô lúc này lại le lói một ý nghĩ tham lam, một chút không an phận không nên có
Xe đã chạy đến trước cửa Tống gia, nhưng người trên xe dường như vẫn còn đang chưa dứt được những suy nghĩ trong lòng
Trợ lý Hàn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Uyển Như vẫn đang còn ngồi thất thần nhìn ra cửa sổ, anh đang định lên tiếng gọi, thì chuông điện thoại chợt vang lên
Chuông điện thoại phải reo đến lần thứ ba, mới kéo được Uyển Như ra khỏi những suy nghĩ của chính mình, cô cầm điện thoại thấy màn hình hiện thị người đang gọi video đến là Lục Ảnh Quân
Uyển Như vội đưa tay mở máy, màn hình liền hiện lên một gương mặt vô cùng điển trai, mà trước giờ cô chỉ được nghe miêu tả qua những cuốn tiểu thuyết, nhan sắc của anh chính là xé sách mà bước ra. Có lẽ lúc này anh đang ngồi trong phòng làm việc, Uyển Như còn chưa có lên tiếng đã nghe giọng anh tràn đầy ấm áp
" Đã về đến nhà chưa? Ngủ sớm một chút, đã biết chưa?"
Trái tim cố gắng mạnh mẽ bấy lâu nay, ngay lúc này vì câu nói của anh mà phút chốc trở nên yếu mềm, nước mắt cũng dường như sắp trực trào, người ta nói đúng,một người luôn phải một mình chống chọi lại mọi thứ quá lâu, sẽ rất dễ ngã lòng trước một chút ấm áp của người khác, giây phút này cô biết, bản thân mình có lẽ sẽ vì người đàn ông này… mà cam tâm chịu trầm luân