Thằng Hoàng vỗ vai tôi nói đều. Thằng kia, mày nhìn lại mày trước đê.
-Không sao, hôm qua lỡ thức khuya đọc Yaoi, hôm nay lại còn phải dậy sớm nên ngủ ít. Oáp!
Tôi mở miệng ngáp một cái. Ầy, vẫn cái thói thức khuya, lại còn cố nấn ná chơi bời, thành ra đêm qua ngủ được chưa đầy 4 tiếng đã phải dậy.
-Con bệnh!
-Đừng có tỏ ra trong sáng con ạ, tao chẳng qua đang đi vào vết xe đổ của mày thôi đấy! – Tôi thò tay vò tóc thằng Hoàng. Đầu với chả tóc, chẳng bao giờ chải đầu à? Nhìn thằng Kiên, thằng Vũ kia kìa, keo vuốt suốt ngày đấy
-Cút mẹ mày đê! – Nó gạt tay tôi ra
Đến nơi, tôi đẩy đẩy nó, xua vào trong: “Vào đi, nhanh lên”
Vâng, chúng tôi đang ở đâu?
Chính là nhà vệ sinh nam của trường đấy. Thằng Hoàng buồn đi vệ sinh, theo thói quen kéo cả tôi đi cùng nên chúng tôi tách lớp đang xếp hàng ở sân trước ra khu vệ sinh ở sân sau. Nghe thì buồn cười, nhưng sự thật thì tôi luôn đứng đợi ở hành lang trước nhà vệ sinh nam chờ thằng bạn chí cốt giải quyết. Không biết có bao nhiêu đứa cùng khối nhớ cái mặt cái đứa hay lởn vởn trước nhà vệ sinh nam là tôi không nhở?
Tôi đứng dựa tường, tay ôm balo nhìn ra sân bóng. Vì đi tham quan nên phải đến sớm, chưa sang hè hẳn nên trời cũng nhanh sáng, nhá nhem tối, vài đám mây hiện hình trên nền trời tối tăm rất rõ ràng. Sân sau vắng lặng, khu lớp học im ắng, cửa khóa. Tôi nhìn, tự nhủ hãy nhìn cho kỹ đi, sau này sẽ không còn cơ hội nhìn nữa đâu. Chỉ còn một tháng thôi!
-Này, đi thôi! – thằng Hoàng vẫy tôi
Tôi mỉm cười: “Ừ”
-Anh với thằng Hoàng đi đâu thế? – con My xán lại gần hỏi han
-Còn phải hỏi, đi đái đấy! – thằng Hoàng Minh không biết từ đâu chui ra phán chuẩn như thánh
Tôi giơ ngón cái tỏ ý tán thưởng giơ về phía thằng Minh, miệng cười nhăn nhở. Toàn thanh niên chí cốt cả, hiểu nhau đấy! Tiện thể cũng phải nói, thằng Hoàng và thằng Minh có nhiều điểm tương đồng. Minh Hoàng và Hoàng Minh, từ cái tên đã có liên quan không hề nhẹ, cùng sinh nhật ngày 16/7, cùng nằm ở một phòng bệnh trong viện phụ sản, cùng học giỏi Toán ở lớp. Có lần tôi hỏi hai đứa:
-Hai đứa mày đứa nào “lòi” ra trước?
Con My ôm bụng cười.
Thằng Hoàng ngoảnh mặt đi đáp: “ Bố thằng nào mà biết!”
-Sai, “con” nào mới đúng – con My đổ thêm dầu vào lừa
Hoàng Minh: “Oppa, số điện thoại của mẹ em này, hỏi hộ nhé. Hì hì! “
“…”
Chúng tôi lên xe đi đến Khoang Xanh – Suối Ngà. Thời gian đi chắc cũng tầm một tiếng rưỡi. Trước đây, trên xe thường rất vui. Hướng dẫn viên của công ty du lịch hay nghĩ ra nhiều trò thu hút khiến chúng tôi chơi vui vẻ, từ đó mà tưởng như rút ngắn được quãng đường. Nhưng càng lớn, thì chẳng còn ai thiết tha như thế nữa. Hướng dẫn viên chắc cũng hiểu, nên chỉ nhắc nhở vài điều về nội quy rồi thôi. Tôi ngồi cạnh thằng Hoàng, con My ngồi với thằng Minh, bốn đứa chúng tôi ngồi ngang nhau. Thằng Hoàng từ khi mua cái điện thoại mới, tai nghe gắn vô tai suốt ngày. Lúc này lại gật gù dựa vào cửa kính nghe nhạc lăn ra ngủ. Tôi nhìn sang phía con My và thằng Minh. Im ắng lạ thường. Không phải chứ, hai đứa kia còn lăn đùng ra ngủ trước cả rồi. Ôi trời…! Tôi lôi Lumia mượn của mẹ vốn định dùng để chụp ảnh hôm nay ra chơi game trong Talking Tom. Tiếng nhạc trong game kêu khe khẽ. Bỗng nhiên, đứa ngồi trước nhòm xuống nhìn tôi.
-Tom đúng không? Chuẩn mẹ!
Là thằng Việt Anh.
-Chuẩn đấy. – Tôi đáp
-Level bao nhiêu rồi?
Tôi kiêu ngạo trả lời: “101”
-Vãi! – thứ tôi cần chính là phản ứng ngạc nhiên của nó. Hehe!
Một lát sau
.
.
.
Tôi cũng lăn ra ngủ. Còn hai đứa My và Minh đã tỉnh, bắt đầu quậy phá như thường. Đang lim dim, chợt nghe tiếng quát ở bên cạnh
-Mày quay lên cho tao, cút!
Tôi mở mắt: “ Gì thế?”
Đập thẳng vào mắt là gương mặt cười đầy sự đểu giả của thằng Việt Anh.Kiểu này chắc lại trêu thằng Hoàng rồi.
-Hehe, mày không biết tao ngồi trước mày nhỉ? Thích không? – thằng Việt Anh nhìn thằng Hoàng, mặt gian thấy rõ
-Cút đê, bố mày không thích nhìn mày. – thằng Hoàng mím môi, nín nhịn hét lại
Tôi cười khan. Chẳng nhớ từ bao giờ, thằng Hoàng thú nhận với tôi nó ghét thằng Việt Anh đến mức mong nó thi trượt. Tôi bảo nó dã man thế, thằng Hoàng chỉ bảo
-Tại nó trêu tao nhiều quá. Xem này, bây giờ thì ghét cay ghét đắng rồi đấy. Nhìn còn thấy ngứa mắt. Tao chỉ muốn nó bị cô mắng, điểm kém, thi trượt,…
Vấn đề ở chỗ thằng Việt Anh rất thích trêu thằng Hoàng, hay lôi kéo tôi gia nhập troll nó, miệng lúc nào cũng cười đểu, nói vài câu là thằng Hoàng câm nín không đáp lại được. Chà, trêu cũng thâm thúy lắm!
-Thanh, tao bảo này hêhe… - nó gọi tôi
-…
Tôi chưa kịp đáp thì thằng Hoàng quay ngoắt sang trừng mắt nhìn tôi, gằn giọng: “ Này, tao cấm mày nói chuyện với nó!”
-Haha…!
Chẳng mấy chốc mà đã đến nơi.
Bước chân xuống xe, tôi cảm thấy mình như đang đứng giữa muôn ngàn núi non trùng điệp. Rừng cây rậm rạp, sương chưa tan hết, tạo cảm giác ẩm ướt mà tôi không hề thích. Khoang Xanh – Suối Ngà nằm trong quần thể khu sinh thái của Ba Vì. Nghe nói có cả bể bơi, lâu lắm rồi tôi chưa xuống nước nên cũng có chút thích thú.
Lớp tôi lấy điểm tập kết ở một khu nhà bát giác, là chỗ nghỉ chân và bán đồ đặc sản của khu du lịch. Xung quanh có mười cái cột to đùng để chống mái nhà. Rất thoáng đãng. Thế này thì có mưa cũng không sợ!
Một lát sau, trời trong xanh dần, sương tan bớt, chúng tôi bắt đầu tản ra đi tham quan khắp nơi. Từ chỗ nghỉ chân của lớp tôi, có hai hướng. Một là đi về phía bể bơi và hồ tạo sóng, một hướng dẫn lên thác nước và suối, cả trò chơi và nhà ma huyền bí. Bốn đứa chúng tôi, à thêm cả thằng Công Hiếu nữa là năm đứa, dẫn nhau đi về phía nhà ma thác nước. Hai bên đường đi là các sạp phi bóng có thưởng. A, trò này tôi đã từng chơi ở lễ hội gần nhà ngoại. Người chủ dựng lên một cái khung được lắp bằng nhiều thanh tre, tạo thành các ô nhỏ, đủ để nhét những quả bóng được thổi căng vào. Sau đó người chơi sẽ phi những mũi tre vót nhọn có gắn lông chim vào làm vỡ bóng. Mỗi số bóng làm nổ sẽ nhận được phần thưởng nhất định. Có điều không phải ai cũng phi giỏi, muốn nhận quà to thì có lẽ sẽ phải tốn nhiều tiền mua phi tiêu. Rất tốn kém!
Chưa nhìn rõ mà đã nghe thấy đằng trước vang lên tiếng cười ai oán đáng sợ, kèm theo âm thanh u u rùng rợn, có tiếng nói:
“Trò chơi không dành cho những kẻ yếu tim. Hỡi những con người dũng cảm, hãy thử sức với Nhà ma huyền bí – một chốn đặc sắc của Khoang Xanh – Suối Ngà. Chúng tôi chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng. Hahahahahaha!”
Haha, đúng là quảng cáo, nghe thuận tai đấy. Mà…hình như tôi chưa bao giờ đi nhà ma nhỉ.
So với đi thăm thú thiên nhiên, nhìn nơi đấy chắc chắn sẽ thu hút được học sinh hơn.
-Ra kia đi mọi người! – con My háo hức kéo tay tôi
Lát sau, nó ỉu xìu đi ra.
-Sao thế? – chúng tôi đồng thanh hỏi
Nó giơ bốn ngón tay ra, mặt vô cùng bất mãn.
-Gì đây? Mất “đạn” à?
-Mẹ kiếp, 40k/đứa. Đắt vãi! – My nghiến răng nói
-!!!
Chúng tôi liền lắc đầu bỏ đi. Ôi trời, tưởng khi đóng phí cho giáo viên đã bao gồm các trò chơi hết rồi, ai ngờ lại mất tiền ở đây. Không sao, đi cái nơi khác vậy. Tôi nhìn cái hang đá nhân tạo cao hai mươi mấy mét có hình yêu quái, đầu lâu xương chéo sừng sững trước mắt, sau đó bỏ đi.
Đi qua bản đồ khu sinh thái, cả bọn dừng lại. Chà, nhiều suối thật đấy! Xem nào, đi một đoạn nữa sẽ liên tục có nhiều con suối.
-Đi nào!
Đúng là có rất nhiều suối, nhưng nhìn mãi cũng chẳng có gì thú vị. Phải được xuống nghịch nước, hay chơi dưới chân thác chảy ầm ầm giống năm lớp 7 được đi Thác Thăng Thiên, như thế mới thích chứ. Tôi nhìn những gương mặt bắt đầu có dấu hiệu chán nản của bạn bè mình, một nỗi thất vọng mơ hồ dâng lên trong lòng.
Đừng mà! Vui vẻ lên đi!
Hi vọng đi, hi vọng thứ gì vực dậy tinh thần của bạn bè đi!
Loanh quanh ở một bờ suối, chẳng ai muốn làm gì. Chụp ảnh? Không thiếu máy, nhưng chẳng đứa nào có hứng thú. Không thể đứng mãi ở đó, chúng tôi thất thểu ra về, vẻ thất vọng thấy rõ.
-Shit, biết thế này tao đã ở nhà bắn game!
Thằng Hoàng có vẻ giận.
-Chẳng có cái mẹ gì, làm sao đây? – tôi giơ điện thoại lên xem giờ. Mới 9h00. Còn tận 3 tiếng nữa mới đến giờ cơm, lúc này làm gì đây?
Tôi thở dài, chung quy thì không có chỗ nào khiến học sinh hứng thú tham quan dài lâu cả. Có điều trong lòng cũng hơi bất mãn. Nếu như mỗi người biết thu bớt cảm xúc của bản thân đi có phải không khí bớt chán nản không? Ai cũng kêu chán như này thì làm ăn gì nữa?
Tôi đủng đỉnh đuổi theo bọn bạn đi đằng trước.
Hết chỗ để đi, chúng tôi trở về nơi tập kết. Ở đó chỉ thấy gần mười đứa. Vài đứa con trai đang nằm ườn ra chơi thứ bài gì đó, không phải tú lơ khơ mà ta thường thấy. Vài đứa con gái ngồi ở bàn tám chuyện, ăn uống chơi điện thoại, nghe nhạc. Tôi mở balo tìm bình tích nhiệt, đổ cacao mát lạnh mẹ pha ra uống. Ngon thật!
-Minh, đi mua bộ bài đi!
Con My ra lệnh như bà hoàng. Nó chơi bài rất khá, nhất là chơi tấn – một trò tôi không biết chơi. Đại khái thì tôi đánh được tá lả, tiến lên, ba cây, nhưng tấn thì lại không biết. Thằng Minh đi mua, một lúc đem về bộ bài. My, Minh, Hoàng và cái Ninh ngồi xuống chiếu chơi bài. Ngồi nhìn bọn nó đánh mãi cũng chẳng thấy gì hay ho, liền ra bàn cái Quỳnh và Mai ngồi. Con Quỳnh đang ngồi ăn xúc xích, còn cái Mai đang nghe nhạc. Rảnh rỗi, tôi bắt chuyện:
-Trưa này ăn bít tết hả mày?
-Ừ, mẹ tao ướp thịt bò ngon cực. Tao ăn thử rồi!
-Ồ - tôi ngạc nhiên.
Trưa nay đồ ăn sẽ được ban phụ huynh chuẩn bị, con gái chỉ cần phụ nấu nướng là được. Thực đơn gồm bánh mỳ bít tết, khoai tây chiên, nem chúa rán, dưa chuột. Cô giáo tôi đề nghị không ăn riêng mà cả lớp ngồi chung một bàn.
-Oppa, anh đưa máy điện thoại đây em bắn bluetooth cho.
Con Mai giơ tay ra hiệu tôi đưa di động cho nó. Chả là nó không được dùng điện thoại nên đến lớp hay mượn máy tôi nghe nhạc. Tôi lại khá lười tải nhạc, phải vài tuần sau khi nó giục chán chê mới tải vài bài. Chắc là tiện thì nó tải hộ rồi. Mà cũng chỉ có hôm nay mới được bố mẹ cho cầm điện thoại đi. Tôi nghĩ thế!
-Đây.
Ngồi chán quá, tôi quay sang ăn uống. Mặc dù biết ăn lung tung thế này trưa sẽ không ăn ngon nhưng tôi vẫn mặc kệ. Mở hộp xúc xích mẹ rán cho, tôi lấy dĩa xiên ăn ngon lành.
-A, bà Thanhhhhhhhhh! Không đi chơi à?
Hở? Ngoảnh đầu lại, hóa ra là Hà Ngân. Nhớ năm lớp 6, lần đầu nhìn Hà Ngân tôi giật mình. Bạn bè cũng tưởng như thấy hai đứa chúng tôi có nhiều điểm giống nhau về ngoại hình. Sau này tôi mới thấy chẳng có gì giống. Tôi thuộc dạng khá nặng, nhưng nhìn bên ngoài người gọn gàng săn chắc hơn, nhưng Hà Ngân thì ngược lại, cân nặng hơn hẳn, cũng không được nhanh nhẹn như tôi. Nhưng mà chẳng ai để ý đến vấn đề hình thể của Hà Ngân lắm. Ngân khá hiền lành, vui tính, dễ trêu, có biệt danh là “Mụ”, quan trọng hơn Hà Ngân rất giàu tình cảm, dễ xúc động. Có lần đang học Văn, cả lớp lẫn cô giáo sững người nhìn Mụ khóc ngon lành trong lớp. Hỏi thăm dỗ dành mới biết, hóa ra Mụ nhớ bố. Bài học đang học dở có nội dung về người cha và tình phụ tử. Mụ lâu lắm rồi chưa gặp bố vì bận công tác. Có đứa con gái hay khóc thì bị gọi là “bánh bèo, mít ướt”, nhưng lớp tôi chẳng bao giờ nghĩ Mụ như thế. Hì hì!
-Mụ à? Sáng uống sữa chưa? – tôi trêu mụ
Tôi hay trêu mụ, nhiều cực, cứ nhìn là muốn trêu. Bất cứ thứ gì về con bò, thịt bò, sữa bò, sừng, tiếng bò hú,…à cả phô mai con bò cười, tôi đều lôi ra chọc mụ. Nhắc đến mụ là nhắc đến bò. Tôi cũng không nhớ lý do
-Á à, tôi lên gối cho bà vỡ mặt bây giờ. Đưa tay đây tôi đánh, nhanh! Hừ! – cái cách Mụ phản ứng tôi rất thích
-Hì hì
-Bà không đi chơi à? – Mụ hỏi
-À, đi rồi, bọn nó đang ngồi chơi bài. – Tôi đáp
Mụ đưa cho tôi một hộp sữa phúc bồn tử đang uống dở, hỏi: “Uống không?”
Tôi đưa tay nhận, đưa lên miệng hút một hơi.
-Này, mụ nên uống sữa bò nguyên chất sẽ tốt hơn đấy!
-Bà Thanh, bà không trêu tôi không chịu được à? Grừ! Đánh bà cho chết. – Mụ tức điên lên, đưa tay đập lưng tôi
-A hahaha....