• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Tiết đến từ tương lai nói anh ta chẳng sống được bao lâu nữa, tim Tiết Diệc Sâm hẫng một nhịp.

Cái cảm giác này rất đỗi phức tạp, không giống khi biết tin người thân của mình mắc bệnh nan y nên gần chết mà là bứt rứt khó tả khi nghe nói bản thân không còn sống được mấy ngày nữa, chỉ biết âm thầm gặm nhắm nỗi đau.

Anh ta có sợ không?

Tất nhiên là không rồi, nhưng lại có cảm giác không đành lòng. Sống sung sướng chẳng được bao lâu nữa thì đã phải đi chầu ông bà.

"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?" Tiết Diệc Sâm gượng gạo quay người nhìn về phía chàng trai y hệt mình và mở miệng hỏi.

"Sáu mươi chín tuổi, ở trong cái nghề này thì tôi coi như sống cũng dai lắm rồi."

"Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Trước khi chìm vào hôn mê thì liên tục bị người ta ám sát, tôi không thể gắng gượng nổi nữa nên được đưa đến bệnh viện. Bây giờ tôi vẫn chưa biết ai ra tay, nhưng đối phương biết rõ lịch trình của tôi như vậy thì có lẽ là người bên cạnh rồi."

"Tôi nhớ anh từng kể là đã nhận vài đứa con nuôi nhỉ, có khi nào bọn họ làm không?"

Tiết đến từ tương lai biến ra một cái ghế từ trong không trung, chậm rãi ngồi xuống rồi thản nhiên trả lời cậu: "Tôi không biết, bên cạnh tôi không chỉ có lính đánh thuê cố định mà còn có những thân tín như bác sĩ và luật sư tư nhân, trong nhà còn có cả trăm người giúp việc. Tôi già rồi, có vài chuyện muốn làm nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm, lớn tuổi vậy mà không có con cái ruột thịt bên cạnh. Sống ích kỷ cả một đời, thế nhưng vẫn bỏ ra hơn phân nửa gia sản đầu tư vào cái hệ thống này cho bản thân mình, tất nhiên sẽ thu hút những kẻ có mưu đồ với đống gia tài và nảy sinh ý định sát hại tôi rồi, cậu đừng khiến tôi thấy thất vọng vì đã tiêu xài phung phí đấy."

Tiết Diệc Sâm nhìn Tiết đến từ tương lai nở nụ cười nhàn nhạt, bày ra vẻ mặt chẳng màng gì đến sống chết thì cảm thấy chạnh lòng.

E rằng bản thân mình lúc này là nơi mà Tiết đến từ tương lai phó thác hết thảy mọi thứ, có lẽ anh ta nghĩ chỉ cần thay đổi cậu thì tương lai của mình cũng chẳng còn đau khổ như vậy nữa. Đôi lúc cậu cũng băn khoăn không biết Tiết đến từ tương lai dùng nhiều tiền để thay đổi mọi thứ thì có ảnh hưởng gì đến bản thân anh ta không. Nhưng lúc này cậu có thể khẳng định một điều, Tiết đến từ tương lai biết mình sống không được bao lâu nữa nên chẳng hề quan tâm đến những thay đổi này.



"Lão già này... đừng có chết sớm như vậy chứ." Cậu không khỏi thở dài.

Tiết đến từ tương lai khẽ cười, sau đó nói: "Lần trước cậu muốn hỏi chuyện của người phụ nữ kia nhỉ?"

"Ừm." Đúng là cậu rất muốn biết về mẹ mình.

"Cậu có thể đoán ra nhỉ, người phụ nữ này coi cuộc hôn nhân đầu tiên của mình là một tai nạn. Bà ta cho rằng chuyện chăn gối với chồng mình không khác gì bị cưỡng hiếp nên không hề có tình cảm gì với đứa con mà mình mang nặng đẻ đau. Thậm chí bà ta còn xem nó là của nợ vì đã để lại vết rạng trên vùng bụng da dẻ xinh đẹp nữa cơ mà. Cậu không làm sai gì cả, nhưng chuyện cậu được sinh ra đã là một lỗi lầm rất lớn rồi. Mỗi lần bà ta thấy cậu thì chỉ nhớ lại những lần bị sỉ nhục nên tất nhiên sẽ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Còn chả thể nào nói chuyện với cậu một cách thật tử tế." Tiết đến từ tương lai nghiêm túc kể lại, nhưng càng nói thẳng thừng như vậy thì Tiết Diệc Sâm càng cảm thấy tủi thân.

"Bà ta vứt cậu lại để đi theo một gã đàn ông giàu có, không phải đã chứng tỏ rằng bà ta chẳng hề có chút tình cảm nào với cậu ư?" Tiết đến từ tương lai biết rõ tâm trạng của Tiết Diệc Sâm lúc này, cho nên anh ta cố gắng nhỏ nhẹ hết mức để cậu có thể chấp nhận sự thật.

Bởi vì chính Tiết đến từ tương lai năm ấy cũng từng đau đớn đến mức muốn nổ tung.

"Tôi cũng đoán vậy." Nhưng cậu vẫn cố gắng níu kéo chút mơ mộng hão huyền còn sót lại.

"Còn cái gã đàn ông của bà ta ấy, chỉ vì thấy vợ người ta đẹp nên hốt chạy khỏi vùng quê thì có thể là người tốt gì cho cam? Một mụ đàn bà không có học thức bỏ chồng bỏ con đến nhà tên đàn ông khác thì sao mà được đối xử tốt đây? Đàn ông có tiền rồi còn đam mê gái gú như vậy đố mà đối xử tử tế với người đàn bà đã héo úa này nhỉ? Thế nên chuỗi ngày sau này của bà ta ra sao cũng có thể đoán được. Nhưng mà chỉ cần bà ta có thể đối đầu với đám tình nhân của ông ta, bảo vệ bản thân mình rồi sinh cho ông ta đứa con thì so ra vẫn tốt hơn là phải ở với tên đàn ông khốn nạn nhà quê kia."

Nhớ đến cha ruột của mình, Tiết Diệc Sâm cảm thấy lợm họng. Nếu đặt lên bàn cân thì e rằng gã đàn ông giàu có kia vẫn còn tốt hơn nhiều.

"So ra bà ấy thích cuộc sống hiện tại hơn nhỉ." Tiết Diệc Sâm cảm thán.

"Đúng vậy, dù không có tình yêu thì vẫn được làm quý phu nhân, tốt hơn việc phải làm một người phụ nữ quê mùa chịu đựng ông chồng tởm lợm." Tiết đến từ tương lai dứt lời thì nhếch miệng cười lạnh, nụ cười đầy vẻ mỉa mai. Bởi vì trong chuyện này, anh ta là người bi thảm nhất, cũng là người vô tội nhất. "À đúng rồi, nếu cậu hết tiền thì có thể đến tìm bà ta. Bà ta rất sợ ông chồng thấy thằng con của mình nên sẽ bố thí tiền cho cậu để cậu cút lẹ. Lúc nào tâm trạng của tôi không tốt, cũng chẳng còn xu dính túi thì toàn đến tìm bà ta, mỗi lần bà ta nhìn thấy tôi đều trưng ra vẻ mặt như đang táo bón vậy, đã cái nư thật sự."

"Cần gì phải vậy..."

"Tôi không sống tốt thì người khác cũng đừng mơ sống tốt, Tào Tháo có câu: Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ đừng để người trong thiên hạ phụ ta. Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi rồi mà tôi chưa làm người tốt được ngày nào đây này."

Tiết Diệc Sâm cũng im lặng hồi lâu, mũi có chút chua xót. Cậu không thể tiếp thu được sự thật này, bày ra dáng vẻ sắp khóc đến nơi.

Tiết đến từ tương lai nhìn dáng vẻ năm mười sáu tuổi của mình, không khỏi trợn trắng mắt. Hồi ấy anh ta ngây thơ và hiền lành thế sao, đúng là chẳng có tương lai gì cả.

Hai người rơi vào khoảng lặng, một lúc sau Tiết Diệc Sâm mới nói: "À đúng rồi, tôi đã gặp Kiều Hoan."

Tiết đến từ tương lai nghe thấy cái tên này thì trở nên vui vẻ, cảm thán một câu: "Cô nhóc ngốc nghếch đó thú vị lắm, sao rồi, có muốn tiếp xúc thử không? Tôi có thể kể cho cậu nghe về cô ấy, chẳng hạn như... cup A nhỏ nhắn xinh xắn. Phải rồi, lần đầu tiên bum ba la bum, cô nàng khóc rất thảm thiết. Tôi còn tưởng cái đó của tôi lớn quá nên xé rách người ta rồi ấy chứ..."

"Anh nín đi được rồi đấy!" Tiết Diệc Sâm hoàn toàn không muốn nghe tiếp, cậu vẫn luôn cảm thấy việc chia sẻ chuyện giường chiếu với người khác chẳng hay ho tẹo nào. Nhưng rồi cậu lại nhận ra, Tiết đến từ tương lai là mình chứ cũng chẳng phải người xa lạ gì.

Cậu rối rắm cả buổi, quyết định không nói tiếp chủ đề này.



Tiết đến từ tương lai không nhịn được mắng cậu một câu: "Non."

Tiết đến từ tương lai ở bên cạnh Kiều Hoan chủ yếu là vì tiền, hơn nữa anh ta cảm thấy dung mạo của Kiều Hoan cũng khá được. Nhưng cậu lúc này không hề giống với Tiết đến từ tương lai khi ấy, cho nên chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần phải tò mò.

Sau đó Tiết Diệc Sâm tiếp tục học tập kiến thức về súng ống và luyện bắn, bắn vào một vị trí cố định trước rồi dần chuyển sang bia di chuyển, sau đó còn phải đấu tay đôi với những người khác.

Khi rời khỏi hệ thống, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng. Bên trong hệ thống quá chân thật khiến âm thanh nổ súng cứ quanh quẩn làm tai cậu ù đi, khó chịu cực kỳ. Cậu mở mắt ra thì thấy cơ thể không được thoải mái.

Nhìn vị trí giường ngủ mới nhớ tối hôm qua mình đã dịch sát vào, cái cảm giác bị trói chặt cứng này không cần động não cũng biết mình lại bị cái tên to xác kia ôm nữa rồi. Cậu mở to mắt, thấy Que Kem đang nằm ngủ bên cạnh cái gối của mình, còn bản thân thì nằm sát trong vòng tay của Tô Hoan Trạch.

Nhưng lần này Tô Hoan Trạch còn quá đáng hơn trước, cái tay đặt trên người cậu còn luồn vào trong áo ngủ, đè lên bụng của cậu. Tuy rằng bàn tay này vừa to vừa ấm áp nhưng bị một đứa con trai khác ôm vào lòng ngủ cả đêm như vậy khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Cậu nhấc con mèo, lấy cái điện thoại bị nó đè lên ra. Liếc nhìn thời gian rồi bắt đầu giãy dụa, phải đánh thức Tô Hoan Trạch vậy cậu mới có thể thoát ra được.

Thoát khỏi vòng tay của Tô Hoan Trạch, cậu mệt đến mức thở hổn hển, ngồi trên giường lấy lại bình tĩnh rồi mới xuống giường đi vệ sinh cá nhân.

*

Lúc cậu xuống lầu thì nhìn thấy Kiều Hoan đang ngồi ũ rũ trước lối vào ký túc xá nam sinh đợi người nào đó, vừa thấy cậu thì bật dậy. Ai ngờ ngồi lâu quá nên chân đã tê rần, mém tí nữa là đập mặt xuống đất rồi. Tiết Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô nàng.

"Không sao chứ?" Cậu hỏi.

Mặt Kiều Hoan đỏ bừng lên, lắc đầu bảo không, thấy cậu vẫn đỡ mình thì không nhịn được cười. Cậu thấy rõ tâm tư của cô nàng nhưng cũng không vạch trần, chỉ tiếp tục đỡ Kiều Hoan đi thêm vài bước mới buông tay ra, hiển nhiên Kiều Hoan cảm thấy có chút thất vọng.

"Tôi cố tình dậy sớm để đến đây đó, biết cái tên to xác kia không thể dậy nổi mà." Kiều Hoan chủ động tìm đề tài nói chuyện với cậu.

"Hình như chị biết rất rõ về cậu ấy."

"Đúng vậy, tụi tôi cùng nhau lớn lên, khi ấy ở khu biệt thự ngọai thành chẳng thèm chia lớp lớn lớp bé gì cả, cứ nhét mấy đứa nhỏ lại học chụng với nhau, đứa nào đến tuổi thì tốt nghiệp rồi lên cấp một trước. Từ nhỏ cậu ta đã không thích nói chuyện, chỉ thích ngủ nên nhỏ con lắm, ngay cả tôi còn đánh không lại mà."

"Lúc nhỏ Tô Hoan Trạch gầy yếu thật á?"

"Nghe bảo là trẻ sinh non? Mẹ cậu ta bị tai nạn giao thông nên sinh cậu ta ra sớm, lúc bé sức khỏe cậu ta kém lắm, nhưng lớn lên vận động suốt nên mới được vậy đó. Hồi cậu ta còn nhỏ không đáng ghét vậy đâu."

"Nghe hay nhỉ, thanh mai trúc mã."



"Hay cái gì mà hay! Nếu không phải cậu ta cứ kiếm chuyện với tôi thì tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với cậu ta đâu." Sau đó còn khẽ lẩm bẩm, "Ai mà thèm nói chuyện với tên biến thái chứ..."

Tiết Diệc Sâm khó hiểu, tại sao lại bảo Tô Hoan Trạch biến thái?

Nhưng cậu suy đi nghĩ lại, quả thật tính cách của Tô Hoan Trạch chả dễ thương tẹo nào, gần đây hai người họ cũng xảy ra mâu thuẫn với nhau, cho nên Kiều Hoan ghét cậu ta cũng không khó hiểu lắm.

Cả hai cùng nhau đến căng tin ăn sáng, hành động này thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Sau lần thi đấu trước đó, Tiết Diệc Sâm hoàn toàn nổi tiếng khắp trường, đi đến đâu cũng được người khác chú ý đến. Bây giờ cậu lại đi chung với một cô gái, không trở thành tin sốt dẻo nhất trong trường mới lạ ấy.

"Chị muốn ăn gì?" Tiết Diệc Sâm hỏi cô nàng.

"Bình thường cậu hay ăn cái gì?"

Lúc hai người còn đang nói chuyện thì có một giọng nói lạnh lùng chen vào: "Sao hai người lại đi chung với nhau."

Vừa quay đầu lại thì thấy Tiêu Ý Hàng đứng cách đó không xa, cậu ta đang cau mày nhìn hai người bọn họ, có vẻ cũng quen biết Kiều Hoan.

"Thì ra cậu cũng học cấp 3 ở trường này..." Kiều Hoan lầu bầu, rõ ràng mối quan hệ của cô nàng với Tiêu Ý Hàng cũng chỉ tàm tạm.

"Ừm." Tiêu Ý Hàng đáp lại, sau đó cười lạnh với Tiết Diệc Sâm rồi nói, "Vậy chúc hai người các cậu trăm năm hạnh phúc."

Không biết tại sao khi Tiết Diệc Sâm cảm thấy mấy câu này Tiêu Ý Hàng nói có hơi chói tai, chỉ muốn đập Tiêu Ý Hàng một trận nhưng phải nén lại, không thèm để bụng đến cậu ta nữa mà tiếp tục đi mua đồ ăn.

Kiều Hoan cũng nhận ra thái độ dở dở ương ương của cậu ta, vì vậy trả lời: "Cảm ơn cậu nhá, nhân tiện chúc cậu năm mới vui vẻ này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK