• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngờ đâu Biên Tích lại trở thành kẻ bị tố cáo, vậy mà y vẫn vui vẻ chấp nhận những lời buộc tội ấy.

“Em… đâu có vòng vo với anh.” Y làm ra vẻ mặt cầu xin, “Chỉ là em không biết phải xử lý tình huống này thế nào, thật đấy.”

Không nói thì thôi, nhắc đến chuyện này, Nghiêm Ngạn Khoát lại càng có nhiều điều để nói: “Anh thấy em cũng có kinh nghiệm lắm mà. Lúc em bị thương ở chân, đám thanh niên đến bệnh viện thăm cũng mang không ít đồ đến đấy thôi.”

“Ai cơ?” Biên Tích không ngờ cái người đường đường là đại luật sư lại thù dai đến vậy, “Ý anh là Thường Thanh hả? À không phải, cậu ấy chỉ là đồng nghiệp thôi.”

“Tiếp viên trưởng Biên đối với đồng nghiệp cũng tốt thật đấy.” Nghiêm Ngạn Khoát nói giọng chua lè, “Ai cũng gọi em là “anh ơi” được cơ à.”

Lần này thì Biên Tích có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch oan: “Bọn họ đều gọi như vậy, đó là quy tắc rồi.”

Giải thích được nửa chừng, Biên Tích chợt thấy gương mặt Nghiêm Ngạn Khoát thoáng hiện ý cười trong bóng tối mờ ảo, lập tức hiểu ra, anh đang trêu mình đây mà. Biên Tích cũng vui vẻ hùa theo, làm ra vẻ mặt lấy lòng: “Được rồi, em sai rồi, đừng giận nữa.”

Như để phối hợp, Nghiêm Ngạn Khoát quay mặt đi, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ, chẳng lộ chút biểu cảm khác thường nào.

Dù thấy rõ ràng trên mặt Nghiêm Ngạn Khoát thoáng qua một nụ cười, nhưng Biên Tích vẫn đọc được ý của anh, bèn tiến lại gần, lựa lời ngon ngọt dỗ dành.

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn không đáp, chỉ mỉm cười nhìn xuống y từ trên cao.

Biên Tích bèn lớn gan, chui ra khỏi túi ngủ của mình, bò đến trước mặt Nghiêm Ngạn Khoát, thử dò dẫm ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Luật sư Nghiêm.”

Thấy người nọ không nói gì, y bèn ngẩng đầu, ghé sát vào cằm Nghiêm Ngạn Khoát: “Hay là anh véo em đi?”

Lời đề nghị này như thể chạm vào công tắc của một con búp bê nào đó, Nghiêm Ngạn Khoát lập tức đè người xuống đất, một tay véo cằm y, tay kia kẹp chặt hai tay y ra sau lưng.

“Em có biết mình đang nói cái gì không?” Nghiêm Ngạn Khoát hỏi.

Biên Tích chẳng những không giận, mà còn cười tủm tỉm: “Cuối cùng cũng chịu để ý đến em rồi à?”

Nghiêm Ngạn Khoát lạnh mặt, Biên Tích ngỡ anh không muốn nói tiếp chuyện này nữa, nào ngờ anh lại hỏi: “Em muốn anh véo em?”

Biên Tích thoạt đầu ngẩn ra, sau đó gật đầu.

Nghiêm Ngạn Khoát lại hỏi: “Nếu bị véo đau, có kêu không?”

Biên Tích đáp: “Có.”

“Ráng chịu.” Nghiêm Ngạn Khoát nói vậy, như thể đây là hình phạt có thể khiến anh nguôi giận, “Không được kêu.”

Thực ra, anh chẳng hề giận chút nào. Chỉ là dáng vẻ luống cuống giải thích của Biên Tích đáng yêu quá, khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc mà thôi.

Thú thực Biên Tích biết hết, nhưng vẫn phối hợp cùng. Dẫu bị người ta đè chặt, ghì siết đến đau điếng, y vẫn chẳng hé một lời, chỉ thỉnh thoảng lại bật ra những hơi thở nặng nề.

Y không trốn, cũng không trốn được, Nghiêm Ngạn Khoát một tay khóa chặt đôi tay y, một tay khác lại ghì lấy, hôn y đầy áp đảo, đến độ y muốn tỏ ra kinh ngạc cũng khó bề xoay xở.

Đôi môi của Nghiêm Ngạn Khoát hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh, rất ấm áp, rất mềm mại, đến nỗi Biên Tích có một khoảnh khắc thất thần, ngỡ như mình đang hôn lên một đóa hồng mềm mại.

“Hơi đau.” Biên Tích hít một hơi lạnh.

“Suỵt—” Nghiêm Ngạn Khoát rất xấu xa, thì thầm bên tai y, “Bọn họ sẽ nghe thấy đấy.”

Biên Tích đành nín thở, bị động hé môi, đón nhận sự mềm mại mà không cho phép phản kháng của Nghiêm Ngạn Khoát.

“Cậu Biên.” Nghiêm Ngạn Khoát rõ ràng đang làm một việc thân mật đến vậy, mà lại gọi bằng một danh xưng xa cách đến thế, “Chúng ta đang làm gì vậy?”

“Hôn nhau.” Biên Tích nói rất khẽ.

Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu, như thể khẳng định lời y nói, sau đó lại ghé vào tai y, hỏi: “Còn bây giờ?”

Biên Tích hít một hơi thật sâu: “Anh đang… véo em.”

“Véo ở đâu?” Nghiêm Ngạn Khoát biết rõ còn cố hỏi.

Thực sự là một chỗ rất khó nói, Biên Tích không chịu nói, thế là ngay giây sau liền cảm nhận được cơn đau nhói buốt ở môi dưới, là Nghiêm Ngạn Khoát cắn mạnh xuống, rồi vẫn không ngừng tìm tòi những nơi khác.

Nghiêm Ngạn Khoát thổi nhẹ vào vành tai y, cười nói: “Anh nghĩ, như vậy mới tính là trừng phạt.”

Trước hôm nay, Nghiêm Ngạn Khoát đã thử dò xét rất nhiều lần, tự cho rằng dù là dây dưa hay từ chối, mình đều nắm chắc thế chủ động. Nhưng lần này anh đã tính sai, nóng vội đi trước, làm loạn cả thế trận, chỉ hận không thể trong một giây này tua nhanh đến hết phần đời còn lại.

Nghiêm Ngạn Khoát cũng không cảm thấy lần này mình là một người điều khiển tình yêu đạt chuẩn, bởi đã bỏ lỡ quá nhiều thời cơ quý báu – ví như lần đầu gặp mặt, nếu bàn tay cầm danh thiếp nhanh hơn một chút, anh không để Biên Tích chạy mất thì đồng hồ tình yêu của họ biết đâu đã có thể điểm sớm hơn một tháng trời.

Đã lãng phí quá lâu rồi, Nghiêm Ngạn Khoát chỉ muốn tranh thủ từng giây từng phút, mạnh mẽ công thành đoạt đất, chiếm đoạt hết thảy những gì trong vòng tay mình.

Nghiêm Ngạn Khoát tăng thêm lực ở tay, nụ hôn cũng càng thêm mãnh liệt. Biên Tích đột nhiên bị chặn lại, khàn giọng kêu lên.

Ký ức rất hỗn loạn, Biên Tích chỉ nhớ nhiệt độ trong lều rất cao, đến nỗi hai má y đỏ bừng, ngay cả những chuyện xảy ra sau đó cũng có chút mơ hồ.

Một đêm không mộng mị.

Những trải nghiệm ướt át xoay vần trong đầu, Biên Tích bị cơn gió lạnh buổi sớm thổi qua, không khỏi rùng mình một cái.

_

Ngày hôm sau vì mọi người đã hẹn nhau ngắm bình minh nên không ai nướng thêm. Nhiếp Hàng ngáp dài bước ra khỏi lều, nhìn thấy Biên Tích, ngơ ngác hỏi: “Sao thế, mặt đỏ vậy?”

Biên Tích lườm hắn một cái: “Gió thổi đấy.”

“Thế à?” Nhiếp Hàng ghé sát lại gần, chọc ghẹo y, “Quầng thâm mắt cũng là do gió thổi mà ra à?”

“Ngủ không ngon, dậy sớm quá.” Biên Tích nói bừa.

Nhiếp Hàng “ồ” một tiếng, tiếp tục chọc ngoáy: “Cậu gen độc đắc rồi, bay xuyên đêm còn chẳng sao, ngắm bình minh một cái đã có chuyện à?”

“…” Biên Tích chẳng còn lời nào để nói, đành tự hạ mình tám trăm, “Vậy chứ em còn làm được gì nữa đây?”

“Ai mà biết được.” Nhiếp Hàng giở giọng trêu tức, lớn tiếng hỏi Nghiêm Ngạn Khoát vẫn còn đang trong túi ngủ, “Luật sư Nghiêm, cậu phải biết chứ nhỉ?”

“Biết.” Giọng Nghiêm Ngạn Khoát khàn khàn ngái ngủ, nửa đùa nửa thật đáp: “Làm chuyện mờ ám với tôi.”

“Khụ khụ!!” Nhiếp Hàng không ngờ lại nhận được câu trả lời này, mặt mày kinh hãi nhìn họ, “Hai người?”

Biên Tích ngước mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục loay hoay với chân máy ảnh, định bật chế độ chụp tua nhanh thời gian, ghi lại cảnh bình minh ở phía xa xa.

Nhiếp Hàng bị bỏ rơi hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì, hắn chạy đến bên Kiều Viễn hỏi: “Anh Viễn, hôm qua anh có nghe thấy hai người họ làm gì không?”

Kiều Viễn cũng vừa mới tỉnh, mắt nhắm mắt mở vươn vai một cái: “Không. Họ sao thế?”

“Hình như.” Nhiếp Hàng không chắc chắn nói, “Thành đôi rồi?”

Kiều Viễn “ồ” một tiếng chẳng tỏ ý kiến: “Sớm muộn gì cũng vậy thôi.”

Nhiếp Hàng: “…”

Năm phút trước khi mặt trời mọc, Nghiêm Ngạn Khoát cuối cùng cũng thu dọn xong xuôi, anh bước ra khỏi lều, tinh thần phấn chấn, tự nhiên nhận lấy chiếc chăn mỏng từ tay Biên Tích.

“Anh đói không?” Biên Tích giơ quả trứng vừa mới luộc nóng hổi lên, “Vừa hay còn lại một quả.”

“Lát nữa đi, tạm thời chưa ăn được.” Nghiêm Ngạn Khoát khoác áo cho y, “Mặc vào đi, sáng sớm đừng để bị lạnh.”

Hai vị kia đành cúi gằm mặt, vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Bình minh ló dạng, vạn núi nhuốm vàng, ngàn chim đua hót, cảnh tượng hùng vĩ vô cùng.

Biên Tích kiểm tra xong đoạn phim tua nhanh thời gian đã quay, hài lòng cất máy ảnh, cả nhóm bèn xuống núi. Buổi trưa vẫn là Kiều Viễn mời khách, dùng bữa tại một trang trại dưới chân núi. Do ba trong số họ hôm sau đều có công việc bận cần giải quyết, cả đám không nán lại ngoại thành quá lâu, chiều hôm đó đã tức tốc trở về Thượng Hải.

Vì điểm đến của ba người không giống nhau nên họ chia tay nhau ở cầu Nam Phố.

Nghiêm Ngạn Khoát chào tạm biệt Kiều Viễn, tiện thể hỏi han dự định tiếp theo của anh ta, Kiều Viễn nói mình đang liên hệ với hai hãng hàng không ở Thượng Hải và Hạ Môn, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thương lượng lương bổng. Mọi người lại trò chuyện thêm một lát rồi chia tay.

Kiều Viễn định cùng Nhiếp Hàng quay về khu vực gần sân bay, thấy Biên Tích không đi, bèn hỏi: “Cậu về đâu?”

Nhiếp Hàng nhanh nhảu đáp: “Còn phải hỏi nữa à? Chắc chắn là Tân Giang rồi.”

Tân Giang là nơi ở của Nghiêm Ngạn Khoát, Biên Tích vội vàng phủ nhận: “Không không, em cũng về căn cứ.”

Nhiếp Hàng nhướng mày: “Sao vậy được, mới cưới mà hai người đã định sống riêng à?”

…Gì mà lung tung beng cả lên thế này.

Biên Tích lười giải thích, chỉ nhắc Nhiếp Hàng nhớ lại lịch bay của mình. Sáu rưỡi sáng mai y đã phải bay rồi, nếu xuất phát từ nhà Nghiêm Ngạn Khoát thì tối nay y đừng hòng được ngủ.

“Cũng phải, dù gì cũng không thể bay trong tình trạng mệt mỏi được.” Nhiếp Hàng khẳng định tinh thần làm việc chuyên nghiệp của y, “Vậy cậu đi cùng bọn anh, hay là…”

“Hai người đi trước đi.” Biên Tích nghiêng đầu nhìn Nghiêm Ngạn Khoát, “Lát nữa em qua.”

“Rồi, hiểu rồi.” Nhiếp Hàng làm ra vẻ bị tổn thương, “Chê anh mày làm kỳ đà cản mũi chứ gì.” Hắn lại quay đầu hỏi Kiều Viễn: “Vậy hai đứa mình đi chơi thêm chút nữa ha? Dù gì anh cũng chưa phải bay mà.”

Kiều Viễn gật đầu đồng ý, Biên Tích chửi rủa nói hắn quá đáng.

Đợi hai người kia đi xa, Biên Tích mới có cơ hội ở riêng với Nghiêm Ngạn Khoát. Khoang xe đột nhiên im hẳn, Biên Tích nhìn chằm chằm Nghiêm Ngạn Khoát hai giây, rồi ghé sát lại gần: “Luật sư Nghiêm, giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi.”

“Thì?” Nghiêm Ngạn Khoát biết rõ còn cố hỏi.

Biên Tích đáp: “Có muốn làm nốt chuyện sáng nay chưa làm xong không?”

“Chuyện gì?”

“…”

Biên Tích không trả lời mà ghé sát lại gần, khẽ mổ nhẹ lên khóe môi Nghiêm Ngạn Khoát.

Rồi chạy trốn.

“Được rồi, đưa em về căn cứ đi.” Biên Tích nói.

Lời còn chưa dứt, miệng Biên Tích đã bị chặn lại.

Nghiêm Ngạn Khoát đè y xuống ghế da thật, chẳng hề có chút ý thức mình đang ở nơi đông người, một tay túm tóc y, một tay ghìm chặt tay y, hôn lên cằm y.

“Mới vậy mà đã muốn về à?” Ánh mắt Nghiêm Ngạn Khoát sâu thẳm, nhìn y, hỏi.

Biên Tích hệt như đứa trẻ gây họa mà không chịu nhận lỗi, cười ranh mãnh: “Biết sao giờ, sáu rưỡi sáng mai em bay rồi, buộc phải về thôi.”

Nghiêm Ngạn Khoát không thích nghe những lời này, lần nữa chặn miệng y lại, để y mất đi cơ hội phản bác.

Xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm, người qua lại không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không thể coi là nơi riêng tư gì.

Biên Tích căng thẳng vỗ nhẹ vào cửa sổ, ý muốn nói người bên ngoài có thể nhìn thấy, ấy thế mà Nghiêm Ngạn Khoát chẳng thèm bận tâm, vẫn cứ hôn y.

Không biết hôn bao lâu, đến cả người tự nhận mình có dung tích phổi rất tốt như Biên Tích cũng có hơi thiếu oxy, Nghiêm Ngạn Khoát mới buông người ra, thở hổn hển nói: “Đưa em về căn cứ.”

Động cơ của chiếc Lincoln phát ra âm thanh trầm ổn, tăng tốc cũng rất vững vàng.

Biên Tích nhìn cảnh vật lùi dần ngoài cửa sổ, ngẩn người một lúc, mới hỏi: “Nhắc mới nhớ, em có được coi là theo đuổi thành công rồi không?”

Hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, đêm qua thậm chí còn ngủ chung trong hai cái túi ngủ đặt cạnh nhau trong cùng một cái lều suốt cả đêm, bây giờ lại hỏi một câu như vậy, Nghiêm Ngạn Khoát phải thừa nhận, về khoản chọc tức người khác, Biên Tích còn giỏi hơn cả mấy thân chủ của anh.

“Cực kỳ thành công.” Nghiêm Ngạn Khoát cười nói: “Thầy Biên theo đuổi giỏi lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK