- Cô khó chịu ở đâu phải không? Mau nói với tôi được không?
Thảo Nguyên bất giác lau nước mắt, nó nhận thấy bản thân vừa làm một chuyện gì đó rất ngu ngốc, đó là khóc trước mặt hắn, nó không muốn hắn thấy nó trong bộ dạng nhút nhát như vậy, nếu nó cứ tỏ ra hèn yếu thì hắn sẽ lại lo lắng cho nó. Ây... nó vừa nghĩ gì thế, sao nó cho rằng là hắn đang lo lắng mà không phải là cảm thấy phiền phức. Nó ngẩng mặt nhìn hắn, bộ dạng hắn lúc này đúng là đang quan tâm nó, lo cho nó, từ trước đến giờ đây là lần đầu nó thấy hắn dịu dàng như vậy.
- Tôi... tôi không sao đâu. - Nó lắc đầu lia lịa, làm sao mà nó dám nói với hắn việc nó vừa trải qua, chắc chắn hắn sẽ cười nó, làm gì có ai như nó bị ám ảnh bởi sự bỏ rơi, hắn sẽ không tin đâu, nói ra chỉ làm trò cười.
Hắn nghi hoặc nhìn nó, nó ngay lập tức cúi đầu tránh né, hắn cho rằng không hề đơn giản như vậy. Thường ngày nó rất vui vẻ và tinh ngịch , một người như vậy thì không có lí do gì để khóc một cách đau khổ như vậy, hắn không tin là không có chuyện gì.
- Thật ra là có chuyện gì? Nói với tôi có được không?
- Không... không có gì cả.
- Nối dối, nếu vậy tại sao khóc hả? - Hắn bắt đầu cảm thấy bực bội, hắn không thể nào chịu nổi cái tính ương bướng của nó.
- Tôi đã nói là không có. - Nó hất tay hắn ra và đứng xoay lưng về phía hắn.
Làm ơn đừng hỏi nữa, rất khó để nó nói với hắn cũng rất khó để hắn tin những lời nó nói, hắn sẽ nghĩ nó rảnh rỗi quá nên dựng lên một câu chuyện lảm nhảm rồi tự mình xúc động.
Toàn Phong luôn dõi theo nó, hắn không biết nó gặp phải điều tồi tệ gì nhưng hắn biết dù cho có chuyện gì xảy ra thì hắn vẫn sẽ luôn là người che chở cho nó, phải, không ai khác mà là hắn. Việc này, hắn thật sự đã xác định từ trước rồi.
Hắn nhẹ nhàng xoay người nó lại, nó cũng bị sự đồng cảm của hắn mua chuộc, nó chẳng những không phản kháng mà còn dễ dàng bị hắn dẫn dắt. Hắn buộc nó phải đối diện với hắn, dùng đôi mắt đau khổ kia mà nhìn hắn để hắn có thể chia sẻ những đau khổ kia với nó.
- Nói với tôi có được không?
- Tôi... - Thú thật là nó cũng không biết mình nên nói gì, trong đầu nó lúc này rất hỗn loạn.
Sự do dự ấy nói lên điều gì? Phải chăng là không tin tưởng hắn?
- Tin tôi có được không? - Hắn không hiểu vì sao bản thân lại trở nên như vậy? Vì điều gì lại muốn nó tin hắn, chỉ có điều hắn không chịu được trước khi thấy nó như vậy, giờ phút này hắn chỉ muốn đi theo những gì con tim mách bảo. - Làm ơn, hãy nói với tôi, dù cho... cho có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ ở cạnh em.
Có phải vừa rồi nó nghe lầm không? Hắn vừa nói những điều ngọt ngào với nó, không những vậy còn gọi nó là "em" nữa, phải chăng hắn đã... đã có ý với nó. Nó lắc đầu, không phải đâu, hẳn là đã nghe lầm.
- Tôi biết em rất bất ngờ nhưng những gì tôi nói đều xuất phát từ sâu trong lòng, tôi không biết sao phải nói với em những đều này, tôi chỉ biết nếu không nói ra tôi sẽ rất khó chịu nên... tôi chỉ xin em hãy tin tôi.
Nó nghĩ lần này thì nó đã hoàn toàn nghe rõ, không hề lầm hắn quả thật vừa thổ lộ với nó, trong lòng nó cũng vì vậy mà xẹt qua một cảm giác lạ lùng, khó tả, có chút vui, chút bối rối, cùng chút khó xử... lẽ nào nó cũng đã thích hắn? Không đời nào đâu, con gái mà khi có người thổ lộ thì ai cũng sẽ có cảm giác như nó thôi, đúng, nó nghĩ là vậy.
- Anh đang nói gì vậy? Tôi...
Hắn chưa đợi nó nói hết đã bất ngờ mà ôm lấy nó, đôi mắt vô hồn của nó bỗng chốc cũng kinh ngạc mà mở to, nó không tưởng đến hắn lại... lại làm như vậy.
- Anh yêu em. - Hắn thì thầm vào tai nó. Câu này hắn đã lấy rất nhiều can đảm để nói.
Đột ngột quá, sao có thể? Người hắn yêu là Thanh Thanh không phải nó, không phải nó.
- Buông ra, người anh yêu nên là chị Thanh Thanh không phải tôi.
Nó tuy đã bị những lời của hắn làm cho ngẩng người nhưng sao đó đã kịp tỉnh táo trở lại. Nó đã cố gắng đẩy hắn ra nhưng càng đẩy thì hắn lại càng ôm chặt hơn. Hắn làm vậy là có ý gì? Người hắn yêu là Thanh Thanh, có phải là nó đâu, tại sao lại làm vậy? Có phải hắn cũng giống như những người khác, muốn trêu chọc nó. Đầu tiên sẽ làm cho nó tin tưởng đến mức không thể tách rời sau đó sẽ giống như những người thân của nó, bỏ rơi nó. Nghĩ đến đây nước mắt nó lại rơi, nó chẳng thà để hắn căm ghét nó, mỗi ngày đều đấu khẩu với nó cũng không muốn hắn lơ nó đi, từ bỏ nó
- Coi như tôi xin anh, đừng cư xử như vậy mà, hức...
- Anh sẽ không buông nếu như em không nói cho anh biết mọi chuyện. - Hắn vẫn kiên quyết giữ lấy nó.
- Tôi... tôi rất sợ... hức...
- Em sợ điều gì có thể nói với anh.
- Tôi sợ... hức... anh sẽ giống như những người khác bỏ rơi tôi, hu hu... - Nó như vỡ òa, vô thức tựa đầu vào vai hắn, đôi tay bấu chặt tấm lưng áo của hắn mà khóc.
Thì ra nó sợ cảm giác một mình, vậy ra trước đây hẳn sẽ có lúc nó cũng đau buồn như lúc này, nhưng nó nói sợ hắn sẽ giống như những người khác là sao? Không lẽ nó từng bị người ta bỏ rơi, nhưng là ai? Ai lại có thể để lại cho nó nỗi ám ảnh lớn như vậy.
- Không đâu, anh sẽ không như vậy, cho dù chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng khóc mà. - Hắn xoa nhẹ lưng nó như để tiếp thêm cho nó sự đồng cảm cùng an ủi nhưng giờ phút này nó chỉ biết đem những đau buồn biến thành nước mắt nên không hề để tâm đến lời hắn nói.
...
- Ây... mình làm vậy có phải là không có nghĩa khí hay không? Dù sao cũng là do bản thân không hỏi rõ ràng đã tự ý gây chuyện, giờ lại đẩy hết cho Thảo Nguyên, lại còn trách cậu ấy nữa.
Từ lúc trở về lều của mình Thu Nguyên luôn bị day dứt bởi những chuyện vừa xảy ra, nhỏ thấy mình có lỗi khi đã gây ra phiền phức khiến bản thân mất mặt lại làm cho nó phải khó xử trước hắn, nhỏ đoán là hai người họ hẳn là không biết phải đối mặt như thế nào nên nhỏ quyết định sẽ sang bên đó nói tiếng xin lỗi nhân tiện giúp hai người đó hòa nhau.
Bước chân đã di chuyển đến của lều thì bắt đầu do dự, có nên bước vào hay không?
Đứng bên ngoài suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nhỏ quyết định phải bước vào, nhỏ là người gây ra nên nhỏ phải là người giải quyết.
- Thảo... ơ...
Cảnh tượng vậy? Nhỏ không nghĩ hai người họ sẽ... vừa rồi bên ngoài nhỏ còn cho rằng hai nghười họ nhất định là đang ngoảnh mặt với nhau, thật không ngờ... chúa ơi... lại để cho nhỏ thấy những điều không nên thấy.
- Thu Nguyên... - Nó bắt gặp bóng dáng của nhỏ ở ngay cửa lều liền nhanh như cắt đẩy hắn ra. - Mình...
- Ha ha... không sao, mình không thấy gì cả, mình đi trước. - Nhỏ đỏ mặt, xua tay cười gượng gạo rồi chạy đi. Có trời mới biết lúc này nhỏ đang xấu hổ cỡ nào.
Hắn dường như cũng đã bình tĩnh trở lại, đã dần nhận thức được việc mình làm, hắn không nghĩ rằng mình có thể nói ra những lời trong lòng bấy lâu nay một cách lưu loát như vậy.
Giờ phút này cả hai đang cực kỳ ái ngại, tránh né, xấu hổ, nói chung là không thể cư xử như bình thường.
# Cám ơn đã theo dõi ????????#