Bắt đầu từ khi anh vào nghề năm hai mươi bốn tuổi, luôn dùng một loại dáng vẻ chói mắt nhanh chóng nhận được sự chú ý của mọi người, từ các cụ các bác sáu mươi tuổi đến đứa trẻ bảy tám tuổi, có thể nói người hâm mộ của Kiều Sưởng chiếm hơn phân nửa giang sơn Trung Quốc.
Mà phim điện ảnh truyền hình anh từng diễn, cho dù không phải sản xuất lớn cũng là danh tiếng vô cùng tốt, lợi nhuận kinh người. Dù là khi anh mới vào nghề, diễn mỗi vai phụ rất ít đất diễn cũng có thể khiến người ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc với anh, khả năng diễn xuất tuyệt vời khiến anh điều khiển tính cách nhân vật thuận buồm xuôi gió, một động tác nho nhỏ liền có thể thể hiện nội tâm nhân vật đấu tranh vô cùng nhuần nhuyễn.
Đạo diễn và nhà sản xuất nổi danh trong giới phim ảnh không ai không tán thưởng anh.
Ngoại trừ kỹ năng tuyệt vời của anh ra, điều thu hút sự chú ý của người khác nhất của Kiều Sưởng là vẻ ngoài anh tuấn và dịu dàng mà cao quý, khí chất đặc biệt của anh. Cho dù là các cụ các bác bảy tám chục tuổi khi nhìn thấy anh trên tivi cũng không khỏi ca ngợi một câu, “Thằng nhóc này thật tuấn tú.”
Những học sinh của đại học Y này, phần lớn đều là người hâm mộ của Kiều Sưởng.
Ngoại trừ bởi vì anh từng diễn những nhân vật khiến người khác ấn tượng và vẻ bề ngoài cực kỳ nổi bật, còn là vì anh làm người chính trực, chưa từng dính vào chuyện xấu gì, còn yên lặng làm từ thiện nhiều năm. Nếu không phải một thanh niên nghèo khó miền núi về nhà thăm người thân nhận ra cũng sẽ không phát hiện Kiều Sưởng còn tài trợ cho trường học trong núi của bọn họ. Sau khi chuyện này được phơi bày, chuyện Kiều Sưởng đã làm từ thiện rất nhiều cũng dần dần bị mọi người phát hiện, rất nhiều người thường chuyển sang thành fan, mà đám fan thì càng chuyển thành tử trung (trung thành đến chết).
Không giống với khi gặp các minh tinh khác, khi Kiều Sưởng vào hội trường, tất cả học sinh đều tự giác im lặng, duy trì trăm phần yên tĩnh.
Có lẽ là cực kỳ khen ngợi hành vi của các học sinh, Kiều Sưởng nhẹ nhàng gật đầu với học sinh đứng nhìn ở hai bên hành lang, mỉm cười một cái.
Tịch Chu cảm thấy trái tim của mình đập thình thịch cực nhanh.
Lúc Kiều Sưởng đi ngang qua cậu, thậm chí Tịch Chu còn cảm thấy hô hấp cũng có chút không thoải mái. Nội tâm cũng không biết cuối cùng đang mong chờ điều gì, Tịch Chu nhìn chằm chằm vào Kiều Sưởng, nhưng cho dù anh gật đầu với mọi người xung quanh hai bên, ánh mắt của anh vẫn không đối diện với mình.
Cứ như vậy lướt qua nhau.
Một chút thất vọng và oán giận mơ hồ tập kích trong đầu Tịch Chu.
“Dáng dấp ngược lại giống như tên trộm chó” Tịch Chu cố gắng gạt đi chút khác thường trong lòng, nhẹ nhàng vuốt cằm một cái.
“Ừ, ngược lại dễ nhìn hơn cậu rồi.” Hệ thống nhàn nhạt ra kết luận.
“Hệ thống, mi thế này là không đúng đâu!” Tịch Chu có chút ưu thương, “Chúng ta đã có giao tình nhiều năm như vậy, không phải mi nên đứng về phía ta sao? Không nói đến trên thực tế ta đẹp hơn anh ta không ít, cho dù ta thật sự kém hơn anh ta một chút, mi không nên nghĩ ta đẹp hơn một chút hả?”
“?”
“Câu kia nói thế nào ấy nhỉ” Tịch Chu khổ não suy nghĩ một chút, “Đúng rồi! Người tình trong mắt hóa Tây Thi! Trong mắt mi ta không phải nên quốc sắc thiên hương giống như mỹ nhân sao?”
Hệ thống: “… ha hả” Mặt mũi thật lớn!
“Anh Sưởng?” Thấy Kiều Sưởng đứng tại chỗ không đi, trợ lý Tiểu Kim có chút nghi ngờ hỏi thăm một câu.
Ánh mắt của Kiều Sưởng quét nhìn trong đám học sinh dày đặc một phen, sau khi Tiểu Kim hỏi mới chần chừ thu hồi tầm mắt của mình.
Vừa rồi nhịp tim của anh không hiểu tại sao bị lỡ một nhịp.
Kiều Sưởng loáng thoáng cảm thấy xung quanh có thứ gì đó mình đặc biệt để ý.
Học sinh đối diện với anh kích động vẫy vẫy tay với anh.
Kiều Sưởng lễ phép mỉm cười một cái, cất bước vào hội trường.
Sau đó, cửa lớn liền đóng lại.
Tịch Chu nhìn chằm chằm đám đông và cửa lớn đóng chặt suy nghĩ phải làm gì.
“Mi nói ta trực tiếp phá cửa mà vào, tiến lên ôm anh ta một cái, khả năng bị nhà trường phạt lớn bao nhiều.”
Hệ thống không chút do dự: “Trăm phần trăm.”
Khi Tịch Chu còn đang suy nghĩ cách giải quyết, mấy người trong hội học sinh đã đi tới, bắt đầu hỏi chuyên ngành và lớp của những học sinh đứng ngoài cửa.
Mọi người thầm nghĩ không tốt, những người ở cửa không vào hội trường được phần lớn là trốn học tới, bị giảng viên ghi nhớ một lần thì không có gì to tát, nhưng nếu như bị hội học sinh bắt được có thể sẽ bị phạt nặng, không biết sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Khi hội học sinh hỏi người đầu tiên, những học sinh ngoài cửa này lập tức giải tán toàn bộ, bao gồm cả Tịch Chu bên trong.
May mà dù hành lang không rộng, nhưng những học sinh này vẫn biết chừng mực, không chạy quá nhanh, nếu không chỉ bằng vô số người bây giờ, rất có thể sẽ xảy ra sự cố giẫm đạp gì đó.
Người của hội học sinh cũng nghĩ thoáng, ban đầu mục đích bọn họ tới đây đúng là bắt người điển hình, ngoài ra còn đuổi học sinh trốn học về, miễn cho bởi vì đông người khiến Kiều Sưởng xảy ra chuyện gì ở chỗ này của bọn họ.
Phần lớn học sinh bị đuổi đi đều trở về học, nhưng Tịch Chu lại không ngoan như vậy, cậu trực tiếp tìm một chỗ khuất trốn đi, bắt đầu tính toán hành động kế tiếp.
Sau khi pass qua từng hành động khả thi, Tịch Chu cảm thấy khả năng mình hợp lý đến ôm Kiều Sưởng mà không làm cho người khác chú ý là không. Trái lại cậu nghĩ đến bá vương ngạnh thượng cung*, nhưng thử nghĩ về mấy người vệ sĩ xung quanh Kiều Sưởng kia, Tịch Chu lặng lẽ nuốt ý nghĩ của mình trở vào. (*cưỡng ép người khác làm gì đó, đôi khi dùng cả vũ lực, nhiều trường hợp có thể hiểu là rape)
Trước hết cho dù cậu chuẩn bị sau này kiếm tiền thế nào, bằng tốt nghiệp của một trường đại học nổi tiếng là không thể thiếu, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là học cho giỏi, lực lượng giáo viên ở đây cực kỳ hùng hậu, là cơ hội bao nhiều người cầu còn không được, nếu cậu lãng phí thì quả thật là thằng ngốc.
Nhưng cậu không muốn vì gây chuyện trong trường mà bị ghi tội, lần trước bởi vì chuyện nhảy lầu cũng đã bị phạt một lần, nếu như lần này còn lặp lại ý định xấu, thì cậu chờ bị đuổi học đi.
Sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một phen, cuối cùng Tịch Chu vẫn quyết định chậm rãi chờ đợi, làm một nông phu cắm sào chờ nước tốt.
“Cậu gọi ôm cây đợi thỏ là chạy vào trong phòng vệ sinh chờ sẵn?!” Hệ thống khá hết nói nổi.
“Người luôn có ba cái gấp” Tịch Chu chớp mắt một cái, “Ta cũng không tin Kiều Sưởng diễn thuyết một hai tiếng cũng sẽ không đến WC một lần, hơn nữa ở đây không gian nhỏ hẹp, đám fan cuồng nhất định không thể đuổi tới.”
“Cậu không cảm thấy mùi vị trong đó cực kỳ động lòng người sao?” Hệ thống sâu kín nói.
“Vì có thể thực hiện nhiệm vụ, cho dù phía trước có gì gian nan hiểm trở cũng không thành vấn đề!” Tịch Chu quang minh lẫm liệt nói, “Chẳng qua chỉ là một vài mùi vị nho nhỏ mà thôi, căn bản không có cách nào đánh bại ta!”
Sau khi ngây người mười phút, Tịch Chu ra khỏi phòng vệ sinh, hít thở không khí trong lành một chút.
Cho dù là phòng vệ sinh sạch sẽ, cũng không thể thiếu một vài mùi khác thường, nhất là nhà vệ sinh công cộng.
“Mi nói anh ta sẽ tới chứ?” Tịch Chu dựa vào vách tường nhà cách đó không xa, uể oải nói, “Ta đã đợi hơn một tiếng rồi.”
Hệ thống không nói gì, Tịch Chu thả lỏng cơ thể căng thẳng.
Cậu nghe thấy bên kia hội trường có tiếng động rất lớn, bọn họ đã kết thúc!
Tịch Chu đi thẳng vào phòng vệ sinh.
“Cậu chuẩn bị thời gian dài như vậy, không sợ Kiều Sưởng sẽ không tới sao?”
Tịch Chu kéo miệng lên, “Cược một trận mà thôi.”
“Tốt hơn là ta phải ôm anh ta trước mặt mọi người, chuyện lúc trước đã đủ phiền phức rồi, ta không muốn lại rước lấy sự chú ý gì nữa.”
Giả bộ ở lại phòng vệ sinh, có một vài học sinh tới giải quyết vấn đề lúc đi ra khó hiểu liếc mắt nhìn Tịch Chu, sao người này nửa ngày rồi còn ở đây vậy?
Tịch Chu biết ánh mắt họ nhìn mình không tốt, tầm mắt của cậu trực tiếp bỏ qua những ánh mắt soi mói của đó.
Võ thuật không phụ lòng người, khoảng hai phút trôi qua, lỗ tai Tịch Chu khẽ động, cậu nghe thấy có vài người đi về phía bên này, không biết vì sao, Tịch Chu có thể xác định trong đó có tiếng bước chân của Kiều Sưởng.
Tuy nói nội công của Tịch Chu trác tuyệt, có thể nhận ra tiếng bước chân của người khác, nhưng đó cũng là dưới tình huống quen thuộc với người nọ. Cậu và Kiều Sưởng chỉ nhìn lướt qua nhau, không ngờ rằng lại có ấn tượng sâu sắc như vậy.
Cộp, cộp, cộp, đó là tiếng giày da chất lượng tốt chạm vào mặt đất vọng lại, nhịp điệu thong thả mà ổn định, mơ hồ để lộ ra một chút hờ hững và thờ ơ.
Tịch Chu sửng sốt, cảm thấy đầu mình bị nước vào rồi.
Chẳng qua chỉ là một tiếng bước chân mà thôi, sao cậu lại nghĩ nhiều như thế?
Tiếng bước chân gần bên tai, Tịch Chu giương mắt nhìn lên, đối diện với con ngươi dịu dàng mà sâu sắc.
Cái loại khí thế mặc dù không có tính công kích nhưng ép người ta tới không thở nổi này khiến thần kinh Tịch Chu căng thẳng.
“Chào cậu” Kiều Sưởng lễ phép gật đầu với Tịch Chu.
“Tôi không khỏe*” Đầu óc Tịch Chu thoáng chuyển, thốt ra. (*Kiều Sưởng nói Ngươi hảo = Chào ngươi, Tịch Chu nói ngược lại Ta bất hảo = Tôi không khỏe)
Mỉm cười của Kiều Sưởng cứng đờ trong nháy mắt, chẳng qua trong giây lát liền thả lỏng vẻ mặt của mình, bắt đầu đứng bên cạnh cậu “xả thải”.
Ánh mắt Tịch Chu hơi hạ xuống.”
“Có đủ tiền vốn a” Tịch Chu cảm thán một câu.
Kiều Sưởng chưa từng thấy học sinh cởi mở như vậy, anh đưa mắt dời đến trên mặt Tịch Chu, ánh mắt khó hiểu.
Tịch Chu sờ sờ chóp mũi, nói trong đầu với hệ thống, “Có phải ta dọa anh ta hay không?”
Hệ thống không phản ứng.
Tịch Chu cũng không cảm thấy kỳ quái, thỉnh thoảng bản thân cũng sẽ bị đối xử như vậy, rõ ràng là hệ thống không thèm để ý cậu.
Trong lúc đó ánh mắt của Tịch Chu vẫn không rời đi, cậu cảm thấy nếu mình muốn nói chuyện ôm ấp với Kiều Sưởng nhất định phải đợi sau khi chờ người ta xong chuyện. Nếu như hiện tại cậu thừa dịp khi Kiều Sưởng “giải quyết” nhào tới ôm…
Nhiệm vụ có thể hoàn thành, nhưng tính mạo hiểm cũng rất lớn.
Nếu như những người khác bị Tịch Chu nhìn như vậy, nói không chừng đã sớm để lại một câu “có bệnh” rồi đổi phòng vệ sinh khác tiếp tục “giải quyết”, nhưng Kiều Sưởng lại không như vậy, giống như Tịch Chu không tồn tại.
Chờ sau khi Kiều Sưởng giải quyết xong, Tịch Chu hỏi thẳng, “Tôi là người hâm mộ của anh, có thể ôm anh một chút không?”
Kiều Sưởng nâng khóe miệng, nụ cười lại rất lạnh, “Không thể.”
Sau khi nói xong, Kiều Sưởng liền đi ra ngoài.
Tịch Chu đã đợi nửa ngày sao có thể để cho Kiều Sưởng ra ngoài như thế, dũng mãnh nhào về phía Kiều Sưởng.
Phản ứng của Kiều Sưởng cực nhanh, xoay người một cái đã đập Tịch Chu vào tường.
Tịch Chu có nội công hộ thể, không đau một chút nào.
Chiều cao của Kiều Sưởng tầm một mét chín, trực tiếp bao phủ cả người Tịch Chu lại, cảm giác mười phần áp bách.