“Sư đệ…”
“Chớ có kiêu căng quá!” Văn Trọng gầm một tiếng, vứt bỏ kim tiên, chợt mở con mắt thứ ba trên trán ra, một luồng hồng quang trải dài ầm ầm không dứt, binh khí đang lao xuống mặt đất đồng loạt xoay đầu soạt soạt, bay vút lên trời cao.
Thực lực Văn Trọng cường tuyệt, năm đó trong trận chiến Phong thần, ngoại trừ Tam Thanh ra thì không còn ai dám vuốt râu hùm y, dù Hạo Nhiên là thần khí thiên địa, nhưng thời gian tu luyện quá ngắn, bên cạnh đó hai người lại đều được nghe thiên thư ở chỗ Hồng Quân, lúc này dốc hết toàn lực, tức khắc hủy thiên diệt địa, hất tung toàn thành.
Gần bốn mươi vạn người trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này, từ khi Chu thiên tử kế vị tới nay, tiên nhân đều mai danh ẩn tích, sách sử ghi rằng không còn nghe tin tức gì về họ nữa, nhưng bất ngờ hôm nay đã chân chính chứng kiến được uy lực khiến phong vân biến sắc, biển cuộn sóng gầm này rồi!
Ầm! Tường thành dài gần mười dặm dọc Hàm Đan bị hủy nát thành bụi phấn bay lả tả!
“Hạo Nhiên_____!”
Tử Tân thét dài một tiếng, từ đầu thành phóng thẳng về phía chân trời, đuổi theo Hạo Nhiên.
Văn Trọng lạnh lùng nói: “Nhầm đường rồi, đồ đệ, bên kia mới là Thần Nông đỉnh…” Nói xong từ xa chỉ vào trong thành Hàm Đan.
Lòng Tử Tân gấp như lửa đốt, quát: “Cút_____ra_____!”
Một luồng kim quang sáng rực lướt qua, Văn Trọng và Tử Tân đều biến mất.
Phía chân trời xa chiến mã cất vó cuồn cuộn, Lý Mục hành quân gấp ba ngày ba đêm cuối cùng cũng đã suất lĩnh trú quân ở ba nơi Thượng Đảng, Dương Bình, Tây Xuyên trở về viện trợ Hàm Đan.
Nhưng quá muộn rồi, Dương Đoan Hòa ra lệnh một tiếng, tiền trận chuyển thành hậu trận, vứt Hàm Đan tường thành đổ nát không quan tâm nữa, quay đầu lại nghênh đón viện quân của Lý Mục!
Kỵ binh dưới trướng Lý Mục cực kỳ dũng mãnh, hai vị tiên nhân đại chiến, thế mà ba vạn Triệu kỵ lại chẳng hề biến sắc trước màn Thái Sơn sụp đỉnh này, chiến mã phi băng băng, khí thế nháy mắt đã dọa sợ quân Tần, kế tiếp hai vạn bốn ngàn người chia nhau hai cánh trái phải, Lý Mục giục ngựa xung phong, sáu ngàn trung quân theo sát hắn, hệt như một mũi đao nhọn hung hăng đâm vào chiến trận đã thành hình của Tần quốc!
Dương Đoan Hòa hạ lệnh: “Phóng tiễn_____!”
Nỏ tiễn cận chiến hoàn toàn không có đất thi triển, Dương Đoan Hòa đành phải nôn nóng lĩnh kỵ binh ứng chiến!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, binh lực mạnh nhất thời Chiến quốc là Tần kỵ và Triệu kỵ lao ầm vào nhau!
Vừa giao nhau, hai cánh quân sườn đã dời non lấp biển áp sát lại! Lý Mục vừa kề lập tức tách ra, lướt sát qua đội quân chủ chốt của Dương Đoan Hòa, mở một đường máu xung phong chạy vào thành Hàm Đan!
Kỵ binh vừa mới chém giết quân Tần lại lần nữa xoay người, khôi giáp quân Triệu rách nát tả tơi, cả người đầy bụi bặm, mắt người nào cũng giăng kín tơ máu, oán hận mà nhìn quân Tần.
Lý Mục chẳng hề quay đầu giục ngựa phi vào thành, trên đường liên tục quát: “Chung Hạo Nhiên đâu?!”
“Tuyệt đối không thể trước trận đổi tướng_____! Bàng Noãn! Trữ quân đang ở chỗ nào?!”
“Tới đây đều là thân binh của ta, Bàng Noãn, ngươi…” Lý Mục vừa vào thành liền bị mấy tên kỵ vệ vương cung bắt lại, vừa vùng vẫy vừa hét: “Mục đáng chết vạn lần_____! Nhưng lúc này quân Tần đã lấn sát ngoài thành! Không thể có sơ sót được! Khẩn cầu đẩy lùi địch trước rồi hẳn trị tội sau!”
Nhóm người Hàn Tinh, Triệu Thiên và Quách Khai đã rút vào nội thành Hàm Đan.
Lý Mục bị kỵ vệ đè rạp xuống nền đất trước đại điện, dõi mắt nhìn lại, vương cung hoang vắng thê lương.
Quách Khai và Bàng Noãn rỉ tai thì thầm chốc lát, sau đó nói: “Bàng tướng quốc mau chóng tiếp nhận quân đội, sinh tử trước mắt của Đại Triệu ta, đều dựa cả vào trận chiến này”
Bàng Noãn không nói thêm tiếng nào, đội mũ giáp vào, buộc chặt dây đeo, chẳng thèm liếc mắt tới Lý Mục một lần, vội vã lướt qua trước người hắn.
Hàn Tinh đứng trước cửa đại điện, từ xa nhìn Lý Mục, trong ánh mắt chứa một tia thương xót và phẫn hận.
Quách Khai hắng giọng nói: “Thượng tướng quân thông địch, để mặc quân Tần xâm lược Đại Triệu ta như vào chỗ không người…”
Lý Mục quát: “Không! Huynh đệ kết nghĩa Chung Hạo Nhiên của ta đang ở đâu?”
Giọng Lý Mục đột nhiên nghẹn lại, thị đồng bưng tới một chung đồng tước, khom người đặt trước mặt Lý Mục!
Dương Đoan Hòa đối đầu với mấy vạn quân Triệu, quyết đoán hạ lệnh: “Tên nỏ lên dây!”
Nỏ thủ Tần đồng loạt lao ra trước trận, bộ binh dựng thuẫn, đề phòng Triệu kỵ có thể phát động đột kích, kế tiếp từ sau trận thuẫn nhấc cường nỏ lên.
Dương Đoan Hòa giơ cao tay phải, đang định hạ lệnh bắn tiễn thì chợt thấy hậu trận bên thân quân Lý Mục xôn xao bất an, âm thanh huyên náo từ xa truyền lại, kế tiếp phát sinh hỗn loạn vô phương khống chế.
“Thượng tướng quân…”
“Thượng tướng quân bị giết rồi!”
“Thượng tướng quân bị ban chết rồi!”
Dù là Dương Đoan Hòa thì lúc này trong đầu cũng trống rỗng, Lý Mục cứ thế mà chết sao? Dương Đoan Hòa gần như không dám tin tưởng, tiếng bắn tên nọ đã lên đến bên môi, nhưng bất kể thế nào cũng chẳng thể hô thành lời được.
Bàng Noãn tuổi đã quá sáu mươi, nay khoác chiến lân giơ cao quân phù xuất thành, nghênh đón ánh mặt trời chói chang, cao giọng nói: “Lý Mục tướng quân phản quốc thông địch, đã đền tội, Cần vương quân tam quận Thượng Đảng, Dương Bình, Tây Xuyên sẽ do bản tướng quân tiếp quản, hiện theo Trung quân lấy cờ này làm lệnh, ai nấy quay về cương vị, không được chậm trễ”
Bàng Noãn vừa quát xong, vẻ mặt mọi người đều mờ mịt, đám ngựa lặng im, không ai di chuyển một bước.
Vẻ mặt bên dưới khôi giáp của các kỵ binh phức tạp khó lòng nhìn thấu.
Bàng Noãn xách kiếm chém một người, quát: “Quân Tần xâm lấn! Phía sau còn có vợ con già trẻ! Mau quay về vị trí! Đội hình xung phong!”
Sự lặng thinh chết chóc nhấn chìm cả bình nguyên.
“Tướng quân, hạ lệnh phóng tiễn chứ?”
Dương Đoan Hòa chậm rãi lắc đầu, nói: “Chờ chút đã”
Tường thành Hàm Đan nghiêng ngã sụp đổ, trước đống đổ nát kéo dài gần mười dặm là thân quân đông nghịt của Lý Mục.
Chẳng biết từ chỗ nào bắt đầu ngân vang câu ca dao đầu tiên.
“Quốc vô nhân mạc ngã tri hề…” [*Đây là đoạn trích trong bài Ly Tao của Khuất Nguyên, dịch nghĩa: Đất nước không ai hiểu lòng ta]
Một lời vừa vang, trăm tiếng hòa ca.
“Quốc vô nhân mạc ngã tri hề…”
“Hựu hà hoài hồ cố đô…” [Cớ sao ta còn lưu luyến cố đô]
“Ký mạc túc dữ vi mỹ chính hề…” [Nếu đã chẳng cùng chung lý tưởng]
Giọng nam tử vang vọng trời cao, mấy vạn người đồng thanh cất tiếng hát dưới trường thiên xanh biếc, hiển đạt nỗi thê lương mà bi tráng.
“Ngô tương tòng Bành Hàm chi sở cư ——” [Ta đành nối gót bầu bạn cùng Bành Hàm]
Dương Đoan Hòa phất tay xuống, nói: “Phóng tiễn”
Ngàn vạn nỏ tiễn kêu vun vút, tiễn nhọn ngợp trời ngợp đất bay ra bao trùm cả nội thành Hàm Đan.
“Vương nhi, đừng ra ngoài!”
“Thái hậu coi chừng_____!”
Tiễn như mưa rào, tức khắc phủ kín cả thành Hàm Đan, Triệu Thiên từ trong cung khóc òa chạy ra bổ nhào vào trước người Lý Mục.
Quách Khai liều mạng kéo Hàn Tinh trốn vào Triệu cung, Triệu Thiên lớn tiếng gào khóc, ôm Lý Mục lắc lư không ngừng, Lý Mục xoay đầu qua nhìn Triệu Thiên, đồng tử bắt đầu khuếch tán, mũi miệng tràn máu tươi.
Bàn tay dính đầy bụi đất của Lý Mục gian nan đưa lên sờ mặt Triệu Thiên, rồi vô lực trượt xuống vai đứa bé, Triệu Thiên khóc òa òa, Lý Mục gắng sức kéo tay Triệu Thiên.
“Đây là…” Môi Lý Mục mấp máy, sờ lên sợi dây nhỏ buộc trên cổ tay Triệu Thiên.
Sợi dây tỏa hồng quang nhàn nhạt.
Tầm mắt Lý Mục mơ hồ, liếc ra sau lưng Triệu Thiên, nơi đó chẳng biết tự khi nào đã xuất hiện một nữ nhân.
“Sao lại ở trong tay ngươi?” Vương Quý Nhân kinh ngạc hỏi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên nỏ tiễn đầy trời.
Vương Quý Nhân phất bào tụ, lợi tiễn bay ra tứ tán, bị thổi về phương xa, kế tiếp tay trái ôm Triệu Thiên, tay phải cuộn trường tụ quấn lấy Lý Mục.
Một sợi tơ mảnh không thể thấy uốn lượn chui ra, buộc cổ tay Triệu Thiên và Lý Mục vào nhau.
Vương Quý Nhân cau mày nói: “Hạo Nhiên lại thu đồ đệ khi nào thế?”
“Vương Quý Nhân_____!” Bạch Khởi khoác vai Từ Phúc gian nan đi vào Triệu cung, quanh người Từ Phúc tỏa sáng một tầng lục quang chặn đứng cả trời lợi tiễn.
Mưa tiễn dầy đặc như bão táp phá tan mái hiên, máu tươi lan tràn khắp nơi, bệ cửa, nóc nhà kêu lách cách, Vương Quý Nhân quát: “Chỗ này không thể ở lâu! Đi_____!”
Kế tiếp tụ hợp cùng Bạch Khởi đã kiệt sức, mang Lý Mục và Triệu Thiên_____hai người cuối cùng còn sót lại của Triệu quốc rời khỏi Hàm Đan.
Chín khúc Hoàng Hà đổ phăng phăng vào biển cả, chở một chiếc thuyền lá trôi về phía đông.
Triệu Thiên khóc đến mệt lả, cũng thiếp ngủ say sưa, Lý Mục trúng kịch độc, được dây tỳ bà của Vương Quý Nhân buộc vào mạch môn, tiên thiên nguyên khí vẫn chưa tiêu tán, giữ lại được một mạng.
Trên thuyền còn có một tên ngốc và một tên điên.
Vương Quý nhân gần như muốn khóc ròng, đây đúng là cái ổ nát bét tiền vô cổ nhân, hậu vô ai giả mà.
Thỉnh thoảng nàng cảm thấy bội phục Hạo Nhiên sát đất, rốt cuộc cái tên này có bản lĩnh gì, mà lần nào cũng có thể lái sự việc vào tình cảnh hết sức bết bát như vậy?
“Ngay bây giờ” Vương Quý Nhân nở nụ cười rét lạnh, “Nói rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Khởi rốt cuộc cũng đỡ hơn, Từ Phúc ngồi ở đuôi thuyền, trên đầu chụp cái đỉnh thanh đồng, chẳng còn thấy mặt mũi gì, từ trong miệng đỉnh Thần Nông úp ngược, nước miếng không ngừng nhỏ tí tách xuống,
Từ Phúc lắc lắc đầu, ba chân của Thần Nông đỉnh hệt như cái sừng quái vật.
Bạch Khởi khai báo đại khái sự việc, sau đó hỏi: “Tên này chưa chết hả?” Đoạn lấy chân đá đá Lý Mục.
Vương Quý Nhân nhìn dòng nước Hoàng Hòa cuồn cuộn, bỗng Bạch Khởi nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Vương Quý Nhân lẩm bẩm: “Tiếng chuông đó ngay cả Bồng Lai ở tít ngoài biển cũng nghe thấy, Cửu Thiên Ứng Nguyên Tinh Quân cũng đã hạ giới rồi, hiện giờ tiên giới rốt cuộc làm sao vậy?”
Vương Quý Nhân hỏi: “Hạo Nhiên đâu? Sau trận đó Tử Tân đuổi theo rồi à?”
Tiếng hét của Kinh Kha thực sự quá ồn, Hạo Nhiên nằm trong nhà cỏ cảm thấy đầu đau muốn nứt, mấy lần bị ồn tỉnh rồi thiếp ngủ, thiếp ngủ rồi lại bị ồn tỉnh, rốt cuộc sụp đổ tinh thần hét: “Đừng la nữa_____”
Hạo Nhiên hung hăng đá văng cửa, mắng: “Ngươi giết ta luôn cho rồi đi!” Lời chưa dứt, chợt ngẩn người.
Cao Tiệm Ly ngồi trước cửa nhà cười ha ha, còn Kinh Kha thì đứng một mình giữa khoảng đất trống khoa tay múa chân chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng quay đầu lại la: “Tới bắt ta đi_____!”
Hạo Nhiên giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn Kinh Kha như gặp phải thằng điên.
Nhưng chỉ chốc lát sau, khóe miệng Hạo Nhiên không giật nữa, bả vai y phát run.
Kinh Kha chạy được nửa đường thì dừng, bất mãn xoay đầu lại dựng ngón giữa nói: “Gì thế! Ngươi vẫn chưa bắt được mà!”
Trong hư không một chiếc mặt nạ đỏ tươi bay ra, đôi đồng tử thâm thúy và gương mặt anh tuấn của Thông Thiên giáo chủ xuất hiện, giáo chủ ôn hòa cười nói: “Đồ đệ nhi tỉnh rồi à? Tới đây cùng chơi nhé?”
“…”
——————————-
Quyển 4 – THẦN NÔNG ĐỈNH – Hoàn