• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Cảnh Nguyên ra khỏi động Phản Tư, sấm sét đã ngừng, mưa cũng không còn, chân trời lộ ra ánh sáng mỏng manh.

Hắn nheo mắt, sau đó yên lặng nhìn tầng ánh sáng kia, như ngây ngốc.

Đến khi một tiếng cười xinh đẹp từ phía trước truyền lại: “Này, ánh sáng mặt trời đẹp lắm sao?”

Cảnh Nguyên nghe vậy, hướng nơi phát ra thanh âm vòng vo đi tới, đáp: “Đẹp. Vô luận thế nào, tia nắng ban man đều là đẹp nhất. Sớm. Thần cơ tiên xu.”

“Sớm.” Người tới đúng là Thần cơ tiên xu. Nắng ban mai chiếu lên dung nhan của nàng càng tỏa ra xinh đẹp, hơn nữa quần áo trắng càng làm nổi bật lên. Nhưng nàng nhìn Cảnh Nguyên, khuôn mặt xinh đẹp đã có vẻ lo lắng khó nén.

Vì thế Cảnh Nguyên không khỏi cười cười: “Làm sao vậy? Trên mặt ta có nhọ?”

“Không hiểu nổi.” Thần cơ tiên xu than nhẹ một tiếng, nói, “Hiện tại thu tay lại, còn kịp.”

“Đừng ngớ ngẩn, ta làm sao có thể bỏ dở nửa chừng.”

“Nhưng ngươi…”

Cảnh Nguyên vươn một bàn tay ra hiệu nàng ngừng nói, ngóng nhìn phương xa, ánh mắt kiên nghị, kiên định, kiên trì: “Năm năm nay, ta làm hết thảy đều là vì giờ khắc này, cho nên, ta tuyệt đối sẽ không buông tay —— cho dù phải trả giá lớn như thế nào.”

Thần cơ tiên xu mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng trầm mặc.

“Tiên tử, ngươi nhất định phải giúp ta.” Ánh mắt Cảnh Nguyên lập tức trở nên mãnh liệt. Hắn luôn luôn không có nhiều biểu cảm, bởi vậy, một khi xuất ra biểu tình liền biến thành một loại mị lực làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, Thần cơ tiên xu đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống: “Ta, ta tự nhiên là sẽ giúp ngươi …”

“Chỉ cần có được Vô Cực thiên thư, thế giới chính là… của ta…” Cảnh Nguyên cầm tay Thần cơ tiên xu.

Ánh mặt trời từ chân trời chiếu qua, quấn quanh thân ảnh hai người, nam cao gầy, nữ yểu điệu, một cặp trời sinh.

Thần cơ tiên xu thẹn thùng cúi đầu, bởi vậy nàng không nhìn thấy, trên mặt Cảnh Nguyên chợt lóe qua chút áy náy, ở trên mặt hắn yên lặng xuất hiện, yên lặng biến mất, biến thành bi thương.

Hắn rõ ràng cùng nàng đứng chung một chỗ, nhưng trong trời đất, lại như chỉ còn lại có một mình hắn.

Cứ cô đơn như vậy, kiên định, vì đạt được mục đích liều lĩnh đứng thẳng.

Trên đường Tu La[1], một đóa hoa trắng nhỏ bé lặng lẽ nở ra.

Sau đó, lại héo rũ rất nhanh.

Mười lăm tháng chín. Giờ hợi (~23h).

Điện Vân Mông.

Phi kiếm tề tụ, áo bào bay theo gió.

Hơn một ngàn nhân sĩ tu chân, chiếm đầy toàn bộ đỉnh núi. Có ngồi trên chiếu, có ngồi ở trên cây, thật sự không có chỗ ngồi, liền bay giữa không trung.

Chính giữa đám người, là thần khí quan trọng nhất núi Vân Mông —— Thông Thiên trụ[2].

Có truyền thuyết nói phía trên cây cột chính là thiên giới, cũng có truyền thuyết nói nó là định hải Thần Châm[3] thật sự tồn tại, nếu phá hủy, hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Đến tột cùng phía trên đó là cái gì, bởi vì không có ai từng đi lên, cho nên không thể nào biết được. Nhưng khu vực xung quanh cột này linh khí cực mạnh, phàm là người có chút tu vi, đều có thể cảm thụ được.

Bởi vậy, khi Chu trưởng lão đề nghị xử trí Giang Dạ Bạch ở nơi này, tất cả mọi người không dị nghị mà đồng ý. Vì đề phòng vạn nhất, còn có năm vị tông sư[4] cùng nhau liên thủ, bày trận Ngũ Tinh xung quanh cột trụ.

Kể từ đó, đừng nói pháp thuật của Giang Dạ Bạch mất hết, cho dù là đầy sinh lực, cũng khó có thể trốn thoát.

Đám người rộn ràng nhốn nháo nghị luận.

“Sao còn chưa mang người đến? Đã sắp giờ hợi!” Đang lúc mọi người chờ đến bắt đầu có chút không kiên nhẫn, một vệt sáng xanh thoáng hiện giữa không trung, Lưu Băng mang theo một cái thùng lớn bay đến.

Hắn điều khiển phi kiếm vững vàng đứng ở trên kiếm trận, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, sạch sẽ trơn tru.

Một lão ông vuốt râu nói: “Tuy rằng mấy năm gần đây Thục Sơn nhân tài điêu linh, khiến cho một mình Cảnh Nguyên siêu quần xuất chúng, nhưng xem đệ tử áo xanh này, cũng là tiềm chất vô cùng, tương lai không thể đong đếm a.”

“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa thôi. Mặc kệ nói như thế nào, mấy trăm năm qua, Thục Sơn coi như là thống lĩnh Tu Chân Giới.”

“Thôi đi, chúng nó sở dĩ có danh tiếng lớn như vậy, còn không phải bắt đầu từ Sùng Hương? Không có Sùng Hương vá trời ngày trước, ai biết nguyên căn Thục Sơn là thế nào? Hơn nữa, ngày đó xem đối thoại cùng Thần Y, sự kiện vá trời kia có phải thật sự hay không, còn chưa tra xét đâu…”

“Đã là chuyện xưa cũ ba trăm năm trước, còn tra xét cái gì! Việc cấp bách là diệt trừ ma nữ trước rồi nói sau.”

“Hắc hắc, cũng coi như vận số Thục Sơn ngắn ngủn, năm nay số con rệp, yêu ma quỷ quái gì đều từ phái bọn họ mà ra !”

Lão ông liếc Chu Đồ đứng ở trong trận doanh phái Thục Sơn, thấp giọng nói: “Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn[5]. Năm đó khi Thục Sơn thu nhận Chu Đồ ta cũng rất không xem trọng, xem đi, quả nhiên, nhiều năm như vậy, nửa điểm tiến bộ cũng không có. Đường đường một thế hệ trưởng lão thế nhưng còn không bỏ xuống được một chút tư tình nhi nữ, chậc chậc chậc…”

“Ngươi cũng đừng nói, Liễu Diệp kia năm đó ta cũng từng gặp qua, quả thật là… Người kia, hắc hắc… Nam nhân khó mà cầm lòng, trách không được Chu Đồ si tình như thế.”

“Nói trở về, Giang Dạ Bạch này không phải được xưng là nữ nhi của Liễu Diệp sao? Sao lại không kế thừa chút nào mỹ mạo của mẹ nàng?”

“Không có biện pháp, ai bảo cha nàng rất xấu. Ta đã thấy Giang cỏ nhỏ, hắn cùng Liễu Diệp đứng cạnh nhau, nói ‘Mỹ nữ cùng dã thú’ vẫn là khoa trương hắn, kia căn bản là ‘Hằng Nga cùng Võ Đại Lang[6] sau khi hủy dung ‘ a! Thật không rõ, năm đó ngàn chọn vạn tuyển sao lại gả cho một người quái dị như vậy?”

“Người kia quái dị nhưng là kẻ giàu nhất thiên hạ, nghe nói còn nhiều tiền hơn cả hoàng đế. Phàm nhân phần lớn tham tài, nữ nhân có đẹp như Hằng Nga cũng không ngoại lệ.”

“Aiz…”

“Aiz…”

Tiếng thở dài liên tiếp.

Thông Thiên trụ, Lưu Băng mở thùng ra, ôm ra Giang Dạ Bạch toàn thân xụi lơ, sau đó dùng hai xiềng xích, trói tay chân nàng vào trên cây cột.

Trong toàn bộ quá trình, Giang Dạ Bạch hoàn toàn không giãy dụa cũng không phản kháng. Đương nhiên, giờ phút này nàng căn bản cũng không có sức lực để giãy dụa hay phản kháng. Ánh mắt của nàng thực bình tĩnh nhìn phương xa, rõ ràng là đêm trăng tròn, nhưng trên trời không có ánh trăng, cũng không có sao, bầu trời là khoảng không đen như mực, không gì có thể làm xao động.

Như lòng của nàng.

“Tiểu sư muội, đắc tội .” Sau khi Lưu Băng trói chắc, thấp giọng nói một câu, sau đó lui ra. Đến phiên Cảnh Nguyên đi tới, kiểm tra xiềng xích lại một lần nữa, xác định không có vấn đề, gật gật đầu, mở miệng nói: “Ngươi còn có gì muốn nói không?”

Con mắt Giang Dạ Bạch giật giật, hướng hắn chuyển lại.”Có.”

“Sư muội mời nói.”

“Ta thích huynh.”

Bên dưới ồ lên một mảnh.

“Không thể nào? Có lầm hay không? Loại thời điểm này mới thổ lộ?” Có nam đệ tử giơ chân.

“Ai nha nha, thật sự là thời khắc sinh ly tử biệt mới thổ lộ a! Quá lãng mạn, quá đẹp đẽ!” Có nữ đệ tử ôm mặt.

Mà Tần trưởng lão thì kinh ngạc quay sang nhị trưởng lão: “Giang Dạ Bạch thích Cảnh Nguyên?”

Nhị trưởng lão mồ hôi lạnh đầy đầu, nghĩ nghĩ, hàm hồ đáp: “Bọn họ từng là vị hôn phu, hôn thê, có lẽ, là thế đi…”

Mà đối tượng đương sự bị nói trắng ra, cũng như ngây dại, ước chừng nửa ngày cũng không phản ứng.

Giang Dạ Bạch nhìn Cảnh Nguyên vẫn không nhúc nhích, thản nhiên cười, “Cho nên cầu mong sư huynh… nhất định phải… Nhớ rõ ta.” Nói xong câu đó, nàng liền nhắm hai mắt lại, khóe môi mang theo nụ cười, như là nghĩ tới gì đó đẹp nhất trên đời, khuôn mặt tản ra vầng sáng hạnh phúc.

Biểu tình ấy ngọt ngào quá đáng, hòa cùng khuôn mặt tiều tụy khô vàng, ánh mắt Cảnh Nguyên bỗng nhiên rối loạn.

Hắn tiến lên từng bước, giữ lấy đầu nàng, sau đó hôn xuống thật sâu, thật sâu ——

Trời đất nhất thời mênh mông.

Vạn vật nhất thời không tồn tại.

Cảnh Nguyên đang nâng mặt nàng, hôn thật sâu, như là khí lực từ khi sinh ra đều dùng để làm chuyện này, hoặc như là muốn đem hết tất cả gắt gao nắm ở trong tay, hôn kịch liệt mà tuyệt vọng.

Một cái chớp mắt, hình ảnh trong « dự chi nó ngôn »[7] thoáng hiện trong đầu Giang Dạ Bạch, bất ngờ không kịp phòng bị, cứ như vậy mà lướt qua:

Hắn mặc hỉ phục.

Nàng dùng dao tự vẫn.

Hắn cùng nàng sóng vai ngồi xuống.

Nước mắt nàng cuồn cuộn không ngừng chảy xuống…

Hình ảnh hỗn độn đan vào, vặn vẹo, quay về, sinh sôi như là phải móc ra tim phổi của nàng. Sao còn có thể đau như vậy? Sao còn đau như vậy?

Rõ ràng quãng thời gian thống khổ, tuyệt vọng nhất đều đã ở trong động Phản Tư, ương ngạnh mà sống qua ngày, vì sao đến giờ phút này, khi làn môi lạnh lẽo của Cảnh Nguyên chạm đến trên môi nàng, cảm giác thống khổ lại theo thân thể từng chút dâng lên, lặp đi lặp lại, dây dưa dây dưa, điên cuồng điên cuồng, hỏng mất hỏng mất.

Giang Dạ Bạch trợt mở to mắt.

Nàng dùng hết khí lực cuối cùng toàn thân, hung hăng há mồm cắn xuống!

Trong miệng lập tức cảm nhận được mùi máu.

Cảnh Nguyên buông lỏng tay, sau đó lui ra phía sau từng bước.

Môi dưới của hắn bị cắn sứt một mảng, bộ dáng nhìn qua chật vật nói không nên lời, mà hắn nhưng không có chút kinh hoảng hay dáng vẻ phẫn nộ, chỉ là tiếp tục lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng thật sâu, nhìn nàng thật lâu.

“Sao lại thế này?” Mọi người qua hồi khiếp sợ, thấp giọng nghị luận, “Một màn này sao lại làm ta nghĩ đến Ðát Kỉ trước khi chết còn giở quái chiêu mê hoặc người? Nhưng Cảnh Nguyên này lại là xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói bọn họ từng có hôn ước, định chung thân.”

“Còn có việc này?”

“Ừ, xem ra là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, dư tình chưa hết a.”

“Thục Sơn a Thục Sơn, ta nói, ngươi có cái gì tốt đâu, sao kẻ si tình toàn tập trung vào nhà ngươi ? Rốt cuộc là tu chân hay là đàm luận tình ái! Rất kỳ cục !”

Sắc mặt Tần trưởng lão khó coi, nói với Lưu Băng: “Đi, kéo sư huynh ngươi xuống dưới!”

“Dạ.” Lưu Băng trở về trong trận, nói với Cảnh Nguyên, “Sư huynh, thời gian sắp hết, chúng ta đi xuống đi.”

Cảnh Nguyên không hề động đậy.

Giang Dạ Bạch bị trói cười khẽ, trừng mắt nhìn hắn, lại ngọt ngào cười:

“Cảnh Nguyên sư huynh, hẹn gặp lại.”

Gặp lại.

Nếu không gặp lại.

Mang theo vết thương ta lưu lại ở trên môi ngươi, mang theo áy náy đêm khuya tỉnh mộng, đêm dài tĩnh lặng lương tâm phát tác, sống sót đi.

Sau đó, vĩnh viễn không quên được ta.

Cảnh Nguyên a Cảnh Nguyên, đây là, nguyền rủa cuối cùng —— của ta đối với ngươi.

Bước chân Cảnh Nguyên lảo đảo, thất hồn lạc phách đi theo Lưu Băng rời đi. Đi được một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn lại, Giang Dạ Bạch trên Thông Thiên trụ, đã gục đầu xuống, giống như nặng nề ngủ.

Trong mắt hắn dâng lên ngàn vạn biến hóa, sau đó nhất nhất chìm nghỉm.

“Cảnh Nguyên sư huynh…” Lưu Băng khẩn trương gọi hắn.

Cảnh Nguyên thở dài, đầu tiên là cười khổ, sau đó lắc đầu, sau đó vừa khổ vừa cười, cuối cùng một tay che môi bị cắn nát, một tay đỡ lấy bả vai Lưu Băng nói: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Lưu Băng theo bản năng đỡ lấy hắn dựa vào thân mình, đi về hướng trận doanh Thục Sơn. Nhưng dư ảnh khóe mắt, lại nhìn thấy ghê người——

Máu.

Một giọt, hai giọt, vô số giọt.

Theo khe hở bàn tay Cảnh Nguyên che miệng kia, từng chút chảy ra, nhờ áo bào che lại mà lặng yên không một tiếng động giọt vào cổ tay áo của hắn.

Lưu Băng căng thẳng, kinh ngạc nói: “Cảnh Nguyên sư huynh ngươi…”

Tay Cảnh Nguyên đặt trên vai hắn mạnh mẽ nắm chặt, Lưu Băng bị đau, vội vàng im tiếng.

“Đi.” Cảnh Nguyên che miệng nói ra một chữ như vậy, thanh âm trầm thấp như không có việc gì.

Lưu Băng không dám lại nói nhiều, cứ như vậy chịu sức nặng toàn thân Cảnh Nguyên, đi bước một, trở về phương doanh. Trong đầu xoay quanh nghi hoặc không tan, không ngừng hỏi ——

Sư huynh hắn… Làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày mai buổi sáng 7h đi Thượng Hải

Tiểu tâm can của ta a, lại là hưng phấn lại là không yên a…

Nếu khách sạn không có điều kiện mới, như vậy sẽ chờ ta thứ Hai trở về lại có

Trên mạng ta sẽ vẫn có manh mối tra ra chân tướng

Bất quá bởi vì duyên cớ muốn xuất bản, đại kết cục sẽ không đăng lên

Dù sao mọi người xin yên tâm, cuối cùng tất cả mọi người hạnh phúc khoái hoạt sinh sống cùng nhau ~~

Bất quá ——

Viết chương này làm tâm tính thiện lương của ta đau a

Cảnh Nguyên thật đáng thương a

Làm sao bây giờ lòng ta đau quá (+﹏+)~

[1] Đường Tu La: tên con đường dẫn từ Ma giới đến Nhân giới, đã đc nhắc đến trong các chương trước.

[2] Thông Thiên trụ : cây cột thông với trời.

[3] Định hải thần châm: chính là cây gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không đó

[4] Tông sư : ~ trưởng môn.

[5] Bề trên không nghiêm thì người dưới chắc chắn sẽ loạn.

[6] Võ Đại Lang : anh trai của Võ Tòng – một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn trong truyện Thủy Hử (chắc vì xấu quá nên vợ mới bỏ theo Tây Môn Khánh :]] đã xấu lại còn bị hủy dung thì ko tưởng tượng nổi còn xấu đến thế nào nữa =]] )

[7] Dòng chữ trên « Ma kính » đã được nhắc tới trong chương 32.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK