Tần Mặc cúi đầu, mặt không biểu tình: "Công chúa muốn thuộc hạ nói cái gì?"
Hắn có thể nói gì đây, nàng đã quên hắn, quên hết chuyện của bảy năm trước. Nàng là công chúa tôn quý nhất, là hòn ngọc quý mà Hoàng Thượng nâng trong lòng bàn tay. Nàng có thể tự do thoải mái, có thể càn quấy, có thể muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Nàng có thể không chút kiêng kỵ nói ra suy nghĩ của mình, nhưng hắn đâu, hắn có thể sao?
Thân phận của hắn thấp kém, tuy rằng hắn cũng không vì vậy mà tự ti, thật có chút chuyện hắn mãi mãi cũng không dám suy nghĩ, có chút tình cảm, giống như những ký ức kia như vậy, chỉ có thể giấu kín ở trong lòng. Nếu không phải là công chúa điều hắn đến bên cạnh, khả năng cả đời này hắn chỉ có thể đứng xa xa nhìn công chúa, yên lặng thủ hộ công chúa, đem chút tình cảm này chôn chặt, nói nhiều một câu, làm nhiều một việc, đều sợ người khác nhìn ra.
Chỉ cần có thể đi theo sau lưng công chúa, đứng xa xa nhìn nàng, âm thầm bảo vệ nàng, đã là vinh hạnh lớn lao, là phúc khí mà hắn đã tu luyện từ kiếp trước. Hắn trước giờ nhận rõ bản thân, xưa nay không dám yêu cầu xa vời gì.
"Ngươi không nói phải không?"
Chiêu Hoa công chúa nhíu mày, hôm nay, nàng phải hỏi ra kết quả, "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cùng ta hay không?"
Tần Mặc mím chặt miệng, không nói một lời.
Mạng của hắn đều là nàng, hắn nguyện ý vì nàng trả giá hết thảy, yêu và không yêu, lại có gì khác nhau, nói và không nói, lại như thế nào?
Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến nỗi công chúa có chút thất vọng, cho rằng hắn sẽ không nói ra cái gì, hắn rốt cục ngước mắt, nhìn chăm chú công chúa, mở miệng hỏi, "Công chúa nói ở cùng là ý gì? Là muốn thuộc hạ làm nam sủng của ngài sao?"
Chiêu Hoa công chúa bị câu nói này làm cho kinh hãi, mở to hai mắt nhìn xem hắn, ánh mắt không thể tin xen lẫn bị thương, "Ngươi cho rằng ta muốn ngươi làm nam sủng sao?" Nam sủng chẳng qua là một món đồ chơi, hắn gặp qua vị công chúa nào đối nam sủng động tình chưa?
Nàng thật lòng, hắn thật sự không cảm nhận thấy sao?
Nếu nàng coi hắn làm nam sủng, lại làm sao như thế đối với hắn...
Tần Mặc liền giật mình, muốn nói không phải, nhưng lời nói đến bên miệng, lại đã ngừng lại.
Trong mắt Chiêu Hoa công chúa hình như có hào quang vỡ vụn, trầm tĩnh nhìn xuống hắn. Thật lâu, hít sâu một hơi, muốn lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ai biết khóe miệng lại đắng chát, " Hóa ra, ngươi lại nghĩ như vậy."
Nàng cụp mắt, nhìn xem gương mặt cương nghị còn có vành môi mím chặt của hắn, chân hơi hơi co vào, rời đi tay của hắn. Nguyên bản gương mặt tràn đầy mong đợi cũng che kín một tầng băng sương, tràn đầy lạnh lẽo và thương cảm, " Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, vậy liền như vậy đi". Dứt lời, giữ chặt vạt áo hắn kéo tới bên cạnh, ấn làn môi lạnh lên, ngăn chặn môi hắn, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thanh âm run rẩy, "Ngươi có bằng lòng hay không?"
"Công... Công chúa..."
Tần Mặc nhìn thấy sự đau đớn trên mặt nàng, có chút bối rối, hắn giống như thật sự nói sai.
Hắn không biết nên làm như thế nào cho phải, hắn kỳ thật biết, công chúa cũng không phải coi hắn làm nam sủng. Nhưng là, ở cùng một chỗ cũng có thêm một tầng hàm nghĩa khác, chính là chiêu hắn làm phò mã, điểm này, hắn không dám suy nghĩ, cũng không dám nói ra khỏi miệng, nhưng là nay xem ra, công chúa rõ ràng chính là ý này.
Bảy năm trước, cùng một câu hỏi, hắn trả lời như đinh đóng cột nói nguyện ý, chỉ cần công chúa muốn, hắn liền nguyện ý, nhưng là 7 năm sau, hắn lại do dự, không dám nói ra khỏi miệng...
Hắn vẫn luôn không biết tại sao công chúa lại đột nhiên như vậy đối với hắn, chỉ có hai ba ngày, lại giống như phát sinh rất nhiều chuyện. Có lẽ, thật sự là do duyên phận, rất nhiều chuyện đều là không có nguyên nhân.
Tần Mặc lần đầu tiên xem xét lại bản thân mình, hắn có phải thật sự làm sai hay không.
Ý định của hắn là làm bạn bên cạnh công chúa, bảo vệ công chúa, không cho phép bất kỳ kẻ nào xúc phạm tới công chúa, nhưng nếu là chính hắn làm tổn thương công chúa? Nếu hắn phản kháng chỉ mang đến đau thương và khổ sở cho công chúa. Hắn còn muốn tiếp tục không? Hành động bây giờ của hắn là đúng sao?
Chiêu Hoa công chúa gục đầu vào trán hắn, thở dài một tiếng, "Trong lòng ngươi nên hiểu, ta không phải coi ngươi là nam sủng. Nếu ngươi không trả lời, ta coi như ngươi đồng ý ở cùng ta?"
Tần Mặc thân mình lại là cứng đờ, cảm giác được nàng đau lòng, nước mắt nóng hổi trên mặt nàng như là nhỏ xuống trong lòng hắn, làm cho hắn đau lòng theo, cổ họng hắn khô khốc, hồi lâu, thấp giọng nói: "Nhưng là, công chúa đã cùng thế tử có hôn ước..."
"Việc đó ngươi không cần hỏi đến, ngày sau ta tự có biện pháp lùi ", Chiêu Hoa công chúa nói tới Thế tử, vẻ mặt hờ hững, "Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không? Tần Mặc, chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta kiên định tiếp tục đi có được hay không? Những chuyện khác ngươi đừng nghĩ, có được hay không?", thanh âm mang theo có chút khao khát.
Chỉ cần hắn gật đầu, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không thành vấn đề, mặc kệ tương lai lại gian lại hiểm( gian nan hiểm trở), có hắn tại, nàng đều có dũng khí đối mặt.
Nàng đã nghĩ rất rõ ràng, Tần Mặc nếu đã không né tránh nàng, lại nhiều lần đối với nàng thỏa hiệp, hơn nữa đáp ứng vẫn luôn thủ hộ nàng. Hắn sẽ làm được, nghĩ đến cũng là đối với nàng có chút tình cảm, nhưng là hắn tính tình lạnh nhạt, làm người chính trực, e ngại thân phận tự nhiên không nguyện thừa nhận. Nếu nàng làm căng, nhất định bắt hắn nói ra yêu hay không yêu, chỉ biết hoàn toàn ngược lại, chẳng bằng từng bước một đến, trước đem hắn dụ dỗ đến bên cạnh mình, chỉ cần trong lòng của hắn có nàng, nàng sẽ dần dần công phá trái tim hắn.
Kỳ thật, nàng hoàn toàn có thể như An Bình nói, trực tiếp hạ dược muốn hắn, nhưng nàng càng muốn hai người tâm linh tương thông, ý hợp tâm đầu, rất nhiều chuyện không thể gấp. Nàng muốn Tần Mặc chủ động muốn nàng, mà không phải nàng ép buộc. Nàng đường đường là công chúa, muốn một nam nhân còn không đơn giản, nhưng là nàng thật lòng quan tâm hắn, thật lòng đợi hắn, mới có thể cần hắn đồng ý.
Đang lúc nàng suy nghĩ lung tung, Tần Mặc do dự một chút, đột nhiên tới gần, ôm chặt lấy nàng, nghiêng đầu hôn môi nàng.
Lần này, đến phiên Chiêu Hoa công chúa trừng lớn hai mắt.
Tần... Tần Mặc thế nhưng chủ động hôn nàng...
Mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Phát giác được thân mình nàng cứng ngắc, hai mắt Tần Mặc sâu thẳm, trên mặt hiện ra đỏ ửng đáng nghi. Nhắm mắt lại, đứng dậy, ôm chặt công chúa, một tay đỡ gáy nàng, một tay nắm thật chặt eo của nàng, ôm vào trong ngực, cũng không nói gì, cúi đầu chặn lại môi của nàng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, ôn nhu khắc ở trên môi công chúa, giống như sợ hơi dùng sức sẽ xúc phạm tới công chúa.
Phát giác được đầu lưỡi mềm mại dò thám tới, hắn thân thể chấn động, im lặng, ngậm lấy phiến thơm ngọt kia, không lưu loát đáp lại.
Ánh trăng nhu hòa, nhàn nhạt chiếu vào bóng dáng hai người ôm nhau.
Đợi công chúa triệt để buông lỏng, hắn hơi hơi rút lui, cụp mắt, lau sạch nước mắt cho công chúa, ôn nhu nói: "Công chúa, nếu như đây quả thật là người muốn, vậy thuộc hạ... nguyện ý ". Cho dù là làm nam sủng hay làm cái khác, nếu đã công chúa muốn, hắn đáp ứng là được, về phần chuyện khác, ai... Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, mặc kệ như thế nào, mọi thứ đều có hắn ngăn tại phía trước.
Công chúa nghe vậy lại là khẽ giật mình, ngạc nhiên bắt lấy ống tay áo hắn, không thể tin mà hỏi: "Chuyện này là thật? Ngươi... Ngươi thật sự đồng ý?"
Trên mặt Tần Mặc lại càng đỏ hơn, hắn nhẹ gật đầu, "Thuộc hạ... Nguyện ý."
Chuyện chủ động hôn như vậy, vốn không phải hắn có thể làm ra được.
Nhưng là, lúc hắn nhìn đến thần sắc của công chúa, từ vui vẻ đến buồn bã, lại đến không thể tin, bi thương, rồi đến lạnh lùng, liền cũng nhịn không được nữa. Nguyên bản hắn nghĩ công chúa chỉ là nhất thời quật khởi, nhưng là nhất thời quật khởi lại như thế nào lộ ra ánh mắt đau thương như vậy.Có lẽ, công chúa tuy rằng quên đi hắn, có nhiều thứ lại đã được định trước cũng chưa biết chừng.
Hắn mặc dù lạnh lùng, tâm tư lại rất là nhạy bén, thế nào không biết được suy nghĩ trong lòng của công chúa. Hắn nếu là tiếp tục kháng cự, chỉ sợ sẽ hoàn toàn làm mất lòng công chúa, kết cục như vậy, là hắn muốn sao?
Trái tim Chiêu Hoa công chúa, lập tức từ đáy cốc, lại bay đến trên bầu trời.
Giọng hắn tuy nhạt, biểu tình tuy là không được tự nhiên, nhưng là hai chữ nguyện ý, nghe vào trong lòng nàng, ngocthuybachdang.lequydon lại giống như một đôi tay,thoáng chốc trêu chọc, nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng nàng.
Chiêu Hoa công chúa nín khóc mỉm cười, ôm chặt hắn, "Lời nói ra, như tát nước ra ngoài, Tần Mặc, ngươi cũng không thể lại đổi ý?"
"Ừm, sẽ không."
Đôi mắt trong veo dập dờn ý cười, dưới ánh trăng sáng rực lóng lánh, nụ cười trên mặt nàng tựa như chiếm được bảo vật hiếm có nhất trên thế gian, cũng làm trong lòng hắn mềm nhũn.
Tần Mặc nhìn ngây dại, khúc mắc trong lòng hắn lại buông xuống một chút, vốn dĩ là hắn nghĩ quá nhiều, không nghĩ tới hắn đáp ứng, công chúa lại vui vẻ như vậy. Nàng là thật sự thích hắn.
Vậy hắn, còn có cái gì có thể lo lắng?
Chiêu Hoa công chúa tâm tình thật tốt, lôi kéo hắn đến trên giường, đang muốn làm một ít chuyện tế nhị. Nàng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn phía sau lưng hắn, "Tần Mặc, thương thế của ngươi thế nào?"
"Không sao ", cho dù đã muốn đáp ứng công chúa, nhưng nếu hai người ngồi ở trên giường, bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn chăm chú,Tần Mặc vẫn là thẹn thùng đỏ mặt.
"Ngươi cởi áo để ta xem vết thương."
"Thật sự không cần", mặt Tần Mặc lại càng đỏ hơn, "Thái y đã muốn xem qua, buổi chiều mới vừa bôi dược." Truyện được đăng tại.
Đôi mắt Chiêu Hoa công chúa nghiêng nhìn về phía sau lưng hắn, nàng là thật sự lo lắng, Tần Mặc thân mình chưa tốt, nếu là giờ phút này ăn hắn, chỉ sợ sẽ làm bị thương hắn. Mấy chuyện tế nhị kia vẫn là chờ hắn hoàn toàn bình phục lại nói, Tần Mặc giờ là của một mình nàng, nàng còn lo lắng hắn bay mất hay sao.
Nàng lẳng lặng nhìn Tần Mặc, đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, hắn lớn lên thật tốt xem. Khuôn mặt như ngọc, lông mày như mực, hai mắt trong veo, cái mũi cao thẳng... Cặp lông mày kia, ánh mắt kia, dưới ánh trăng, hết sức ôn nhu, tỏa ra ánh sáng lung linh, như là đem cả người nàng ngâm ở bên trong.
Tần Mặc... Kỳ thật là yêu nàng đúng không?