Edit + Beta: Như Heo.
Trong giới giải trí này, yêu cầu của mọi người đối với nữ nghệ nhân, nói tóm lại là rất hà khắc. Nam minh tinh lên giường cùng ai, cũng chỉ là tin phong lưu bên lề, nữ minh tinh ngủ với ai, đó lại là đạo đức bại hoại. Người Trung Quốc tư tưởng cũ, khiến các nữ nghệ nhân rất sợ dính dáng đến những loại bê bối như thế này, Trác Tinh Tinh lần này, e là khó mà trở mình lại được.
Có điều, từ lúc quyết định bắt đầu trở mặt với Tống Tử Thành, Trác Tinh Tinh đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Lật tới lật lui, trên mạng đều là những lời mắng nhiếc cô ta, Trác Tinh Tinh bèn dứt khoát không xem nữa, trốn ở nhà chờ tin bên Truyền thông Đại Nhật.
Ngu Đường ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện xem qua một lượt văn kiện bên Truyền thông Đại Nhật gửi tới, hơi nhíu mày, gọi điện thoại cho phòng cung cấp nhân lực.
"Ký hợp đồng với Trác Tinh Tinh à? Xin lỗi, Tiểu Ngu đổng, chúng tôi vẫn chưa nhận được thông báo về phương diện này, ngài xem trọng nghệ sĩ này sao?"
Ngu Đường không nói lời nào, trực tiếp cúp điện thoại. Những chuyện ngổn ngang trong giới giải trí, Ngu Đường không muốn quản chút nào, nếu không phải việc liên quan đến Tống Tiêu, hắn cũng không thèm lấy cổ phần Đại Nhật làm gì.
"Anh hai, tên quỷ đáng ghét kia lại tới." Mấy ngày nay khí trời chuyển lạnh, tiểu công chúa Ngu Miêu mang đôi dép bông mềm mềm, lạch bạch chạy tới.
"Ai?" Ngu Đường khép máy tính, quay đầu nhìn về phía Ngu Miêu.
"Chính là cái tên thích tung váy." Ngu Miêu chu môi, ôm cánh tay anh hai không muốn ra ngoài.
"Tiểu thư, phu nhân gọi con xuống chơi với cậu bạn nhỏ." Nữ giúp việc đứng bên ngoài gõ cửa.
Ngu Đường đứng lên, dắt tay Ngu Miêu ra ngoài, nếu con trai Ngu Đạm đến, bản thân Ngu Đạm chắc chắn cũng tới. Trước tiên đưa Ngu Miêu đến phòng Ngu Lân, để cô nhóc chơi với em trai, sau đó xoay người xuống lầu.
"Miêu Miêu đâu?" Mẹ Ngu đang nói chuyện với bà xã Ngu Đạm, thằng nhãi con con kia vùi trong lồng ngực mẹ nó, ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Đường, sợ đến nỗi chui tọt vào lòng mẹ nó.
"Nó không muốn xuống," Ngu Đường tuỳ tiện trả lời, quay đầu nhìn về phía Ngu Đạm ngồi một bên, "Ba còn chưa về đâu, chú Đạm, chúng ta qua bên kia ngồi một chút." Nói xong, đưa tay ra hiệu hướng phòng trà.
Mẹ Ngu kinh ngạc nhìn thoáng qua con trai, bây giờ mới nhớ, cổ phần Truyền thông Đại Nhật đã cho Ngu Đường rồi.
"Chuyện Trác Tinh Tinh, chú định cứ vứt đi như vậy sao?" Ngu Đường nâng tay uống một hớp trà, trà búp Minh Tiền long tĩnh thượng hạng, uống làm sao cũng không ra được mùi ngon như Tống Tiêu pha.
"Cô ta chỉ là quân cờ nhỏ trong tay chú," Ngu Đạm cười cười, tự rót cho mình một chén trà, "Đại thiếu gia sao lại quan tâm cô ta như vậy?" Trác Tinh Tinh chỉ là một bước nhỏ của hắn trên con đường lật đổ Giải trí Tinh Hải, một người phụ nữ không có đầu óc, hiện tại danh tiếng còn kém như vậy, coi như mua lại cũng khó kiếm được tiền lời, huống hồ hợp đồng giữa cô ta và Giải trí Tinh Hải còn chưa chấm dứt, muốn đưa cô ta về công ty phải chi trả một khoản lớn tiền bồi thường hợp đồng, vụ làm ăn này thật sự không có lời.
Ngu Đường chậm rãi đặt chén trà xuống, tay gõ gõ lên thành kính thuỷ tinh, Trương Hiếu Nhân bắt chước con thỏ học nhảy nhót trên bãi cỏ, nhảy, nhảy, nhảy tới bên của sổ, chống hai chân trước lên cửa sổ thuỷ tinh, ngốc nghếch thè lưỡi.
"Con chó này, chú lừa nó cho nó xương, bảo nó cắn bị thương con chó hoang đầu lĩnh, xoay người một cái liền không cho nó, chú đoán nó sẽ như thế nào?" Ngu Đường cách lớp cửa thuỷ tinh, điểm điểm cái mũi chó Husky, chó ngốc liền đem mũi áp vào cửa kính, dùng sức muốn liếm nhón tay của hắn, "Sau này chú lại lừa con chó khác, chú đoán nó có bị lừa nữa hay không?"
Ngu Đạm sững sờ, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Ngu Đường. Cái gọi là chó hoang, đương nhiên là chỉ Trác Tinh Tinh, chó hoang đầu lĩnh chính là Tống Tử Thành. Hắn lừa Trác Tinh Tinh, khiến cô ta đối phó Tống Tử Thành, xoay người lại bỏ rơi cô ta. Không sợ người có điều cầu, chỉ sợ người cái gì cũng không có, nếu Trác Tinh Tinh bị bức đến đường cùng, khó nói được cô ta sẽ làm ra chuyện gì.
Hơn nữa, sau này hắn còn phải tiếp tục đào góc tường Giải trí Tinh Hải, nếu vì chuyện này mà khiến danh dự của hắn giảm xuống, sau này gặp được nghệ sĩ thực lực chân chính, muốn tiếp tục đào tường nhà hắn, e rằng sẽ rất khó.
Ngu Đạm trước đây chưa từng cân nhắc đến những chuyện này, dù gì chỉ là một tiểu minh tinh, muốn phá huỷ thì phá huỷ, cộng thêm một khoản lớn phí bồi thường hợp đồng như vậy, hắn nghĩ tới liền nhức nhối. Dùng giá cao mua một phế phẩm, đây không phải phong cách của hắn.
"Làm gì cũng nên chừa lại cho mình một con đường," Ngu Đường cụp mắt xuống, đây kỳ thực cũng không phải phong cách làm việc của hắn, trước đây nắm giữ quyền sinh sát, hắn từ trước đến giờ luôn luôn nhổ cỏ tận gốc, nhưng hiện tại hắn không đủ thực lực, xã hội hiện đại lại không thể tuỳ tiện giết người, trước tiên chỉ có thể làm như vậy, "Cảm thấy không có lời, có thể nghĩ biện pháp khác."
Đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Ngu Đạm, Ngu Đường không nói thêm lời nào, nên nói gì thì hắn đã nói rồi, còn Ngu Đạm làm sao, không phải chuyện hắn cần lo, hắn quan tâm bây giờ đó là hẹn Tống Tiêu 3h lên mạng chơi game, bây giờ đã 2h50" rồi.
Ngu Đạm nhìn theo bóng lưng Ngu Đường rời đi, chỉ cảm thấy sau lưng một trận phát lạnh, thằng nhóc này mới mười sáu tuổi, thủ đoạn làm việc so với hắn còn lão làng hơn.
Người đẩy tường đổ, trước đây Trác Tinh Tinh ở công ty tuy rằng không lớn lối như Khâu Minh Diễm, nhưng ít nhiều gì cũng đắc tội vài người, nổi tiếng quá nhanh cũng khó tránh khỏi sẽ có tiểu nghệ sĩ ghen tỵ, lần này bê bối của cô ta bị truyền ra ngoài, công ty cũng trong tư thái muốn dồn chết Trác Tinh Tinh, rất nhiều người bắt đầu mượn cơ hội này giậu đổ bìm leo.
"Tôi và Trác Tinh Tinh xuất nghệ cùng thời điểm, lúc đó nhìn cô ta nổi tiếng nhanh như vậy còn yên lặng ngưỡng mộ, nào ngờ cô ta lại là người như vậy."
"Người trong công ty ai cũng biết, cô ta ỷ vào việc mình nổi tiếng, thường xuyên đùa giỡn đại bài, ngay cả mặt mũi ông chủ cũng không chừa."
Thậm chí còn có người tung tin nặc danh, Trác Tinh Tinh bị thói quen sẩy thai là vì nhiều lần phá thai dẫn đến, lần trước sẩy thai còn muốn thừa cơ đổ lỗi lên người con trai một vị cao tầng công ty.
Những hành vi này thật sự là vô liêm sỉ, fan hâm mộ của Trác Tinh Tinh lúc trước bao che cô ta bao nhiêu, hiện tại thì ghét cô ta bấy nhiêu. Vì sự kiện lần này quá mức rầm rộ, còn được bầu thành đề tài đứng đầu trong "Thập đại đề tài" hằng năm của giới giải trí.
Chờ mãi, đợi đến khi <Mùa đông màu hồng> cũng hạ giá, Truyền thông Đại Nhật bên kia còn chưa có tin tức, Trác Tinh Tinh mới choàng tỉnh ngộ. Tống Tử Thành bận bịu trù bị cho <Huyền cơ>, không có thời gian để ý cô ta, còn giới truyền thông thì lo giẫm đạp cô ta không biết mệt, ở Giải trí Tinh Hải tuyệt đối không được nữa rồi. Hy vọng duy nhất của cô ta chính là ký hợp đồng với Truyền thông Đại Nhật, người bên kia cũng đã đáp ứng sẽ thay cô ta chi trả phí bồi thường hợp đồng...
Chờ chút, phí bồi thường vi phạm hợp đồng! Trác Tinh Tinh vội vàng lấy bảng hợp đồng ra, cẩn thận tìm kiếm điều khoản liên quan tới phí bồi thường vi phạm hợp đồng, phát hiện bên trong hợp đồng không biểu thị rõ ràng Truyền thông Đại Nhật sẽ thay cô ta chi trả phí bồi thường hợp đồng, mà chỉ nói sẽ tận giúp trợ giúp cô ta rời khỏi công ty Tinh Hải.
Hợp đồng Giải trí Tinh Hải đều do Tống Tử Thành đích thân định ra, vô cùng nghiêm cẩn, bảo đảm cô ta không đền nổi. Nếu như không thể rời khỏi Giải trí Tinh Hải, sự nghiệp của Trác Tinh Tinh chắc chắn sẽ bị phá huỷ, về sau cái gì cũng không có!
Cái gì cũng không có, cái gì cũng không có! Cuối cùng còn không bằng cả Khâu Minh Diễm, Khâu Minh Diễm mỗi tháng ít nhất còn có tiền trợ cấp nuôi con từ Tống Tử Thành!
Móng tay Trác Tinh Tinh cắm phập vào da thịt, trong đầu chợt loé lên hình ảnh của những người này trong đầu, từ Tống Tử Thành, Tống Tiêu, Khâu Minh Diễm cho đến Ngu Đạm, lần lượt từng người lướt qua, nếu như cô ta không sống nổi, vậy thì ai cũng đừng hòng sống thư thái. Ngay tại thời điểm Trác Tinh Tinh rơi vào tuyệt vọng, Truyền thông Đại Nhật đột ngột gọi tới.
"Trác tiểu thư, bắt cô đợi lâu rồi, liên quan chuyện chuyển tới công ty chúng tôi, mong cô có thể đến đây nói chuyện."
Giọng điệu cũng không có gì hữu hảo, có điều đối với Trác Tinh Tinh đây chẳng khác gì tiếng chuông cứu mạng, trong nháy mắt đem Trác Tinh Tinh kéo ra khỏi bóng tối u ám.
Giải quyết xong những chuyện này, hoàng đế bệ hạ mang theo cặp sách về trường.
Thành tích thi giữa kỳ đã được công bố, Tống Tiêu khẩn trương chạy đi xem. Mấy môn khoa học xã hội căn bản đều đạt điểm tối đa, Toán, Hoá, Sinh đều miễn cưỡng qua môn, Vật Lý thì tương đối kém. Tất cả các môn gộp lại, thành tích không được tốt cho lắm, Tống Tiêu chỉ đứng giữa lớp.
"Chờ lớp 11 phân khoa, cậu hãy chọn môn Văn đi." Ngu Đường đứng sau Tống Tiêu đồng thời xem bảng, thuận tiện đem cằm gác lên đỉnh đầu y.
"Tên cậu nằm ở đâu?" Tống Tiêu đẩy chiếc cằm đặt trên đỉnh đầu mình, bắt đầu dò từ cuối bảng dò lên. Quy cách xếp hạng năm đó là dựa theo trình tự sắp xếp từ trái sang phải, nằm cuối bảng chính là người đứng chót.
Hoàng đế bệ hạ thấy y dò tên mình từ dưới lên, lập tức không vui: "Tớ nhìn kém cỏi như vậy sao?"
Tống Tiêu lườm hắn một cái, không nói lời nào, nhưng ánh mắt chính là đã ngầm thừa nhận. Thử nghĩ xem một người cho tới bây giờ không làm bài tập về nhà, lên lớp thì ngủ gật, tan học chơi bóng, mỗi ngày còn bận bịu công tác ở hội học sinh, có thể học giỏi được sao?
Ngu Đường một phát túm tay Tống Tiêu, kéo y đi thẳng một đường tới đầu bên kia bảng, chỉ vào hai chữ "Ngu Đường" siêu lớn nằm chễm chệ ngay đầu bảng, hừ một tiếng.
Tống Tiêu trợn tròn mắt, xác định đây đúng là mã số học sinh của Ngu Đường, không sai! Quay đầu nhìn sang Độc Cô Ám, thấy hắn yên lặng đem tờ kết quả học tập bỏ vào túi: "Ám Nhất, cậu đứng thứ mấy?"
Ám vệ đảo mắt nhìn quanh một vòng, hai gia hoả vì muốn nói chuyện yêu đương nên đã về trường sớm hơn ba tiếng, lúc này thời gian còn sớm, xung quanh không có ai, ám vệ liền cụp mắt đáp: "Hồi bẩm hoàng hậu, thuộc hạ đứng hạng 998 toàn khối."
Tống Tiêu cau mày, theo như những gì y biết, nguyên nhân có lẽ bởi vì hứng thú với ám khí, độc dược, cho nên ám vệ học những môn Lý, Hoá tương đối tốt, mấy lần kiểm tra trắc nghiệm đều đứng đầu lớp.
Quả nhiên, chờ bài thi phát xuống, có mấy bài thi viết tên Ngu Đường, căn bản không phải chữ viết của hắn, ngược lại trong tay ám vệ lại có vài bài, đều là nét chữ rồng bay phượng múa của hoàng đế bệ hạ.
==========
Tiểu kịch trường:
Tiêu Tiêu: "Tiểu Ám, ngươi đứng thứ mấy?"
Tiểu Ám: "998, đứng hạng 998, bài thi mang về nhà đầy dấu gạnh đỏ ngang dọc."
Tiêu Tiêu: "..."