Cô gái đang đi về phía Tần Tuyển là một võng hồng [1], còn rất trẻ tuổi, tiêm cằm, môi mỉm cười, gò má và cái trán dường như tiêm thêm không ít, hệt như người mẫu ma nơ canh.
Sau khi vô tình nhìn thấy Tần Tuyển, vẻ mặt Tiêu Dĩnh lộ vẻ châm biếm, lập tức quay người đi về phía anh.
Tần Tuyển buông tay Hứa Thanh Ca ra, vỗ vai cô, nói: "Em lên lầu hai dạo một tý đi."
Trong khoảnh khắc bị anh buông tay, Hứa Thanh Ca vô thức nâng mắt, nhìn về phía võng hồng đối diện. Trong đầu cô nhảy ra suy nghĩ gì đó, theo bản năng hỏi anh, "Chị ta là bạn gái cũ của anh ạ?"
Tần Tuyển không hề mỉm cười, chỉ ngừng hay giây rồi nói: "Em lên lầu trước đi, lát nữa anh sẽ giải thích với em."
Trong lòng Hứa Thanh Ca tựa như bị cục đá đập vào một cái. Mặc dù không thoải mái, nhưng cô cũng không biểu lộ ra mặt, chỉ gật đầu, xoay người rời đi.
Còn chưa đi xa, phía sau đã truyền tới giọng nói trào phúng của người phụ nữ, "Em gái đi đâu thế, đừng đi nha. Tần Tuyển, cậu không giới thiệu cho tôi làm quen một chút à?"
Hứa Thanh Ca do dự, bỗng nhiên bàn tay bị nắm lấy. Năm ngón tay của Tần Tuyển dán vào lòng bàn tay của cô, từng chút đan qua kẽ tay, mười ngón đan nhau, anh dắt tay cô, "Em đừng quay lại, cô ta quá xấu, mắc công làm bẩn mắt em."
Cục đá trong lòng Hứa Thanh Ca liền tan biến, không còn nặng lòng như vậy nữa, còn hơi buồn cười.
"Tần Tuyển!" Tiêu Dĩnh tức giận, "Cậu nói ai xấu hả?"
Tần Tuyển vỗ nhẹ đỉnh đầu của Hứa Thanh Ca, ngữ điệu khi nói chuyện với cô vẫn ôn nhu, "Cô ta không phải bạn gái cũ của anh, nếu em muốn ở lại thì ở lại, không muốn thì lên lầu trước cũng được."
Nếu là ngày thường, Hứa Thanh Ca có khả năng sẽ nghe lời anh, trực tiếp đi lên lầu, nhưng hôm nay cô lại không muốn nghe, chỉ ngẩng đầu nói: "Em không muốn đi."
Tần Tuyển như nghĩ tới điều gì, cười khẽ hỏi: "Tiểu Thanh Ca đang quan tâm đến anh đúng không?"
Hứa Thanh Ca không ngờ anh lại có thể trêu cô vào lúc này, nhắc nhở nói: "Anh ơi, bây giờ anh còn đang gặp hoạ đấy ạ."
Trong lúc hai người nói chuyện, Tiêu Dĩnh đã đi tới trước mặt Hứa Thanh Ca, đánh giá cô một cái rồi hỏi: "Em gái nhỏ à, em thành niên chưa nhỉ? Em đừng để bản thân bị cậu ấy lừa nha, đến ba ruột của mình cũng bị cậu ấy lừa cơ đấy."
Sắc mặt Tần Tuyển lập tức trầm xuống, tư thế bảo vệ ôm Hứa Thanh Ca ra phía sau mình, thanh âm lạnh nhạt, "Sao nào? Tần Mộc Chinh không cho cô tiền nữa sao? Tôi nhớ mình còn để lại chút tài sản cho ông ta mà, ông ta không cho cô sao?"
Hứa Thanh Ca biết Tần Mộc Chinh, tự nhiên cũng biết người phụ nữ trước mặt này có thể là ai.
Đúng là cô chưa bao giờ gặp ba của Tần Tuyển, cô vẫn luôn nghĩ rằng ông ta bận việc nên không hề gặp được khi ở nhà.
Chỉ có điều, người phụ nữ này cũng quá trẻ đi, so với Tần Tuyển cùng lắm chỉ hơn có hai tuổi.
Tiêu Dĩnh tức muốn hộc máu, "Tần Tuyển, cậu hại người như vậy nhất định sẽ gieo gió gặt bão [2] đấy!"
"Tôi gieo gió gặt bão à? Tần Tuyển cười nhạo, "Không phải tình huống bây giờ mới là cô và Tần Mộc Chinh gieo gió gặt bão sao?"
"Cậu!!!" Tiêu Dĩnh không nói lại anh, lập tức chuyển hướng sang Hứa Thanh Ca, "Em gái nhỏ à, em đừng tin tưởng cậu ta, cẩn thận tình cảm của em bị cậu ta lừa mất đấy."
Sau một hồi lâu nhẫn nhịn, Hứa Thanh Ca rốt cục không nhịn nổi nữa, "Dì à, sắc mặt bây giờ của dì không quá đẹp đâu."
Tiêu Dĩnh mới 24 25 tuổi, lúc này bị cô gọi một tiếng "dì", phẫn nộ trong lòng lập tức dâng lên, muốn ra tay đánh người.
Hứa Thanh Ca lại nhìn cô ta, nhẹ nói: "Dì à, son môi của dì cũng lem rồi kìa, dì liếm một cái đi."
Tiêu Dĩnh vừa tức vừa xấu hổ, nhưng dù sao cũng đã đụng mặt, cô ta không gây chuyện thì không cam lòng. Cô ta nhìn Hứa Thanh Ca, nói: "Tôi nói em này, em gái nhỏ, em không cần bảo vệ cậu ta như vậy. Sau này em sẽ biết, Tần gia cậu ta luôn thích mấy cô gái nhỏ trẻ tuổi thôi, Tần Mộc Chinh còn lớn hơn mẹ của cậu ta mười tuổi, kết quả không phải cũng tìm đến tôi trẻ trung đây sao? Còn em ấy à, bây giờ còn nhỏ, nhưng đừng bị cậu ta lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nha."
Hứa Thanh Ca thật sự tức giận.
Cô bị người phụ nữ này chọc điên rồi. Cô ta có thể mắng ba của Tần Tuyển, nhưng dựa vào cái gì mà cô ta dám mắng Tần Tuyển như vậy chứ?
Hứa Thanh Ca vừa định nhanh mồm lẹ mép đốp lại Tiêu Dĩnh, Tần Tuyển đã tối sầm mặt, ngắt lời: "Những câu này nên để lại cho cô mới đúng. Cô xen vào gia đình người khác, sau này ắt sẽ có người khác xen vào gia đình của cô. Đây gọi là quả báo đấy."
"Cũng đâu phải là tôi xen vào gia đình của cậu nhỉ?" Tiêu Dĩnh cố tình vén tóc qua, cười nói: "Là ba của cậu thích tôi tới chết đi sống lại cơ mà."
Hứa Thanh Ca thật sự đau lòng vì Tần Tuyển. Chỉ qua lời nói, cô có thể biết được nguyên nhân khiến người phụ nữ này liên tục gây chuyện với anh. Có lẽ Tần Mộc Chinh là một lão giàu có, nhưng không nghĩ đến lại bị con trai chơi một vố, không giữ lại được tài sản."
Không đợi Tần Tuyển nói gì, Hứa Thanh Ca lập tức chui từ phía sau ra, nhanh mồm lẹ mép nói: "Bà dì này ơi, thẩm mỹ của dì có vấn đề không ạ? Bây giờ trán của dì sưng như đào mừng thọ ấy, mặt thì phồng như bánh bao, còn miệng như khúc lạp xưởng kìa. Nếu dì đã có thời gian đi gây sự với người khác thì tại sao dì không tranh thủ tu sửa nhan sắc của mình đi? Tôi khuyên dì tốt nhất là nên tu sửa cả cái nết của mình nữa, nếu không dì chưa tới ba mươi thì đã tướng từ tâm sinh [3] mà cáu kỉnh không ai thèm gặp đấy. Dì đừng để tuổi còn trẻ mà không có tài chính, cả nhan sắc cũng không có nhé."
Hai mắt của Hứa Thanh Ca triệt để ngây thơ vô tội, tốc độ nói lại nhanh, dáng vẻ khi dỗi người khác có hơi dễ thương. So với gương mặt tràn ngập tức giận của Tiêu Dĩnh thì cô đáng yêu hơn nhiều.
Giọng nói của cô cũng dễ nghe, trong chớp mắt nói ra mấy câu này lại rất giống như mắng Tiêu Dĩnh rằng: Đạo lý dễ hiểu như vậy mà dì còn cần tôi dạy cho sao? Khiến cho sắc mặt Tiêu Dĩnh lúc đỏ lúc trắng.
Tần Tuyển đứng sau lưng Hứa Thanh Ca tựa như được cô bảo vệ. Ánh mắt của anh gắn chặt trên người cô, sắc mặt chậm rãi hoà hoãn lại, dần bước đến cạnh cô, cười khẽ một tiếng.
Tần Tuyển vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu của Hứa Thanh Ca, thật sự rất thích biểu tình của cô khi vì anh mà mắng người khác.
Tiêu Dĩnh không ngờ bản thân sẽ bị một cô gái nhỏ thoạt nhìn vẫn chưa thành niên này mắng. Sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, cô ta lấy điện thoại ra gọi đi một cú, nói cho đối phương biết khu vực mình đang đứng.
Chưa tới hai giây đã cúp máy, Tiêu Dĩnh khôi phục thái độ kiêu ngạo, vén tóc nói: "Đúng rồi, tôi và Tần Mộc Chinh cùng tới nha. Cậu không ngừng hận tôi, vậy ra cũng hận luôn ba mình sao? Nếu bây giờ hai người gặp nhau ở triển lãm ảnh, không biết là cậu sẽ nói gì với người ba đã dạy cậu chụp ảnh thế nhỉ?"
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh. Cô không biết kỹ thuật chụp ảnh của anh là được Tần Mộc Chính dạy cho, cũng không biết được cảm giác của anh khi hận ba mình, trong lòng anh đang có cảm xúc gì?
Sắc mặt của Tần Tuyển vẫn bình thường, tiếp tục nắm tay Hứa Thanh Ca tới một nơi khác để dạo, "Ông ta đến thì sao? Toà án đã có phán quyết về chuyện phân chia tài sản, có liên quan gì tới tôi?
Anh vừa dứt lời, có một người đàn ông trung niên thoạt nhìn cực kỳ tuấn lãng xuất hiện ở khúc ngoặt. Hứa Thanh Ca lập tức cảm nhận được lực tay của anh khi nắm tay cô chợt mạnh hơn.
Dáng người của Tần Mộc Chinh rất tốt, áo sơ mi màu lam phối với quần tây đen, cao lớn thẳng lưng. Nét anh tuấn của Tần Tuyển cơ bản được di truyền từ ông ta, mặc dù ông ta đã đến độ trung niên nhưng chỉ cần đứng một chỗ, đã khiến người khác nhìn ra khí chất trên người, còn có sức hấp dẫn của kiểu người thành thục.
Nhưng mà, tuy Tần Mộc Chinh có khí chất, nhưng Hứa Thanh Ca cũng có thể đoán ra ông đã hơn năm mươi tuổi. Một gã đàn ông hơn năm mươi tuổi lại có thể dính với một cô gái mới đôi mươi đáng tuổi con mình, Hứa Thanh Ca liền hiểu ra tâm trạng của Tần Tuyển.
Cô vô thức nắm chặt tay anh như muốn trấn an.
Sau khi nhìn thấy Tần Tuyển, sắc mặt của Tần Mộc Chinh đanh lại. Sau đó nhìn đến Hứa Thanh Ca bên cạnh anh, trên mặt ông ta lộ ra sự trào phúng.
Ở thành phố này, trên danh nghĩa thì ông ta là người có vô số bất động sản, trị giá ngàn tệ vạn tệ không phải là ông ta không có. Nhưng vẫn phải xét đến có tiền mặt hay không, hoặc là vốn lưu động hay không?
Trên danh nghĩa, Tần Mộc Chính có mấy căn nhà, vị trí địa lý cũng tốt, ước chừng đáng giá mấy ngàn vạn tệ. Ngoại trừ công ty vốn đầu tư nước ngoài có vốn lưu động lên tới con số trăm triệu tệ thì ở thành phố này, ông ta cũng có thể xưng là kẻ có tiền.
Nhưng sau khi bị con trai ruột phát hiệu chuyện của mình và Tiêu Dĩnh, Tần Mộc Chinh bị anh đá vào một cái bẫy. Hai năm kiện tụng, hai bên cũng dùng hết biện pháp để đấu với nhau, cuối cùng ông ta là người bại trong tay Tần Tuyển, phần lớn tài sản đều bị đứa con trai ruột này đoạt mất.
Đối với anh, Tần Mộc Chinh hận nhiều hơn thương, tình thân của ông đã bị từng lần kiện tụng của anh trên toà mài hết sạch.
Mà Tần Tuyển cũng không khác gì ông ta. Từ năm năm trước, sau khi biết được Tần Mộc Chinh ở độ tuổi năm mươi vẫn ra ngoài bao dưỡng một nữ sinh viên là Tiêu Dĩnh, tình thân của anh lập tức khô cạn.
Chỉ bằng gã đàn ông hơn năm mươi tuổi bao dưỡng một nữ sinh viên hai mươi tuổi, đã khiến Tần Tuyển cảm thấy ghê tởm.
Tần Tuyển nắm tay Hứa Thanh Ca, lúc đi ngang qua bả vai của Tần Mộc Chinh, bước chân còn chưa hạ xuống đã gặp ông ta còn hận trong lòng, lạnh lùng mở miệng, "Sao nào? Mày nhìn thấy ba mình cũng không chào một tiếng sao?
Không chỉ không chào, Tần Tuyển còn tiếp tục bỏ đi.
Phía sau lưng anh, Tần Mộc Chinh trầm giọng hỏi: "Cô bé này thành niên rồi sao? Như thế không phải là mày cũng giống tao à?"
Tần Tuyển không dừng bước, triệt để xem ông ta như người xa lạ.
Ngược lại với anh, Hứa Thanh Ca là người dừng bước, quay đầu nói: "Ông chú này, tôi thành niên rồi, bây giờ đang học năm nhất. Tôi và Tần Tuyển là hàng xóm của nhau, ba mẹ tôi và dì Lữ cũng quen biết nhau. Tần Tuyển không giống chú đâu, cũng mãi mãi sẽ không giống chú. Hơn nữa là chú tự làm tự chịu đấy thôi, đừng có cả giận lên người Tần Tuyển chứ."
_____
[1] Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.
[2] Gieo gió gặt bão: tương tự câu "tự làm tự chịu", "ác giả ác báo" - làm điều ác thì tự gặp quả báo.
[3] Tướng từ tâm sinh: hàm ý nói rằng gương mặt con người vui buồn là nhờ vào tâm trạng của người đó (kiểu như đang quạo thì ai nhìn vô cũng sợ ý:v).