Mục lục
Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Thiệu Hưng Bang không có gì thay đổi, vẫn ôn hòa như mộc xuân phong, ông ta kéo một cái ghế trong phòng mỹ thuật ngồi xuống, ngước mắt nhìn Thiệu Vũ Khiêm.

Thiệu Vũ Khiêm giật mình một cái, cổ họng nuốt nước bọt ừng ực. Tháng mười một, mồ hôi lạnh thế mà lại từ trán chảy xuống.

Cậu ta hít sâu một hơi, đứng ở trước mặt Thiệu Hưng Bang, chống đầu, nhu thuận nghe ông ta dạy bảo.

"Vừa rồi Liễu Minh Khiêm hàn huyên với ba về diễn xuất của các thành viên trong câu lạc bộ kịch."

Thiệu Hưng Bang khoát tay lên bảng vẽ bên cạnh, nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu: "Anh ấy nói, trình độ hiện tại của con, còn không bằng nữ sinh diễn vai người bị hại kia, cô ấy đi diễn lần đầu tiên, nửa đầu diễn có chút cứng ngắc nhưng đến lần thứ hai liền vô cùng tự nhiên."

"Liễu Minh Khiêm còn nói, nhìn thấy nữ sinh kia, giống như nhìn thấy ba lúc trước, cũng có thiên phú diễn xuất."

"Về phần con."

Thiệu Hưng Bang lắc đầu: "Cũng chỉ như vậy thôi."

Hơi thở Thiệu Vũ Khiêm bị trì trệ, cảm giác m.á.u cả người đều muốn đông lại.

Không đợi Thiệu Hưng Bang mở miệng, cậu ta lại "phù" một tiếng, quỳ gối trước mặt Thiệu Hưng Bang!

"Con xin lỗi! Ba!"

Âm thanh xương đầu gối đụng trên mặt đất nghe đến chua xót, Thiệu Vũ Khiêm cảm giác bắp chân mình đều run rẩy, chung quanh còn có dư âm va chạm.

Nhưng ngoại trừ khuôn mặt vặn vẹo trong nháy mắt, cậu ta nhẹ nhàng ư một tiếng, lập tức khôi phục như thường.

Xương đầu gối kia sớm đã bị đập mấy trăm lần, thậm chí nhiều lần đau đến nỗi cậu ta cũng không có cách nào đi lại, cũng không ngại bị thêm một lần như vậy. Thiệu Vũ Khiêm chịu đựng đầu gối đau nhức, cắn răng nói: "Con sẽ cố gắng hơn trước!"

Vốn Thiệu Vũ Khiêm đang đứng, Thiệu Hưng Bang đang ngồi, cậu ta còn cần ngẩng đầu nhìn ông ta. Lúc này Thiệu Vũ Khiêm quỳ xuống, Thiệu Hưng Bang nhẹ nhàng cúi đầu nhìn xuống con trai.

Khóe miệng quanh năm mang theo ý cười dịu dàng của ông ta, cuối cùng mím thành một đường, nhiệt độ trong mắt, cũng từ ôn hòa đến lạnh lẽo.

Thiệu Hưng Bang nghiêng người tiến lên, bắt lấy bả vai gây yếu của Thiệu Vũ Khiêm, đột nhiên ngón tay dùng sức.

Khóe miệng Thiệu Vũ Khiêm co rút.

Xương bả vai truyền đến đau đớn khiến thần kinh cậu ta run rẩy, dây thanh quản bên trong kêu thảm thiết, nhưng cậu ta biết bên ngoài có người, phòng mỹ thuật cách âm cũng không tốt. Thiệu Vũ Khiêm chỉ có thể cắn răng, đem tất cả đau đớn nuốt vào bụng.

Đau quá.

Đau đến mức cơ bắp cậu ta co giật, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Đột nhiên, Thiệu Hưng Bang buông lỏng tay ra.

Tư thế kia trấn định tự nhiên, giống như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì. Ông ta vỗ mạnh vai Thiệu Vũ Khiêm, mặt mày cũng hiền lành hơn rất nhiều.

"Con là con trai ta, ta làm tất cả là vì tốt cho con, hiểu không?"

Thiệu Vũ Khiêm gật đầu, sau đó cũng không quên bổ sung một câu: "Vâng, con trai hiểu.

"Hơn nữa, con và người khác không giống nhau."

Thiệu Hưng Bang lại nói: "Con lúc nào cũng bị chú ý, thể diện của con cũng là thể diện của ba, cho nên, con phải là người ưu tú nhất trong trường, biết không?"

Thiệu Vũ Khiêm lập tức gật đầu: "Biết."

Thiệu Hưng Bang nheo mắt lại, khóe miệng mang theo chút vui mừng. Ít nhất, đối với thái độ của Thiệu Vũ Khiêm thì ông ta rất hài lòng.

Ngồi không nhiều lắm, Thiệu Hưng Bang đứng lên, chỉnh lại nếp nhăn quần áo trên người rồi đi về phía cửa. Lúc đi tới cửa, Thiệu Hưng Bang nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thiệu Vũ Khiêm.

"Đúng rồi, con cùng An Niệm Niệm kia không có gì chứ?"

Thiệu Vũ Khiêm đang thở hổn hển, nghe vậy sợi dây đàn trong lòng lại một lần nữa căng thẳng!

Trong nháy mắt đó, trong lòng cậu ta vang lên tiếng chuông báo động.

Tại sao ba lại đột nhiên hỏi như vậy? Chẳng lẽ ba biết những chuyện mình đã làm với An Niệm Niệm?

Làm sao có thể?! Ai nói thế?

Mồ hôi lạnh chảy ra, lòng bàn tay Thiệu Vũ Khiêm đều ướt, nếu như ba biết chân tướng... Ông ấy sẽ không buông tha cho mình! Nỗi sợ hãi từng hành hạ cậu ta ngày đêm lại một lần nữa quét tới.

Nhưng một giây sau, lại nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của Thiệu Hưng Bang: "Thiệu Vũ Khiêm, ngẩn người cái gì? Không nghe thấy ba hỏi con vấn đề sao?"

"Cô gái như vậy, không cùng thế giới với chúng ta, cô ấy không thể kết hôn với con, yêu đương cũng không thể, con là người sẽ gia nhập giới giải trí, hiểu chưa!"

Dây đàn căng thẳng trong lòng Thiệu Vũ Khiêm buông lỏng, lau mồ hôi lạnh trên trán, hiểu chuyện trả lời:

"Đã biết rồi, ba, con rất rõ vị trí của mình, con và cô ấy không có gì hết."

Thiệu Hưng Bang lại hài lòng gật đầu:

"Về phần chuyện sửa kịch bản phim ngắn phi lợi nhuận... Liễu Minh Khiêm bên kia quả thật không dễ giải quyết, diễn nhân vật phản diện thì diễn nhân vật phản diện đi, một bộ phim ngắn mà thôi.

Tóm lại con diễn thật tốt, ít nhất có tác phẩm này, sau này ba mới có thể giới thiệu con đến các hạng mục lớn khác.

Chỉ cần con dựa theo lộ trình ba sắp xếp từng bước một, thành tựu tương lai của con, sẽ không thấp hơn ba."

"Diễn xuất của con cứ như vậy, diễn những nhân vật phản diện nổi bật này, có lẽ thích hợp với con hơn." Thiệu Vũ Khiêm lập tức nói: "Vâng, ba!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK